Saved Font

Trước/138Sau

Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 87: Vĩnh Viễn Không Gặp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
--------------------Editor: Mèo-----------------

Tô Chính Lượng trước mắt đột nhiên tối sầm, toàn bộ khí lực trong cơ thể như là bị rút cạn.

Ngày này rốt cục cũng đến...

Tô Chính Lượng khống chế nội tâm bối rối, trấn định, "Chị, không cần hoảng, em đến ngay đây..."

Tô Chính Thanh vừa lo lắng cho thân thể,em trai lại sợ hãi bệnh tình của mẹ nặng thêm, nói quanh co nửa ngày, "Tiểu Lượng, thân thể em còn chưa bình phục... Nhưng mà, chị lại sợ mẹ..."

"Em không sao... Chị ở nhà đợi em... Em một lúc nữa sẽ đến, " Tô Chính Lượng chống đỡ thân thể, miễn cưỡng từ trên giường đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh.

"Tô tiên sinh? Đã trễ thế này cậu muốn đi đâu?"

Tiểu hộ sĩ nhìn thấy Tô Chính Lượng cố gắng dùng sức vịn hành lang rời đi, vội vàng tiến lên hỏi.

Dưới chân nện bước chậm lại, Tô Chính Lượng một khắc cũng không dám dừng lại, cậu hơi thở dốc nói, "Nhà của tôi có việc gấp, định trở về một chuyến..."

Tiểu hộ sĩ tiến lên đỡ Tô Chính Lượng, hảo tâm đề nghị, " Cậu đi đứng bất tiện, để tôi giúp cậu gọi taxi!"

"Cám ơn..."

Đêm vắng lạnh, tịch mịch không tiếng động.

Nước chảy ánh trăng, lẳng lặng đổ xuống, sâu kín quan sát ngã tư đường.

Tô Chính Lượng ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ đèn hoa rực rỡ, trong lòng, muôn trùng suy nghĩ.

Về tính hướng của cậu và Lâm Tích Lạc, cậu đã từng nghĩ tới vô số giả thiết mà mẹ cậu có thể biết được.

Nhưng cậu lại chưa từng nghĩ qua, sẽ có người dùng thủ đoạn vụng về mà ti bỉ như thế, đem bí mật này công khai. Có thể vừa khiến cho mẹ cậu thương tổn, lại vừa có khả năng đối phó với Lâm Tích Lạc. Người này, thật ti tiện và giả dối.

Tuy chị gái đã gần như thông suốt, nhưng mẹ cũng rất khó có thể thông suốt.

Bà ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn cậu cùng chị gái, nguyện vọng duy nhất của bà là nhìn con mình thành gia lập nghiệp, con cháu đầy nhà.

Hiện giờ, bà không chỉ biết con trai mình là đồng tính luyến ái, lại còn bị biến thành vấn đề cho mọi người xì xào bàn tán, điều này đối với sự kì vọng của bà dành cho cậu làm sao có thể tiếp thu?

Đối mặt với việc bà chất vấn cùng khóc lóc kể lể, cậu nên làm cái gì bây giờ?

Đôi mắt ưu thương, nhìn bầu trời đêm đen thẳm, dần dần trở nên bình thản.

* * * * * * * * * *

Tô Chính Lượng lòng nóng như lửa đốt về nhà, chạy thẳng vào phòng mẹ.

Bà đang cau mày, cực độ bất an ngủ trên giường, Tô Chính Thanh ngơ ngác canh giữ bên cạnh.

"Chị, mẹ sao rồi?"

Tô Chính Thanh nhìn thấy em trai trở về, nhanh chóng lau khóe mắt, tròng mắt đỏ ngầu nói, "Mẹ mới uống thuốc ngủ, chúng ta ra phòng khách nói chuyện."

Tô Chính Lượng nhếch môi, cúi đầu nhẹ nhàng đáp ứng.

Chị em hai người ngồi trong phòng khách, Tô Chính Lượng không biết nên mở miệng thế nào, do dự nửa ngày mới thấp thỏm nói, " Chị, sau khi mẹ biết thì bà nói gì?"

Tô Chính Thanh hít cái, mắt đỏ hoe nói, "Mẹ hỏi người trên báo có phải em không, chị chỉ bảo mẹ không cần đa tâm, người trên báo chắc là lớn lên nhìn giống em thôi. Mẹ với câu trả lời của chị bán tín bán nghi, sau đó mặc kệ danh tính hay ngoại hình, mẹ đều tin chắc đó là em, nhưng lại không nghĩ em là như vậy, ai biết..."

Tô Chính Lượng trong lòng bị nhéo một cái, "Làm sao vậy?"

Tô Chính Thanh nghẹn ngào, tiếng nói dễ nghe trở nên ám ách, "Cách đây không lâu, mẹ nhận được một cuộc gọi từ người lạ. Chị không biết người trong điện thoại nói gì, chỉ là mẹ sau khi nghe xong điện thoại, sắc mặt lập tức trắng bệch, sau đó liền chất vấn chị, vì sao lại gạt bà. Chị không biết trả lời thế nào, chỉ còn cách thay em giải thích, sau đó liền biến thành như bây giờ..."

Sự lo lắng, nồng đậm ưu thương cùng áy náy, dần dần hiện lên dưới đáy mắt ảm đạm Tô Chính Lượng.

Tô Chính Thanh nức nở nói cho hết lời, ngẩng đầu nhìn Tô Chính Lượng, ánh mắt xinh đẹp ánh mắt lóe lên sự khó hiểu cùng phẫn nộ, "Tiểu Lượng, người kia là ai? Hắn vì sao lại muốn làm như vậy? Vì sao lại cứ gọi điện cho chúng ta, phá hư cuộc sống của chúng ta, còn khiến mẹ biến thành như vậy? Hắn rốt cục muốn làm gì?"

Đầu ngón tay tái nhợt cắm sâu vào thành sô pha, thanh âm thanh nhuận bình trạch của Tô Chính Lượng dần lạnh đi, "Chị, em biết người kia... Hắn ra tay với Lâm thị, sau đó tính kế em, đều là do hắn làm... Người đứng sau tất cả mọi chuyện rắc rối này đều là hắn... Mục đích chính là muốn phá hủy Lâm thị, tra tấn em... cùng Lâm Tích Lạc..."

Lông mày dài nhỏ củaTô Chính Thanh gắt gao tụ lại một chỗ, cô hì thào thấp giọng nói, "Người kia, hắn là ai..."

"Mặc kệ hắn là ai, mục đích của hắn đã đạt được rồi, hiện tại..."

"Thanh Thanh..."

Tiếng Tô mama suy yếu đánh gãy cuộc nói chuyện, Tô Chính Lượng vội vàng đứng dậy, nâng Tô Chính Thanh dậy, đẩy cửa vào.

"Mẹ, con đây, " Tô Chính Thanh để Tô Chính Lượng ngồi xuống, rót chén nước nâng bà ngồi dậy, "Uống chút nước đi mẹ."

Tô mama hơi mở mắt ra, nhìn thấy con trai ngồi một bên, dùng toàn bộ khí lực đẩy chén nước, "Mẹ không uống... Cầm đi..."

Tô Chính Lượng thấy cảm xúc mẹ có chút không ổn định, nghiêng người hướng phía trước ôn nhu hỏi, "Mẹ, mẹ đỡ hơn chưa?"

Tô mama rời mắt khỏi con trai, dùng thanh âm mỏng manh cự tuyệt cậu, "Cậu tránh ra... Đừng có ở đây..."

"Mẹ, con..."

"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không có đứa con trai như cậu..."

Nói xong, Tô mama thống khổ nhắm mắt lại, không hề liếc cậu một cái.

Tô Chính Thanh thấy thế, hướng Tô Chính Lượng vứt cho một ánh mắt ra hiệu. Đối phương rũ mi, yên lặng đứng dậy, xoay người rời khỏi.

Tô mama nghe thấy tiếng cửa phòng khép lại, khổ sở nghiêng đầu sang chỗ khác, "Thanh Thanh, bảo em trai con đi đi, đừng để nó xuất hiện trước mặt mẹ..."

Tô Chính Thanh ngồi bên giường, cố gắng khuyên giải an ủi, "Mẹ, mẹ sao vậy? Tiểu Lượng cũng có nỗi khổ riêng."

"Con nói vậy là muốn thay em trai con giải thích với mẹ?"

Tô Chính Thanh vội lắc đầu biện giải, "Mẹ, con chỉ muốn..."

"Đừng nói nữa, mẹ không muốn nghe, về chuyện em trai con, mẹ vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho nó."

"Mẹ,nói gì thì nói Tiểu Lượng cũng là con của mẹ, mẹ làm như vậy phải chăng quá tàn nhẫn với nó rồi?"

Tô mama nổi giận đùng đùng trừng Tô Chính Thanh, "Mẹ tàn nhẫn? Nếu nó sớm một chút nói cho mẹ biết chuyện của nó, mẹ có lẽ còn có thể cân nhắc tha thứu cho nó. Thanh Thanh, chẳng lẽ con quên Lâm Tích Lạc đã từng là bạn trai của con, em trai con lại cướp cậu ấy từ trong tay con, mà con còn ở đây nói giúp cho nó, con có phải não bị nhúng nước rồi không?"

Tô Chính Thanh đưa qua chén nước, cố gắng làm cho bà bình tĩnh trở lại, "Mẹ, con không nói giúp Tiểu Lượng, con chỉ ăn ngay nói thật. Kỳ thật, lúc con biết chuyện giữa Tiểu Lượng và Lâm Tích Lạc, con cũng không thể tiếp thu. Thời điểm đó, con trách cứ nó, oán giận nó, không nghe nó giải thích, còn nói với nó rất nhiều lời tàn nhẫn."

Tô mama không nhận cốc nước, bà nghi hoặc nhướn mày, tang thương trong mắt lộ vẻ bất mãn, "Vậy con vì cái gì giờ lại nói giúp cho nó?"

"Con không nói giúp cho nó, con chỉ là cảm thấy, chỉ cần được người mình yêu cùng một chỗ, mà người kia cũng yêu mình, chuyện này vô cùng tốt. Tuy rằng chuyện giwuax Tiểu Lượng cùng Lâm Tích Lạc khiến con rất khó tiếp thu, nhưng nếu như chúng ta thửu đứng ở lập trường nó mà nghĩ, có lẽ..."

Tô mama phất tay, không cho Tô Chính Thanh tiếp tục nói, "Được rồi, Thanh Thanh, con đi nói với Tiểu Lượng, chỉ cần nó cùng Lâm Tích Lạc không gặp mặt nhau nữa, mẹ sẽ tha thứ cho hắn. Nếu nó vẫn như cũ, chấp mê bất ngộ, thì tình mẫu tử giữa mẹ và nó từ nay chấm dứt."

Từng lời chắc như đinh đóng cột Tô mama nói, xuyên qua khe cửa khép hờ truyền vào trong tai Tô Chính Lượng.

Quả nhiên, chỉ cần cùng Lâm Tích Lạc một chỗ, mẹ sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho cậu.

Vô lực gục đầu xuống, Tô Chính Lượng tựa vào bức tường lạnh lẽo, trái tim băng giá.

Lâm thị nguy cơ trùng trùng, Lâm Tích Lạc hãm sâu vào khốn cảnh, bốn bề thọ địch. Một người bình thường như mình, vào lúc hắn cần trợ giúp nhất, thì cái gì cũng không làm được, chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn hắn bị người ta mắng chửi, người khác ám toán. Chỉ khi mình rời khỏi Lâm Tích Lạc, hắn mới không bị liên lụy. Có lẽ, đây là chuyện duy nhất mình có thể làm cho hắn. Chỉ khi rời khỏi hắn, mình mới cứu vãn được tình mẫu tử giữa mình và mẹ.

Trong mắt hẹp dài ảm đạm của Tô Chính Lượng hiện lên một tia đau thương.

Cậu chậm rãi đẩy cửa ra, nhắm mắt đi vào phòng mẹ, "Mẹ, thực xin lỗi, bởi vì chuyện của con khiến mẹ thương tâm..."

Tô mama vô lực nghiêng đầu đi, không thèm để ý tới.

Nhìn chăm chú vào người mẹ đang nằm trên giường, ánh mắt xinh đẹp của Tô Chính Lượng hiện lên vẻ ảm đạm thương tiếc, "Mẹ, con xin thề, con vĩnh viễn sẽ không cùng hắn gặp mặt..."

Trước/138Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tích Hoa Chỉ