Saved Font

Trước/42Sau

Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

Chương 4: Mất Trí Nhớ Sau Khi Bị Đối Xử Tệ(04).

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 4: Mất trí nhớ sau khi bị đối xử tệ (4)

Đàm Đào đưa Tạ Mộc về nhà mình.

Trong phòng sạch sẽ chỉnh tề, nhìn qua ấm áp mà lại không mất phong cách, đây là nơi ở mà Đàm Đào trước đây dùng để ứng phó cha mẹ, mà hiện tại, trong miệng y nơi này trở thành nhà của y cùng Tạ Mộc.

Thanh niên có chút do dự ngồi ở trên ghế sa lon, vừa nhìn không gian trang trí xa lạ, vừa nhìn về phía Đàm Đào đang cầm ly nước ấm đặt xuống, "Chúng ta thật sự là người yêu?"

"Nhưng mà..." Cứ việc cực lực che giấu, Tạ Mộc nhìn Đàm Đào trong mắt vẫn kiềm không được lộ ra mấy phần khiếp ý, "Trong ấn tượng của tôi, cậu rất chán ghét tôi..."

Đàm Đào tay nắm thật chặt cốc trà, trên khuôn mặt tuấn nhã chợt lóe ám sắc*, khi ngẩng đầu lên, mặt vẫn là một phải dịu dàng.

(*) ám sắc: màu tối, tối màu. Trong câu này ý chỉ Đàm Đào đen lại mặt nhưng QT dùng từ này tui cũng giữ nguyên.

Y ngậm cười, nói một cách chắc chắn thắng, "Lúc còn ở trường học anh đã thích em, chỉ là vào lúc ấy không dám thừa nhận, mới có thể làm ra những chuyện kia với em, sau đó em bắt đầu làm việc, đến công ty của Bạc Khâm, chúng ta mới lại một lần gặp mặt."

"Tạ Mộc, em quên đi quá trình chúng ta yêu đương, thế nhưng thân thể chắc chắn sẽ không quên."

Đàm Đào nói, nhìn về phía thanh niên, ánh mắt cậu đang mờ mịt, cật lực mà nhớ lại, bỗng nhiên cậu nghiêng người, mắt trừng trừng theo dõi y, lời nói dịu dàng như dây leo quấn quanh người Tạ Mộc, "Phía trong bắp đùi của em, có một viên nốt ruồi nhỏ màu đỏ, mỗi khi chúng ta làm, anh thích nhất là hôn nơi đó..."

Tạ Mộc dưới tầm mắt của y, mặt từng chút đỏ lên, cậu không nhớ được có phải giữa hai chân mình là có một nốt ruồi như thế không, bởi vì từ nhỏ hướng nội, bị người cười nhạo như bé gái, lúc cậu ở bên ngoài chưa bao giờ chịu mặc áo ngắn tay quần cộc, nói cách khác, ngoại trừ người thân mật, những người khác không thể nhìn thấy cơ thể bên dưới lớp quần dài của cậu.

Cậu xuýt đã tin tưởng lời Đàm Đào nói, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, trong mắt mê man càng nặng, "Nhưng nếu như chúng ta là người yêu, tại sao bác sĩ nói tiền chữa bệnh của tôi đều là Bạc tổng trả?"

Trước khi Đàm Đào dẫn cậu đi, xem tên của chiếc xe kia có thể thấy chủ nhân của nó không giống như là người không có tiền.

Đối với việc này, Đàm Đào cũng cho ra đáp án hợp lý.

"Tính cách em hướng nội, không chịu để cho người khác biết quan hệ của chúng ta, hai chúng ta vẫn là âm thầm mà yêu nhau, sau đó em xảy ra chuyện, Bạc Khâm là anh em của anh, nên anh để cậu ta giúp đỡ, Tạ Mộc, tuy rằng ban đầu ở trường học anh đối với em không tốt, nhưng mà sau đó anh thật sự biết sai rồi, em cũng tha thứ cho anh, nếu như em vẫn chưa tin, có thể đi hỏi bác sĩ y tá trong bệnh viện một chút, khoảng thời gian này, anh gần như mỗi ngày đều phải tới thăm em..."

Y nói như chặt đinh chém sắt, trên mặt thanh niên lộ ra do dự càng ngày càng nặng, trong trí nhớ của cậu, rõ ràng Đàm Đào vẫn là người chuyên bắt nạt cậu, nhưng nếu như tất cả những thứ này không phải thật sự, vậy tại sao Đàm Đào lại muốn nói dối?

"Vậy, kia Bạc tổng..."

Thấy đều nói đến mức độ này mà Tạ Mộc vẫn còn tâm tâm niệm niệm* không quên Bạc Khâm, Đàm Đào trong mắt chợt lóe âm lệ, nhưng lập tức bật cười càng nhu hòa.

(*) Tâm tâm niệm niệm: luôn luôn nghĩ tới, luôn nhắc tới.

"Bảo bối, nếu em hiện tại đã từ chức, cũng đừng xen vào Bạc Khâm nữa, trải qua chuyện lần này, anh là thật sự bị dọa cho sợ rồi, anh không nghĩ lại mất đi em, chúng ta công khai tình yêu, có được hay không?"

"Nhưng là..."

"Được rồi." Người đàn ông tự nhiên mà đem Tạ Mộc ôm đồm trong lồng ngực, âm thanh cực kỳ dịu dàng, "Anh biết em vẫn luôn lo lắng tin tức công khai sẽ làm sự nghiệp của anh xuống dốc, nhưng mà chẳng sao cả, anh không để ý cái này, chỉ cần cùng với em, đánh đổi một số thứ có tính là gì."

Y có thể cảm giác được thân thể trong lòng cứng ngắc muốn né tránh, nhưng vẫn như cũ dịu dàng ôm dụ dỗ nói, "Như vậy đi, em là luôn cảm thấy nên phải lần nữa nói cám ơn Bạc Khâm đúng chứ, đợi tu dưỡng* được một thời gian, anh dẫn em đi tìm cậu ta, có được hay không?"

(*) Tu dưỡng: động từ chỉ sự rèn luyện, trau dồi để nâng cao phẩm chất. Ở đây nói về sức khỏe.

Tạ Mộc chần chờ gật gật đầu, cậu vẫn cảm thấy tất cả những thứ này giống như là đang nằm mơ, làm sao Đàm Đào, lại biến thành người yêu của cậu chứ?

Coi như là người yêu, vậy cũng có thể là, là.. Là ai đây?

Thanh niên che đầu, trong mắt tràn đầy hoang mang.

"Ngoan, không nhớ ra được cũng đừng nghĩ, bác sĩ nói rồi em bị thương quá nặng, ký ức không tìm về được, cũng may, người còn là tốt rồi."

Đàm Đào ôm thanh niên, ân cần thiện dụ*, "Trí nhớ của em dừng lại ở ngày nào ?"

(*) Thiện dụ: dụ dỗ

"Ngày cậu giội nước vào tôi, rồi lại đem tôi nhốt vào nhà cầu." Tạ Mộc trả lời rất nhanh.

Đàm Đào gia tăng nụ cười, nói, "Xin lỗi, anh khi đó còn quá trẻ tuổi, sau đó, anh sẽ bảo vệ em thật tốt."

Vừa nói, một bên vừa đem cằm đặt vào đỉnh đầu thanh niên, không hề có một tiếng động mà nở nụ cười càng lúc càng lớn.

Hoàn hảo, sự kiện kia, còn chưa có xảy ra đây.

***

"Bảo bối, ăn cơm."

Đàm Đào hát lên, đem từng đĩa từng đĩa đồ ăn bày ra bàn.

Tạ Mộc nhìn một bàn đồ ăn, mắt sáng lấp lánh, nhìn về phía người đàn ông đang mặc tạp dề, "Đây đều là anh làm ?"

"Dĩ nhiên, chúng ta sau khi cùng nhau, em mỗi ngày vội vàng đi làm không rảnh làm cơm, anh chỉ có thể tự mình động thủ."

Đàm Đào nói dối mặt không biến sắc, lại thấy thanh niên trước mặt che cái trán, nhăn lại mày, chần chờ nói, "Nhưng là, tại sao trong ấn tượng của em, là em làm cơm..."

"A..." Người đàn ông thần sắc dừng một chút, cười đáp, "Bác sĩ quả thật là nói qua em sẽ nhớ tới một ít đoạn ngắn ký ức, có khả năng là em nhớ tới mấy ngày anh bận rộn nên em phải xuống bếp."

Y lôi kéo thanh niên ngồi xuống, một phải dịu dàng, "Bảo bối, đừng tiếp tục nghĩ những thứ này, đó đều là chuyện đã qua, mau tới dùng cơm đi, đều là những món em thích ăn nhất."

Tạ Mộc cúi đầu, quả nhiên thấy đầy bàn đồ ăn đều là mình thích, hơn nữa tối hôm qua cậu đặc biệt đi nhìn lại nốt ruồi nhỏ màu đỏ, tâm tình hoài nghi lúc đầu dần dần giảm xuống.

Nhưng cậu vẫn thăm dò, "Chúng ta là làm sao ở bên nhau ?"

Đàm Đào nói, "Là anh tỏ tình với em, lúc bắt đầu em còn không chịu đáp ứng, theo đuổi một hồi lâu, mới đáp lại."

"Sau đó ở cùng nhau, em lo lắng sẽ có paparazi quấy rối cuộc sống của chúng ta, vẫn luôn không chịu công khai tình yêu, ngay cả tấm hình cũng không chịu chụp, bằng không, anh hiện tại có thể cho em xem bức ảnh."

"Paparazi?"

"Phải a, sau khi tốt nghiệp, anh liền tiến vào giới giải trí, hiện tại cũng coi như là một nhân vật nổi danh."

Đàm Đào dịu dàng cười cười, đưa tay ra lấy xuống hạt cơm dính tại bên mép thanh niên, ngữ khí tràn đầy mong đợi, "Bảo bối, anh đã tuyên bố, em chính là người yêu của anh, người yêu duy nhất."

"Sau đó, anh bảo vệ em."

Y dịu dàng như vậy làm ánh mắt Tạ Mộc hoảng hốt, đây là người đàn ông đã mang người đem cậu chặn ở trong phòng vệ sinh, còn giội cho cậu một thân đều là nước, thật sự là người yêu của cậu sao?

Tạ Mộc hỏi, "Ngày ấy, chính là lúc em mười chín tuổi, anh đem em nhốt tại nhà xí, em là thế nào đi ra ngoài ?"

Đàm Đào trả lời, "Sau đó anh hối hận rồi, chạy lại trường học cứu em đi ra."

"Cũng chính là từ vào lúc ấy, quan hệ của chúng ta bắt đầu hòa hoãn, bằng không, sau đó em cũng không có thể đáp ứng để anh theo đuổi, em nói đúng không."

Đàm Đào bịa đặt nói dối xác thực thiên y vô phùng.

( *) 天衣无缝- Thiên y vô phùng: Nghĩa đen là áo tiên không thấy vết chỉ khâu. Nghĩa bóng có nghĩa là trọn vẹn, không có sai sót, hoàn mỹ, không chê vào đâu được. ( Theo baike.baidu.com)

Thanh niên chần chờ nhìn một bàn cơm đều là mình thích này, chần chờ gật đầu, "Em tin tưởng anh."

Cậu lớn như vậy rồi mà từ xưa tới nay chưa từng có ai lại đối xử với cậu dịu dàng như thế, nếu Đàm Đào làm như vậy, đó chính là người yêu mình đi.

***

Ảnh đế đang "hot"- Đàm Đào, công khai người đồng tính luyến ái, đề tài này rất nhanh đã đứng thứ nhất trên bảng xếp hạng tin tức.

Tạ Mộc dùng điện thoại di động Đàm Đào đưa, liếc nhìn từng cái từng cái tin tức bên trên.

Bởi vì y chính là không dám tưởng tượng người của mình sau bức màn ánh sáng, mỗi giờ mỗi khắc đều bị giám thị, Đàm Đào nói chỉ là nói mình có một vị người yêu đồng tính, cũng không có công khai tên thật cùng mặt của Tạ Mộc.

Khoảng thời gian này ở chung đã làm thanh niên hoàn toàn tin Đàm Đào nói, thậm chí, cậu bắt đầu âm thầm mong đợi tương lai của hai người.

Cậu là người yêu của Đàm Đào, người đàn ông này luôn bao dung cậu, chăm sóc cậu, điều này làm cho thiếu niên mười chín tuổi lần thứ nhất cảm nhận được thiện ý càng ngày càng rơi sâu vào trong sự dịu dàng của Đàm Đào.

Điều làm cho cậu quyết định, là một giấc mơ, bởi vì Tạ Mộc vẫn không có tiếp nhận Đàm Đào, nên hai người là chia phòng ngủ, tỉnh lại sau giấc ngủ, Tạ Mộc đôi mắt sáng lấp lánh nói cho Đàm Đào chính đang xào rau.

"Em có khả năng đã nhớ tới một chút chuyện tình của chúng ta."

Đàm Đào tay run một cái, muối đổ nhiều một chút.

Thanh niên bên cạnh không có phát hiện dị dạng, còn đang vui vẻ nói, "Tối hôm qua em mơ thấy em và một người đàn ông đang cùng nhau ăn cơm, bữa tối ánh nến, người đàn ông này chính là anh đi!"

"Dĩ nhiên." Đàm Đào đem lọ muối ném ở một bên, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười sủng nịch*, "Chế tạo lãng mạn, không phải luôn là việc anh am hiểu nhất sao?"

(*) sủng nịch: yêu chiều, nuông chiều, yêu thương.

"Xem ra chúng ta thật sự là người yêu." Tạ Mộc kích động nói với y, "Ở trong mơ, em có thể cảm giác được em rất kích động, cảm thấy được thật vui vẻ có thể cùng anh cùng nhau ăn cơm đây."

Đàm Đào nụ cười trên khóe miệng có chút cứng ngắc, tay cầm thìa xới cơm không nhịn được nắm chặt, ngón tay dùng sức đến nỗi trắng bệch, "Có đúng không? Vào lúc ấy, anh còn tưởng rằng em sẽ không có chấp nhận ý của anh đây."

Tạ Mộc hiển nhiên đối với việc mình có thể nhớ lại rất hưng phấn, những ngày qua cậu ngoại trừ sự cảnh giác ban đầu, càng nhiều vẫn là lo lắng tất cả những thứ này đều là giả.

Cậu quá khát vọng được người khác quan tâm, dù cho người quan tâm cậu đã từng bắt nạt cậu, có thể cậu lúc mười chín tuổi này, vẫn là không nhịn được muốn đem cút quan tâm này ôn tồn thu nhận ở trong lòng.

Việc vẫn luôn kinh hoảng lại lo lắng trong lòng, lại được giải quyết ở trong mơ.

Cậu ngọt ngào lại vui vẻ, "Đàm Đào, em sẽ cố gắng nhớ tới nhiều một chút, sẽ không đem anh quên mất."

Đàm Đào miễn cưỡng cười, "Bảo bối, em không cần phải gấp, bác sĩ nói, kích thích ký ức đối với em không tốt."

"Vậy em tới giúp anh làm việc đi, có muốn khui bình rượu đỏ hay không? Em ngày hôm qua nhìn thấy nhà bếp có một bình, X hệ liệt, anh thích nhất, có đúng hay không?"

"Sau đó em lại xào chút đồ ăn cho anh nhé, mướp đắng, em nhớ được anh rất thích!"

Thanh niên cười cứ như tranh công, ngây thơ lại ngọt ngào.

Có thể nhìn ra được, Tạ Mộc đã hoàn toàn tiếp nhận Đàm Đào, y vốn nên vui vẻ, nhưng huyết dịch cả người trong nháy mắt lại băng lạnh xuống.

Rượu đỏ, mướp đắng, này đều là những thứ Bạc Khâm yêu thích.

Tác giả có lời muốn nói: Tạ Mộc: : ) chơi chết ngươi

EDITOR: Cảm thấy mấy cái xưng hô cứ loạn lên, để dễ hiểu thì từ giờ về sau sẽ như thế này:

- anh, anh ta- Bạch Khâm

- cậu, cậu ấy- Tạ Mộc

- y- Đàm Đào

Thật ra thì tui thích đổi xưng hô một cách linh hoạt tùy vào từng chương nhưng sợ người đọc không hiểu nên mới định để vậy. Chương này tui định để xưng hô của Đàm Đào là "anh", chắc mọi người vẫn hiểu chứ nhỉ?

P/S: link QT sẽ được cập nhật trong phần giới thiệu. ( Mấy chương trước quên đi mất^^)

Trước/42Sau

Theo Dõi Bình Luận