Saved Font

Trước/65Sau

Trả Thù Vợ Mù: Tổng Giám Đốc, Chúng Ta Hòa Ly Đi

Chương 62

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hoắc Đế Thành vừa nói ra lời này, cha An tức thì chết lặng, sắc mặt đỏ bừng.

Ông ta không ngờ rằng mình thuận miệng uy hiếp một câu, Hoắc Đế Thành lại nói như vậy.

"Hoắc Đế Thành, cậu có ý gì!" Sắc mặt ông ta âm trầm, căm tức nhìn Hoắc Đế Thành.

Hoắc Đế Thành nhếch môi cười: "Chủ tịch An, tôi nói chưa rõ à? Tôi muốn hủy bỏ hôn ước với An Nhiễm Nhiễm."

"Không được!" Cha An không chút nghĩ ngợi đã trực tiếp từ chối: "Bây giờ mọi người đều biết cậu và Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi đã đính hôn. Nếu cậu từ hôn, thanh danh của Nhiễm Nhiễm nhà chúng tôi sẽ bị hủy hoại."

"Là hủy bỏ hôn ước, không phải từ hôn." Hoắc Đế Thành lạnh nhạt sửa lại lời ông ta: "Mà ông có thể đẩy hết trách nhiệm lên người tôi, tôi không coi trọng thanh danh cho lắm."

Cha An thở hồng hộc, nghiến răng. Con gái ông ta rất thích Hoắc Đế Thành, nếu thật sự từ hôn, cô ta nhất định sẽ huyên náo khiến gia đình không yên ổn.

Hơn nữa, nhà họ An và nhà họ Hoắc kết thân sẽ còn có vô số lợi ích. Nếu từ hôn, những lợi ích này sẽ không thuộc về nhà họ An. Điều này khiến ông ta làm sao bỏ được, nghĩ lại thôi đã cảm thấy đau lòng.

"Chuyện hủy bỏ hôn ước cần đôi bên tự nguyện. Hoắc Đế Thành, tôi nói thẳng cho cậu biết, tôi không bao giờ đồng ý." Thái độ của cha An rất cứng rắn, nghĩ đến Bạch Bắc Bắc đã trở về, sắc mặt liền dịu đi, vỗ vỗ vai Hoắc Đế Thành.

"Tôi biết cậu vẫn còn thích vợ cũ của mình. Đàn ông mà, bác An hiểu được. Tôi có thể đảm bảo với cậu, chỉ cần cậu tiếp tục thực hiện hôn ước, Nhiễm Nhiễm và nhà họ An sẽ không quan tâm đến sự tồn tại của Bạch Bắc Bắc. Cậu có thể yên tâm nuôi cô ta bên ngoài, chỉ cần không uy hiếp địa vị của Nhiễm Nhiễm là được."

Trong mắt cha An, Bạch Bắc Bắc chỉ là một món đồ chơi mà thôi, Hoắc Đế Thành thích cô thì nuôi cô ở bên ngoài là được, thời buổi này ai có chút tiền lại không nuôi tình nhân đâu chứ.

Vẻ mặt ông ta mập mờ, lời nói ra lại khiến Hoắc Đế Thành tức thì chán ghét.

Ánh mắt Hoắc Đế Thành âm u lạnh lùng: "Chủ tịch An, người phụ nữ tôi thích, tôi sẽ không bao giờ khiến cô ấy chịu ấm ức. Bạch Bắc Bắc chỉ có thể là bà Hoắc đường đường chính chính. Còn An Nhiễm Nhiễm... sao tôi phải ấm ức bản thân sống hết đời với người mình không thích."

"Cậu, Hoắc Đế Thành, cậu đừng không biết tốt xấu!" Cha An bị bác bỏ thể diện, thẹn quá hóa giận.

Hoắc Đế Thành mỉa mai liếc nhìn ông ta: "Chủ tịch An, bây giờ là ông cầu tôi chứ không phải tôi cầu xin ông. Tốt nhất ông nên hiểu rõ vị trí của mình."

Những lời này như bóp phải tử huyệt của cha An, lần này ông ta tới, nói là để đòi một lời giải thích từ Hoắc Đế Thành, nhưng thực chất là muốn nhà họ Hoắc rút khỏi hợp tác, nếu không nhà họ An sẽ chịu tổn thất rất lớn, ông ta căn bản không thể chịu nổi.

Ông ta cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: "Hoắc Đế Thành, cậu thật sự quyết định giải trừ hôn ước sao? Hoàn toàn không có chỗ thương lượng sao? Tôi cam đoan, Nhiễm Nhiễm sẽ không bao giờ xen vào chuyện của cậu. Các cậu chỉ cần duy trì hôn nhân là được, chúng ta sẽ không nhằm vào Bạch Bắc Bắc..."

Nói rồi, ông ta bắt gặp ánh mắt không thể nghi ngờ của Hoắc Đế Thành, giọng nói của ông ta chậm rãi trầm xuống, ngón tay nắm chặt, giống như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Hoắc Đế Thành biết ông ta đã dao động, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt cha An, An Nhiễm Nhiễm không quan trọng bằng lợi ích gia tộc, so sánh hai thứ, anh biết cha An nhất định sẽ chọn nhà họ An.

Vì vậy, anh tăng thêm một mồi lửa: "Chủ tịch An, sở dĩ nhà họ An muốn thông gia với nhà họ Hoắc chẳng qua là muốn đạt được một chút ích lợi trong việc hợp tác sau này. Tôi không thích An Nhiễm Nhiễm, người tôi muốn cưới cũng không phải cô ta. Ông cảm thấy tôi sẽ bằng lòng cung cấp tiện nghi cho nhà họ An sao? Ông đã chứng kiến tôi lớn lên, cũng biết tôi là một người không đạt được mục đích sẽ không bỏ cuộc. Nếu nhà họ An và An Nhiễm Nhiễm cứ cản trở tôi, khiến tôi không lấy được người tôi yêu, ông nghĩ xem tôi sẽ làm ra chuyện gì?"

Anh nhìn cha An, nói năng một cách lưu loát, nhưng trong ánh mắt là sự ép buộc, vẻ nghiêm nghị và kiên quyết, khiến cha An nhìn thấy cũng hãi hùng khiếp vía.

Lòng cha An đang rối bời, đến lúc đó Hoắc Đế Thành sẽ chỉ diệt trừ nhà họ An, thoát khỏi uy hiếp của An Nhiễm Nhiễm.

Một người là gia tộc mà ông ta dốc hết tâm sức, hai là cô con gái duy nhất của ông ta, kết quả nào ông ta cũng tiếp nhận nổi.

"Nếu như nhà họ An đồng ý hủy hôn, cậu có thể cho chúng tôi cái gì?" Thật lâu sau, cha An rốt cuộc cũng buông tay.

Trong mắt Hoắc Đế Thành hiện lên ý cười: "Không hổ là chủ tịch An, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chỉ cần An Nhiễm Nhiễm của nhà họ An đồng ý hủy hôn, nhà họ Hoắc không chỉ rút lui khỏi lần hợp tác này với nhà họ Chu, mà dự án ở Thành Tây cũng sẽ cho nhà họ An kiếm một chén canh. Nửa đầu năm sau nhà họ Hoắc cũng sẽ tiến hành mấy dự án lớn, tôi sẽ ưu tiên cân nhắc nhà họ An."

Những lợi ích này đều là thật, thiết thực hơn cả tương lai xa vời, mắt cha An sáng lên, ông ta giả vờ trầm ngâm vài phút rồi gật đầu đồng ý.

"Được, nếu như cậu không nuốt lời, nhà họ An chúng tôi đồng ý hủy bỏ hôn ước. Cậu không cần lo lắng về Nhiễm Nhiễm, tôi sẽ thuyết phục con bé đồng ý."

Hoắc Đế Thành rất hài lòng với những lời của ông ta. Anh không muốn đối phó với An Nhiễm Nhiễm. Người phụ nữ này hung hăng càn quấy, khiến anh thấy rất phiền phức, cách tốt nhất là để cha cô ta trực tiếp thuyết phục cô ta.

"Tuy nhiên, chủ tịch An, còn có một chuyện tôi muốn nhà họ An các ông bảo đảm." Hoắc Đế Thành chuyển chủ đề, đột nhiên nói một câu.

Cha An còn đang đắm chìm trong vui sướng, trực tiếp hỏi: "Chuyện gì?"

Hoắc Đế Thành nhìn ông ta chăm chú: "Sau này nhà họ An không thể làm khó Bạch Bắc Bắc, cũng không thể trợ giúp An Nhiễm Nhiễm làm khó dễ Bạch Bắc Bắc."

Thủ đoạn của An Nhiễm Nhiễm quá ác độc, nếu vì chuyện hủy hôn mà cô ta sinh lòng oán hận với Bắc Bắc, lại sai người truy lùng cô, Bạch Bắc Bắc sẽ không còn may mắn như trước.

Vừa nghe thấy lời này, trong mắt ông ta hiện lên sự châm chọc: "Tổng giám đốc Hoắc thực sự rất có tình cảm với vợ cũ nhỉ, trăm phương ngàn kế suy nghĩ cho cô ta, chỉ sợ cô ta chịu uất ức dù chỉ một chút."

Hoắc Đế Thành mặc kệ tất cả châm chọc và khiêu khích của ông ta, thản nhiên nói: "Ông chỉ cần bảo đảm là được."

Cha An lộ ra ánh mắt phức tạp, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: "Được, tôi có thể đảm bảo, nhà họ An sau này sẽ không nhằm vào Bạch Bắc Bắc, tôi cũng sẽ cảnh cáo Nhiễm Nhiễm."

Hoắc Đế Thành đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống ông ta: "Tôi vẫn khá tin tưởng vào lời hứa của chủ tịch An, nhưng để đề phòng, nếu tôi phát hiện ra việc nhà họ An hay An Nhiễm Nhiễm lá mặt lá trái, gây nguy hiểm đến tính mạng của Bắc Bắc, những điều kiện tôi đã hứa với ông trước đó đều có thể không tính."

"Cậu!" Cha An lo lắng đứng lên, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Đế Thành, lửa giận tức thì hành quân lặng lẽ, ông ta uất ức đáp lại.

Trên mặt Hoắc Đế Thành hiện lên nụ cười: "Vậy mới đúng chứ, chỉ cần nhà họ An giữ lời hứa, tôi sẽ không làm gì các người."

Nói xong, định nhấc chân rời đi, cha An đột nhiên ngăn lại, ông ta hỏi: "Hoắc Đế Thành, nếu như hôm nay nhà họ An một mực không đồng ý hủy hôn, cậu sẽ làm thế nào?"

Hoắc Đế Thành hờ hững liếc ông ta một cái: "Tôi sẽ không làm gì cả. Nếu như nhà họ An nhất quyết không hủy bỏ hôn ước, đây chỉ là món khai vị. Mỗi lần nhà họ An tham gia một hạng mục, nhà họ Hoắc đều sẽ nhúng tay vào."

Nói xong, anh liền bỏ đi, để cha An một mình trong phòng họp rộng lớn.

Cha An sững sờ, một luồng ớn lạnh truyền lên từ lòng bàn chân. Thằng nhóc Hoắc Đế Thành này còn tàn nhẫn hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta, vì một người phụ nữ mà không màng đến thể diện của hai nhà, không chừa cho mình một lối thoát nào.

Nhưng ông ta cũng không thể tránh được, vốn dĩ nhà họ Hoắc mạnh hơn nhà họ An rất nhiều, hiện tại nhà họ Hoắc ở trong tay Hoắc Đế Thành lại càng giàu mạnh hơn, mà nhà họ An đã bắt đầu suy sụp.

Nếu ông ta chọn đối đầu trực diện với Hoắc Đế Thành, cuối cùng sẽ chỉ tự giết mình. Cha An biết mình không có nhiều năng lực, nhưng tìm lợi tránh hại đã trở thành bản năng của ông ta.

Sau khi cha An rời khỏi nhà Hoắc thị thì trực tiếp về nhà. Ông ta phải thuyết phục An Nhiễm Nhiễm để cô ta đồng ý hủy hôn.

Cả An Nhiễm Nhiễm và mẹ An đều ở nhà, cha An suy nghĩ suốt quãng đường, nhưng nhìn vợ và con gái, ông ta lại do dự không nói được lời nào.

Tối hôm qua An Nhiễm Nhiễm tối hôm qua đã nhận được tin từ mẹ Hoắc, biết Hoắc Đế Thành chuẩn bị tiến hành hôn ước với mình, trong lòng đang lo nghĩ sốt ruột, thấy cha An trở về liền vội khoác tay ông ta, nũng nịu rơi nước mắt.

"Cha, con vợ cũ chết tiệt của Hoắc Đế Thành đã về rồi. Cô ta ỷ vào dung mạo xinh đẹp của bản thân mà quyến rũ Hoắc Đế Thành. Không biết cô ta đã cho Hoắc Đế Thành uống bùa mê thuốc lú gì mà bây giờ Hoắc Đế Thành đang đòi hủy hôn với con. Cha, cha nhất định phải đòi lại công bằng cho con."

Mẹ An nhìn con gái rơi nước mắt không ngừng thì cảm thấy vô cùng đau lòng, bà ta cũng nhìn cha An bằng ánh mắt căm phẫn.

"Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta được cưng chiều mà lớn lên, làm sao có thể là đối thủ của con hồ ly tinh đó. Thằng nhóc Hoắc Đế Thành này bây giờ bị con ả đó mê hoặc đến mức thần hồn đảo điên, không thèm để ý đến Nhiễm Nhiễm chúng ta, ầm ĩ đòi từ hôn, thế này chẳng phải là chà đạp thể diện của nhà chúng ta sao? Không được, chúng ta nhất định phải đòi lại công bằng cho con gái cưng của chúng ta."

Cha An bị mấy lời liên tiếp của bọn họ làm cho đau đầu, giọng nói đột nhiên cao lên: "Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, tôi đã nói với Hoắc Đế Thành rồi, tôi đồng ý giải trừ hôn ước!"

"Cái gì!" An Nhiễm Nhiễm nghe đến đây liền sững sờ tại chỗ.

Trước/65Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch