Saved Font

Trước/142Sau

Trái Tim Của Tuyết

Chương 2: Bạn Mới

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sáng hôm sau, đầu không còn thấy đau nữa cảm giác mệt mỏi đeo lấy nó, hôm nay nó có bài kiểm tra quan trọng đành mệt mỏi vào toalet nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo đến lớp sớm. Những chiếc lá cuối thu nhẹ nhàng bay làm cô thấy nhớ Fye, nhớ đến kí ức có anh và nó. Nhớ đôi lần anh đưa nó đi học hay nhéo mũi nó, nhớ vẻ mặt nhăn nhó của anh khi bị cô đánh...

Thân thể mệt mỏi không còn chút sức lực nó gục mặt xuống bàn nằm 1 lát, ngước lên thấy anh bạn nào ngồi trước mặt làm nó giật mình.

- AAAAAAAA... – nó giật mình la lớn.

- Xin lỗi làm bạn giật mình nha, tại thấy bạn tới lớp sớm mà nằm gục xuống bàn mình chỉ muốn làm qen thôi. (cười cái thánh thiện dễ sợ)

- Á không sao, không sao mình chỉ bị giật mình thôi. – nó huơ tay trước mặt ra hiệu không sao.

- Mình tên Eriol Hiragizawa, gọi mình là Eriol, bạn tên gì ?

- Mình tên Sakura Davichi. Cứ gọi mình là Sakura

- Tụi mình làm bạn nhé, xin lỗi chuyện lúc nảy. – Eriol đưa tay làm quen.

- Được chứ, hihi. – nó bắt tay Eriol.

- Chuyện gì vậy Sakura, mình đang đi dưới cầu thang nghe tiếng la của cậu liền chạy lên nè. – Tomoyo nghe tiếng la lập tức chạy lên lớp.

- Ơ Tomoyo, mình không sao mình chỉ hơi giật mình thôi. – nó gãi đầu cười trừ.

- Là cậu phải không, Eriol ? – Tomoyo liếc sang Eriol.

- Phải, vậy mình có thể mời 2 cậu đi ăn sáng thay lời xin lỗi không

- Vậy còn nghe được.

Thôi không nghĩ ngợi gì nữa nó cố gắng tỏ vẻ bình thường như mọi ngày. Nhìn thấy Sakura và Eriol cùng đi với nhau, Ayumi đứng trên lầu cười khinh rẻ nó:

- Mày cũng giỏi thật, vừa chia tay Fye xong thì lại cười nói với 1 thằng khác. Mày cứ chờ mà xem.

Ngủ được 1 giấc dài đến tối, nó cũng thấy đỡ mệt nhiều. Tiếng chuông điện thoại reo:

- Sakura đang làm gì đó ?

- Mình chỉ nằm thôi à. Có gì không Eriol ?

- Cũng không có gì, chán quá mới mình muốn rủ bạn tối nay đi dạo với mình 1 chút thôi. Bạn đi với mình nha ?

- Ok! Vậy gặp ở đâu đây ? – tâm trạng không tốt nên ra ngoài cho khuây khỏa, nó đồng ý

- Gặp nhau ở trường nha

- Đc rồi, vậy tối gặp.

Chuẩn bị đâu đó xong, ra đến chỗ hẹn nó nhìn không ra Eriol nữa. Cậu ta không đi xe hơi, mà hôm nay đi con moto màu đen, mặc chiếc áo thun trắng với cái quần jean xanh bó sát trông rất nam tính và đẹp trai, trên tay cầm bó hoa hồng được gói ghém cẩn thận trông rất đẹp mắt.

Cậu ta chở nó đi khắp nơi, lượn hết quán này tới quán khác, mua những gì nó thích ăn. Eriol thấy nó hơi chán cậu ta chở nó đến bờ sông. Cảnh ở đây thật đẹp và rất yên tĩnh, Eriol nhìn nó mà nó lại nhìn về nơi nào đó xa xăm mà nghĩ vẩn vơ. Eriol hiểu ý nó muốn gì lên tiếng: "Sakura đứng đây chờ minh 1 lát nha" nó chưa kịp trả lời cậu ta liền phóng xe đi mất.

Lát sau, cậu ta quay lại với cái bịch liền chạy tới nó mỉm cười:

- Tâm trạng không tốt nên làm mấy lon, cậu sẽ thấy đỡ hơn – vừa nói Eriol vừa đưa 1 lon bia lên.

- Sao cậu biết mình đang buồn ? – nó tròn mắt nhìn Eriol

- Trời, vậy mà cũng hỏi.(ký trán nó 1 cái). Mặt cậu hiện nguyên chữ buồn chà bá kia kìa

- Ủa đâu, đâu ?

- Nếu cậu không ngại cậu hãy tâm sự với tớ, tớ sẽ im lặng lắng nghe không nói gì cả...

Nó mỉm cười với cậu ta nhưng nó không muốn Eriol phải bận tâm nên im lặng không nói rồi giả bộ hỏi chuyện:

- Cậu mới chuyển về đây hả ? – nó chuyển chủ đề nhanh chóng.

- Ờ, mấy năm nay mình định cư bên Mỹ giờ chuyển cấp nên về đây ở. – Eriol mắt vẫn nhìn dòng sông trả lời.

Hai đứa xử hết đống bia, cậu ta chở nó về nhà. Tay cầm bó hoa mím cười nhẹ với Eriol rồi quay lưng bước vào nhà. Tâm trạng cũng đỡ hơn 1 chút, xuống tắm rửa lướt face ngủ quên hồi nào không biết.

.............................

Trong biệt thự Flourite

- Anh còn nhớ tới con nhỏ thấp hèn đó sao ? – Ayumi giựt ly rượu từ tay Fye tức giận

- .... – Fye im lặng không nói, lơ đãng nhìn ra ngoài tâm trí của anh giờ chỉ có Sakura.

- Anh đừng nhớ tới con nhỏ đó nữa được không ? Nó có gì mà anh lại yêu say đắm tới như vậy, nó cho anh uống bùa mê thuốc lú rồi hay sao.

- Bốp!!! – Fye nghe những lời xúc phạm đến Sakura liền đứng vậy tát vào mặt Ayumi – Câm miệng, tôi cấm cô không đc xỉ vả cô ấy. Tôi mà nghe ai nói 1 lời nào không tốt về cổ, thì người đó chuẩn bị đi gặp Diêm Vương đi là vừa – anh bực mình bước lên phòng, để lại mình Ayumi ôm mặt, mắt hằn lên tia lửa hận.

- Để tôi xem anh còn nhớ cô ta được bao lâu ? – Ayumi cười lớn, ngọn lửa thù hận trong lòng cô bắt đầu sục sôi lên, ánh mắt như muốn giết người. Trong đầu đề ra kế hoạch hãm hại Sakura.

Trước/142Sau

Theo Dõi Bình Luận