Saved Font

Trước/76Sau

Trêu Ghẹo Quá Mức

Chương 46: Chương 46

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Buổi sáng, Hàn Tư Thần xem lại cảnh quay lần trước, sau đó đưa ra một số ý kiến cho lần quay sau.

Sáng nay vừa quay xong thì cũng vừa đến giờ cơm trưa, món ăn hôm nay rất phong phú, sau bữa ăn còn có bánh ngọt, trái cây, thậm chí còn có thêm cafe.

Nữ diễn viên nhìn những món ăn có nhiều calo này, không khỏi đau lòng nói: "Tôi muốn ăn nhưng lại sợ béo!"

"Mặc kệ, chỉ lần này thôi nên chắc không sao đâu."

"Bữa trưa hôm nay tuy là cơm hộp, nhưng nhà hàng thì khác, tôi nghe nói chỗ này rất khó đặt chỗ trước."

"Còn có món điểm tâm ngọt này, thật ngon, có béo cũng đáng."

Hàn Nhân diễn xong mới phát hiện Hạ Vãn Tinh đã gửi tin nhắn cho cô ấy.

Cô ấy nói cô ấy về khách sạn ngủ và buổi tối sẽ đến nhà hàng đúng giờ.

Hàn Nhân ngẩn người, lẩm bẩm nói: "Sinh nhật còn chạy đi đâu?"

Cô cất điện thoại và cầm chiếc nhẫn, đi đến bên cạnh Hàn Tư Thần: "Chị Hạ về khách sạn, nói buổi tối sẽ đến nhà hàng đúng giờ."

Hàn Tư Thần sững sờ một chút.

"Biên kịch đại nhân không có lộc ăn rồi".

Quách Tấn cảm khái.

Phó đạo: "Cô ấy không ăn cơm sao? Hôm nay là sinh nhật của cô ấy, làm sao có thể ngủ ở khách sạn được?"

Hàn Nhân khó xử nhìn về phía Hàn Tư Thần: "Anh, anh có thể giúp em đi xem chị ấy thế nào không? Buổi chiều em còn có vai diễn."

Hàn Tư Thần nhíu mày, nghĩ đến hôm nay cô nói cổ họng đau, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Người ngoài xem thấy biểu tình kia là vẻ mặt không kiên nhẫn.

"Anh có thể giúp em xem một chút được không?" Hàn Nhân dựa vào cánh tay anh ta làm nũng.

Sắc mặt Hàn Tư Thần nhàn nhạt, rũ mắt "Ừm" một tiếng.

Hàn Nhân nghĩ thầm: "Trên mặt không tình nguyện không biết trong lòng cao hứng cỡ nào đâu."

Cô ấy nói thêm một câu: "Vậy là tốt rồi, tôi vừa nghe Khâu lão sự nói muốn đi về xem chị Hạ thế nào".

Hàn Tư Thần không biết Hàn Nhân nói thật hay giả, im lặng một lúc anh đứng dậy: "Tôi sẽ đi, không thể làm chậm trễ cảnh quay của Khâu lão sư."

Hàn Nhân: "..."

Cô gật đầu như giã tỏi, "Vậy vất vả anh đi một chuyến."

Hàn Tư Thần nói với Giang Lộ: "Cậu đi nói với Quách đạo về mấy địa phương cần chú ý, tôi sẽ đi xem"

Giang Lộ: "Vâng thưa Hàn tổng"

Hạ Vãn Tinh trở về liền ngủ thiếp đi, cô có chút mệt mỏi, nghĩ thầm có khả năng tối qua đi ra ngoài bị nhiễm lạnh.

Cô uống một ly nước nóng, cơm cũng không ăn, nằm ở trên giường tự hỏi không biết người đàn ông kia đến đây có phải vì cô không.

Nghĩ đến đó, cô thiếp đi lúc nào không biết.

Cô nằm mơ, trong giấc mơ cô gặp Lão thái gia ở sân bay, ông ấy vẫn rất hòa ái dễ gần, nắm tay cô và gọi cô bằng một cái tên thân mật: "Nha đầu..."

Sau đó, hình ảnh đã đổi bằng một bóng lưng mơ hồ, một nhà ba người nắm tay nhau, cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt của đôi vợ chồng kia, nhưng ở chính giữa là một bé gái mập mạp, rất dễ thương.

Đó là bóng dáng khi còn nhỏ của cô.

Sau đó, hình ảnh đôi vợ chồng kia biến mất, chỉ còn lại một mình cô ấy liều mạng gọi ba và mẹ.

Hạ Vãn Tinh bừng tỉnh, trên trán chảy đầy mồ hôi, giấc mộng vừa rồi có có chút không thể tưởng tượng nổi.

Cô không hiểu vì sao mình lại nằm mơ như vậy.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, cô không chú ý thời gian, cho rằng Hàn Nhân đã trở lại.

Hạ Vãn Tinh gãi gãi tóc, mặc một chiếc váy ngủ nhẵn bóng dài đến nửa người, đi chân trần ra mở cửa.Vừa đi vừa nói: "Đến rồi đây"

Vừa mở cửa, cô bị người đàn ông đứng bên ngoài làm cho bất ngờ, cô chớp mắt, có chút ngạc nhiên hỏi: "Sao lại là anh?"

Hàn Tư Thần trên tay cầm hộp cơm trưa, thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, mặt không cảm xúc hỏi: "Cô tưởng là ai?"

Cô hy vọng là ai? Khâu Cảnh Duyên sao?

"Em tưởng là Hàn Nhân".

Cô nghiêng người và cười với anh "Vào đi"

Hạ Vãn Tinh hỏi: "Sao Hàn Nhân không quay lại?"

"Buổi chiều con bé còn có cảnh quay".Vẻ mặt của Hàn Tư Thần tốt hơn một chút, đem cơm trưa đặt trên bàn.

"Sao không ăn cơm?"

Cô nhìn hộp cơm, cười: "Không, chờ anh mang đến."

Hàn Tư Thần dựa vào bàn.

Cho dù như vậy, anh vẫn cao hơn cô rất nhiều, anh một tay để trên bàn, từ trên cao nhìn xuống, rũ mắt nói: "Còn có sức nói đùa, xem ra họng của cô cũng không đau nhiều."

Vừa nghe anh nhắc nhở, Hạ Vãn Tinh mới phát hiện cổ họng vẫn còn đau, cô lấy từ trên tủ đầu giường một viên kẹo ngậm cô mua lúc sáng, ngậm một viên, nhìn hộp cơm anh mang theo " Anh mua gì cho tôi vậy?"

"Là cơm hộp của đoàn phim".

Anh nói: "Không ăn thức ăn sẽ lạnh".

"Không sao, chút nữa tôi sẽ hâm nóng lại bằng lò vi sóng".

Bây giờ cô đang ngậm kẹo đau họng nên không muốn ăn.

Hạ Vãn Tinh ngồi trên ghế sô pha, chống cằm ở khủy tay, hơi ngẩng đầu lên nhìn anh ấy, hỏi: "Khi nào anh rời đi?"

"Buổi tối".

Đầu ngón tay anh nghịch di động, nói: "Ngày mai công ty có cuộc họp hội đồng quản trị".

"Ồ"

Hạ Vãn Tinh hơi mất hứng, ngửa đầu nhìn hắn trong chốc lát rồi nói: "Anh ngồi xuống đi, tôi ngẩng đầu cổ đều đau"

Cô nhìn Hàn Tư Thần ngồi xuống đối diện, cười hỏi: "Các nhà đầu tư cũng thật vất vả, vội vã tới thị sát công tác rồi lại vội vã rời đi".

Nói xong cô lại lắc đầu phủ định, “Tôi vẫn cảm thấy anh đi vì lý do khác"

Hàn Tư Thần không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

"Tôi đoán là..." Cô nghiêng người về phía trước, đôi mắt đào hoa cong thành một vòng cung, cười nói: "Tôi đoán, anh tới đây để gặp ai đó".

Hiện tại cô chưa trang điểm nhưng nét mặt vẫn rất tinh xảo, đặc biệt là cái miệng nhỏ nhắn, hồng hào mềm mại, thời điểm nói chuyện, hơi thở mang theo mùi hương bạc hà từ viên ngậm.

Mát lạnh, tâm trí anh cũng trở nên tỉnh táo hơn.

Hàn Tư Thần nhìn cô, "Thì ra cô hiểu rõ".

"Tôi hiểu rõ".

Cô cười, như thể cô là một thần bói, "Yên tâm đi, Hàn Nhân rất nổi tiếng ở đoàn phim , mọi người đều đối xử với em ây rất tốt."

Hàn Tư Thần sửng sốt một chút, cau mày.

Với chỉ số IQ và EQ của cô, anh không tin cô không nhìn ra cái gì, nhưng anh không đủ dũng khí cũng không hy vọng cô có thể thẳng thắn với anh ấy.

Anh hỏi: "Làm sao cô biết tôi tới để thăm Hàn Nhân?".

Hạ Vãn Tinh nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, "Không phải?"

Cô nhìn chằm chằm hầu kết của anh và hỏi: "Ồ, hay là anh đến gặp tôi?"

Anh ấy nhìn cô, không trả lời.

Hạ Vãn Tinh vẻ mặt buồn rầu, rối rắm nói: "Vậy phải làm sao bây giờ, chi phí anh bay qua bay lại hai nước có cao không?"

Cô lại nói thêm: "Đúng rồi, còn phải kéo theo một trợ lý để ngụy trang"

Cô xòe ngón tay để tính toán, " Tiền vé máy bay, mời đoàn phim ăn cơm, còn phải mua bánh sinh nhật cho tôi, quá nhiều".

Hàn Tư Thần súy chút nữa bị cô chọc cười, khóe miệng khẽ nhếch, đuôi lông mày đều mang theo ý cười, anh hỏi: "Cô nói lảm nhảm cá gì thế?"

"Vậy anh xem như tôi đang nói mê nói sảng đi".

Cô đứng dậy rót một ly nước,khom người đặt trước mặt anh rồi nói nhỏ: "Anh đi đường xa đến đây, vất vả rồi."

Hạ Vãn Tinh ngồi ở mép giường, răng nanh khẽ cắn môi, lắc lư hai chân trắng như tuyết, anh ngồi ở số pha liếc mắt một cái rồi nhìn ra xa, nói: "Kịch bản đã được công ty quyết định, sẽ có người gửi email cho cô sau, trước mắt để xem có vấn đề gì không."

"Không vội".

Cô nói: " Hợp đồng chúng ta ký riêng vẫn chưa được thực hiện".

"Cô ký tên để công ty chuẩn bị cho giai đoạn tiếp theo."

Cô nghe được ẩn ý của anh, "Sợ tôi bỏ trốn? Không phải còn có bản hợp đồng 1000 vạn trói buộc em sao"

Hàn Tư Thần Khẽ mỉm cười, ý vị không rõ hỏi: "Hợp đồng kia có thể quản được cô sao?"

Cô ngồi thẳng người, tự hỏi trong chốc lát, nghiêng đầu nói với vẻ nghiêm túc: "Cũng đúng, nó chỉ quản được anh thôi" .

Hàn Tư Thần nhìn cô lại bắt đầu giả vờ đứng đắn, có chút bất lực, âm thầm thở dài.

Anh đứng dậy, dặn dò cô: "Chút nữa cô hâm nóng cơm lại rồi ăn, buổi tối cô là nhân vật chính, đừng đến trễ."

"Phải đi rồi sao?"

Hạ Vãn Tinh nghĩ tới cái gì đó, nói: "Anh giúp tôi cắm dây điện lò vi sóng vào ổ cắm điện trên tường được không?"

Thiết kế ổ cắm điện của khách sạn quá cao, cô cần phải kiễng chân lên, nhưng bây giờ có anh ở đây, cô có thể không cần tốn công thì không muốn tốn công.

Hàn Tư Thần: "Ở đâu?"

Hạ Vãn Tinh chỉ vào chiếc tủ ở góc cửa sổ sát đất, cửa kính trống suốt từ sàn đến trần nhà.

trên tủ đặt ấm điện, lò vi sóng và các thiết bị điện khác.

Cô đi tới, cầm ly nước của mình uống một ngụm, xoay người lại: "Anh..."

Chưa kịp hỏi "Anh muốn uống nước hay không?" liền bị bức tường màu trắng trước mặt ngăn lại.

Áo sơ mi trắng, có mùi hương bột giặt, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng với hơi thở tràn đầy hoocmon.

Hạ Vãn Tinh sững sờ..

Trước/76Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cả Nhà Nghe Lén Lòng Ta Âm Thanh Giết Điên Rồi, Ta Phụ Trách Bú Sữa