Saved Font

Trước/87Sau

Triền Miên Độc Chiếm

Chap 11 Kỳ Nguyệt San Đầu Tiên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ảnh Thuần Vương đem Hàm Vi quăng ra siêu xe Bugatti đắt nhất thế giới đến từ Pháp, những thứ xa xỉ này chỉ làm cô thêm ngộp thở, bất giác người cô run lên, cô cảm nhận những vòng xoay của siêu xe đưa cô đi đâu đó, một nơi mà trong đầu cô định sẵn sẽ là địa ngục, quanh mũi cô vẫn còn xộc thẳng mùi hương nam tính của hắn, trong xe im lặng không một tiếng động, gió hai bên đường đang thổi rất mạnh, Hàm Vi nhận thức một điều bất an nên cố gượng dậy nói

_Lái xe nhanh...muốn tôi chết vì tai nạn xe sao? Vậy cũng tốt...

Hàm Vi ngẩn đầu nhìn lên ghế trước như một người bình thường, trên xe chật hẹp nên rất dễ phân biệt cô tự biết vị trí của người lái xe ở bên trái hay phải, Ảnh Thuần Vương cười nhạt đôi mắt sắc lạnh nhìn vào gương phản chiếu, nhiều khi cũng tiếc nuối phải chi cô nhìn thấy gương mặt u ám của hắn lúc này

_Để cô chết dưới hạ thân tôi là tốt nhất, ngày đêm rên rỉ dâm đãng cầu xin tôi ra vào bên trong cô

_Đồ khốn nạn!

Hàm Vi nghẹn ngào rớt nước mắt, thanh âm vang vọng vừa rồi thật quá chua chát, cô tự hỏi số phận muốn trêu đùa cô đến lúc nào, hắn biết cô không nhìn được vậy trực giác sẽ rất nhạy cảm, hắn nói một lời cô sẽ tự động bật não bộ mà tưởng tượng, tự chết tâm bằng những gì mình vẽ ra trong đầu

Siêu xe điên loạn chạy một lúc thì thằngs gấp dừng trước tòa lâu đài đồ sộ Ảnh Hắc, Hàm Vi không nhìn được cảnh sắc xung quanh nhưng cô có thể nghe thấy tiếng xào xạc của rừng cây

_Đem mình vào rừng cây sao?

Hàm Vi nhắm mắt mệt mỏi, cô thở dài nằm im như con mèo nhỏ co ro ở ghế sau, có lẽ gió lạnh đêm khuya làm cô mệt mỏi, hai mắt cũng mỏi nhừ muốn nghỉ ngơi, cơ thể tứ chi là bộ phận lên tiếng nhiều nhất, chúng rã rời không nhấc lên nổi, bây giờ hắn có quăng xác cô đi cô cũng đành chịu, thân dưới thật sự rất đau

_Ảnh thiếu, mừng ngài trở về!

Đám thuộc hạ trên tay có bộ đàm vội vã thông báo, một loạt thuộc hạ xếp hàng trước đại sảnh chờ lệnh

_Cút hết đi!

Ảnh Thuần Vương bước xuống xe với vẻ mặt u ám, hắn mặt lạnh không ngó ngàng đến ai, trong đầu không có dự tính đưa cô bước chân vào tòa lâu đài đồ sộ này, hắn chỉ tiện ghé lấy vài thứ hắn đã hứa với di ảnh của bố là chỉ đem xác cô về

_Phu nhân! Đại thiếu gia đã về

Tử Lam vội vàng thông báo, Ảnh phu nhân thật sự rất vui vì dù là mẹ con nhưng cơ hội gặp hắn lại rất hiếm hoi, từ ngày bố hắn mất, hắn càng khó gần hơn, trong nhà vẫn còn ông nội nhưng mối quan hệ giữa hắn và Ảnh lão gia như nước với lửa không thể hòa hợp

_Vương nó về khi nào? Thật là tốt quá!

Ảnh phu nhân vui mừng gấp gáp chạy ra khỏi phòng, bà là người có trái tim ấm áp, xưa nay chưa hề phân biệt giàu nghèo dù cho hắn có ghét bỏ bà như thế nào thì bà vẫn hàng ngày trông ngống hắn hồi tâm quên hết hận thù

_Đại phu nhân, có điều...

Tử Lam rụt rè không dám nói thêm, cô ngập ngừng cúi mặt chỉ ra siêu xe dừng ngoài sân lớn, Ảnh phu nhân nhíu mày nhìn ra siêu xe, không gian yên ắng quá

_Chuyện gì?

Ảnh phu nhân linh tính có chuyện chẳng lành, bà hơi chột dạ bước đến siêu xe mở cửa nhìn vào

_Trời ơi???

Bà há hốc mồm kinh hãi, hai tay bịt miệng rời xa cảnh vừa thấy, trong siêu xe là cô gái nhỏ đang co ro nằm ngủ, trên người không có mảnh vải che thân, khắp cơ thể còn đủ vết bầm mới cũ, lớn nhỏ chi chít, bà khẽ thở dài lắc đầu, chắc chắn cái này do quý tử nhà mình gây ra, tính tình đúng là do duy truyền, Ảnh gia xưa nay nổi tiếng máu lạnh

_Đây chắc là Hàm tiểu thư, Hàm Vi rồi

Ảnh phu nhân là người hiểu rõ những gì con trai mình đang làm, bà đã nói hận thù sẽ giết chết lương tâm hắn không ngờ nó là thật

_Mau... đưa tiểu nha đầu này lên phòng, lấy đi xử nữ con nhà người ta, sau này thế nào cũng gặp quả báu

Ảnh phu nhân mắng thầm quý tử ngang ngược, bà cho người khoát áo cho Hàm Vi, sau đó bồng cô lên phòng chăm sóc

Đến khi Ảnh Thuần Vương quay lại xe, không nhìn thấy cô biết ngay mẹ mình nhặt rác lung tung đưa lên phòng, hắn đùng đùng chảy đầy vạch đen, vác trận lôi đình lên phòng tìm mẹ mình

_Đùng...

Tiếng đá chân vào cửa vang dội, đám người hầu sợ quá chạy toán loạn

_Bà không cần tốt với thứ rác rưởi này, điều này chỉ khẳn định bà yêu bố cô ta

Ảnh Thuần Vương đến gần mẹ mình, tay kéo mẹ hắn đứng dậy xua đuổi bà ra khỏi phòng, ánh mắt tàn độc cáo buộc, mỗi lần nghe những điều này nổi khổ trong lòng Ảnh phu nhân càng dằng xéo, làm sao bà có tư tình với kẻ hại chồng mình được

Trước/87Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tích Hoa Chỉ