Saved Font

Trước/87Sau

Triền Miên Độc Chiếm

Chap 49 Vết Thương Ii

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hàm Vi chẳng những không sợ con người có súng riêng bên mình, sẵn sàng cướp đi mạng sống của cô, cô vẫn nhoẻn miệng cười hiền nụ cười thật xinh đẹp, gương mặt của cô như làng gió mát tưới lên cuộc đời u tối của hắn nhưng hắn rất ghét điều đó và hắn sẽ không cho phép sự gần gũi này kéo dài, ngoài hận thù tốt nhất đừng để chuyện gì đan xen, cô đến gần hắn nhẹ nhàng ngồi xuống, tay rút trong túi ra cái khăn nhỏ có ý lau máu trên vai hắn

_Cút....

Ảnh Thuần Vương nhíu mày đen tối, hầu kết nghẹn ngào lên xuống, tròng mắt được tơ đỏ kết màng bao bọc con ngươi đen, mây xám cũng dày đặt bao lấy không khí nặng nề, hắn máu lạnh chỉa súng vào đầu cô ý bảo cô không được chạm vào hắn, mà cô cũng to gan thật cứ như không hiểu hắn nói gì còn cố ý tiếp cận, cô ôn nhu đặt cái khăn xuống đất, từ tốn đứng dậy rời xa một chút, ánh mắt trong sáng long lanh nhìn thẳng mặt hắn vẫn chỉ là mù mịt, nhưng ở gần cô có thể quan sát hắn thông qua hơi thở nặng nề, hắn không thèm nhìn đến, lạnh nhạt vô tình như sỏi đá

Ngày hôm sau cô vẫn không thể làm gì hơn, một lời giữa hai người cũng không có, nhưng vết thương để mãi như vậy sẽ không ổn hắn còn bất chấp không chịu đến bệnh viện, nhà hoang này cũng đã cách rất xa bệnh viện của Âu Tường Hưng, đường lối rất khó nhận biết, hắn bị thương nặng như vậy cô nghĩ chắc là khó chịu lắm nên tâm trạng mới cáu gắt. Hàm Vi tìm đường theo mùi hương quen thuộc đến gần vị trí của hắn, cô ngồi xuống tay vô tình chạm trúng chân hắn

_Tại sao còn chưa chịu đi?

Ảnh Thuần Vương nhắm mắt không muốn nhìn, trực giác của cô cũng hay thật tìm chỗ ngồi cạnh hắn còn rất gần, cô đem sự dịu dàng nhẹ nhàng tiếp xúc với cõi lòng u ám tựa mưa giông xem ra hắn vẫn không chút xót thương

_Tôi sẽ đi, nhưng...

_Bớt dài dòng...cút đi

Hắn không để cô nói hết lời, mi mắt mở ra ném cái nhìn khó chịu cho cô, tuy cô không thấy nhưng đã đoán trước hắn vẫn luôn nhìn cô bằng đáy mắt hung tợn, cô đưa bàn tay ra trước mặt hắn cố gắng tìm bã vai rỉ máu sờ vào, cô dùng con dao trên tay với hành động nhanh như chớp rạch một đường dài trên vết thương

_Làm gì vậy? Muốn chết hả?

Ảnh Thuần Vương nổi giận gầm gừ, như mảnh hổ đang mang trên mình vết thương lớn, bị người lạ tác động hắn chỉ muốn giết chết kẻ đó, bàn tay to rắn chắc siết chặt bao nhiêu bực tức bao bọc lấy cổ tay nhỏ bé của cô dùng lực, cô nhíu mày vì đau cổ tay sắp bị hắn bẻ gãy, hắn đã nói sẽ không đánh phụ nữ nhưng cớ sao cô cứ cố ý tiếp cận, hành động thô bạo này là để cảnh cáo cô, cô chịu đau, hít một hơi cúi người, đầu nghiên về một phía, cánh môi mềm mở ra khẽ chạm lấy vùng ẩm ướt có chất dịch lỏng màu đỏ chảy không ngừng, mút mạnh lấy ra viên đạn to, đã mấy ngày rồi hắn khư khư chịu đựng, viên đạn cứng đầu ngày nào cũng dằng xéo vết thương rất khó chịu, lúc viên đạn được lấy ra hắn như trút được gánh nặng lớn, nhẹ nhàng thoải mái. Cô cũng không nghĩ trực giác có thể giúp mình tìm ra vị trí viên đạn, nhưng mỗi lần nhắm mắt suy viễn thì vết thương của hắn cứ khắc sâu trong đáy lòng của cô, buộc cô phải hành động

Hàm Vi ngẩn mặt nhìn sâu vào mắt hắn, chỉ là nhìn một cách bất ngờ chứ thật ra mắt cô có thấy được gì ngoài gam màu tối, cô mỉm cười nụ cười không được trọn vẹn, vừa chứa đựng sợ hãi vừa hoang mang, ngay cả khi cười vẫn không giấu được khổ sở, khoé môi còn vương máu của hắn, cô thật tốt bụng và ngây ngốc

_Tôi biết anh có dụng cụ khâu vết thương, đưa cho tôi khâu vết thương xong rồi tôi sẽ đi, được tự do có ai mà không muốn?

Cô lần đầu tiên nói chuyện với hắn một cách không cãi vã, dường như giữa hai người chưa bao giờ có cuộc trò chuyện nào cả, hắn hận cô...cô ghét bị hắn hành hạ lúc nào chạm mặt cũng như nước với lửa, bây giờ hắn tha cho cô cô tất nhiên phải vui mừng, nghe cô nói hắn im lặng không phản ứng tâm trạng nặng nề không quan tâm, từ trước đến giờ chỉ có duy nhất mình cô là biết hắn lúc nào cũng đem theo dụng cụ khâu vết thương vì hắn vốn dĩ là bác sĩ

_Chỉ cần khâu cầm máu, mù như vậy không làm được hơn đâu đừng tự cho mình tài giỏi

Ảnh Thuần Vương nắm bàn tay đang run rẩy đặt lên vết thương của mình chỉ dẫn, rốt cuộc vẫn xui theo và lắng xuống sự lồng lộn, hắn phân tâm không biết bản thân tại sao lại ôn nhu một lần có lẽ do vết thương mất máu quá nhiều mà tất cả kế hoạch trả thù thì chưa mấy hoàn thiện

_Vết thương...chảy máu nhiều quá!

Hàm Vi chột dạ sợ hãi, bã vai của hắn lúc nào cũng ẩm ướt dịch lỏng, cô nghe mùi tanh tưởi rất nồng, cái áo sơ mi hắn cởi ra ướt sũng vì máu, cô dùng kim chỉ cẩn thận khâu lại vết thương theo sự chỉ dẫn của hắn, từng mũi kim đâm vào da thịt có đau mấy hắn vẫn không lay động, gương mặt không chút biến sắc, có lẽ hắn đã quá quen với việc bị thương, một vết thương nhỏ có là gì so với cõi lòng đóng băng u ám như địa ngục, bàn tay nhỏ nhắn của cô rất mềm mại nhẹ nhàng khâu vết thương không quá mạnh cũng không vụng về, cô tập trung để chuẩn xác từng mũi tránh để hắn lồng lộn điên tiết, cảm giác vết thương được sơ cứu rất thoải mái, rất tốt bã vai cũng không còn nặng nề.

_Cút nhanh...

Hắn mở mồm ra là xua đuổi, là miệt thị, ánh mắt nhất định không thèm nhìn cô một cái, gương mặt u tối còn hơn đêm đen ngoài trời, vẻ đẹp sắc xảo cùng tính cách lãnh khốc, Hàm Vi xé rách một góc váy dưới bắp đùi lau máu cho hắn, cô lẳng lặng bước đi, một mình trong đêm đen với cái đầm rách rưới

Trước/87Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Chi Thần Y Xuống Núi