Saved Font

Trước/75Sau

Trò Chơi Của Gã Hề

Chương 26: Khách Trọ Vô Hình (4)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Dịch: Laoshu

Trần Tiếu bước vào trong trận pháp được vẽ trên sàn nhà ấy. Đúng như những gì hắn nghĩ, hình vẽ kỳ lạ này dùng để kết nối hai không gian lại với nhau, nên đầu nối còn lại có lẽ chính là căn nhà trọ kia. Tuy nhiên, có thể vì lý do bức vẽ chưa hoàn chỉnh hoặc là sai sót ở chỗ nào đó, tóm lại thì đây rõ ràng chỉ là một bán thành phẩm mà thôi.

Một giây trước còn có thể cảm giác được bản thân đụng trúng thứ gì đó, nhưng một giây sau thì không còn nữa. Thỉnh thoảng, tại góc độ đặc biệt nào đó sẽ còn nhìn thấy một vài tia sáng dịu nhẹ, nhưng chỉ cần một cái chớp mắt là đã biến mất không hình không bóng.

Nếu một người bình thường nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị thế này, chắc chắn đều sẽ than thở theo kiểu... ĐM, cái quỷ gì vậy? Ma pháp hệ không gian ư?

Ầy... Tới đây thì phải xem lại định nghĩa về ma pháp rồi!!! Một trăm năm trước, anh cho tôi vài miếng sắt, kèm thêm mấy sợi dây đồng, tôi nói có thể giúp anh kết nối liên lạc với người ở cách xa ngàn dặm - thế thì vào thời ấy sẽ khẳng định đây là ma pháp. Anh dám hé miệng nói ra điều đó, 80 - 90% là sẽ bị treo lên giàn, hoả thiêu đến chết rồi. Nhưng mà thời nay, mỗi người có một cái điện thoại di động, thế thì chẳng còn ai cảm thấy hiếm lạ nữa! Những hiện tượng như: chùm ánh sáng rọi vào màn chiếu có thể hiện ra hình ảnh vô cùng chân thực, hay chỉ cần một chiếc đài nhỏ bé cũng có thể thu nhận những âm thanh từ nơi xa xôi nếu sóng vô tuyến tương thích với một tần số nhất định,… Đừng nói là bao nhiêu năm về trước, mà ngay cả hiện tại, nếu yêu cầu anh đi giải thích nguyên lý trong đó, thì đại đa số người ta cũng chỉ có thể nói lấp lửng cho qua. Ấy thế mà, chưa từng có ai cảm thấy những thứ này là ma pháp.

Bởi thế mới nói, những thứ như: dùng sợi dây kẽm quấn quanh dây điện, khiến cho một đống sắt lá như chắp thêm cánh bay đầy trời, hay ấn một cái là bánh xe có thể chạy vèo vèo trên mặt đất,… thì anh gọi là khoa học. Còn người ta dùng bút mực vẽ vài cái ký hiệu, thoáng dịch chuyển được không gian, thì bị phán định là pháp thuật tà ma. Vậy phải chăng là cách nói cưỡng từ đoạt lý hay không?

Có lẽ đây là do mấy trăm ngàn năm trước, có một con khỉ dùng cọc gỗ đâm chết được con hổ, cho nên mọi người đều cảm thấy những công cụ làm bằng gỗ thật mạnh mẽ. Chứ lỡ như con khỉ đó dùng lửa để thiêu chết được con hổ kia thì sao? Nói không chừng mọi người đều sẽ bắt đầu nghiên cứu về các nguyên tố rồi ấy chứ!

Có hơi đi xa quá rồi! Kỳ thực nói đến những điều này chủ yếu là vì muốn giải thích về hiện tại. Lúc này, Trần Tiếu đang ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào trận pháp dưới nền đất rồi cười hi hi một cách quái dị. Đây không phải là hành vi vô nghĩa của một kẻ mắc bệnh tâm thần, mà là hắn cảm thấy, có lẽ trường phái đồ họa này là vật dẫn cho một thể loại khoa học khác. Bởi vậy, tuy rằng không biết nó có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn ghi nhớ lại tất cả những ký hiệu kỳ quái được vẽ dưới nền đất kia vào trong bộ não của mình.

Mà điều này… ngốn của hắn trọn vẹn 05 phút đồng hồ.

Hình vẽ này quả thật phức tạp thái quá. Hơn nữa, dường như nó chẳng theo một quy luật nào cả, lại thêm bản thân hắn trước sau vẫn muốn thử lý giải mối liên hệ giữa các ký hiệu kỳ lạ này, cho nên tiêu tốn rất nhiều thời gian. Còn kết quả… đương nhiên là hắn chẳng đưa ra được bất cứ kết luận nào cả.

"Ầy!"- Trần Tiếu không hề có chút chán nản nào. Chắc chắn rồi! Nếu như chỉ cho hắn xem xét trong vòng 5 phút đã có thể nghiên cứu rõ ràng rành mạch về một nhánh khoa học khác, vậy chắc chương này sẽ trở thành Đại kết cục cho cả truyện luôn rồi! Hiện tại, hắn đang rất mãn nguyện mà ngâm nga một câu, đồng thời đứng thẳng người dậy.

"Hình như quên mất chính sự rồi!"- Hắn lẩm bẩm.

Giờ đây, cả căn tầng hầm này đã không còn gì đáng xem nữa. Trần Tiếu quay đầu, thẳng hướng đi lên cầu thang. Tuy hắn thật sự muốn ngồi xuống nghiên cứu hết một lượt đống sách kia, nhưng việc quan trọng nhất hiện giờ là phải đi gặp mặt cái thứ…. đã kéo hắn vào không gian này (ai biết là cái thứ quái quỷ gì).

……………………..

……………………..

Đẩy cửa phòng dưới tầng hầm ra, trước mặt hắn là một phòng khách có kết cấu không khác nhau là mấy. Phòng khách được thông với một đoạn hành lang khá chật hẹp, mà bên cạnh hành lang có một gian phòng đóng kín cửa. Từ khe hở trên cửa, có thể nhìn thấy được tia sáng vàng nhạt bên trong.

Trần Tiếu cau mày. Đây là một không gian không lớn, ngoại trừ gian phòng nhỏ kia ra, về cơ bản từ góc độ này có thể nhìn được bao quát toàn diện kết cấu. Song căn kiến trúc này lại tồn tại một hiện tượng rất bất hợp lý.

Đó chính là… không có cửa!

Không chỉ không có cửa, mà ngay cả cửa sổ cũng không có luôn, tất cả chỉ là dùng gỗ tấm dựng nên mà thôi.

"Ừm… Cái này thì khó giải thích rồi. Lẽ nào cửa của tòa kiến trúc này nằm trong căn phòng nhỏ bên hông hành lang kia? Nhưng nếu chỉ dựa trên kết cấu, nơi đó chắc chắn chỉ là một phòng sách hoặc là phòng ngủ thôi, thế thì ai lại đi sắp đặt cửa ở nơi như vậy chứ!"- Trần Tiếu nghĩ trong lòng.

Đột nhiên, hắn như đã sáng tỏ ra được điều gì: "Ồ… Nếu là như vậy, thì có thể giải thích thông thuận được rồi!"

"Thế cho nên, cái trận pháp kia là dùng để….."

Đúng vào lúc này, cánh cửa nhỏ bên cạnh hành lang kia đột ngột mở toang, "Anh Mắt" loạng choạng đi ra. Thật không may, tầm mắt của nó vừa vặn nhìn thẳng vào Trần Tiếu, thế là hai ánh mắt liền giao nhau.

Tuy rằng "Anh Mắt" không hề có các bộ phận như khuôn mặt, mũi, lông mày các kiểu. Song Trần Tiếu rõ ràng cảm nhận được, sau khi nó nhìn thấy mình thì ngây ra một lúc.

………………..

Tiếp theo đó, nó dùng hai tay chống xuống đất, "chạy" vội về phía bên này nghe "bồm bộp"!

Trần Tiếu nhìn thấy một con mắt vĩ đại đang di động về phía mình mà chẳng hề tỏ ra hoảng sợ là bao. Hắn chỉ hơi có chút nhức nhối, lòng thầm nghĩ: "Cái thứ hay ho này muốn làm gì? Gạt nước mắt cho bản thân ư?"

Hắn nghĩ vậy rồi đút tay vào túi, nắm chặt chiếc bút khi nãy dùng để viết chữ vào giấy, thứ được coi là vũ khí duy nhất hiện giờ của bản thân.

"Nhìn vào tốc độ chạy này, chứng tỏ là nó rất cấp bách nha. Vậy tên nhóc này lao tới định tấn công mình à? Lẽ nào nó muốn nhảy lên, dùng "chân" vả cho mình một bạt tai? Mình có nên đâm nó một cái không đây?" Vào giờ phút sống còn này, Trần Tiếu còn không quên suy nghĩ lung tung. Thậm chí, bộ não của hắn còn bổ sung thêm cảnh tượng ghê tởm, là sau khi hắn đâm cây bút vào trong con mắt kia, cái thứ màu trắng sền sệt trong đó sẽ phun ra thế nào nữa.

Chỉ trong một cái chớp mắt, Trần Tiếu vừa đắm chìm vào thế giới ý niệm của bản thân, vừa chuẩn bị xong vài đối sách ứng phó rồi. "Anh Mắt" cũng đã đến trước mặt hắn.

Sau đó……….

Nó không hề có hành vi tấn công nào cả, chỉ nhảy nhảy tại chỗ, đồng thời nhìn hắn bằng con mắt rưng rưng.

Sự thực thì, trừ việc có thể nhìn ra, dường như nó cũng chẳng thể gây ra bất kỳ điều gì.

"Uầy….. Xem chừng không phải xông tới tấn công mình rồi!"- Trần Tiếu nghĩ. Nhất thời, hắn cũng không biết nên làm cái gì.

"Anh Mắt" lúc lắc trái phải một hồi, gắng sức thử ra hiệu cho Trần Tiếu hiểu được ý đồ của nó. Tiếp sau đó, nó xoay "người" lại, chạy về phía căn phòng nhỏ kia, rồi nhảy nhảy vài cái ngay trước cửa.

"Muốn gọi mình qua đó ư?"- Trần Tiếu nghĩ vậy, rồi rất thận trọng bước về bên đó trong trạng thái chuẩn bị đâm cây bút kia ra bất kỳ lúc nào!

Lúc đến ngay ngoài cửa căn phòng nhỏ ấy, Trần Tiếu bèn liếc nhìn vào bên trong.

…………..

…………..

"Đù!!!"

Cái nhìn này như chẳng hề gì. Ngay cả câu cảm thán thường ngày hắn hay dùng là "Uầy" thì nay cũng chẳng thèm nói luôn. Lúc này, hắn trực tiếp chửi thề trong lòng.

Nếu như nói hình tượng của "Anh Mắt" này có hơi khủng bố kỳ quặc, vậy thì giờ đây, khi so sánh với cảnh tượng bên trong căn phòng nhỏ này, thậm chí hắn cảm thấy nó còn khá dễ thương đấy.

……………...

Căn phòng này nằm thẳng ngay vị trí phía trên của căn tầng hầm lúc nãy nhưng lại rộng rãi hơn rất nhiều. Mặt giáp cửa của căn phòng đặt một dãy giá sách, góc tường chất chồng rất nhiều loại sách lộn xộn. Mặt đối diện với cửa là một chiếc bàn làm bằng gỗ, rất dài, chiếm trọn chiều dài một mặt tường. Trên mặt bàn có rất nhiều giá gỗ lớn nhỏ dựng đứng, bên trong để một vài chai chai lọ lọ và những thứ nhìn giống như công cụ giải phẫu. Giữa những chiếc chai lọ này, còn có một chiếc đèn bàn màu hồng phấn đang chiếu ra ánh sáng vàng nhạt ấm áp, rõ ràng chẳng ăn nhập gì với bầu không khí xung quanh.

Kỳ thực, thật lòng mà nói, hoàn cảnh và gia cụ nơi đây đều chẳng có gì đáng chú ý. Điều khiến hắn phải chửi thề ở đây chính là người đang ngồi bên cạnh chiếc bàn ấy.

Có thể nói, người này vừa như kẻ mất trí, lại vừa như kẻ đang đau đớn cõi lòng đến mức... trông khá quái dị!

Người này mặc một bộ đồ màu trắng, nhìn cứ như dùng ga trải giường cắt một lỗ thủng để tròng được qua đầu vậy. Mái tóc đen nhánh dài tới eo, quay lưng lại với Trần Tiếu, nhìn không rõ mặt, song từ bóng lưng kia có thể nhìn ra được, chắc là nữ giới. Lúc này, bà ta đang cố gắng vẽ một thứ gì đó, cây bút mực không ngừng phát ra những tiếng "sột soạt" gấp gáp.

Trên bức tường cạnh bà ta có treo một cái túi trong suốt bẩn thỉu, bên trong đựng một thứ chất lỏng đục ngầu….. ngâm lấy một cái phổi!

Ừ, chính là một cái phổi. Cái phổi này còn thò ra một đường ống cao su, rũ ra bên ngoài túi, rõ ràng đang hít thở theo từng nhịp phập phồng lên xuống.

Vài mạch máu thô to vươn ra từ trong túi, có một phần thò vào trong bộ đồ của người kia, còn một phần lại kết nối với một chiếc bình thủy tinh. Thứ được ngâm trong đó là một quả tim còn đập.

Bên cạnh có một máng nước trong suốt tương đối lớn. Trong đó ngâm một bộ não màu vàng nhạt, một số mạch máu lộn xộn và bộ phận dây nhợ màu trắng thì cắm trong mái tóc đen của người ấy. Trên bộ não, dán kín mớ điện cực, thỉnh thoảng xẹt lên những tia lửa nghe "xèn xẹt", cứ như bị rò rỉ điện vậy.

Con mắt của Trần Tiếu co rút. Ngó chừng, cái thứ này đã lôi hết các bộ phận cơ thể của bản thân ra ngoài rồi. Hắn có một cảm giác xúc động mãnh liệt đến mức muốn phỉ nhổ: "Mấy thứ này đem bỏ ra khỏi cơ thể thật không cảm thấy trống rỗng à? Lại còn cái phổi này nữa, phải chăng nếu trực tiếp nối với cái bơm nén khí là có thể miễn phải thở rồi nha! Quả tim kia cách bản thân kẻ đó gần như vậy là có ý gì? Nếu cảm thấy nó đập chưa đủ nhanh liền có thể thuận tay nắn vài cái hả? Còn nữa, tại sao lại cắm nhiều điện cực lên bộ óc kia đến thế? Do thấy nó chưa đủ thông minh nên cần phải kích thích một chút sao? Người này tự biến bản thân thành cái dạng này, có cảm giác thông minh đến hơi quá đà rồi ấy!"

Sau khi qua đoạn phỉ nhổ dài dằng dặc trên, Trần Tiếu vẫn cảm thấy biểu đạt chưa hết ý, cho nên trong lòng còn âm thầm tăng thêm một từ vô cùng đơn giản mà rõ ràng, chính là "ĐM!" để tỏ rõ sự chấn động mà cái người điên tự cải tạo thể xác mình mang đến cho hắn.

Vào lúc này, do vị "nữ sĩ" ấy quá nhập tâm vào công việc, cho nên không hề để ý rằng Trần Tiếu đã tiến đến trước cửa phòng. Còn bản thân hắn nhất thời cũng không biết có nên gõ cửa không, hay là nói một câu xin chào để gọi là chào hỏi người ta. Vì vậy, bầu không khí lúc này cứ chập chờn trong cảm giác xấu hổ như thế.

"Anh Mắt" ở một bên ngây ngô dò xét hai người. Chắc do tự cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, cho nên nó bèn dùng hết sức quăng mạnh… ờ thì là… con mắt của mình đụng vào tấm cửa.

Tiếng "lộp bộp" vang lên, rõ là rất đau, nhưng nó không giơ tay ra xoa nắn, mà giờ phút này, vị "nữ sĩ của lạ" kia mới bất giác xoay đầu lại.

…………………

Thứ vượt ra khỏi dự liệu của Trần Tiếu chính là người phụ nữ này có vẻ khá trẻ. Bộ dạng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, làn da có màu trắng bệch nhìn không khỏe mạnh chút nào, thậm chí có thể nhìn thấy những đường mạch máu mơ hồ dưới lớp da mỏng manh ấy. Hai mắt màu đỏ tươi, rõ ràng đã lâu không nghỉ ngươi rồi. Tuy nhiên, nếu bỏ qua những thứ này, ngó lơ luôn những bộ phận nội tạng treo lộn xộn bên cạnh cô ta, vậy thì cô ta cũng có thể coi như là một cô gái đáng yêu, tươi trẻ.

"Ồ, ông đến rồi à! Tôi không có chú ý tới!"- Cô gái lúc lắc đầu, có vẻ ngại ngùng, sau đó mỉm cười một cái.

Đôi mắt rất đẹp ấy híp lại, khóe miệng hơi giương lên.

Trần Tiếu chợt sững người khi nhìn thấy cô ta.

Trước/75Sau

Theo Dõi Bình Luận