Saved Font

Trước/39Sau

Trò Chơi Sống Lại

Chương 38

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau khi hai thế hệ nữ hoàng chuột ăn thịt người và con chuột què chết, kết cục của trận chiến này dường như đã không còn tiếp tục nữa, người dân bản xứ dưới tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống, cuối cùng cũng đã chiến thắng, dành quyền điều khiển toàn bộ khu rừng.

[Chúc mừng tất cả người chơi đã hoàn thành trò chơi không gian khác "Rừng cây cầu sinh ký", khen thưởng 8 điểm cá nhân tự do chia và một thẻ tài năng ngẫu nhiên, sau năm giây sẽ gửi trở lại phó bản trò chơi "đoàn xiếc thú trên biển"]

Theo bản cập nhật mới của hệ thống, trước mắt bọn họ tối sầm lại, mở mắt ra lần nữa, bọn họ đã quay trở lại phòng sách mini. "Trò chơi không gian khác" đã mở một lần, sẽ không mở lại nữa trong vòng 3 ngày bọn họ ở đây, vì vậy, hiện ra trước mặt bọn họ, là một căn phòng sách bình thường.

Bọn họ đã dành khoảng 3 ngày trong "trò chơi không gian khác", vì vậy bây giờ là 5 giờ năm phút, vượt qua thời gian giết người của các thành viên đoàn xiếc thú lúc ba giờ một cách an toàn, vốn dĩ, vì nguyên nhân của Thẩm Bạch Vũ và Lục Kim Thần, chỉ cần người chơi khác không làm điều đó, thì sẽ không có người chết h nay.

"A Cửu, lấy thẻ tài năng trong hình xăm ra sử dụng đi!" Thẩm Bạch Vũ nhắc nhở Lăng Cửu Vi.

"Cảm ơn...... Nhưng đừng gọi tôi bằng cái tên đó." Lăng Cửu Vi nghe thấy cái tên đó liền không khỏi thở dài. Cô lấy tấm thẻ tài năng từ trong hình xăm ra, sử dụng nó...... Sau đó, nó lập tức biến thành một ánh sáng xanh, tiến thẳng vào trán cô.

Lúc nó tiến vào giữa lông mày, Lăng Cửu Vi cũng ngay lập tức biết được tài năng mới của mình —— Điều khiển không khí. Mà 8 điểm cá nhân tự do chia kia, trung bình mỗi hạng mục cô đều cộng thêm một điểm, còn dư 2 điểm, cô cộng vào thể chất và sức mạnh, suy cho cùng cơ thể vẫn là tiến vốn của cách mạng!

"Xem ra, tài năng mới của chị là thiên về tài năng phòng ngự nhiều hơn." Lục Kim Thần nói, cái của anh là màu trắng, anh dùng ngón tay điểm lên trán, có chút bất đắc dĩ nói: "Tài năng của tôi là chữa trị."

"Không phải rất tuyệt sao?" Lăng Cửu Vi nghe thấy kỹ năng này, lập tức quên mất sự dị thường trước đây của Lục Kim Thần, hơi ngạc nhiên nói.

Kỹ năng chữa trị này...... Tượng trưng cho việc anh có thể sẽ làm "bảo mẫu" trong tương lai?! Cảm thấy có một cảm giác an toàn tràn ngập ngay lập tức.

"Không, tài năng đều là sử dụng như thường mới từ từ mạnh lên, nếu không tiếp xúc với nó, tôi đoán chừng cũng chỉ có thể trị vết thương ngoài da." Lục Kim Thần cúi đầu, nhìn ánh sáng màu trắng ấm áp trong lòng bàn tay nói.

"Đào rãnh! Kỹ năng này...... Rất thích hợp với tôi!" Sau khi Kinh Khải sử dụng tài năng, liền nhịn không được tán thưởng một tiếng, vui vẻ đến mức nhảy ngay tại chỗ.

"Là gì vậy?" Thẩm Bạch Vũ hơi tò mò hỏi.

"Đó là...... Khụ khụ, chị nói tài năng của chị trước, tôi sẽ nói cho chị sau." Vẻ mặt hưng phấn của Kinh Khải sau khi bắt gặp ánh mắt dò xét của Thẩm Bạch Vũ, đột nhiên biến sắc nói.

"Cũng không có gì phải giấu giếm, tài năng của tôi lần này là mị hoặc." Thẩm Bạch Vũ chớp mắt, gửi một cái "nháy mắt" cho Kinh Khải, nhưng người cao to bên cạnh cô có vẻ như không vui lắm, Thẩm Bạch Vũ nhanh chóng an ủi anh, "Mặc dù khi tôi luyện xong, thì sẽ bất cứ người đàn ông nào có thể cưỡng lại tôi...... Nhưng Mike anh đừng ghen, em sẽ không thường dùng nó đâu!"

"Hừ ——" Kinh Khải rùng mình vì cái "nháy mắt", méo miệng nói: "Tài năng của tôi là tàng hình, mặc dù mỗi lần chỉ có thể tàng hình mười phút, sau khi sử dụng còn phải mất ba tiếng để kích hoạt lần tiếp theo......"

"Cũng không tệ! Chúng ta gần như giống nhau." Lưu Bội Bội nhướng mày nói, tài năng mới của Thẩm Bạch Vũ giống với tài năng trước đây của cô ta, mà tài năng mới của cô ta, là "Tắc kè hoa", giống với tài năng của Kinh Khải, hạn chế cũng như nhau.

"Nhắc mới nhớ, vì sao màu sắc ánh sáng của mỗi người lại khác nhau sau khi thẻ tài năng được sử dụng?" Lăng Cửu Vi phát hiện ánh sáng của Thẩm Bạch Vũ là màu tím, Lục Kim Thần là màu trắng, mà Kinh Khải lại là màu vàng...... Về phần Mike và Lưu Bội Bội, cô còn chưa kịp xem nó.

"Bởi vì những tài năng này có thể chia thành các hệ chiến đấu, hệ phòng ngự, hệ chữa trị, hệ tinh thần và nhiều hệ khác, hệ chiến đấu là màu đỏ, phòng ngự là màu xanh, chữa trị là màu trắng, tinh thần là màu tím...... Một số không phân chia năng lực đều thuộc về hệ khác, là màu vàng." Thẩm Bạch Vũ giải thích, "Nhưng đây đều là sự phân chia cơ bản nhất, nếu một người có trái tim, hệ tinh thần cũng có thể tấn công người khác."

"Thì ra là thế." Lăng Cửu Vi khẽ gật đầu nói.

"Bây giờ đã là 5 giờ hơn, có phải nên đi ăn hay không? Ở trong không gian khác lúc trước, quá nhiều Phật hệ, tôi phải đi ăn thịt!" Kinh Khải ôm bụng chạy ra khỏi phòng sách mini, những người khác cũng từ từ đi ra khỏi phòng sách...... Chỉ trong chốc lát, phòng sách mini chỉ còn lại hai người Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần.

Không có đám người Kinh Khải bên cạnh, Lăng Cửu Vi đột nhiên nhớ đến bộ dáng chiến đấu đẫm máu của Lục Kim Thần trước đó, cùng với thái độ kỳ lạ của anh đối với cô...... Giống như bản thân cô bị thương, chính là chốt mở khiến anh trở nên kỳ quái.

"Sao lại nhìn tôi?" Lục Kim Thần cong khóe miệng, giống như người trước kia không phải anh, anh tiến lại gần một chút, đề nghị: "Cửu Vi, chúng ta cũng đi ăn đi!"

"Được." Lăng Cửu Vi đáp nhẹ, cùng anh lên tầng mười một ăn tối.

Trên đường, cô thỉnh thoảng quay sang nhìn sườn mặt của Lục Kim Thần...... Phải nói, khuôn mặt của anh có lẽ được thượng đế hôn, nên dù nhìn ở bất cứ góc độ nào, cũng hoàn mỹ giống như một thiên thần.

"Hả? Làm sao vậy?" Lục Kim Thần cảm nhận được ánh mắt của cô, quay qua, bắt cô tại trận.

"...... Không có gì." Lăng Cửu Vi nhanh chóng cụp mắt xuống, hoặc là nhìn về hướng khác.

Ăn xong bữa tối, cũng đã hơn 6 giờ, mặc dù đã sắp đến 7 giờ ngày hôm đó, cũng chính là lần giết người thứ ba của các thành viên đoàn xiếc thú, nhưng không ai sợ hãi, vì hôm nay hẳn là sẽ không có người chết.

Lăng Cửu Vi và Lục Kim Thần đang trở lại tầng mười nhìn thấy Kinh Khải ở lối vào thang máy, cậu dường như đang nhìn chằm chằm vào hoa văn trên thảm đến phát ngốc, thẳng đến khi nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, mới hoảng hốt ngẩng đầu.

"Làm sao vậy?" Lăng Cửu Vi hỏi, cô chợt nhớ tới lúc mình tiến vào trò chơi này, đã không gặp Kinh Khải quá nhiều, cũng không biết cậu ở tầng nào...... Tuy nhiên, sau khi trải qua một trò chơi không gian khác, cô cảm thấy thằng nhóc này cũng không phải người phiền phức như lúc trước, thậm chí còn có cảm giác như một người đồng đội.

"Tôi...... Tôi chỉ muốn hỏi các chị ở phòng nào." Mặt Kinh Khải có chút đỏ, cậu quay đầu, giọng điệu có chút khó xử hỏi, "Tôi muốn ở cạnh phòng chị."

"Ở cạnh phòng tụi chị?" Lăng Cửu Vi vừa mới lặp lại lần nữa, liền nghe thấy Lục Kim Thần quyết đoán từ chối cậu, anh giống như rất bình tĩnh từ chối: "Không được."

"Vì sao lại không được! Tôi có chút quen thuộc với anh...... Tôi...... Tôi......" Kinh Khải trước tiên là xù lông rống một câu về phía Lục Kim Thần, nhưng cậu hiển nhiên có bóng ma tâm lý với bộ dáng trước đây của Lục Kim Thần, giọng nói lập tức nhỏ đi vài phần, "Tôi trước đây chưa từng đến những tầng này, vẫn luôn tìm manh mối ở tầng năm, sáu và bảy...... Hiện tại đã sắp đến đêm, tôi......"

"Sắp đến đêm, cậu ngủ một mình sẽ sợ sao?" Lăng Cửu Vi có chút buồn cười hỏi.

"Tôi mới không sợ!" Kinh Khải lại xù lông lần nữa, nhưng cậu do dự một hồi, vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sẽ sợ một chút...... Tôi vẫn còn là học sinh trung học! Nếu được ở cạnh chị, tôi sẽ yên tâm hơn."

"Là một đứa trẻ, nên tự lập sớm hơn một chút." Lục Kim Thần mặt vô cảm đập tan suy nghĩ của cậu.

"Phụt...... Quên đi, Lục Kim Thần, ừm...... Tụi chị ở phòng 1006." Lăng Cửu Vi nhịn không được xoa nhẹ đầu cậu cười một cái, lại nói, em trai cô cũng không lớn hơn Kinh Khải bao nhiêu...... Cũng không biết sau khi cô tiến vào trò chơi sống lại, em trai cô có khoẻ hay không.

"Đừng...... Đừng xoa tôi!" Mặt Kinh Khải càng đỏ hơn, cậu chụp tay Lăng Cửu Vi, sau đó nhanh chóng chạy lên tầng mười...... Hy vọng phòng "1005" hoặc "1007" không có người ở.

"Chạy nhanh thật." Lăng Cửu Vi ôm tay, hơi nhún vai hờ hững nói.

"...... Hừ." Lục Kim Thần dường như không được vui lắm, thứ nhất anh không hy vọng buổi tối Kinh Khải sẽ qua đây quấy rầy anh và Cửu Vi sinh hoạt buổi tối, thứ hai...... Cửu Vi vừa mới xoa tóc của cậu, cậu lại dám chụp tay cô?! Nếu đổi lại là anh, tuyệt đối sẽ để Cửu Vi xoa đến khi cô không muốn xoa nữa!

"Lục Kim Thần, sắc mặt của cậu...... U ám quá!" Lăng Cửu Vi mở cửa "1006" ra, vừa quay đầu lại, bị khói mù trên mặt hắn làm giật mình.

"Xin lỗi, chỉ là đang suy nghĩ gì đó." Lục Kim Thần đóng cửa lại, đi theo phía sau Lăng Cửu Vi.

Lăng Cửu Vi đi đến cửa sổ cao sát đất, anh cũng theo tới cửa sổ cao sát đất, Lăng Cửu Vi đến chỗ treo quần áo, anh cũng theo tới chỗ treo quần áo...... Thẳng đến khi Lăng Cửu Vi chịu không được nữa, mới ngồi trên giường hỏi: "Lục Kim Thần, cậu đi theo tôi làm gì?"

"...... Không có gì." Lục Kim Thần dứt khoát ngồi xổm trước mặt cô, bộ dáng hơi giống một con chó lớn sợ bị chủ nhân bỏ rơi, bóng dáng của Lăng Cửu Vi hiện lên trong đôi mắt đen láy của anh.

—— Anh cũng muốn được Lăng Cửu Vi xoa tóc như thế...... Nhưng anh không thể nói ra a!

Lăng Cửu Vi cảm thấy bầu không khí lúc này có gì đó hơi lạ, nhưng anh ngồi xổm trước mặt mình, cô cũng chỉ có thể đưa mắt nhìn anh...... Sau khi nghiêm túc nhìn, cô phát hiện tóc của Lục Kim Thần, có một nhúm hơi dựng lên.

Lục Kim Thần nhìn chằm chằm cô, cô nhìn nhìn chằm chằm nhúm tóc kia, cuối cùng, vẫn nhịn không được vươn tay vuốt nhúm tóc xuống, nhắc nhở: "Tóc của cậu dựng lên."

—— Đương nhiên cô không thấy đôi mắt của Lục Kim Thần lập tức sáng như thế nào lúc cô vươn tay ra.

"Bùng —— Bùng ——" Lục Kim Thần còn chưa lên tiếng, chiếc móc áo dường như lại bắt đầu va vào tường, phát ra tiếng vang quỷ dị.

"Tôi sẽ lấy móc áo xuống." Lục Kim Thần nhanh chóng đi đến chỗ treo quần áo, lấy hết móc áo xuống đặt trên bàn, sau đó ánh mắt anh sáng ngời ngồi xổm trước mặt Lăng Cửu Vi...... Lần này, không chỉ là một nhúm tóc dựng lên, tóc của anh giống như bị người ta cố tình xoa, hơi lộn xộn.

Mặc dù lộn xộn, nhưng thật ra cũng không ảnh hưởng đến gương mặt hoàn hảo của anh. Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của anh nhìn cô, trong lòng Lăng Cửu Vi xuất hiện một kết luận kỳ quái...... Anh không phải là muốn cô giúp anh sửa lại đầu tóc đấy chứ?!

Nghĩ theo hướng đó, Lăng Cửu Vi xác thật theo bản năng vươn tay làm như vậy...... Mà nam sinh lập tức nở một nụ cười nhạt, trong giọng nói vốn đã hay hiện lên một ý cười. Anh hơi giương mắt, chăm chú nhìn chằm chằm cô, sau đó trầm giọng nói: "...... Chị thật tốt."

Trước/39Sau

Theo Dõi Bình Luận