Saved Font

Trước/131Sau

Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 112

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Trò Chơi Tử Vong - Chap 112

Việc Đường Cổ gia nhập so với dự đoán của Dư Tô khá dễ dàng.

Phong Đình hỏi những nhiệm vụ hắn từng trải qua. Sau khi hắn sơ lược lại trận nhiệm vụ thứ ba của mình, Bạch Thiên liền lên tiếng:

"Có thể gia nhập."

Vương Đại Long mặt vô biểu tình nói:

"Là vì hắn vừa nói đã một hơi gϊếŧ 2 người chơi đối địch đi......"

Trong trận nhiệm vụ thứ ba, Đường Cổ cùng đội với 3 người chơi, 2 trong số đó thuộc phe đối địch. Hắn chuẩn xác tìm ra 2 người kia, trực tiếp hành động, gϊếŧ chết bọn họ.

Trong quá trình động thủ, có 1 trư đồng đội cáo buộc Đường Cổ mới là người chơi đối địch, quay đầu giúp đỡ kẻ thù đối phó hắn. Nhưng dưới sự phối hợp của 1 đồng đội khác, hắn vẫn thực mau giải quyết đối phương, hoàn thành nhiệm vụ.

Tuy rằng trận nhiệm vụ này độ khó không cao, bất quá, có đầu óc cùng năng lực như vậy đã rất lợi hại.

Sau khi Bạch Thiên lên tiếng, 3 người còn lại cũng nhanh chóng đồng ý.

Xác định êm xuôi, Đường Cổ đứng dậy nói:

"Được rồi, tôi hiện tại có một đơn hàng cần giao dịch, xong việc lại đi tìm mấy người."

Dư Tô hỏi:

"Anh cũng có khách hàng ở đây?"

Đường Cổ nhướn mày:

"Đương nhiên, lĩnh vực này của chúng tôi, các nơi trong cả nước đều có khách hàng."

Vương Đại Long: "Tuy rằng nghề buôn đồ cổ một vốn bốn lời, bất quá hiện tại chắc chắn anh cũng không thiếu tiền, sao còn phải làm?"

"Cái này......" Đường Cổ nheo lại hai mắt:

"Lừa gạt những kẻ coi tiền như rác trả giá cao mua hàng, khá thú vị."

○●○TK-WATTPAD●●○

Hôm sau, Đường Cổ tới chung cư một chuyến, gặp mặt các người chơi khác, thuận tiện trao đổi một ít tin tức về nhiệm vụ.

Hắn không ở lâu, ngày thứ ba liền trở về thành phố M, bình thường sẽ cùng thành viên khác ở trong group chat tán gẫu, cho đến hơn 20 ngày sau mới dọn lại đây.

Trận nhiệm vụ thứ hai của Hồ Miêu cách trận thứ nhất chỉ 10 ngày, lần này Vương Đại Long đi cùng.

Đáng tiếc, không gặp gỡ người chơi nào có thể chiêu mộ.

Chung cư lại nhiều thêm 2 thành viên, náo nhiệt hơn hẳn. Phòng cũng đã đầy. Nếu có thành viên mới, thế nào cũng phải thuê thêm một căn, hoặc 2 người ngủ một phòng.

Dư Tô cùng Hồng Hoa lại tiếp tục với các buổi huấn luyện Taekwondo. Đường Cổ cũng có thể cho bọn họ một ít chỉ đạo, ngẫu nhiên còn bồi luyện.

Mọi người vô cùng náo nhiệt, thoắt cái, đã ba mươi mấy ngày trôi qua.

Bầu không khí trong chung cư theo thời gian dần dần bắt đầu trở nên ngưng trọng. Ngay cả Hồ Miêu mới tới cũng ít nói rất nhiều.

Bởi vì hơn 10 ngày nữa, chính là trận nhiệm vụ thứ 14 của Phong Đình.

Thời điểm Dư Tô gặp được Phong Đình ở nhiệm vụ đầu tiên, hắn đã nói. Dựa theo kết quả điều tra, hiện tại người sống qua nhiều trận nhiệm vụ nhất, chính là dừng ở trận thứ 13.

Người kia đã chết ở tràng nhiệm vụ thứ 14. Khiến người ta tiếc nuối nhất là, sau khi hắn ra tới giống như tinh thần rối loạn, lập tức chạy một mạch ra đường, nhảy vào dòng xe cộ chết ngay tại chỗ, một lời cũng không hề lưu lại.

Đương nhiên, những chuyện này là do Phong Đình trong lúc làm nhiệm vụ nghe người khác nhắc tới. Lúc ấy, người ở hiện trường đến tột cùng có nghe được thông tin gì hữu dụng hay không, chỉ sợ không ai biết.

Thậm chí các người chơi đều mơ hồ, trừ người này, còn ai khác hoàn thành được tràng nhiệm vụ thứ 14 mà còn sống hay không.

Mặc dù trong tay nhóm Dư Tô đang nắm một ít đạo cụ miễn tử, nhưng...tràng nhiệm vụ thứ 14 đối với các người chơi mà nói, vẫn quan hệ trọng đại.

Bọn họ bức thiết muốn biết, nhiệm vụ này đến tột cùng có phải điểm kết thúc của trò chơi.

Phần lớn người chơi đều ở tình huống không tự nguyện, bất đắc dĩ gia nhập trò chơi tử vong này. Mỗi người chơi còn tồn tại đều là tạm thời. Không ai biết được tràng nhiệm vụ tiếp theo có phải là dấu chấm hết cho sinh mệnh của mình hay không.

Đặc biệt, dưới tình huống căn bản không thể xác định trò chơi này rốt cuộc có bao nhiêu level, cùng với việc giãy giụa cầu sinh, các người chơi đều mê mang bất an.

Không ai muốn vĩnh viễn tham gia loại trò chơi này. Cho dù là người theo đuổi sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trải nghiệm đủ rồi, tuyệt đối cũng không muốn vẫn luôn tiếp tục.

Nếu bọn họ có thể nhìn đến điểm cuối của trò chơi ở đâu, ít nhất ở thời điểm giãy giụa tranh giành mạng sống với tử thần, sẽ có thêm niềm tin cùng hy vọng. Hơn nữa, bọn họ cũng không muốn những đồng đội thân thiết của mình phải vĩnh viễn sống dưới nỗi ám ảnh của tử vong.

Bầu không khí nặng nề trong chung cư bởi vậy mà đến.

Phong Đình biểu hiện như thường, phảng phất như hoàn toàn không phát hiện biến hóa trong chung cư.

Cho đến khi Vương Đại Long, Dư Tô, Bạch Thiên cùng Hồng Hoa tới gõ cửa phòng hắn.

Vương Đại Long chống một tay trên khung cửa, nhìn chằm chằm Phong Đình nói:

"Trong 4 người chúng tôi, chọn ra 3 người đi."

Phong Đình quét mắt nhìn bọn họ, nhàn nhạt vươn tay...đóng cửa lại.

Vương Đại Long hô lên một tiếng, nhanh chóng rụt cái tay gác trên khung cửa về.

Hồng Hoa lại tiếp tục gõ cửa. Phong Đình kéo cửa ra, bất đắc dĩ đỡ trán:

"Tôi cũng có đạo cụ miễn tử, sẽ không xảy ra chuyện. Mọi người không cần thiết cùng đi mạo hiểm. Nếu ở bên trong xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngược lại sẽ lãng phí rất nhiều đạo cụ."

"Mặc kệ, tôi vẫn muốn đi theo." Vương Đại Long khó được lộ ra biểu tình nghiêm túc:

"Nhiệm vụ của đại ca trước giờ đều tự mình hoàn thành, hiện tại dẫn 1 người vào cũng không được sao?"

"Không được." Phong Đình nói xong, trầm mặc một chút, dịch sang bên nói:

"Tiến vào, nói một chút về các nhiệm vụ sau này cho mọi người."

"Lão tử không nghe!" Vương Đại Long đấm vào trên vách tường, phát ra một tiếng "Phanh!" giòn vang.

Hắn tức giận trừng mắt nhìn Phong Đình, sau đó hít ngược một hơi khí lạnh, vừa lắc lắc cổ tay vừa kêu:

"Mẹ nó, đau chết lão tử!"

Bạch Thiên yên lặng bắt lấy cổ áo Vương Đại Long lôi hắn ra đằng sau, nhìn Phong Đình:

"Chờ anh ra tới lại nói đi."

Phong Đình cong môi cười:

"Làm gì giống như sinh ly tử biệt vậy? Đạo cụ miễn tử không phải vật trang trí, đừng lo."

Dư Tô khẽ thở dài:

"Chúng tôi không phải đồ ngốc."

Người chơi kia sau khi từ tràng nhiệm vụ thứ 14 trở ra......vì lý do gì liền tự sát?

Hoặc là trong nhiệm vụ gặp phải tình huống làm hắn căn bản không muốn sống nữa. Hoặc là sau tràng nhiệm vụ thứ 14, quy tắc trò chơi xuất hiện thay đổi, thời gian 24 giờ tồn tại đã không còn tác dụng.

Nếu trong tay người kia có đạo cụ miễn tử, như vậy còn có 1 khả năng phi thường đáng sợ -- sau khi nhiệm vụ thất bại, ngay cả đạo cụ miễn tử cũng không cứu được hắn.

Cho nên...mọi người không thể không sầu lo.

Phong Đình cười, thần thái thoải mái nói:

"Vào trong rồi nói, đừng đứng ở cửa."

4 người bước vào phòng, tự tìm chỗ ngồi xuống. Phong Đình lấy ra 1 cuốn sổ tay cùng 1 văn kiện cho mọi người xem:

"Đây là tin tức tôi sưu tập được về các người chơi tồn tại qua tràng nhiệm vụ thứ 14.

Vẫn có người sống sót, chẳng qua bọn họ đều gia nhập tổ chức, không chịu đem kinh nghiệm chia sẻ cho người ngoài, cho nên cứ luôn thần bí.

Nếu bọn họ có thể sống, tràng nhiệm vụ này nhất định có khả năng thành công. Mọi người phải tin tưởng, tôi sẽ là 1 trong những người sống sót đó."

"Lão tử mặc kệ!" Vương Đại Long nói:

"Tóm lại tràng nhiệm vụ lần này anh không dẫn theo ai, về sau chúng ta tuyệt giao!"

Phong Đình bất đắc dĩ:

"Lỡ dẫn vào biến thành gánh nặng thì sao?"

"..." Vương Đại Long nghẹn một chút, vò đầu bứt tóc:

"Không biết, chính là không được đi một mình!"

Bạch Thiên: "Tôi đi với anh, đảm bảo không làm liên lụy."

Phong Đình rũ mắt suy nghĩ, sau đó gật đầu:

"Được rồi, 5 ngày sau, cậu đi cùng tôi."

"Vậy 5 ngày sau là ngày đi làm, nhớ phải xin nghỉ." Vương Đại Long khôn khéo nói:

"Lỡ anh ở bên ngoài tiếp nhận nhiệm vụ, không mời Bạch Thiên thì sao?"

"Ok, xin nghỉ thì xin nghỉ." Phong Đình lập tức đáp ứng:

"Bây giờ tôi nói cho mọi người thông tin về các nhiệm vụ sau này..."

Vương Đại Long cắt lời hắn, đứng lên nói:

"Ra được đi rồi nói, đừng giống như để lại di ngôn vậy."

Nói xong, hắn xoay người hướng ra ngoài cửa.

Hồng Hoa đi theo. Bạch Thiên cũng đứng dậy, nhìn Phong Đình vài giây, mới cất bước rời đi.

Dư Tô là người cuối cùng đứng lên. Nàng bước ra được 2 bước, liền dừng lại, quay đầu hỏi:

"Những tài liệu kia một chút cơ sở thực tế cũng không có, là chính anh soạn ra cho chúng tôi xem đi. Hơn nữa, anh căn bản không tính toán dẫn bất luận một ai vào nhiệm vụ, đúng không?"

Phong Đình cười khẽ, nhìn ra cửa một chút, mới thấp giọng nói:

"Nếu tôi thật sự xảy ra chuyện gì, nhớ giúp tôi an ủi hắn."

Dư Tô cũng cười:

"Đừng có nằm mơ, mới không giúp đâu, anh vẫn là tự mình tồn tại đi ra đi."

Nàng duỗi tay vào túi quần, ném cho hắn một tấm thẻ:

"Còn sống thì trả lại tôi."

Dư Tô quay đầu, bước nhanh ra ngoài, lập tức trở về phòng.

Nửa giờ trước, Vương Đại Long tới tìm nàng, hỏi nàng có nguyện ý cùng nhau tiến vào nhiệm vụ với Phong Đình hay không. Nàng liền biết, Phong Đình sẽ không có khả năng đáp ứng.

Tuy rằng nàng nguyện ý cùng đi, nhưng quả thực như Phong Đình nói, bọn họ đi vào rất có thể chỉ thêm gánh nặng.

Chuyện duy nhất bọn họ có thể làm, là chờ đợi.

Dư Tô ngồi thẩn thờ vài phút, nghe thấy một tiếng đập cửa vang lên.

Vương Đại Long tới tìm nàng, liếc mắt một cái liền thấy được hốc mắt của hắn hơi ửng đỏ.

Vương Đại Long ôm máy tính bảng trong lòng ngực, nói với Dư Tô:

"Chơi với tôi một ván."

"Được." Dư Tô cái gì cũng không hỏi, mở máy, đăng nhập vào game.

Hai giờ, mười trận thua.

Vương Đại Long "Bang!" một tiếng nện máy xuống bàn, nhìn chằm chằm 2 chữ [Thất bại] trên màn hình, chậm rãi nói:

"Có phải tôi quá vô dụng hay không? Nếu tôi lợi hại hơn một chút......"

"Chỉ là game mà thôi, thua thì thua." Dư Tô biết hắn đang ám chỉ cái gì, chỉ là làm bộ không hiểu.

Vương Đại Long cười, gục đầu xuống, sau một lúc lâu mới nói:

"Cô biết tôi vì lý do gì vẫn luôn gọi hắn là đại ca không? Bởi vì thật lâu trước đây...hắn đã cứu mạng tôi. Hiện tại biết rõ hắn gặp nguy hiểm, tôi lại chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn."

Dư Tô im lặng. Nàng không biết nên khuyên hắn thế nào, bởi vì trong lòng nàng cũng thực lo lắng cho Phong Đình.

"Khi đó, chúng tôi đều ở viện mồ côi. Có một cặp vợ chồng rất giàu có lại đây muốn nhận con nuôi, bọn họ lựa chọn tôi. Sau đó, tôi liền bị đám trẻ khác ghen ghét, thiếu chút nữa bị đánh chết trong nhà vệ sinh. Là hắn một mình cầm nửa khối gạch xông lên cứu tôi. Nếu không phải nhân viên công tác ở gần đó nghe động tĩnh chạy tới, chỉ sợ tôi và hắn không chết cũng mất nửa cái mạng."

Dư Tô lần đầu tiên nghe Vương Đại Long nhắc đến chuyện mình từng ở viện mồ côi, ngay cả Phong Đình cũng xuất thân từ đó. Trước giờ nàng chỉ biết cha mẹ Phong Đình mất sớm.

Dư Tô không khỏi hỏi một câu:

"Hai người là ở nơi đó quen biết nhau sao?"

Vương Đại Long lắc đầu:

"Còn sớm hơn, tôi và hắn sinh cùng thôn, từ nhà trẻ liền quen biết."

"Chưa hề nghe hai người đề cập qua." Dư Tô nói.

"Bởi vì lúc còn nhỏ đã xảy ra chút chuyện...Trừ phi đại ca chính miệng nói ra, tôi sẽ không nói." Vương Đại Long đáp:

"Đó cũng chính là nguyên nhân đại ca tiếp nhận tài khoản của đồng nghiệp, tiến vào trò chơi này."

Dư Tô gật đầu, không hỏi tiếp.

"Aiz~! Đại ca nghĩ hắn lừa được tôi sao? Cho dù có ngốc cỡ nào, tôi cũng biết...hắn căn bản không có ý định mời Bạch Thiên tiến vào." Vương Đại Long cười khổ, lại vòng trở về câu vừa nãy:

"Nếu tôi lợi hại hơn thì tốt rồi."

Dư Tô lắc đầu:

"Dù anh lợi hại ra sao, dựa trên kinh nghiệm của anh, Phong Đình vẫn sẽ không cho anh vào. Đừng quá lo lắng, chúng ta phải tin tưởng sẽ không có chuyện gì."

Vương Đại Long gật đầu, không nói nữa.

An ủi thêm cũng vô nghĩa, Dư Tô không tiếp tục nhiều lời, chỉ cùng hắn mở game đánh thêm vài ván.

○●●○○○TK-WATTPAD○●○○●○

5 ngày sau, Phong Đình quả nhiên tuân thủ hứa hẹn, xin nghỉ ở nhà.

Tất cả thành viên của 2 tổ chức đều tề tựu. Phòng khách vốn rộng rãi, hiện tại liền có vẻ chật chội không ít.

Thời gian cách nhiệm vụ bắt đầu còn 10 phút, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt nghiêm trọng. Nhiều người như vậy, lại một chút thanh âm cũng không có.

Phong Đình đứng dậy:

"Tôi đi vệ sinh một chút."

Hắn vòng qua sô pha, dưới tầm mắt càng ngày càng lo lắng của Vương Đại Long bước lên lầu hai, về tới phòng hắn.

Cửa phòng "Cụp!" một tiếng khép lại. Động tĩnh rất nhỏ kia vào giờ phút này lại có chút chói tai.

Không ai đuổi theo. Nhưng ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia.

Phong Đình nói là đi vệ sinh, nhưng hắn lại không trở ra.

Dư Tô cúi đầu xem giờ trên di động. Mỗi khi một con số nhảy lên, lòng bàn tay của nàng liền ứa ra một tầng mồ hôi mỏng.

10 phút, chưa bao giờ cảm thấy lâu lắc đến vậy.

Nàng nhìn sắc mặt Vương Đại Long càng ngày càng kém. Bạch Thiên vỗ vai hắn. Hồng Hoa đưa cho hắn một tờ khăn giấy.

Thời gian giống như bị kéo chậm. Dư Tô nhìn chằm chằm số giây nhích từng chút một, trong lòng bực bội đến độ hận không thể có thể tự sửa cho thời gian trôi mau một chút.

10 phút, dưới hoàn cảnh an tĩnh đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe được, cực kỳ thong thả kết thúc.

Dư Tô nhẹ nhàng nuốt nước miếng, mới cảm giác được cổ họng của mình đã khô khốc đến phát đau.

Nàng thấy số phút lướt qua 12, từng chút, từng chút nhảy lên số 13.

"Cụp!" một tiếng, cửa phòng lầu hai bật mở.

Cùng với thanh âm này, trái tim Dư Tô muốn nhảy tới cổ họng. Nàng nhanh chóng ngẩng đầu, thấy Phong Đình đi ra, đứng ở trên hành lang nhìn bọn họ, lộ ra một nụ cười:

"Thành công."

Trái tim nháy mắt lại rơi trở về.

Vương Đại Long kêu to một tiếng, chạy như bay lên lầu, ôm chặt Phong Đình:

"Đại ca! Mẹ nó thật sự hù chết lão tử!"

Phong Đình hơi hé miệng, một chữ cũng chưa nói ra, đột nhiên ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

Vương Đại Long ngẩn người, nội tâm vừa mới thả lỏng trong giây lát lại căng như dây đàn, cõng Phong Đình trên lưng, quát to:

"Mau! Bạch Thiên mau lấy xe! Đi bệnh viện!"

Bạch Thiên cầm chìa khóa xe, phi nhanh ra ngoài.

Hồng Hoa cùng với Đường Cổ chạy lên lầu hai, giúp Vương Đại Long nâng Phong Đình xuống dưới.

Người bên tổ chức của Dương Quang cũng muốn hỗ trợ, nhưng nhiều người ngược lại vướng víu. Dương Quang phân phó bọn họ ở lại trông nhà, chỉ có nhóm người Dư Tô cùng nhau đuổi qua.

Bạch Thiên lái xe vượt mấy cái đèn đỏ. Một lần trong đó vừa lúc bị cảnh sát giao thông bắt gặp. Thời điểm xe chạy đến bệnh viện, phía sau đã có một chiếc xe tuần tra đi theo.

Cũng may, nhìn thấy bọn họ tới bệnh viện, cảnh sát tạm thời thả bọn họ đi vào.

Dư Tô lấy một chiếc xe khác chở Hồ Miêu theo phía sau. Hai người ngồi trên xe, suốt đoạn đường một câu cũng không nói.

Dư Tô là vì chuyên tâm lái xe. Hồ Miêu là vì sợ không cẩn thận nói sai cái gì.

Lúc tới bệnh viện, Phong Đình đã được đưa đi cấp cứu.

Vương Đại Long gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, gân xanh trên trán nổi lên. Hồng Hoa ở bên cạnh thấp giọng trấn an.

Bọn họ nôn nóng ngồi đợi vài phút, liền thấy Bạch Thiên cùng một vị bác sĩ đi ra.

Vương Đại Long chạy nhanh tới hỏi, ngay cả thanh âm cũng thay đổi:

"Thế...nào?!"

Bạch Thiên đáp:

"Không sao, chỉ là mệt nhọc quá độ, tạm thời hôn mê."

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi!" Vương Đại Long lập tức bật cười.

Bác sĩ nhìn hắn một cái, hỏi:

"Vị tiên sinh này, muốn kiểm tra một chút không?"

Những người khác đều phì cười.

○●○○●○TK-WATTPAD○●○○○●

Phong Đình ngày hôm sau liền tỉnh, chẳng qua vẫn có chút suy yếu, nằm thêm 1 ngày mới xuất viện về nhà.

Lúc này, tất cả mọi người đều trịnh trọng nhìn Phong Đình mở ra di động.

Nhấp vào cái icon quen thuộc của APP, vẫn như cũ nhảy ra một hình ảnh đơn giản. Phía trên cùng, một biểu ngữ phi thường hiển nhiên treo ở đó.

Nhìn đến nó, mọi người đồng thời sửng sốt --

Vẫn là một cái đồng hồ đếm ngược, nhắc nhở còn 898 ngày.

Giờ khắc này, nội tâm Dư Tô trầm xuống.

Nhiệm vụ thứ 14 thế mà vẫn không phải điểm cuối cùng của trò chơi.

Mặc dù dựa theo thời gian đếm ngược, khoảng cách giữa nhiệm vụ thứ 14 với 15 đến tận 900 ngày, nhưng vẫn không khiến bọn họ cảm thấy cao hứng.

Phong Đình nhấp mở khen thưởng nhiệm vụ.

Tổng cộng 5 bưu kiện. Trừ bỏ tiền, điểm thuộc tính cùng 2 đạo cụ, mặt khác còn có một thông báo.

Phong Đình là người đầu tiên thấy rõ nội dung, ngay sau đó cười nói:

"Thì ra là thế."

【Chúc mừng người chơi thành công hoàn thành tràng nhiệm vụ thứ 14. Trận kế tiếp sẽ là trận cuối cùng của người chơi. Hoàn thành nó, ngoài khen thưởng phong phú, từ đây, người chơi sẽ không bị hệ thống cưỡng chế tham gia nhiệm vụ. Tài khoản trò chơi sẽ được vĩnh viễn bảo tồn, đồng thời hủy bỏ quy tắc sau khi thất bại sẽ bị tử vong trong hiện thực. Người chơi có thể tùy ý lựa chọn thời gian muốn tiếp nhận nhiệm vụ mới.

Chú ý: Kể từ nhiệm vụ thứ 16, người chơi không thể mời đồng đội cùng tham gia như 15 tràng nhiệm vụ trước. 】

"Quá tốt rồi!" Mập kích động nói:

"Nói cách khác, chỉ cần anh hoàn thành thêm 1 tràng nhiệm vụ nữa, về sau liền có thể tự do lựa chọn thời gian làm nhiệm vụ, hơn nữa, cho dù thất bại cũng sẽ không chết! Kia chẳng phải là...giống như chơi game thực tế ảo bình thường sao?"

Vương Đại Long trầm ngâm:

"Nhưng vẫn còn 1 tràng nữa, không đơn giản như vậy."

"Trận kế tiếp còn cách gần 2 năm, bây giờ không cần lo lắng." Hồng Hoa lên tiếng trấn an.

Bọn họ đều ngồi lại cùng nhau. Phong Đình chậm rãi kể cho mọi người những chuyện hắn đã trải qua trong các nhiệm vụ, bắt đầu từ tràng thứ 8 tới tràng thứ 13.

Dư Tô cũng từ kinh nghiệm của hắn học được không ít thứ hữu dụng.

Về sau, mỗi khi tới nhiệm vụ của thành viên khác trong tổ chức, Phong Đình đều đi cùng. Dư Tô cũng lập tổ đội với Hồ Miêu một lần.

Dần dần, tràng nhiệm vụ thứ 8 của nàng đã đến.

Cùng ngày này, cũng là trận thứ 8 của Đường Cổ.

Bất quá, 2 người không có ý định ghép tổ đội, chỉ cùng nhau ngồi trên sô pha phòng khách, chờ đến giờ.

Bởi vì có đạo cụ miễn tử, Dư Tô cũng không lo lắng.

Thời điểm đếm ngược kết thúc, tiêu đề nhiệm vụ liền nhảy ra.

Vương Đại Long ghé sát lại nhìn:

"Vương Gia Đại Viện?"

Lúc này, Phong Đình đang rót nước bỗng nhiên nhanh chóng đi tới, không nói một lời đoạt lấy di động từ trong tay Dư Tô, nhanh chóng thao tác vài cái, cũng móc ra di động của mình nhấn xác nhận.

Giao diện tổ đội xuất hiện. Dư Tô ngẩn người, hỏi:

"Làm gì vậy?"

Phong Đình vẫn nhíu mày nhìn chằm chằm 4 chữ "Vương Gia Đại Viện", không nói một lời.

Tổ đội đã ghép thành công. Đếm ngược lại sắp kết thúc. Dư Tô chưa kịp hỏi nhiều, tầm mắt nhoáng một cái, đã tiến vào nhiệm vụ.Trò Chơi Tử Vong - Chap 112

Mấy ngày nay truyenwiki1.com lỗi hoài, hình như bị nhà mạng chặn, phải đổi IP mới vô bình thường được, Haiz~

Trước/131Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Thần Chúa Tể