Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 10 - Điều Kiện

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Lâu Nhất, cậu tra một chút Mục Tuyết Nhi gần đây có liên lạc với Nhan nhi không, còn có cô ta đang làm những chuyện gần đây nhất." Thẩm Mộng Hi ra chỉ thị cho Lâu Nhất bên kia đầu dây.

"......" Lâu Nhất bên này trầm mặc gần ba giây "Vâng thưa đại tiểu thư, tôi sẽ đi làm ngay!".

Thẩm Mộng Hi cúp máy, cầm cẩn thận thuốc của Lạc Khuynh Nhan trong tay, bưng một ly nước lọc chuẩn bị lên lầu một* cho Lạc Khuynh Nhan uống. Nhưng cô đã đứng dưới lầu lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo như băng không có chút nhiệt độ khiến nàng bỗng chốc cảm thấy không vui, bởi gần đây Lạc Khuynh Nhan rất ít dùng ánh mắt như thế nhìn nàng.

"Nhan nhi, đứng đây bao lâu rồi?" Nàng bưng ly nước lại gần cô dịu dàng hỏi.

<Chát!> Cánh tay như ngọc của Lạc Khuynh Nhan vung lên hất ly nước nàng chuẩn bị đưa cô ngã ụp xuống đất, ly nước bỗng chốc vỡ thành từng mảnh. Trên tấm thảm miểng thủy tinh văng ngổn ngang, các mảnh vỡ ấy giống như quan hệ của nàng với cô, đã không còn khôi phục được như ban đầu.

"Từ lúc chị bắt đầu gọi cho họ Lâu kia, tôi đã đứng đây." Tầm mắt cô lạnh như băng nhìn nàng, thanh âm vẫn trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo đến cực điểm.

"Nhan nhi, coi chừng, đừng giẫm lên xác thủy tinh." Lúc Lạc Khuynh Nhan hất ngã ly nước trong phút chốc nàng hơi run rẩy, nhưng ngay tức khắc lấy lại tinh thần ngồi xổm xuống. Nhặt những mảnh vụn nằm trên mặt đất, nàng hơi lo chúng sẽ làm Lạc Khuynh Nhan bị thương.

"Thẩm Mộng Hi, tôi đã đồng ý kết hôn, chị lại vẫn điều tra Tuyết Nhi rốt cuộc là có ý gì?" Lạc Khuynh Nhan tức giận, chính cô phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, còn Thẩm Mộng Hi vẫn muốn điều tra Mục Tuyết Nhi, nếu chuyện Tuyết Nhi vẫn còn liên lạc thậm chí lần này còn giúp cô bỏ trốn bị nàng tra được, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi...

"Chị chỉ không yên tâm thôi! Hơn nữa cô ấy lúc này có thể giúp chúng ta làm 'nhân chứng' kết hôn, vậy nên chị chú ý cô ấy cũng rất bình thường mà! Mặc dù chuyện làm 'nhân chứng' này đối phương cũng không biết." Nàng một bên thu nhặt mảnh vỡ, một bên chậm rãi nói với cô.

"Coi như tôi van chị, chị đừng quấy rầy cuộc sống của Tuyết Nhi nữa được không? Lần này tôi thật sự sẽ ngoan ngoãn kết hôn với chị, không bao giờ bỏ trốn nữa!" Lạc Khuynh Nhan cũng ngồi xổm xuống. Ở gần nàng mang ngữ khí ủy khuất cùng không cam tâm nói với nàng.

Thẩm Mộng Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt chất vấn nhìn cô. Đột nhiên khóe miệng nàng giơ lên, đôi môi khẽ mở, thần sắc mị hoặc nhìn chăm chú Lạc Khuynh Nhan trước mắt "Vậy Nhan nhi biết những ngày này chúng ta nên làm chút chuyện gì sao?" Thẩm Mộng Hi thủ thỉ bên tai Lạc Khuynh Nhan, sâu xa mà thích thú.

Thân thể cô nháy mắt hơi cứng đờ, khẽ gục đầu, môi mỏng tái nhợt giương ra một đường thẳng tắp. Do đầu gục xuống nên tóc che kín gương mặt, chỉ thoáng nhìn thấy đường nét nhu hòa, dưới ánh đèn êm dịu, đẹp đến động lòng người.

Thẩm Mộng Hi thấy Lạc Khuynh Nhan như vậy, trái tim bất giác co rút! Nàng cảm giác máu trong người sắp sôi trào, hô hấp cũng ngày càng trở nên gấp rút. Giờ phút này nàng cực kỳ muốn ôm Lạc Khuynh Nhan vào ngực, để cho tóc tai quấn quít, tứ chi giao triền.

"Bất luận Tuyết Nhi đã làm chuyện gì, chị cũng không được đến làm phiền cậu ấy được không? Nếu chị có thể chấp nhận, tôi cũng bằng lòng ngoan ngoãn từ nay về sau mặc chị định đoạt!" Lạc Khuynh Nhan trầm mặc một lát, ngẩng đầu tuyệt vọng nói.

Thẩm Mộng Hi nghe xong, trong lòng bỗng chốc như mùa đông bị dội xô nước đá, đem nàng vốn máu đang rạo rực cũng phút chốc đóng băng, làm cho nàng trực tiếp không để ý Lạc Khuynh Nhan trước mặt "Không phải định đoạt, chị muốn em yêu chị, chị yêu em như vậy, em lại không thể yêu chị một chút nào sao?" Trong giọng Thẩm Mộng Hi mang theo nồng đậm đau khổ, nàng cũng không thích uy hiếp Lạc Khuynh Nhan, không thích dùng bất kỳ thứ gì trói buộc cô ấy, nàng chỉ muốn Lạc Khuynh Nhan có thể thật lòng thật ý thích nàng thôi.

----------------

"Nhan nhi, nếu bây giờ em ở bên chị, chị sẽ giúp nông trường nhà em vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Hơn nữa, còn cho nó phát triển tốt hơn trước." Thẩm Mộng Hi trên lầu chặn Lạc Khuynh Nhan trong phòng học vắng người, nói trong tình thế bắt buộc.

Lạc Khuynh Nhan không thể ngờ Hi tỷ tỷ bình thường luôn cưng chiều cô lại dùng chuyện này giao dịch với cô, cô hơi căm uất đẩy Thẩm Mộng Hi đang dần tiến lại, xoay người chuẩn bị rời phòng học.

Thẩm Mộng Hi thấy Lạc Khuynh Nhan không phản ứng xoay người muốn rời đi, vội vàng nói "Nông trường Hâm Nguyệt dưới tình trạng bây giờ mà không xử lý, không riêng gì việc sẽ đóng cửa, mà cha em còn có thể phải nợ một lượng cổ phiếu rất lớn, em xác định không cần điều kiện của chị sao? Nhan nhi, em rất thông minh, chắc em hiểu nên làm sao mới giúp được cha và nông trường phải không?" Thẩm Mộng Hi đưa ra nhiều hấp dẫn nâng cao lợi thế cho mình, nàng rất rõ cô quan tâm đến cha mẹ bao nhiêu, cho nên cô nhất định sẽ đáp ứng điều kiện của nàng.

Mà thân thể Lạc Khuynh Nhan chỉ khựng lại một chút, thẳng lưng khẽ lắc đầu liền rời đi, để lại một mình Thẩm Mộng Hi đứng sững tại đó.

----------------

"Nhan nhi, nào, đến với chị, ở bên chị! Chị sẽ chăm sóc tốt cho mẹ em, an bài tốt tang lễ cho cha em!" Thẩm Mộng Hi cởi áo khoác trên người khoác lên thân thể run lẩy bẩy của Lạc Khuynh Nhan. Lúc nàng vừa nhìn thấy cô ấy, lòng phảng phất như bị dao cứa, chớp mắt đau đớn vô cùng. Bởi vì trong một góc bên ngoài tòa cao ốc bệnh viện, có một người toàn thân ướt đẫm, cứ như vậy mà rút vào góc tường, giống như một con thú nhỏ bị thương cô gái ấy chính là Nhan nhi mà nàng ngày nhớ đêm mong. Cảnh tượng đó hung hăng cứa vào tim, cho đến giờ nàng vẫn nhớ rõ hình ảnh đêm mưa hôm đó.

Lạc Khuynh Nhan chậm rãi ngẩng chiếc đầu vẫn vùi sâu giữa hai gối nhìn nàng, ánh mắt... tuyệt vọng và sợ hãi "Em bằng lòng!" Nói xong cô nhắm hai mắt ngất đi.

----------------

"Thẩm Mộng Hi, tôi hận chị! Cho dù chị chiếm được cơ thể tôi, cũng đừng mong chiếm được tim tôi!" Trên chiếc giường lớn trắng tinh, Lạc Khuynh Nhan toàn thân không một mảnh áo oán hận nói với Thẩm Mộng Hi cũng trần trụi đang nằm trên người cô. Ngay sau đó hạ thể truyền đến cảm giác xé rách đau đớn, khóe mắt cô bất giác chảy xuống những dòng nước.

Sau khi Thẩm Mộng Hi nghe thấy những lời nói hận ý vô cùng, thân thể vốn khô nóng bỗng chốc nguội lạnh. Tiếp theo nàng thật cẩn thận tiến vào thân thể Lạc Khuynh Nhan, sau đó mạnh mẽ xuyên thấu lớp màn mỏng manh, lớp màn tượng trưng chotrinhtiết người con gái. Thời khắc đó, Thẩm Mộng Hi cảm thấy nàng là người hạnh phúc nhất trần đời, bởi vì Lạc Khuynh Nhan cuối cùng đã thuộc về nàng. Nhưng khi nàng nhìn những giọt nước mắt chảy ra từ khóe mi Lạc Khuynh Nhan, trái tim dường như bị người rút cạn, phút chốc đau đớn kịch liệt sau đó từ từ âm ỉ.

"Nhan nhi ngoan, hết đau ngay thôi!" Nàng nhẹ nhàng liếm nước nơi khóe mắt Lạc Khuynh Nhan, dịu dàng trấn an sau đó dùng tay kia yêu cô. Vỗ về thân thể cứng ngắc ý muốn giúp cô giảm bớt một ít đau đớn. Thế nhưng Lạc Khuynh Nhan lại đột nhiên tránh khóe mắt đi, vốn một người luôn có tinh thần giờ trong đôi mắt tất cả chỉ có trống rỗng cùng tuyệt vọng.

-------------------------------------------------------    

(*) Thực ra chỗ này mình làm càn để lầu một, vì trong văn là lầu hai. Lý do là lầu hai bên TQ là lầu một ở Việt Nam, TQ không có gọi lầu trệt, từ lầu một trở lên thôi. Nếu mình để lầu hai nghĩa là lầu ba (nhưngthựcralầu một) mất rồi, kỳ kỳ sao ấy ==+, đúng là hơi làm càn nhưng thực tế lên có một lầu hà, chỉ là cách gọi nên mình để lầu một. Từ giờ mình cũng để lầu một luôn, vậy đuê ~~ >< ~~.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận