Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 12 - Chuẩn Bị

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lạc Khuynh Nhan nhìn điện thoại mini cẩn thận, bây giờ giúp được tao chỉ có mày thôi. Không hề do dự, cô ấn nút bấm nhỏ, sau đó nhét điện thoại vào tai, cho dù Thẩm Mộng Hi bây giờ bước ra từ phòng tắm, nàng cũng sẽ không nhìn ra.

Qua chưa đến mười giây, rốt cuộc nối được với bên kia "Phải cậu không?" Thanh âm Mục Tuyết Nhi hơi hơi không xác định, cô cũng không dám bảo đảm điện thoại mini bị Thẩm Mộng Hi phát hiện hay chưa.

"Ừm, tớ đây, Tuyết Nhi cậu có sao không? Thẩm Mộng Hi có làm phiền cậu không?" Cô một bên nhỏ giọng, một bên rời phòng theo hành lang rẽ vào toilet, điều kiện cách âm ở đây tốt hơn, như vậy mới an tâm nói hoàn chỉnh kế hoạch cho Tuyết Nhi.

"Ổn, tớ vẫn ổn, chị ta không đến làm phiền tớ! Nhan Nhan à, cậu phải kết hôn với chị ta thật sao?" Thanh âm Mục Tuyết Nhi bỗng nức nở, cô biết, không bao giờ có khả năng Lạc Khuynh Nhan cam tâm tình nguyện ở bên Thẩm Mộng Hi. Cô thông minh đã hiểu qua lời nói của Lạc khuynh Nhan, đánh cuộc chín mười phần Thẩm Mộng Hi đã uy hiếp cậu ấy.

"Không đâu, tớ sẽ không kết hôn, cho nên tớ cần có cậu giúp đỡ, lần này kế hoạch có phần mạo hiểm. Cho nên Tuyết Nhi cậu phải hiểu rõ, nếu tớ trốn trót lọt, Thẩm Mộng Hi lần này sẽ thật sự nổi điên, người đầu tiên chị ta tìm đến chính là cậu." Lạc Khuynh Nhan chậm rãi nói.

"Nếu đã chọn lựa một mình ở lại Tây Thanh thị, vậy tớ sẽ làm tốt lựa chọn đó. Mặt khác cậu đừng quá lo lắng, cha tớ ở Pháp được công tước An Đức Mỗ che chở, dù Thẩm Mộng Hi ở Pháp cũng không dám đụng vào tớ đâu..." Mục Tuyết Nhi giải thích tình huống rõ ràng cặn kẽ cho Lạc Khuynh Nhan, như vậy mới có thể giúp Lạc Khuynh Nhan không cần cố kỵ chuyện này!

Nghe Mục Tuyết Nhi nói xong, lo lắng cũng được buông xuống. Bây giờ ở Tây Thanh thị điều duy nhất khiến cô không yên lòng chính là Mục Tuyết Nhi, mặt khác những người có liên quan với cô... hoặc mất, hoặc rời đi, cô đã không còn bất kỳ vướng bận nào.

Cô nói với Mục Tuyết Nhi kế hoạch tỉ mỉ, nhưng mà không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại, Tuyết Nhi có thể giúp cô tìm được vật với người phù hợp với điều kiện không.

"Thế này hơi khó giải quyết, dù sao thời gian còn lại ngắn như vậy... Nhưng mà tớ sẽ cố hết sức, hơn nữa thành hay bại là dựa vào bước này, tớ sẽ nỗ lực, sáng mai mười giờ cậu hãy liên lạc tớ..." Mục Tuyết Nhi chưa nói xong, liền nghe thấy trong điện thoại tiếng gõ cửa. Thôi rồi, hơn phân nửa là Thẩm Mộng Hi...

"Nhan nhi, sao ngây ngốc trong đó lâu vậy?" Thanh âm Thẩm Mộng Hi bên ngoài cánh cửa rắn chắc vọng vào, âm thanh hơi nhỏ, Lạc Khuynh Nhan không biết rốt cuộc cô có bị nàng nghe thấy không.

Mà Mục Tuyết Nhi đã ngắt máy, xem ra cậu ấy cũng biết cô phải đối diện Thẩm Mộng Hi. Cô nhét điện thoại sâu thêm một tí, chỉ cần không để ý kỹ, hoàn toàn sẽ không biết có tồn tại vật này.

"......" Lạc Khuynh Nhan không trả lời, nhưng cánh cửa gỗ phòng vệ sinh vừa mở, liền bị cánh tay như ngọc của Thẩm Mộng Hi vòng ra sau, sau đó đem cô ôm thật chặt, khiến Lạc Khuynh Nhan khó thở.

Lạc Khuynh Nhan giãy giụa khỏi cái ôm, ngay sau đó liền nghênh đón lưỡi hôn nóng bỏng của Thẩm Mộng Hi. Tiếp theo Thẩm Mộng Hi vẫn chưa thỏa mãn chậm rãi dời xuống cổ, xuống xương quai xanh, bỗng nhiên dời lên ngậm vành tai Lạc Khuynh Nhan, khiến cô thót tim. Thẩm Mộng Hi cũng không biết vì sao, mỗi lần yêu nàng đều rất thích trêu đùa cái lỗ tai, mặc kệ vành tai hay nhĩ tai, thậm chí cả ốc nhĩ, nàng cũng thích dùng lưỡi khẽ liếm, khiêu khích, trêu đùa chúng.

"Đừng mà!!!" Thẩm Mộng Hi bị Lạc Khuynh Nhan dùng sức đẩy ra, do nàng đã hơi ý loạn tình mê nên không đoán được đối phương sẽ dùng nhiều lực như vậy. Lần này lực đạo Lạc Khuynh Nhan hơi lớn, cho nên nàng ngoài ý muốn bị đẩy ngã trên sàn.

"Sao vậy?" Ánh mắt quyến rũ nhỏ dài của nàng khẽ nheo lại, tầm mắt mang theo nghi hoặc cùng nguy hiểm nhìn chăm chú Lạc Khuynh Nhan. Vừa tắm xong, nàng mặc áo choàng bước ra từ phòng tắm đã không thấy Lạc Khuynh Nhan đâu. Trong phòng một cái góc áo cũng không thấy, điện thoại vẫn nằm đây, chuyện này khiến lòng nàng hơi rối loạn. Gọi điện cho người canh gác gần đó, thì Lạc Khuynh Nhan vốn không ra khỏi biệt thự. Cuối cùng nàng thấy cánh cửa gỗ toilet cuối hành lang lúc nào cũng mở đang đóng kín, nàng đứng trước cửa lúc chuẩn bị mở, thì nghe bên trong khe khẽ âm thanh, nhưng không được rõ. Nhan nhi không mang di động theo, rốt cuộc em ấy nói chuyện với ai vậy?

Lạc Khuynh Nhan không biết giải thích thế nào, cô cảm thấy nàng tuyệt đối đã nhận ra điều gì "Nếu chị sắp phải kết hôn với người mình không thích, chị sẽ có phản ứng sao, vui mừng phấn khởi ư?..." Vừa nói, thanh âm Lạc Khuynh Nhan vừa mang theo nghẹn ngào, ánh mắt cũng hơi ướt đỏ, nhớ lại bị Thẩm Mộng Hi trói buộc nhiều năm như vậy, cô liền không cam tâm cùng ủy khuất.

"Chị, chị..." Thẩm Mộng Hi không ngờ Lạc Khuynh Nhan trả lời như vậy, nàng cảm thấy bản thân ngạt thở. Lời nói của Lạc Khuynh Nhan như đầu tên nhọn, không trật một ly cắm ngay tim nơi vết thương cũ, bỗng chốc máu chảy đầm đìa...

"Được rồi, đừng nói gì hết! Bất luận chị nói gì cũng không buông tha tôi, vậy nên không cần nói." Thanh âm cô lạnh lẽo như băng đánh gãy lời định nói của nàng, Lạc Khuynh Nhan lúc này không muốn cho Thẩm Mộng Hi cơ hội nghi ngờ, phải tiên hạ thủ vi cường.

"Nhan nhi, chị thật lòng..." Nàng vẫn ngồi chồm hổm trên sàn nhà chuẩn bị giải thích với cô, nhưng Lạc Khuynh Nhan lại vô tình tiêu sái lướt qua, thậm chí không nhìn nàng lấy một cái. Trái tim Thẩm Mộng Hi nháy mắt rơi vào hầm băng, cảm thấy rất lạnh rất lạnh...

Tối hôm đó, hai người không làm bất cứ chuyện gì, chỉ là Thẩm Mộng Hi ôm cô vào lòng thật chặt, nàng cảm thấy nếu không giữ chặt Nhan nhi của nàng, cô ấy sẽ biến mất. Thật ra nàng dự cảm cũng không sai, vì Lạc Khuynh Nhan sắp sửa dùng tư thái tuyệt mỹ nhất để biến mất trước mặt nàng.

Sáng hôm sau, Thẩm Mộng Hi vô cùng cực không muốn ra khỏi cửa, nàng muốn canh chừng Lạc Khuynh Nhan. Nhưng cửu cửu nàng lại gọi điện thúc giục chuyện qua thăm, kỳ thực sau khi ở bên Lạc Khuynh Nhan nàng rất ít sang thăm lão nhân. Trên cơ bản ba tháng mới gặp một lần, thời gian còn lại đều ở bên Lạc Khuynh Nhan. Nhưng chuyện kết hôn lớn như vậy nàng cũng hy vọng có thể tự tay đưa ông thiệp mời. Cuối cùng giằng co tư tưởng một hồi, nàng vẫn là cho 'bảo vệ' Lạc Khuynh Nhan thật chặt, không để chút sơ sẩy. Mới từng bước cẩn thận lên chiếc Lincoln dài ngoằng có rèm che do cửu cửu đưa tới đón.

Trong lúc này Lạc Khuynh nhan đứng trên ban công, nhìn theo chiếc xe có rèm che chở Thẩm Mộng Hi dần đi xa, khóe miệng nở nụ cười 'Hiện giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu gió đông!'.

"Mọi thứ chuẩn bị xong rồi, Nhan Nhan, lần này chúng ta nhất định thành công." Điện thoại mini trong tai truyền đến giọng nói Mục Tuyết Nhi.

-------------------------------------------------------

Hee~ chương mười một rùi (ai da, mười hai chứ :">) ... lần đầu làm mới biết mệt như nào... ráng lết ráng lết.

P/S : Hèèè... thử rồi mới biết, vẫn là nằm đọc truyện thích hơn ah ~ 

----------------

Note : Từ giờ về sau, toàn bộ tên người tiếng nước ngoài xuất hiện trong truyện mình sẽ để tiếng Trung, tên xe, tên nhãn hiệu hay tên thủ đô nước ngoài thì để tiếng nước ngoài.

Ví dụ : 

+ 安德姆 - An Đức Mỗ là Andrew, mình để là An Đức Mỗ .v.v...

+ 巴黎 - Ba lê là Paris, mình để là Paris .v.v...

Um... mình cũng suy nghĩ một chút là nên để tên nước ngoài hay tên Trung, cái nào hay hơn? Mình cảm thấy để cái nào cũng được, trong truyện tác giả Băng Ngôn có dùng tên người để tiếng nước ngoài, tên đó là Aurora, vậy nên mình quyết định theo tác giả, lúc nào Băng Ngôn dùng tên nước ngoài thì mình để tên nước ngoài, lúc nào gọi bằng tiếng Trung mình sẽ để tiếng Trung, đó là về tên người.

Về tên xe, tên thành phố hay thủ đô nước ngoài .v.v... mình sẽ để tiếng nước ngoài, bởi bây giờ xu hướng như vậy mà, hầu như người ta không dùng từ Nưỡu Ước nữa rồi, mà trực tiếp dùng tên New York, vậy nên mình sẽ thống nhất theo như vậy luôn. 

Hẹn gặp lại chương sau ah~ thân ái~ <3

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi