Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 131

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Công tước đại nhân, có khác thường, nhóm bảo vệ không một ai trả lời."

Vệ sĩ bên cạnh cảnh giác nói.

Tất Duy Tư siết chặt bó hoa tươi trong tay, nhàn nhạt nói.

"Vẫn phải tìm ra Ngả Luân hai người."

"Rõ."

Nhóm người lập tức thay đổi đội hình, vây lấy Tất Duy Tư an toàn trong lòng.

Chỉ là chưa đến 5 phút, bọn họ đứng giữa một hàng bia mộ, nhìn thấy một nhóm các cô gái vóc người nóng bỏng, cầm đầu lại là một phụ nữ xinh đẹp rung động lòng người, mặc một chiếc đầm dài màu đỏ tươi, những lọn tóc vàng nhẹ nhàng múa may trong gió. Nhưng cái cảnh làm cho đàn ông kích động sôi sục này lại không xuất hiện trên bờ cát nóng bỏng, mà xuất hiện dưới bầu trong khí nặng nề bao trùm lên nghĩa trang, các cô có lối ăn mặc khoe khoang cực kỳ không hợp với bối cảnh.

Vệ sĩ được huấn luyện nghiêm khắc, cũng không nhìn lâu, cho dù có vài người đẹp không ngừng liếc mắt đưa tình với chúng, chúng cũng như không nhìn thấy, bởi trong nghĩa trang nếu phát sinh cảnh ướt át, chẳng phải quá mức quỷ dị sao...

Khi băng qua bia mộ dần dần đến gần các người đẹp, cầm đầu vệ sĩ bỗng giống như nhìn thấy thứ gì, đột nhiên hô to.

"Bảo vệ công tước đại nhân."

Nói xong, bọn họ che chở Tất Duy Tư lui về sau vài bước, sau đó rút súng nhắm về hướng những người phụ nữ.

"Xảy ra chuyện gì?"

Tất Duy Tư hỏi, hắn cũng không nhận ra đám phụ nữ kia.

"Nhóm phụ nữ đó mỗi bước đi, đều lưu lại vài vệt máu..."

Cầm đầu vệ sĩ nói.

Còn nhóm người đẹp lúc thấy vệ sĩ Tất Duy Tư bắt đầu rút súng, một chút nét mặt kinh hoảng cũng không có, chỉ là các cô đều dừng bước, ai ai cũng phong tình vạn chủng nhìn bọn chúng, trừ cô gái tóc vàng...

"Các cô là ai?"

Tất Duy Tư thấy song phương đều giằng co, mặc dù chưa rõ ràng đối phương là người phương nào, nhưng hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, lớn tiếng hỏi.

Còn những người đẹp vẫn không nói chuyện, ai cũng lộ ra nụ cười quyến rũ nhìn bọn chúng, cho đến khi cô gái tóc vàng cầm đầu làm ánh mắt nhắc nhở, các cô mới chậm rãi đưa từ sau lên một người phụ nữ tóc tai rối bời, quần áo dính bẩn, đầu cúi thấp không thấy rõ gương mặt.

"Ngả Luân?"

Tất Duy Tư bất giác kêu lên, hắn chắc chắn đó là con gái hắn, y phục của cô gái, màu tóc của cô gái...

Thẩm Mộng Hi nhìn nét mặt Tất Duy Tư có chút hốt hoảng, khóe miệng nâng lên nụ cười nghiền ngẫm, nàng bước đến dùng ngón tay thon thả như cành liễu nâng cằm An Mộ Ca, để Tất Duy Tư thấy rõ là ai.

"Công tước, ông nhận được đây là ai chứ?"

Tất Duy Tư cau mày, hắn khắc chế xúc động muốn xông lên cứu An Mộ Ca.

"Đương nhiên, đây là con gái tôi."

Thần sắc Tất Duy Tư khôi phục trấn định, lạnh nhạt nói.

Thẩm Mộng Hi tỏ ý cho hai người đỡ An Mộ Ca đưa thân thể cô ra, để Tất Duy Tư thấy toàn diện hơn một chút, lúc này Tất Duy Tư mới thấy trên bắp chân trái An Mộ Ca vết máu loang lổ, màu đỏ tươi tràn ra từ chỗ vết thương vớ rách tơi tả, còn vết máu mà thuộc hạ hắn đã nhìn thấy là của An Mộ Ca lưu lại. Lúc này An Mộ Ca đã rơi vào hôn mê, trên mặt vẫn còn nước mắt, nhìn qua cực kỳ thê thảm...

"Các cô rốt cuộc là ai, muốn cái gì?"

Tất Duy Tư ẩn ẩn tức giận nói, con gái hắn cưng chiều như công chúa lại bị lăng nhục tàn bạo như vậy, hắn nhất định phải băm thây đám phụ nữ này.

Thẩm Mộng Hi không để ý Tất Duy Tư, nàng chỉ trầm tư suy nghĩ nhìn An Mộ Ca vẫn hôn mê bất tỉnh thân thể bị nâng lên, bỗng nàng cười quỷ mị, chỉ là trong chớp mắt nụ cười đó, giày cao gót của nàng hung hăng đá trúng vết thương trên bắp chân trái An Mộ Ca, nhất thời An Mộ Ca thống khổ lên tiếng, thần trí bị cơn đau đớn làm cho tỉnh táo, trong mê mang giãy giụa mở mắt.

"Á~"

Lại một cước, cổ họng An Mộ Ca tràn ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng thân thể vẫn bị người cứng rắn nâng lên, ngay cả một chút cảm giác an toàn cũng không có, khiến cô thống khổ cùng cực không thể chịu được...

"Đủ rồi, rốt cuộc các cô muốn sao?"

Tất Duy Tư giận dữ hét lên, hoàn toàn mất đi phong độ lịch lãm bình thường.

Thẩm Mộng Hi dùng ánh mắt thưởng thức nhìn nét mặt đau đớn cắn chặt hàm của An Mộ Ca.

"Sao hả? Thẩm Mộng Hi tôi muốn sao, công tước sao lại không biết vậy?"

Thẩm Mộng Hi nâng lên nụ cười giễu cợt nhìn Tất Duy Tư ngạc nhiên.

Đôi mắt Tất Duy Tư trầm xuống.

"Cô là Thẩm Mộng Hi?"

Diện mạo không giống, nhưng thủ đoạn độc ác đúng là chỉ Thẩm Mộng Hi mới có...

"Có vấn đề à?"

Thẩm Mộng Hi nhướng mi hỏi.

"Nếu cô là Thẩm Mộng Hi, vậy nhất định phải chết tại đây."

Mặt Tất Duy Tư lộ vẻ hung ác, siết chặt bó hoa trong tay.

"Vậy sao? Những lời này, ông nên nói với chính mình mới đúng."

Thẩm Mộng Hi cho người thả An Mộ Ca, An Mộ Ca mất đi chống đỡ, như một vũng bùn mềm oặt ngã xuống đất, Thẩm Mộng Hi rút súng chĩa mũi hướng vào đầu An Mộ Ca. Còn lính đánh thuê lúc này cũng rút súng, tập thể nhắm vào nhóm người Tất Duy Tư đối diện, còn đội trưởng lính đánh thuê nhận được chỉ thị Thẩm Mộng Hi, cuối cùng họng súng cũng nhắm vào An Mộ Ca, nếu Tất Duy Tư phản kháng, ít nhất nàng phải giết được kẻ mà nàng thống hận.

"Cô cảm thấy tôi sẽ thỏa hiệp?"

Tất Duy Tư cười như không cười nhìn Thẩm Mộng Hi.

Thẩm Mộng Hi có chút không đoán được Tất Duy Tư, mới vừa rồi còn bộ dáng lo lắng, sao sau khi biết thân phận của nàng, hắn lại trấn định như vậy, còn muốn đối phó mình, đối với hắn An Đức Mỗ có bị giết hay không đã không còn quan trọng sao?

"Thật đáng buồn, cha cô dường như quan tâm làm sao để giết tôi hơn..."

Thẩm Mộng Hi cúi đầu nhìn An Mộ Ca nằm dưới đất, giả vờ đồng cảm nói.

Ngoại trừ từ lúc bắt đầu rên đau, An Mộ Ca không có bất kỳ âm thanh nào khác, thậm chí cả đầu cô cũng không ngẩng, ngoại trừ nhắm chặt mắt nằm trên mặt đất, không còn bất kỳ động tác nào khác, mặc cho Thẩm Mộng Hi châm chọc.

"Đã như vậy, cô cũng hết chỗ dùng rồi, đi gặp Nhan Tri Huyền đi, thuận tiện hỏi bà ta giúp tôi tại sao lại gài bẫy tôi..."

Thẩm Mộng Hi thấy Tất Duy Tư chỉ mặt lạnh nhìn tất cả mọi chuyện, giả vờ chuẩn bị bóp cò.

"Đừng mà."

Trong tích tắc ngay lúc Thẩm Mộng Hi chuẩn bị bóp cò, Tất Duy Tư lên tiếng cản lại.

"Đừng thế nào? Đừng thế này?"

Thẩm Mộng Hi bóp cò, đạn sượt qua mặt An Mộ Ca bắn lên mặt đất...

Rốt cuộc Tất Duy Tư lộ vẻ mặt khẩn trương, tiến lên một bước.

"Đừng tổn thương con bé nữa, cô muốn gì thì cứ chĩa vào tôi."

Lúc này tim hắn đau như cắt, đau đớn không thôi, hắn chưa bao giờ để Ngả Luân bị thương, nhưng Ngả Luân lại chỉ còn nửa cái mạng nằm ở đó, tùy thời có thể mất mạng, hắn không thể đóng kịch được nữa, cho dù không thể giết được Thẩm Mộng Hi, hắn cũng phải giữ được Ngả Luân, bảo vệ cốt nhục của hắn và Monica.

Tất Duy Tư đẩy vòng bảo vệ ra, còn vệ sĩ bên cạnh hắn lại khẩn trương không ngừng, tùy thời chuẩn bị xông lên dùng thân thể bảo vệ an toàn cho Tất Duy Tư...

"Quỳ xuống."

Thẩm Mộng Hi ra lệnh.

Tất Duy Tư tức giận vô cùng, cơ mặt căng thẳng, không nghi ngờ gì Thẩm Mộng Hi đang vũ nhục hắn, trong lúc nhất thời hắn giằng co tại chỗ với Thẩm Mộng Hi.

"Đúng là không dạy dỗ thêm không được..."

Thẩm Mộng Hi tiếc nuối lắc đầu, sau đó hung hăng giẫm mũi giày cao gót nhỏ lên vết thương của An Mộ Ca...

"A~ đừng..."

An Mộ Ca đau sắp nghẹt thở, cảm giác đau đớn mãnh liệt không cho cô hôn mê, cũng không thể chết đi, như luẩn quẩn trong địa ngục trần gian vậy.

<phịch...>

Tất Duy Tư nặng nề quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, nhưng ánh mắt thống hận không xong muốn xé nát Thẩm Mộng Hi, còn bó hoa tươi hắn cũng đặt bên cạnh đất.

Thẩm Mộng Hi dời chân trên người An Mộ Ca xuống, nàng dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Tất Duy Tư quỳ trên đất.

"Đây chính là nhân vật truyền kỳ của Pháp, nhưng vẫn quỳ gối trước mặt Thẩm Mộng Hi tôi."

Thẩm Mộng Hi không nể mặt cười nhạo nói.

"Cô muốn đối phó tôi thế nào cũng được, nhưng xin hãy tha cho Ngả Luân, con bé cuối cùng là vô tội."

Tất Duy Tư nói với vẻ cầu khẩn, cho dù giọng vẫn mang kiêu ngạo...

<đoàng...>

Thẩm Mộng Hi không chút báo trước nhắm bắn một phát vào đùi Tất Duy Tư, khiến Tất Duy Tư vì đau đớn mà mất đi chống đỡ té lên mặt đất, giống An Mộ Ca vậy.

Còn vệ sĩ Tất Duy Tư cũng nổi giận, chuẩn bị nổ súng bắn Thẩm Mộng Hi, nhưng bị Tất Duy Tư cản lại, nếu bọn chúng nổ súng, vậy Ngả Luân chết là điều không thể nghi ngờ...

"Game over, tôi chơi đã rồi, ông cũng nên lên đường rồi."

Thẩm Mộng Hi là người thông minh, mặc dù nàng còn muốn hành hạ cha con Tất Duy Tư, để cho bọn họ cũng nếm thử mùi vị đau đớn mấy ngày qua nàng phải nếm trải, nhưng thời gian càng lâu càng bất lợi cho nàng, nàng tận lực để người của bá tước đưa du khách rời khỏi đây, để nàng yên tâm hành động. Huống hồ nàng còn muốn biết thương thế của Lạc Khuynh Nhan, lúc mới thấy cô, dường như rất chật vật, chân cũng bị thương, khiến nàng bận tâm không thôi.

"Thẩm Mộng Hi, đừng, đừng giết ông ấy, xin chị..."

Ngay lúc Thẩm Mộng Hi nhắm ngay đầu Tất Duy Tư, lúc sắp bóp cò, bỗng nhiên An Mộ Ca nắm lấy cổ chân Thẩm Mộng Hi cầu xin nói.

Thẩm Mộng Hi chán ghét hất văng khí lực ôm lấy chân nàng cuối cùng của An Mộ Ca.

"Cô không có tư cách xin tôi."

Vừa nói, nàng vừa chuẩn bị nổ súng bắn Tất Duy Tư.

"Có muốn biết tại sao Monica lại gài bẫy cô không?"

Bỗng nhiên Tất Duy Tư lên tiếng, giọng nói mang theo nồng nặc dụ dỗ.

Ngón tay sắp bóp cò của Thẩm Mộng Hi ngừng một lát, đến tận bây giờ vấn đề này vẫn là vấn đề nàng muốn biết nhất, nàng và Nhan Tri Huyền không thù không oán, thậm chí ngay cả đồng thời xuất hiện cũng không có, tại sao Nhan Tri Huyền lại hết lần này đến lần khác nghĩ đủ trăm phương ngàn kế hãm hại nàng, rốt cuộc vì điều gì?

"Chuyện này là sao?"

Lãnh Tâm Du sắp đến lối ra nghĩa trang gần một ngôi mộ vắng vẻ, nhìn thấy xác phụ nữ nằm ngổn ngang, mỗi người đều một phát đoạt mạng, cách thi thể không xa còn có một đôi cao gót và một cây súng bắn tỉa không đạn, gần bụi cỏ có dấu chân lộn xộn, độ nông sâu không giống nhau, cho thấy rõ từng có dấu vết giằng co...

"Tôi không đi, không đi đâu..."

Julie nhìn thi thể trên đất, chân sợ đến mềm nhũn, hoảng sợ kêu khóc bằng tiếng mẹ đẻ.

Lãnh Tâm Du tỏ ý cho người đàn ông bên cạnh chế ngự Julie, cô nói bằng tiếng Anh uy hiếp Julie.

"Mặc dù tôi không hiểu cô nói gì, nhưng bây giờ không thể lùi bước nữa rồi, bằng không cô đành phải ngủ lại với các cô ấy tại đây."

Mặt Lãnh Tâm Du lạnh lại, mặc dù không có sát ý mãnh liệt, nhưng vẫn dọa Julie sợ, cô hoảng loạn mở to mắt nhìn Lãnh Tâm Du tuổi chỉ mới chừng học sinh cấp 3.

Lãnh Tâm Du phụ trách nhiệm vụ đưa Lạc Khuynh Nhan về nước, thậm chí cả giấy chứng nhận giả cho Lạc Khuynh Nhan cô cũng chuẩn bị xong, bá tước Bố Lô Mặc phụ trách giải quyết xong xuôi, còn Julie Thẩm Mộng Hi sắp xếp bên cạnh để trên đường giải thích chân tướng sự việc năm đó cho Lạc Khuynh Nhan, tận lực trước khi Lạc Khuynh Nhan về nước nói cho rõ mọi chuyện, sau đó nàng sẽ từ từ tiễn Julie lên đường, đối với Thẩm Mộng Hi Julie chính là một cái gai, cho nên càng sớm nhổ càng tốt...

"Thẩm đại tiểu thư, bộ dáng này của cô quả thật rất xinh đẹp, chỉ tiếc sát khí quá nặng, không hề tương xứng với khuôn mặt đẹp đẽ đó."

Ngay lúc Thẩm Mộng Hi ngẩn người, cách không xa sau lưng Tất Duy Tư từ bậc thang truyền đến giọng nói tiếng Trung phát âm không được tự nhiên nàng nghe có chút quen thuộc.

Song phương đều hoài nghi nhìn về bậc thang, tiếng giày da nặng nề vang lên, tiếp theo liền thấy Lộ Dich Tư vác một người phụ nữ bọn họ đều biết là ai từng bước tiến vào phạm vi tầm mắt của bọn họ.

"Lạc Khuynh Nhan?"

Thẩm Mộng Hi tròn vo hai mắt, khủng hoảng nhìn người phụ nữ Lộ Dịch Tư vác trên vai, càng khiến nàng để ý chính là Lộ Dịch Tư một tay vác Lạc Khuynh Nhan, một tay chĩa súng vào thái dương Lạc Khuynh Nhan.

"Lộ Dịch Tư, làm sao cậu đến được đây?"

Tất Duy Tư nhớ rõ không sắp xếp Lộ Dịch Tư đến đây, mà sắp xếp cho hắn chuyện quan trọng hơn, nhưng lần này Lộ Dịch Tư lại cãi lệnh hắn đến đây.

"Công tước đại nhân, tôi nhận được tin tức khẩn cấp từ người ngài sắp đặt bên cạnh bá tước Bố Lô Mặc, cho nên lập tức chạy đến đây, tôi xin lỗi, đã cãi mệnh lệnh của ngài."

Lộ Dịch Tư rất cung kính nói với Tất Duy Tư.

Trong lòng Thẩm Mộng Hi mắng bá tước Bố Lô Mặc trăm ngàn lần, chẳng trách ông ta không địch lại nhà An Đức Mỗ, thì ra có nội gian, nhưng còn may tin tức nội gian truyền đến đã muộn, nhưng tình huống bây giờ cũng không khá hơn tí nào, thậm chí có thể nói là tệ hại.

Thẩm Mộng Hi lo lắng nhìn chăm chăm Lạc Khuynh Nhan bị Lộ Dịch Tư vác trên vai, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt nhìn qua vô cùng tái nhợt, bây giờ nàng hận không thể xông qua đoạt lại Lạc Khuynh Nhan, kiểm tra xem thương thế của cô ấy ra sao?

-----------------------------------------------------------

chương hành độngcuối cùng bạolựcthiệt :'(

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Toàn Năng Nãi Ba