Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Phiên Ngoại 3

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Nhan nhi, nha nha nha?"

Thẩm Mộng Hi vùi trong ngực Lạc Khuynh Nhan nũng nịu khẩn cầu, tay còn rất hăng hái cởi nút áo Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan kiên quyết vỗ cánh tay thon thả như cành liễu không chịu an phận, sắc mặt ửng đỏ, quyết không thỏa hiệp nói.

"Không được là không được, nếu chị còn như vậy, thì ra phòng khách ngủ."

Thẩm Mộng Hi nghe vậy tích tụ rũ tay xuống, cúi đầu, vẻ mặt mờ mịt, bây giờ nàng hận không thể bay sang Paris làm thịt Mục Tuyết Nhi, sớm không đến trễ không đến, cứ cố tình lúc hai người đang phiêu nhất lại đến, làm hại bây giờ chỉ cần không phải ở nhà Lạc Khuynh Nhan sẽ không chịu làm yêu, còn làm vẻ mặt đề phòng, còn xin Thẩm Mộng Hi hãy cấm dục đi, thậm chí còn không ngủ nude như lúc trước với nàng, làm nàng từ đây phải cáo biệt cuộc sống tươi đẹp.

Nói về Mục Tuyết Nhi rốt cuộc cô đã thấy những gì? Đương nhiên cũng chẳng có tư thế gì mới, dưới ánh đèn Thẩm Mộng Hi trần trụi nằm đung đưa trên bàn, còn Lạc Khuynh Nhan tiến vào nàng từ phía sau, chỉ là ngay lúc Thẩm Mộng Hi vừa sắp đến, Mục Tuyết Nhi liền đẩy cửa vào...

"Ở nhà cậu cũng không thể sao?"

Thẩm Mộng Hi không cam lòng hỏi.

Lạc Khuynh Nhan suy nghĩ một hồi.

"Không thể."

Giọng như trảm đinh chém sắt, không cho bác bỏ.

"Nhưng mà, người giúp việc sẽ không vào, chị cũng sẽ khóa cửa kỹ."

Thẩm Mộng Hi bảo đảm nói.

Lạc Khuynh Nhan lắc đầu.

"Không được, nếu chị còn nói thêm câu thừa thải nào nữa, tối nay không phải chị ngủ phòng khách mà là em ngủ."

Đôi mi thanh tú của Lạc Khuynh Nhan khều một cái, tuyên bố quyết định của mình.

Thẩm Mộng Hi cực kỳ ủy khuất.

"Ngày mai chúng ta về nhà."

Về nhà mới có thể làm chính sự, bằng không sớm muộn mình cũng sẽ muốn tìm bất mãn mà nổi điên.

"Hôm nay không phải mới đến sao?"

Lạc Khuynh Nhan hỏi.

"Huống hồ cậu đã rất lâu không gặp chị, chị nỡ sao?"

Lạc Khuynh Nhan chung sống với Thẩm Mộng Hi lâu như vậy, làm sao không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Mộng Hi đây!

Thẩm Mộng Hi than thở suy xét một hồi, cuối cùng nói.

"Vậy ngày mốt đi."

Dù sao cậu bề bộn nhiều việc, không có nhiều thời gian, mình ở bên cậu hai ngày cũng vừa rồi.

Đêm hè trời thật mát, ánh trăng sáng vằng vặc rải vào căn phòng mờ tối, thỉnh thoảng bên tai chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu cùng tiếng hít thở của người bên gối truyền đến, Lạc Khuynh Nhan cảm thấy giờ phút này chính là hạnh phúc, nhưng đồng thời cũng có chút phiền muộn và mất mát.

"Hi tỷ tỷ, em thật sự không thể mang thai sao?"

Lạc Khuynh Nhan nằm trong ngực Thẩm Mộng Hi buồn bã lên tiếng, giọng mang tiếc nuối, cùng áy náy sâu đậm.

Thẩm Mộng Hi đang ôm lấy cánh tay Lạc Khuynh Nhan bỗng ngẩn ra, đôi mắt sâu thẳm chợt lóe lên, nhàn nhạt nói.

"Ừ... chẳng phải bảng kiểm tra hơn nửa năm trước của bác sĩ đã nói rõ sao? Hà tất lại muốn việc này thêm nữa, chúng ta như bây giờ không tốt sao?"

Thẩm Mộng Hi hỏi ngược lại, đồng thời cánh tay cũng buộc chặt thêm, ôm lấy Lạc Khuynh Nhan càng chặt hơn, hận không thể dung hợp cô vào trong thân thể nàng.

Có lẽ Thẩm Mộng Hi quá mức dùng sức, hô hấp Lạc Khuynh Nhan có chút khó khăn, cô hơi giãy giụa, Thẩm Mộng Hi mới nới lỏng chút lực đạo. Lạc Khuynh Nhan ngẩng đầu, nhìn Thẩm Mộng Hi đang trầm tư nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, từ từ nói.

"Tốt thì rất tốt, nhưng mà em muốn sinh cho chị đứa con, như vậy mới không có tiếc nuối, hơn nữa em rất yêu chị..."

Cô biết, vẫn luôn biết, vết sẹo trên bụng Thẩm Mộng Hi mặc dù trải qua chữa trị đã biến mất hoàn toàn, nhưng vết sẹo trong lòng cô vẫn chưa khỏi. Rốt cuộc mình lúc đầu đã ép chị ấy thành cái dạng gì, mới khiến chị ấy phải nhẫn tâm giết chết đứa con vẫn chưa thành hình của hai người?

"Ngốc, thật ra không có con cũng thế thôi, đối với chị mà nói, có em là đủ."

Thẩm Mộng Hi ôn nhu an ủi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cho Lạc Khuynh Nhan, an ủi cô.

Nhưng ưu tư của Lạc Khuynh Nhan vẫn không chuyển biến tốt, ngược lại vùi trong ngực Thẩm Mộng Hi khóc thút thít.

"Hi tỷ tỷ, xin lỗi chị, xin lỗi..."

Sau đó tay cô trượt xuống vùng bụng bóng loáng của Thẩm Mộng Hi, nơi đó đã không còn thấy dấu vết của vết sẹo, nhưng Lạc Khuynh Nhan vẫn như cũ cẩn thận vuốt ve, trong miệng lẩm bẩm nói.

"Huân nhi, xin lỗi con, mẹ xin lỗi..."

Trong lòng Thẩm Mộng Hi đau nhói, nàng nắm lấy tay Lạc Khuynh Nhan, đặt lên miệng mình.

"Nhan nhi, không cần xin lỗi, em không nợ chị và Huân nhi, tất cả đều không phải lỗi của em."

Thẩm Mộng Hi an ủi, bất luận ra sao nàng chắc chắn vẫn không cho phép Lạc Khuynh Nhan sinh con...

"Hãy để Huân nhi trở thành bảo bảo duy nhất của chúng ta, để con sống trong tim chúng ta không tốt sao?"

Thẩm Mộng Hi rơi lệ, hỏi.

Nhớ lại nửa năm trước, Lạc Khuynh Nhan nói muốn sinh đứa nhỏ kết tinh của cô và nàng, Thẩm Mộng Hi liền ngây người tại chỗ, thật lâu cũng không cách nào đáp lại, nàng làm sao không hiểu thân thể Lạc Khuynh Nhan, suy yếu như vậy, còn phải sinh con cho nàng, không thể nghi ngờ là muốn lấy mạng em ấy, huống hồ cho dù bình an, Thẩm Mộng Hi cũng không cách nào chịu được để Lạc Khuynh Nhan chịu đựng thống khổ sinh nở. Ban đầu nàng vì giữ Lạc Khuynh Nhan, thà rằng nàng sinh, cũng không nguyện để em ấy sinh.

Thẩm Mộng Hi không khuyên giải, chỉ để cô đến chỗ đội trưởng ở Tây Thanh thị làm kiểm tra, báo cáo kiểm nghiệm Thẩm Mộng Hi cho đội trưởng động tay động chân, nói Lạc Khuynh Nhan trời sinh phát triển bất thường, cộng thêm thân thể yếu ớt, tỉ lệ mang thai cực kỳ thấp.

Còn kết quả kiểm nghiệm thật đã rơi vào tay Thẩm Mộng Hi, thật ra Lạc Khuynh Nhan có thể mang thai bình thường, nhưng thân thể dị thường yếu ớt, nếu trong quá trình sinh nở thân thể không gánh được, rất có thể sẽ mất mạng. Huống hồ họ không thể đảm bảo đứa bé sau khi sinh ra nhất định là một đứa bé khỏe mạnh, bắt Lạc Khuynh Nhan chịu đựng đau đớn, rồi ảnh hưởng đến tính mạng, sinh ra còn không chắc chắn là một đứa bé khỏe mạnh, dù cho Lạc Khuynh Nhan vẫn muốn, mặc kệ có khổ đến đâu, thì nàng cũng tuyệt đối không đồng ý. Lúc đó xém chút nữa nàng đã mất đi Lạc Khuynh Nhan, nàng không muốn lại thể nghiệm cảm giác lo lắng hãi hùng đó thêm một lần nào nữa.

Hơn nữa, nếu như có con, chắc chắn Lạc Khuynh Nhan sẽ đặt tất cả sự chú ý lên đứa con, còn bú nơi đó của Lạc Khuynh Nhan, nàng không chịu, nói không chừng sẽ ghen tị bóp chết đứa bé luôn. Thẩm Mộng Hi ích kỷ muốn chiếm đoạt tất cả của Lạc Khuynh Nhan, quyết không cho phép bất kỳ ai xâm nhập lãnh địa của nàng, cho dù là con gái ruột thịt cũng không được, cho nên không có con mới là đúng.

"Cậu, tụi cháu trở về, hôm khác lại đến thăm."

Thẩm Mộng Hi sáng sớm ngày thứ ba liền không kịp đợi cáo biệt Lục Chấn Thiên, ngồi xe chuẩn bị ra sân bay về Giang thành.

Đợi xe đi xa dần nhỏ lại, Lục Chấn Thiên mới mở miệng.

"Cả hai đi rồi, bây giờ vẫn chưa chịu ló mặt sao?"

Lúc này, một cái bóng trắng nhanh nhẹn từ cái cây to bên cạnh ông nhảy xuống, sau đó nấp bên người ông.

"Tướng quân."

Giọng nói đạm mạc lạnh lùng, trong mơ hồ kèm theo một tia khổ sở.

"Tiểu thư rất tốt, cô cũng thấy rồi, cũng nên trở về trường quân đội."

Lục Chấn Thiên lắc đầu, đứa nhỏ này yêu trộm Mộng Hi ông đã nhìn ra, nếu không sau khi biết Mộng Hi trở lại cũng đã không mạo hiểm lén quân ngũ chạy ra ngoài, còn lặng lẽ lẫn vào dãy núi trong trang viên của ông, cũng may ông mắt nhắm mắt mở, bằng không đứa nhỏ này sớm đã bị nhân viên xem là nhân vật khả nghi mà bắn chết.

Lãnh Tâm Du chỉ là ánh mắt không buông nhìn hướng đuôi xe đã biến mất sau rừng rậm, sau đó hướng Lục Chấn Thiên gật đầu, cuối cùng theo người Lục Chấn Thiên phái tới rời đi.

Sau khi từ Paris trở về Thẩm Mộng Hi liền quẳng cô cho Thiên Cửu, còn Thiên Cửu thì cho cô vào trường quân đội, dù sao tuổi cô còn đi học, hẳn nên đi học, cộng thêm thân thủ cực kỳ tốt, quân đội chẳng phải quá thích hợp, nếu có biểu hiện tốt có thể làm thuộc hạ làm việc dưới trướng Lục Chấn Thiên, đây cũng là hi vọng của Lãnh Tâm Du, sau này có thể được nhìn thấy Thẩm Mộng Hi, cho dù chị ấy đã hoàn toàn quên lãng cô...

Nhưng mà, sau khi trở lại nông trường Hâm Nguyệt, Lạc Khuynh Nhan liền bắt đầu bận rộn, Lạc Khuynh Nhan cảm thấy mình đã chơi hết một năm thời gian, cho nên quyết định đi làm, đến công việc, cô cũng đã quyết định xin ở trường tiểu học phụ cận. Nhưng để làm giáo viên, nhất định phải có bằng cấp giáo viên, cho nên sau khi trở về Lạc Khuynh Nhan trước hết đến hiệu sách ở Giang thành mua thật nhiều sách liên quan, ngày nào cũng hoặc vùi trong thư phòng hoặc ngồi trên xích đu trong sân đọc sách, hoàn toàn vắng vẻ Thẩm Mộng Hi một bên.

"Nhan nhi, em không cần thi mà, chị gọi một cú điện thoại là xong ngay."

Thẩm Mộng Hi cũng leo lên xích đu ngồi, nhẹ nhàng đung đưa theo động tác Lạc Khuynh Nhan.

"Phải có trách nhiệm với học sinh."

Lạc Khuynh Nhan nhàn nhạt nói, sau đó không để ý những lời nói nhảm thừa thải của Thẩm Mộng Hi.

Thẩm Mộng Hi thật ra là người rảnh rang nhất, bởi vì khách sạn và nông trường đã có toàn đội quản lý đặc biệt phụ trách, trên căn bản không cần nàng nhọc lòng, chỉ là thỉnh thoảng những lúc cần thiết thì đi kiểm tra khách sạn thôi, nhưng thời gian cơ bản đều cùng Lạc Khuynh Nhan trong vườn riêng tại biệt thự.

Thẩm Mộng Hi đã quen lúc nào cũng dính chung với Lạc Khuynh Nhan, mỗi ngày không chuyện gì làm chỉ ở bên Lạc Khuynh Nhan, thỉnh thoảng si mê nhìn hai gò má Lạc Khuynh Nhan, thậm chí sẽ cùng cô đọc sách, càng về sau Thẩm Mộng Hi càng dứt khoát vì để giết thời gian thường xuyên đi kiểm tra đội ngũ quản lý khách sạn, làm cho nhân viên bị hoảng sợ, lúc nào cũng chú ý công việc không dám lơ là.

"Sao rồi? Đói hả?"

Lúc này Lạc Khuynh Nhan đang phơi nắng, uống cà phê Thẩm Mộng Hi đưa tới trước khi đi, đọc nội dung trong sách, kết quả cảm thấy ống quần hình như bị níu lại, còn kéo kéo không ngừng, cô để sách xuống cúi đầu, kết quả con chó lông vàng cô và Thẩm Mộng Hi nuôi đang nghịch ngợm.

Nói đến lai lịch của con chó lông vàng, bởi vì Lạc Khuynh Nhan không thể sinh con, nên Thẩm Mộng Hi vì an ủi cô, không hề cam tâm tình nguyện đưa cô đi tiệm sủng vật lựa, chỉ là nó thường xuyên phải chịu thảm cảnh bị Thẩm Mộng Hi ngược đãi...

Con chó lông vàng mắt long lanh nhìn Lạc Khuynh Nhan, đặt móng vuốt lên ống quần Lạc Khuynh Nhan, hi vọng Lạc Khuynh Nhan có thể cho nó thức ăn thừa, nó đã bị Thẩm Mộng Hi bỏ đói cả ngày.

<Ử ử...>

Nó phát ra tiếng kêu như vậy, làm bộ tội nghiệp nhìn Lạc Khuynh Nhan.

"Đáng yêu quá, cho con nè."

Lạc Khuynh Nhan xé bịch khô bò trên bàn, sau đó lấy mấy miếng thịt bên trong, tỉ mỉ xé một miếng nhỏ đút bên mép cho nó, sau đó rất hưởng thụ nhìn con chó lông vàng dùng đầu lưỡi cuốn miếng thịt nuốt vào bụng.

Hôm nay Thẩm Mộng Hi đi siêu thị trong khách sạn mua một vài nhu phẩm yếu trong cuộc sống hằng ngày với quà vặt cho Lạc Khuynh Nhan trở lại, sau đó bắt gặp con chó lông vàng thống hận kia đang nghiêng đầu ngủ say bên chân Lạc Khuynh Nhan, còn Lạc Khuynh Nhan đung đưa xích đu, một tay cầm sách, tay còn lại thỉnh thoảng vuốt ve đầu con chó lông vàng, hình ảnh hết sức đẹp đẽ khiến Thẩm Mộng Hi ghen tỵ đến muốn bán con chó đang nằm dưới chân Lạc khuynh nhan cho tiệm chó.

Chạng vạng tối, Lạc Khuynh Nhan muốn ăn đồ nướng, Thẩm Mộng Hi cho người đem dụng cụ nướng đến, tự tay ở trong sân nướng cho Lạc Khuynh Nhan, rau cải cũng là nàng tự chọn, tuyệt đối là những loại rau xanh tốt cho sức khỏe.

<Ử ử...>

Lúc Lạc Khuynh Nhan đang ăn chân gà do Thẩm Mộng Hi đưa, ống quần lại bị ngậm.

"Hi tỷ tỷ, cho nó một cái chân gà đi!"

Lạc Khuynh Nhan nói, sau đó ném cho con chó lông vàng chân gà đang ăn dở trên tay, thấy nó cảm kích nhìn mình, sau đó bắt đầu ăn như hổ đói.

Thẩm Mộng Hi hừ nhẹ, nàng thế nhưng còn ghi nhớ chuyện hôm nay nó được hưởng thụ Lạc Khuynh Nhan vuốt ve, bình thường lúc Lạc Khuynh Nhan đọc sách mình đều sẽ không quấy rầy em ấy, nói chi đến còn được hưởng thụ em ấy vuốt ve, các cô bây giờ đã không làm chuyện phòng the suốt hai ngày rồi...

"Được thôi."

Thẩm Mộng Hi nướng chân gà xong để cho nguội, sau đó cho vào bát cơm của con chó lông vàng, sau đó lại bắt đầu nướng rau cải mà Lạc Khuynh Nhan thích ăn.

Nhưng mà, con chó lông vàng nước miếng cũng sắp chảy hết, nhưng làm sao cũng không chịu ăn chân gà kia, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm, còn thỉnh thoảng ngửi ngửi, dường như rất muốn ăn, nhưng lại không thể ăn, quấn quýt không ngừng.

"Hi tỷ tỷ, sao Đang Đang không ăn nhỉ?"

Lạc Khuynh Nhan nhìn chân gà mập béo trong bát cơm, rõ ràng nướng tốt, cũng nguội rồi, sao con chó lại không ăn nhỉ?

Thẩm Mộng Hi liếc nhìn con chó lông vàng đáng thương, nhàn nhạt nói.

"Có thể nó đã no rồi, cho nên chỉ là quen náo nhiệt thôi, chúng ta cũng đừng lãng phí thức ăn, em xem nó chả thèm ăn, tiếc quá."

Thẩm Mộng Hi thế nhưng lúc Lạc Khuynh Nhan nhìn đi nơi khác, lặng lẽ rắc rất nhiều hạt tiêu lên chân gà, còn thoa giấm lên nữa, dưới ánh đèn mờ Lạc Khuynh Nhan cũng không thấy rõ hình dáng chân gà, cho nên...

Buổi tối, Lạc Khuynh Nhan đặt sách xuống, chui vào ngực Thẩm Mộng Hi.

"Hi tỷ tỷ, em đọc sách mệt quá."

Lạc Khuynh Nhan nũng nịu, dùng sức cọ tới cọ lui trong ngực Thẩm Mộng Hi.

Thẩm Mộng Hi khẽ rên rỉ, xém chút nữa bị Lạc Khuynh Nhan cọ ra lửa, dường như mỗi đêm đều như vậy, nhưng có lúc lại không cho nàng đụng, cũng không chịu đụng nàng, nàng thật sự là sắp bị dục hỏa thiêu trụi luôn rồi.

"Chị xoa bóp giúp em."

Thẩm Mộng Hi bắt đầu xoa thái dương cho Lạc Khuynh Nhan, để cô thả lỏng thần kinh, cô thoải mái nằm trong ngực nàng không buồn nhúc nhích.

"Sau này chị có còn ở bên ngoài câu dẫn em nữa không?"

Đột nhiên Lạc Khuynh Nhan hỏi.

Thẩm Mộng Hi theo bản năng trả lời.

"Còn." =))))))

Sau đó liền sững sốt một chút, mờ mịt nhìn về hướng ánh mắt dò xét của Lạc Khuynh Nhan.

"Là chị tự mình không muốn cơ hội đấy..."

Lạc Khuynh Nhan trầm thấp nói, sau đó chui vào chăn, không để ý Thẩm Mộng Hi líu ríu đủ kiểu bên tai mình.

Thẩm Mộng Hi thấy mềm không được, dứt khoát bạo lực, cuối cùng cởi sạch đồ ngủ, không một mảnh vải chui vào chăn, ngay sau đó nghe thấy trong chăn truyền đến tiếng kinh ngạc của Lạc Khuynh Nhan cùng với...

"Hi tỷ tỷ, chị làm gì vậy?"

"Á~ vợ ơi..."

"Đừng mà..."

~~~ Hết ~~~

----------------------------------------------------------

Mai post 50 câu hỏi luôn là hết. TT tạm biệt, sà dô na ra TTTT

P/S : Chương nàieditcứcờcờsuốt :))

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thôn Thiên Chiến Tôn