Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 17 - Ngả Luân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Anh gì ơi, anh ngồi chỗ của tôi mà!".

Sau khi nghe, biết không phải tìm cô. Phản ứng đầu tiên là cô vẫn tiếp tục ngồi im, lúc này đã hoàn toàn quên mất bản thân đang giả nam...

Qua mấy giây, cô gái thấy Lạc Khuynh Nhan hoàn toàn không thèm đếm xỉa, hơi nổi nóng. Mới đến trước mặt Lạc Khuynh Nhan, huơ huơ cánh tay trắng nõn gần như trong suốt như ngọc "Anh gì ơi, anh đang ngồi chỗ của tôi!!! Phiền anh nhường ghế lại được không?" Giọng điệu của cô mãnh liệt bất mãn.

"Hả?" Lúc này Lạc Khuynh Nhan mới có phản ứng, cô gái này gọi mình á! Sao lại là anh?

"Thật ngại quá! Hình như ghế của tôi số mười ba? Không phải chỗ này sao?" Lạc Khuynh Nhan lấy vé xe trong túi ra kiểm tra, là ghế số mười ba đâu có nhầm a!!!

Cô gái thấy Lạc Khuynh Nhan một bộ 'Chính cô mới nhầm!', không nhịn được trợn tròn mắt "Ghế anh mười bốn, đối diện mười ba..." Đợi đã? Hình như giọng đàn bà? Vì vậy cô gái mở to hai mắt cẩn thận quan sát người đàn bà có bề ngoài đàn ông, chẳng lẽ là T? Dáng dấp thật xinh đẹp a! Làm T thật đáng tiếc!

"Ối! Xin lỗi! Xin lỗi!" Lạc Khuynh Nhan bị người kia nhìn chằm chằm như vậy thấy hơi ngại, bản thân sao lại hồ đồ phạm phải lỗi nhỏ nhặt thế chứ?

Vì vậy cô di chuyển đồ đạc sang ghế đối diện, chẳng qua cũng chỉ cách một cái bàn ở giữa.

Lúc này Lạc Khuynh Nhan mới để ý hình dáng cô gái, là con lai rõ ràng!!! Mái tóc thẳng dài màu sợi đay rũ ngang hông, không gió lay động, vẻ kiều mị khả ái không thể tả hết, nổi lên ngũ quan tinh tế, nhưng tướng mạo lại rất giống người Châu Á, có lẽ da thịt trắng nõn với đôi mắt xanh của người Châu Âu minh chứng cho cô bé đúng thật là con lai.

Lạc Khuynh Nhan lần đầu tiên thấy cô gái có thể sánh ngang Thẩm Mộng Hi, chỗ nào cũng khiến cô không nhịn được nhìn thêm vài lần, có điều nhiều nhất cũng chỉ dừng ở thưởng thức và hiếu kỳ, hiếu kỳ cô gái lai người nước nào thôi. Nhưng mà cô gái lai người ta đâu có biết cô chỉ nghĩ như vậy, ai kêu cô cứ nhìn người ta suốt một cách hăng hái thế chứ?

"..." Cô gái kia chú ý thấy cô gái mặc quần áo nam đối diện cứ nhìn mình chằm chằm, trách sao không khỏi mất tự nhiên, vì vậy đôi mắt xanh thẳm câu hồn liền trừng lên, tỏ ý cô đừng có chăm chăm nhìn nữa.

Lạc Khuynh Nhan thấy cô gái trừng mắt hơi tức giận, cũng không còn chăm chăm nhìn đối phương, chỉ có điều trong lòng vẫn một mực suy đoán cô gái lai nước nào? Mà tiếng Trung giỏi vậy!

Lúc này, tiếng di động của cô bé người lai nọ reo lên "Trân, chắc phải một giờ nữa tớ mới đến Hoành Giang thị, cậu đợi thêm một lát nha!" Cô gái nhẹ giọng mang theo áy náy nói với người bên kia điện thoại.

"An An, cậu làm trò gì vậy? Hả!!! Tớ với Na Na chờ cậu ở đây đã ba tiếng đó, bây giờ cậu nói với tớ một tiếng nữa mới đến!!!" Bên kia cô gái tên Trân phát tiết gào thét.

"Sorry, sorry... Tớ gạt cha lẻn ra ngoài mà, cậu cũng biết nhà tớ nghiêm như vậy, lén đi cũng phải lượn hết mấy con đường chứ...".

"Cái gì??? Cậu gạt công tước An Đức Mỗ lén chạy từ Pháp sang đây, còn kêu bọn tớ ra đón? Cậu cố ý muốn cho bọn này chết có phải không?" Đối phương cơ hồ đã xù hết cả lông.

"Không đâu, không đâu! Yên tâm đi! Tớ đã rất lâu không đến đây, cậu nhẫn tâm không tiếp đón tớ sao? Hơn nữa có tớ ở đây, ông ấy sẽ không động vào các cậu!" Cô bé người lai vừa nói vừa thề son sắt.

"Không phải năm ngoái mới đến sao? Xin cậu đó, tiểu công chúa nhà An Đức Mỗ, đừng giận hờn khó chịu cha cậu nữa, chẳng phải chỉ là một bà mẹ kế thôi sao?" Cô gái tên Trân cơ hồ đã cạn lời.

"Cậu chẳng hiểu gì cả!!! Tốt nhất để tớ xuống trạm thấy bản mặt cậu, không thì chúng ta tuyệt giao!!!" Hung hãn nói xong, cô bé được gọi là An An kia kiên quyết ngắt máy không chút do dự.

Trong lúc cô bé nói điện thoại Lạc Khuynh Nhan vô tình nghe thấy lẻn đi gì đó, mới phát hiện có lẽ cô bé với mình là 'đồng đạo'! Cũng ăn mặc quần áo nam toàn thân, chỉ có điều mũ lưỡi trai đã gỡ xuống cầm trên tay, mà lúc trước chỉ chú ý dung mạo, nên mới không phát hiện trang phục cô bé.

"Nhìn gì mà nhìn, tôi không thích phụ nữ! Đặc biệt là loại giả đàn ông!!!" Bởi vì vừa mới ngắt máy có hơi nổi nóng, lại thấy Lạc Khuynh Nhan lại bắt đầu chăm chăm nhìn, mới tức giận la hét cô đang ngồi đối diện.

"Hả?" Lạc Khuynh Nhan lúc này mới phản ứng kịp, dường như cô vẫn đang đội mũ, che đi toàn bộ mái tóc, để người ta có loại ảo giác cô là T, chả trách cô bé lại gọi cô là 'Anh'!

"Chị cũng không thích phụ nữ, chỉ có điều, chị thấy hoàn cảnh tụi mình có đôi chỗ tương tự nga!" Lạc Khuynh Nhan không chút để bụng thái độ cô bé người lai, hơi tươi cười với em, nụ cười tương tự gió mát ngày hè, nhẹ nhàng khoan khoái mà vui vẻ.

Nói xong, Lạc Khuynh Nhan cũng lấy mũ lưỡi trai xuống, sau đó bung xõa mái tóc, vì vậy làn tóc đen mượt tự nhiên rũ xuống bên hông, cô lại lấy tay sửa sang mái tóc, tiên nữ giáng trần Lạc Khuynh Nhan xuất hiện như vậy trước mặt cô bé người lai.

Bây giờ Thẩm Mộng Hi đã cách cô hàng trăm cây số, lúc này bỏ mũ xuống cũng không còn vấn đề chứ?!

Giây phút Lạc Khuynh Nhan bỏ mũ lưỡi trai xuống cô bé người lai nọ thừ người, lại thấy cô ấy lắc lắc đầu hơi có một tia quyến rũ, mái tóc đen tuyền khoác lên bả vai một cách tự nhiên, nhất thời để cô bé có một loại cảm giác vạn phần tươi đẹp đối với người con gái trước mắt này.

"Em gái, em gái..." Lạc Khuynh Nhan thấy cô bé người lai đối diện lại sững sờ chăm chăm nhìn mình, cũng học đối phương huơ huơ tay trước mặt, tỏ ý muốn cô bé hoàn hồn!

"Thế... thế chị cũng lẻn nhà đi hả?" Lúc cô bé hoàn hồn lại hơi thẹn thùng, nói chuyện cũng hơi run run, hai bên má mềm mại trắng nõn hơi ửng đỏ, toát lên phá lệ kiều mị đáng yêu.

"Đại loại là vậy." Lạc Khuynh Nhan hơi tịch mịch nói, chỗ của Thẩm Mộng Hi có xem là nhà mình không? Cho là vậy đi! Dẫu sao, mình cũng ở đó đã nhiều năm.

Cô bé tựa hồ chú ý lúc Lạc Khuynh Nhan nói đến nhà, vẻ mặt hơi buồn bã, có lẽ cũng đồng cảnh ngộ với mình? Cha muốn kết hôn với người phụ nữ khác, nhất thời để cô cảm thấy mình lưu lạc chân trời. Cô nào biết Lạc Khuynh Nhan đào hôn, hơn nữa còn là trốn kết hôn với một người phụ nữ...

"Nếu chị em mình đã cùng cảnh ngộ, vậy mình kết giao bằng hữu nha? Em là Ngả Luân An Đức Mỗ. Chị tên gì?" Ngả Luân An Đức Mỗ cố ý như vô tình đánh sang chuyện khác, cô không đành lòng nhìn Lạc Khuynh Nhan tịch mịch.

"Chào! Chị là... Chị là Ôn Nhược Nhan!" Lạc Khuynh Nhan cười êm ái một tiếng, cô vốn định nói tên thật, nhưng nhớ lại thất bại năm ngoái, vẫn là nói với em ấy cái tên hiện giờ thì hơn. Dù sao, lòng người vẫn nên đề phòng...

"Đúng rồi, lúc vừa gặp em chị rất hiếu kỳ, em là người nước nào vậy?" Lạc Khuynh Nhan suy nghĩ một chút, vẫn là không nhịn được hỏi vấn đề này.

"Pháp! Chỉ có điều mẹ em người Trung, cha là người Pháp..." Ngả Luân An Đức Mỗ cũng mỉm cười nói với Lạc Khuynh Nhan.

------------------------------------------------------

Hình như trong bộ truyện này, nhỏ lớn Băng Ngôn đều không tha (nhỏ 17 tuổi, lớn ờờh quên roài :"> cơ mà không phải 29 đâu nha), chế nào cũng nhắm mắt nhắm mũi yêu đương mù quáng (ma đầu Thẩm Mộng Hi cầm đầu đó~), trừ vài bạn phủ sóng ăng ten phụ cận :]]]

Lạc Khuynh Nhan có một đống người yêu mình, Thẩm Mộng Hi cũng có một đống người yêu mình, nhưng thím ấy dữ quá, người ta yêu chỉ dám câm nín, không dám thể hiện cũng không dám ngọ nguậy gì, thổ lộ là thím cắt... á không! thím cứa... ờ ờ! đại loại là thím cho biến mất cho rảnh tay rảnh chân... hình như vại a ha ha~ , tự dưng thấy yêu phải thím ấy là cái tội -_- 

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phượng Quy Thiên Hạ