Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 19 - Ẩn Ý

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhà Ôn Kiến Quân là đơn vị trước đây rất lâu được phân bổ trong khu hộ cũ, diện tích không lớn, một phòng khách ba phòng riêng một phòng vệ sinh, ước chừng chín mươi mét vuông. Chỉnh trang đơn giản ấm áp, rất giống căn nhà thuê khi cha mẹ Lạc Khuynh Nhan còn sinh thời, để cô nhất thời có cảm giác quen thuộc như về nhà.

"Đây, đây, đây! Nhan Nhan phải không? Cháu đừng khách khí, cứ xem đây như nhà cháu a!!!" Vợ Ôn Kiến Quân Vương Tú Phương nghe thấy tiếng khóa cửa bật mở, liền chạy từ phòng bếp ra tiếp đón Lạc Khuynh Nhan. Lúc Ôn Kiến Quân đón Lạc Khuynh Nhan liền gọi điện thông báo, thế là bà ấy liền vội vàng xuống bếp chuẩn bị cơm tối, lúc trở về cũng vừa vặn, không sai biệt lắm toàn bộ cơm tối đều đã làm xong.

"Chào dì!" Lạc Khuynh Nhan nhìn Vương Tú Phương trước mắt hơi mập mạp, mặt đầy trìu mến, cô cảm thấy mình thật sự được trở về nhà như trước kia. Khoảng thời gian hạnh phúc tan học cha đến đón, mẹ ở nhà làm cơm chờ cả nhà về.

"Đừng khách khí! Nhan Nhan, đây đây, nếm thử tay nghề dì đi, bảo đảm khắp Hoành Giang thị không tìm ra người thứ hai đâu, mùi vị này là chuẩn nhất đó!" Vương Tú Phương vừa nói vừa kéo Lạc Khuynh Nhan mới thay dép đến trước bàn cơm, trên bàn được chuẩn bị vô cùng phong phú, những món ăn nhìn rất ngon miệng, tổng cộng ba cái chén, ba đôi đũa...

Ôn Kiến Quân nhìn Lạc Khuynh Nhan một cái "Nói không phải chứ, A Phương mà nấu thì toàn bộ đầu bếp Hoành Giang thị cũng không bì được, thúc ta đều đã ăn mười mấy năm, ăn đến già cũng không ngán đâu! Hahaha..." Ôn Kiến Quân sau khi nói xong, lại hơi thâm tình nhìn nhìn Vương Tú Phương, sau đó sảng khoái cười to.

"Quỷ sứ, có ai như ông khen người nhà thế a! Đừng để Nhan Nhan cười chê, nhanh xuống bếp bưng canh lên đi." Vương Tú Phương hơi xấu hổ nhéo cánh tay Ôn Kiến Quân, ngay lập tức mượn cớ đuổi ông ấy đi.

"Úi..." Cánh tay Ôn Kiến Quân bị Vương Tú Phương nhéo, không còn cách nào khác ảo não xuống bếp bưng canh, ai bảo ông là thê nô chứ!!!

Lạc Khuynh Nhan nhìn cuộc sống khuôn mẫu vợ chồng Ôn Kiến Quân Vương Tú Phương, nhớ tới cha mẹ mình cũng rất giống họ.

----------------

"Hâm, vào bếp bưng cải thìa lên, anh xem Nhan nhi đói bụng lắm rồi!!!" Nhan Thiều Nguyệt chống nạnh, làm bộ dạng tức giận nói với Lạc Hâm đang thay giày.

"Vâng, vâng, vâng! Tuân lệnh, bà xã đại nhân của anh!!!" Lạc Hâm thay giày xong, vui tươi hớn hở đáp.

"Đến rồi đây, cục cưng Nhan nhi của cha, con chịu một chút mẹ xào hơi mặn nha? Cũng không tệ lắm đâu!" Mặt Lạc Hâm đầy cưng chìu gắp một đũa cải thìa cho Lạc Khuynh Nhan.

"Ai bảo anh gắp cải mặn cho con bé, hôm nay xào không được ngon, mùi vị không tốt! Đây, Nhan nhi, ăn miến chưng với xương mẹ làm cho con nha." Nhan Thiều Nguyệt nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay Lạc Hâm, sau đó gắp một đũa miến chưng xương cho vào chén Lạc Khuynh Nhan.

"Được rồi, cha mẹ ai cũng đừng gắp nữa, mọi người xem trong chén đầy ắp thức ăn, con ăn khi nào mới hết a? Với lại con có tay có chân, con sẽ tự gắp!" Khuôn mặt Lạc Khuynh Nhan đầy bất đắc dĩ nhìn cha mẹ tranh nhau gắp thức ăn cho mình, chẳng lẽ bọn họ đến giờ mà vẫn không biết mình đã lớn rồi sao?

"Không được, không được, Nhan nhi là cục cưng của cha! Chẳng lẽ Nhan nhi chê bai cha rồi sao? Hơh hơh~ cha đau lòng quá đi a!!!" Vừa nói Lạc Hâm vừa lấy tay bưng kín mít khuôn mặt tuấn tú, giả vờ đau lòng khóc.

"......".

"......".

Lạc Khuynh Nhan với Nhan Thiều Nguyệt nhìn Lạc Hâm không biết xấu hổ, cuối cùng Nhan Thiều Nguyệt vẫn là không nhịn được "Anh nói mà xem, cũng đã lớn chừng này, cũng ngoài bốn mươi, lớn đầu rồi còn như con nít, đừng để chồng tương lai của Nhan nhi cười chê!!!" Nhan Thiều Nguyệt tức giận gõ đầu Lạc Hâm một cái.

"Nhan nhi, con sắp phải gả đi sao? Cha không nỡ, cha không muốn gả con đi đâu! Hơh hơh~ " Đầu tiên Lạc Hâm ngẩng đầu ai oán nhìn Lạc Khuynh Nhan đang giả bộ vùi đầu ăn cơm, lại tiếp tục màn biểu diễn...

"Nói cái gì vậy? Nhan nhi nhà mình sao có thể mới đó liền gả đi? Chồng của Nhan nhi, nhất định phải chọn cẩn thận, phải hợp mắt em mới cho bước vào cửa..." Nhan Thiều Nguyệt suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói.

"Cũng đâu phải do em chọn, cái gì mà hợp mắt em a? Chả lẽ em cũng chê bai anh? Anh không thiết sống nữa!!!".

Lạc Khuynh Nhan nhìn cha mẹ 'ầm ĩ một trận', trong lòng ngược lại rất vui vẻ, rốt cuộc người một nhà đoàn kết ở Tây Thanh thị. Tuy rằng nông trường không giữ được, nhưng cha vẫn quyết định trước thời hạn chuyển nhượng lại nông trường, cũng không thua lỗ bao nhiêu, hơn nữa còn thuê được một căn nhà tốt cách học viện không xa, với lại còn để lầu dưới cho thuê làm cửa hàng, qua mấy ngày thì khai trương!

----------------

"Đến rồi đây, Nhan Nhan, ăn món này đi, đây là món sở trường tuyệt vời của A Phương!" Ôn Kiến Quân vui tươi hớn hở gắp một đũa thức ăn cho Lạc Khuynh Nhan, giống như đúc động tác Lạc Hâm năm đó.

"Ông có ý gì? Sở trường tuyệt diệu của tui đâu chỉ có món này!" Nói xong, Vương Tú Phương múc một muỗng canh gà để trên chén, sau đó chuyền từ từ qua cho Lạc Khuynh Nhan.

Lạc Khuynh Nhan nhìn động tác của bọn họ, cảm thấy như được trở lại năm đó, lúc vẫn chưa xảy ra vụ tông xe, cuộc sống ấm áp mà hạnh phúc. Bất giác, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống chén cơm, kể cả bản thân cũng không nhận ra.

"Ơ kìa! Nhan Nhan, cháu khóc sao? Có phải tại dì làm thức ăn không ngon?" Vương Tú Phương mặt đầy khẩn trương rút khăn giấy cho Lạc Khuynh Nhan, đứa nhỏ này sao lại khóc rồi? Có phải mình với lão Ôn đã làm chuyện gì không phải? Đoạn thời gian trước lúc bà thấy cô trong hình Ôn Kiến Quân đưa, Lạc Khuynh Nhan cười thơ ngây như vậy, bà chỉ nhìn đã thích tiểu cô nương này rồi, sống chết đòi Ôn Kiến Quân nhận cô làm con gái. Khi nhìn Lạc Khuynh Nhan vừa bước vào cửa, bà đã kinh động. Đứa trẻ nhà ai nuôi mà dáng dấp xinh đẹp thế a? Chỉ có điều nụ cười Lạc Khuynh Nhan bây giờ lại nhàn nhạt buồn bã, không giống Lạc Khuynh Nhan trong hình, nụ cười vô ưu vô lo. Để Vương Tú Phương thấy đau lòng lắm, giống như bây giờ Lạc Khuynh Nhan chính là con gái của bà vậy.

Chỉ có Ôn Kiến Quân biết nguyên cớ, ông ấy cũng không kể với Vương Tú Phương chuyện Lạc Khuynh Nhan, không phải sợ Vương Tú Phương để ý, mà lo sẽ khiến Lạc Khuynh Nhan không thể quên. Dẫu sao càng ít người biết chuyện này, càng tốt. Hắn chỉ nói với bà, cô là con gái đứa em họ ở xa, mà người em họ đó bị bệnh nặng, trước lúc qua đời có dặn dò lại hãy chăm tốt cho con bé.

"Dạ không, cháu không sao, chẳng là những món ăn của dì khiến cháu nhớ tới cha mẹ thôi..." Sau khi Lạc Khuynh Nhan phục hồi tinh thần, nước mắt đã ướt đầy khuôn mặt đẹp tuyệt trần. Cô cố gắng lau chùi nước mắt trên mặt, muốn chúng ngừng rơi, thế nhưng nước mắt cứ như vòi nước bị hư vậy, cứ rơi không ngừng...

"Chuyện đó, Nhan Nhan, người chết cũng không thể sống lại, cháu hãy nén đau thương xuôi theo! Nếu cháu không ngại, dì với lão Ôn sẽ làm cha mẹ cháu, thật đấy! Chúng ta một mực mong muốn một cô con gái như cháu, dáng dấp xinh đẹp mà lại ngoan hiền." Vương Tú Phương dè dặt, sợ lại chạm đến nỗi buồn của Lạc Khuynh Nhan.

"Phải, phải, phải... Thúc thật ra cũng muốn Nhan Nhan có thể làm con gái, bởi nhà thúc cũng không có con... Nếu không thì, Nhan Nhan, cháu hãy nhận chúng ta làm cha mẹ nuôi, như vậy cháu ở Hoành Giang thị cũng có người nhà rồi, đúng không?" Ôn Kiến Quân bị Vương Tú Phương thúc mạnh vào chân một cái dưới bàn, liền ngầm hiểu ý.

"Nhưng mà, nhưng mà, cháu sợ phiền lụy đến hai người, cháu, thật ra, thật ra..." Lạc Khuynh Nhan băn khoăn chuyện Thẩm Mộng Hi sẽ tìm được cô, đến lúc đó vợ chồng Ôn Kiến Quân sẽ bị thương tổn.

"Không có nhưng mà, Nhan Nhan, có phải cháu chê điều kiện nhà thúc không được tốt?!" Ôn Kiến Quân dứt khoát dùng kế khích tướng.

"Không phải vậy, không phải vậy đâu..." Lạc Khuynh Nhan sau khi nghe Ôn Kiến Quân, vội vàng giải thích.

"Không phải thế, vậy cháu bằng lòng hai vợ chồng thúc nha! Thật ra, chúng ta không con không cháu, cũng trung niên rồi, vẫn luôn mong đến tuổi già lúc lâm chung sẽ có người lo liệu. Hơn nữa cháu cũng hiểu, ở đất nước chúng ta, người đời trước luôn nỗ lực cả đời để cho đời sau có thể tiếp tục tiếp nối. Cho nên, Nhan Nhan, cháu làm con gái bọn ta, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cho chúng ta rồi!" Ôn Kiến Quân tiếp tục dùng tình lay động nói rất thấu tình đạt lý.

Suốt buổi cơm, Lạc Khuynh Nhan bị Ôn Kiến Quân và Vương Tú Phương khuyên nhủ thúc một câu dì một câu, cuối cùng trở thành con gái nuôi của bọn họ. Nhưng mà cơm nước xong, lúc cô tranh việc rửa chén mới biết, tài nghệ sống một mình của mình có bao nhiêu... tệ hại. Công việc rửa chén, cô vốn chưa từng động đến, đến nỗi khi bắt đầu rửa việc cơ bản nhất là gì cô cũng không biết.

Từ nhỏ đến lớn cô ở nông trường, căn bản luôn có đầu bếp nấu nướng. Sau đó, cha mẹ lại nấu ăn cho cô, bọn họ luôn đẩy cô ra khỏi bếp. Về sau nữa, ở chỗ Thẩm Mộng Hi...

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Đan Đế