Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 26 - Lập Kế

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau khi Lạc Khuynh Nhan quyết định qua lại với Cố Vân Tuấn, cô dồn hết tâm trí để Cố Vân Tuấn truyền tin này đi, chưa được vài ngày, toàn bộ khoa mỹ thuật đều biết.

Khi Thẩm Mộng Hi biết, với nàng mà nói không thể nghi ngờ như sấm sét giữa trời quang. Không thể nào, nhất định tên Cố Vân Tuấn hèn mọn đó quấn lấy Nhan nhi của nàng, mới có thể lan truyền cái tin xì căng đan này, đúng thế! Nhất định là vậy!!

Sau đó, Thẩm Mộng Hi gọi điện Lạc Khuynh Nhan vô số lần, nhưng đều là giọng nữ máy móc "Thật xin lỗi, số máy quý khách gọi hiện đã tắt...".

Thẩm Mộng Hi mất khống chế ném điện thoại xuống đất, lập tức rời phòng làm việc chuẩn bị đến trường học tìm Lạc Khuynh Nhan đối mặt hỏi rõ.

"Thẩm tổng, cuộc họp đại hội cổ đông sẽ bắt đầu chưa đến năm phút nữa..." Thư ký tiểu Đường thấy nàng dập mạnh cửa ra ngoài, không sợ chết tiến lên nói.

"Bảo bọn họ xéo đi!!!" Thẩm Mộng Hi nóng nảy quát tiểu Đường, sau đó không quay đầu tiến thẳng vào thang máy.

Thẩm Mộng Hi tìm Lạc Khuynh Nhan trong sân trường rất lâu, hỏi tất cả những người quen thân của cô, bọn họ đều trả lời không biết, nàng buộc lòng phải đứng đợi dưới lầu chỗ phòng ngủ Lạc Khuynh Nhan, nàng rất muốn đối mặt cô để chứng thực.

Thế nhưng, nàng đợi đến mười giờ đêm, mà cô vẫn chưa về, chuyện này khiến Thẩm Mộng Hi càng thấp thỏm. Lại đợi thêm nửa giờ, nàng mới thấy cô trở về, lúc nàng đang chuẩn bị tiến lên chào hỏi Lạc Khuynh Nhan, liền bị một màn làm cho đờ đẫn ngây dại, sau đó tức giận, trái tim đau đớn, như bị hàng vạn mũi tên cùng xuyên thấu.

Sau khi hẹn hò về, Cố Vân Tuấn đứng cách phòng ngủ của Lạc Khuynh Nhan không xa nhìn cô trở vào, lúc hắn chuẩn bị trở về phòng, thì phát hiện điện thoại Lạc Khuynh Nhan còn trong tay, liền quay trở lại. Ánh sáng trăng yếu ớt đêm đó rọi lên người Lạc Khuynh Nhan, để Cố Vân Tuấn cảm thấy cô thật giống tiên nữ ánh trăng hạ phàm, mê say thoát tục. Vì vậy không nén được xúc động, thừa lúc Lạc Khuynh Nhan không có phản ứng, vụng trộm hôn lên gò má lành lạnh trong suốt của cô.

Thế nhưng, trong lúc hắn đang say sưa, thì bụng cảm nhận một trận đau đớn, cơn đau càng kịch liệt liên tục cuốn tới, để hắn đau đớn không chịu được ngã xuống đất.

Thẩm Mộng Hi lúc Lạc Khuynh Nhan bị hôn trộm đã hoàn toàn mất kiểm soát, phẫn nộ lao đến, nhắm vào Cố Vân Tuấn xuống tay. Vùng bụng chính là chịu một đá dữ dằn nhất, sau đó mỗi vị trí trên thân thể hắn càng bị công kích mãnh liệt.

Lạc Khuynh Nhan bây giờ mới có phản ứng, cô trước tiên bực tức hành động Cố Vân Tuấn đã làm với mình, nhưng sau đó thấy hắn ngã xuống đất không gượng dậy nổi, Thẩm Mộng Hi thì đạp hắn không ngừng nghỉ bằng đôi cao gót gần 10 cm, hắn theo bản năng ôm đầu bảo vệ, không gượng dậy nổi huống chi đánh trả.

Dưới lầu phòng ngủ nữ sinh truyền ra giọng nam rất thê thảm, Lạc Khuynh Nhan sau khi hiểu tình hình, liền chạy đến ôm chầm Thẩm Mộng Hi đang mất kiểm soát, để nàng hồi phục lại, đừng giáo huấn Cố Vân Tuấn nữa. Mặc dù cô cũng tức giận hành động của hắn, nhưng cô sợ sau chuyện này Thẩm Mộng Hi sẽ dính vào tai họa lao tù, khi đó Lạc Khuynh Nhan chỉ biết nhà Thẩm Mộng Hi làm ăn, chứ không biết rằng đằng sau nàng là cả một vị tướng quân ngồi sau hậu đài, mà cô thì biết gia cơ của Cố Vân Tuấn, hắn là con trai độc nhất của cục trưởng cục cảnh sát nào đó ở An Thành.

Tối hôm đó, Cố Vân Tuấn nhập viện, Thẩm Mộng Hi tức giận thêm đau lòng nhìn Lạc Khuynh Nhan bên cạnh hắn. Thật ra Lạc Khuynh Nhan là muốn hắn có thể nể tình cô đừng tố cáo Thẩm Mộng Hi, mới ở lại bệnh viện chăm sóc hắn, đối với Cố Vân Tuấn cô vốn không hề có ý quan tâm.

Thẩm Mộng Hi kéo Lạc Khuynh Nhan đến một góc mờ tối trong hành lang, quyết định nói chuyện với cô "Nhan nhi! Em thật sự qua lại với hắn!" Suy tư một lúc lâu, Thẩm Mộng Hi mới văng ra lời này, giọng điệu khẳng định cùng căm uất...

Trong lòng Lạc Khuynh Nhan có hơi không nỡ với nàng, chần chừ một lúc, cô vẫn là nhẫn tâm gật đầu.

"Tại sao em muốn cùng hắn? Bởi vì hắn là nam, mà chị là nữ?" Thẩm Mộng Hi tê tái quát Lạc Khuynh Nhan đang thấy áy náy.

"Em xin lỗi, Hi tỷ tỷ, em..." Thấy Thẩm Mộng Hi thống khổ cùng cực cô hơi luống cuống, cô chỉ đơn giản cảm thấy áy náy, không biết phải giải thích làm sao với Thẩm Mộng Hi.

"Chị hỏi em lần nữa, em thật sự muốn ở bên hắn?" Thanh âm Thẩm Mộng Hi trầm thấp, nàng cố gắng áp chế hốc mắt dâng trào nước, ánh mắt dữ tợn cảnh báo.

"..." Lạc Khuynh Nhan không biết phải nói gì để an ủi nàng, nhưng cũng không muốn nàng chen vào cuộc sống của mình, cho nên buộc lòng dùng im lặng để thay thế.

"Hay, hay, hay lắm, chị đã hiểu! Em sẽ hối hận Nhan nhi! Em nhất định hối hận!!!" Thẩm Mộng Hi nói xong, lảo đảo rời khỏi bệnh viện.

Cố Vân Tuấn vẫn là tương đối đại lượng, hắn biết Thẩm Mộng Hi kia thích Lạc Khuynh Nhan, hơn nữa Lạc Khuynh Nhan còn khuyên giải, hắn quyết định không nói với ai. Cho nên lúc cha mẹ hắn xa xôi ngàn dặm đến thăm cùng cảnh sát đến lấy lời khai, hắn chỉ nói 'mấy người đó liền xông vào đánh chẳng hiểu chuyện là sao, không biết là ai.'. Vì vậy, chuyện này được gác qua một bên.

Sau khi biết Cố Vân Tuấn nói vậy, Thẩm Mộng Hi chỉ thích thú cười sâu xa một tiếng.

Không qua mấy ngày, Cố Vân Tuấn đầu tiên tỉnh lại trong một nhà khách xa lạ, bên cạnh có một người đàn bà đang ngủ. Cô ta trần truồng, mà toàn bộ người hắn cũng không mặc quần áo, ngay lúc đó cảnh sát phá cửa ập vào, thời gian giống như đã được canh chuẩn. Sau đó, chuyện này đã làm nhà trường đuổi học, lúc hắn chán chường chuẩn bị về quê, thì bị một đám đàn ông áo đen kéo hắn vào một con hẻm nhỏ đánh. Rồi sau đó, chuyện kinh khủng nhất chính là sau khi trận đánh đập kết thúc, tất cả những kẻ đánh hắn bỏ đi, một chân cũng bị gãy, toàn thân đau nhức, lúc hắn đang chuẩn bị thở phào một cái, thì có mấy tên côn đồ cắc ké khác 'vừa vặn' vào hẻm.

Mấy gã đó không thèm để ý hắn gào to, cởi hết quần áo của hắn, sau đó đám đàn ông từng gã thay nhau cưỡng gian, cả thể xác lẫn tinh thần hắn đều chịu đựng tổn thương sâu sắc...

Hắn được người đi đường phát hiện, trần trụi. Trụi lũi nằm trong góc nhỏ của một con hẻm, cả người đều là máu, vết máu dưới hạ thân dị thường nhiều, ánh mắt trống rỗng đờ đẫn. Lúc hắn trở về được quê nhà, thì hoàn toàn trở thành một người tàn tật nửa điên nửa dại.

Thật ra vào buổi sáng sớm Cố Vân Tuấn xuất viện Lạc Khuynh Nhan đã nói chia tay, lý do là không hợp. Mặc dù Cố Vân Tuấn ngàn vạn lần không đồng ý, nhưng Lạc Khuynh Nhan vẫn không để ý đến, hắn đành khẽ cắn răn chấp nhận. Chỉ là Thẩm Mộng Hi không biết mà thôi, chứ không, Cố Vân Tuấn cũng sẽ không có kết cục bi thảm như vậy.

"Không ngờ Cố học trưởng lại là hạng người này..." Mục Tuyết Nhi nói, nhưng giọng lại hơi vui vẻ, đàn ông vậy vốn không xứng Nhan Nhan.

"Vậy sao? Tớ thì cảm thấy Cố học trưởng không giống hạng người đó lắm?" Lạc Khuynh Nhan nghi ngờ nói, ban đầu chọn anh ta là vì cô thấy rằng anh ta không phải hạng người tùy tiện, cô sẽ không nhìn lầm mới phải. Chỉ có điều, lần trước Cố Vân Tuấn hôn trộm, vẫn là để cô hơi để tâm.

"Có vài người biết mặt nhưng không biết lòng, được rồi, đừng nghĩ nữa, các cậu mới qua lại chưa đến một tháng mà!" Mục Tuyết Nhi chột dạ nói, cô là người bản địa ở Tây Thanh thị, làm sao không biết quyền lực tiền tài của Thẩm Mộng Hi ra sao! Thế nhưng cô vẫn mong Lạc Khuynh Nhan với Cố Vân Tuấn chia tay, có lẽ con gái khi đối với đối tượng mà người mình thầm mến, ít nhiều gì bản thân cũng sẽ sinh ra ý nghĩ tương tự.

"Tỷ, chuyện nông trường Hâm Nguyệt làm xong rồi!" Thẩm Mộc Thu hưng phấn nói với Thẩm Mộng Hi đang ngồi đối diện hắn, ưu nhã uống cà phê.

-----------------------------------------------------------

Chương 25 cũng bị Untitle rồi, giờ gặp chương nào bị mình sẽ sửa lại chương đó. Không hiểu lắm sao lại như vầy nữa T.T, ngoài ra có thể đã có sai sót trong quá trình up, mình sẽ để ý mấy chương tiếp và tìm cách khắc phục. Hy vọng không làm các bạn thấy khó chịu khi đọc, hiu hiu, xin cáo lỗi T.T

-------

Truyện này đọc tức quá, tức hộc máo mất thôi, biết là tác giả có sắp xếp hết rồi, happy ending nhưng mà vẫn tức quá, hiu hiu giữ bình tình và tiếp tục edit, bình tĩnh thôi.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Địa Chiến Long