Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 33 - Tiều Tụy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sau khi An Mộ Ca nảy sinh suy nghĩ này, phản ứng đầu tiên là nhìn Lạc Khuynh Nhan, nhưng lúc này Lạc Khuynh Nhan sớm đã xoay người chú ý lũ học trò.

Không thể, lẽ ra không thể có chuyện đó. An Mộ Ca tự an ủi mình, nhưng mỗi lần sau khi nhìn Lạc Khuynh Nhan, trái tim dường như không còn là của mình nữa, nhịp đập dồn dập, đầu óc có khi còn chết đơ, những cảm giác này trong hai mươi năm qua cô chưa từng cảm thấy...

Lớn lên ở Pháp đối với tình yêu thật ra An Mộ Ca cũng không xa lạ, đặc biệt một đất nước lãng mạn như Pháp, nhưng mỗi lần đều là người ta đeo đuổi cô, cô thấy hơi thuận mắt thì có thể thử qua lại. Nhưng do có mẹ là người Trung Quốc dạy dỗ, nên chỉ giới hạn nắm tay, ôm, hôn, vượt hơn là phải ngừng lại, hoặc chia tay, quá trình qua lại căn bản không có bất kỳ cảm giác tim đập mạnh.

Theo đuổi An Mộ Ca, trai gái đều có, nhưng An Mộ Ca vẫn cảm thấy mình là một người phụ nữ thẳng không có gì nghi ngờ, cho nên đối tượng qua lại tất cả đều là nam, nhưng mấy ngày nay cô một mực ưu phiền vì một người phụ nữ, cô cũng cảm thấy khổ não.

"An tiểu thư, em đứng dưới nắng suốt không nóng sao? Qua ngồi một lát chứ?" Lạc Khuynh Nhan thấy An Mộ Ca cứ đứng đầu không giữa quảng trường, đôi mắt xanh thẳm thất thần nhìn phía cô bên này, dung mạo người lai, dưới vầng thái dương sáng rực, xinh đẹp vô cùng rực rỡ.

Lúc này An Mộ Ca mới hoàn hồn "Ôn Nhược Nhan, khi nào chị về?" Nhưng rất nhanh An Mộ Ca liền nghĩ thông suốt, bất kể thích hay không, tất cả cứ theo cảm giác, quan sát thêm một thời gian, có thể đây chỉ là mình một người ảo tưởng.

Lạc Khuynh Nhan nhìn đám học trò nghỉ ngơi dưới bóng râm "Đại khái phải một giờ nữa, bọn chị mới đến đây không lâu." Lạc Khuynh Nhan nói.

"Um, vậy em ở đây với chị nha?" An Mộ Ca dò hỏi, ngữ khí mang theo mong đợi.

"Thôi, trời oi bức, em về trước đi!" Lạc Khuynh Nhan không lạnh không nóng nói, hành động của An Mộ Ca khiến cô bất giác nhớ tới Thẩm Mộng Hi, cô sợ loại cảm giác đó, một cảm giác để lòng cô thấy tội lỗi.

"Chị... Em không ngại nóng, em thấy trời mát mẻ mà!" An Mộ Ca không lường trước Lạc Khuynh Nhan cự tuyệt cô, hơi tức giận, nhưng nghĩ lại, cảm thấy có thể Lạc Khuynh Nhan quan tâm mình, liền giả vờ vô tình trả lời.

Lạc Khuynh Nhan nhìn mồ hôi đổ đầy, trên trán đầm đìa mồ hôi vẫn liên tục chảy, An Mộ Ca không có một chút sức thuyết phục "Em cảm thấy lời mình nói có sức thuyết phục không?" Lạc Khuynh Nhan thờ ơ hỏi.

"..." An Mộ Ca chuẩn bị nói, nhưng cảm giác mồ hôi sền sệt thấm ướt lưng nhắc nhở cô "Vậy, vậy em ở phòng tranh đợi chị!" An Mộ Ca đành thỏa hiệp nói.

"..." Lạc Khuynh Nhan lẳng lặng nhìn cô lấy vật phẩm đem theo để xuống, cứ ba bước lại quay đầu nhìn một lần, ánh mắt Lạc Khuynh Nhan bất giác nheo lại. Sau này cô phải giữ khoảng cách với An Mộ Ca, bất kể phải hay không, cô đều dự cảm không tốt.

--------------

Trong lúc này, Thẩm Mộng Hi và Thẩm Mộc Thu ở một tiệm cà phê nào đó tại Tây Thanh thị "Tỷ, sao tỷ không chịu thông báo treo thưởng tìm người?" Thẩm Mộc Thu nhìn Thẩm Mộng Hi ngày càng tiều tụy, quan tâm nói.

Thông báo tìm người? Chuyện này nàng không phải chưa từng nghĩ, nhưng nếu làm vậy sẽ dẫn dụ vài phần tử phạm tội, chẳng những muốn tiền, mà muốn cả người, há chẳng phải nàng mất nhiều hơn được sao?! Nàng thà chấp nhận tạm thời không tìm được Lạc Khuynh Nhan, cũng không muốn Lạc Khuynh Nhan rơi vào nguy hiểm.

Dù Thẩm Mộng Hi đã trang điểm, cũng che không được vẻ tiều tụy trên mặt, dùng chiếc muỗng thờ ơ khuấy cà phê "Cậu không làm mấy chuyện dư thừa chứ?" Thẩm Mộng Hi không ngẩng đầu hỏi.

"Dĩ nhiên là không, chuyện tỷ không căn dặn, em quả quyết không làm!" Thẩm Mộc Thu đầu tiên sững sốt chút, sau lấy lại tinh thần, ngay lập tức làm sáng tỏ sự trong sạch của mình. Nhưng mà "Tỷ, cứ bỏ qua cho Lâu Nhất như vậy?" Thẩm Mộc Thu không nhiều cũng ít hiểu rõ Thẩm Mộng Hi, có thù phải báo, thủ đoạn so với hắn bang chủ bang Mộc Thu tàn độc hơn rất nhiều, làm thế nào dễ dàng bỏ qua cho kẻ phản bội?

"Chuyện này không đến lượt cậu quản, tìm được Lương Ý Tình chưa?" Thẩm Mộng Hi không phải bỏ qua Lâu Nhất, ngược lại, nàng để hắn lên hòn đảo hoang đó là hy vọng hắn chết trong thống khổ, nhưng nàng cân nhắc kỹ lưỡng, Lâu Nhất dù sao cũng là thuộc hạ Lục Chấn Thiên vừa lòng nhất, muốn đào tạo ra một người có năng lực như hắn rất khó, trong thời gian ngắn cũng không dễ dàng tìm được một người có năng lực như anh ta, cho nên nàng cho Lâu Nhất năm ngày, để hắn mang đầy đủ thức ăn, cùng thuốc kháng độc lên đảo, sống được hay không là tùy vào hắn, nếu không sống được, vậy nàng giữ lại cũng vô dụng.

"Cô ta sớm đã chết, ở chỗ cô ta không có bằng hữu thân thích, tìm một người tứ cố vô thân như vậy khá là phiền toái!" Thẩm Mộc Thu có chút chột dạ nói, lúc đó hắn còn thề son sắt nói sẽ rất nhanh tìm ra Lạc Khuynh Nhan, thế nhưng bên trong tồn tại quá nhiều vấn đề, không đơn giản như hắn nghĩ.

Thẩm Mộng Hi coi thường hừ mũi Thẩm Mộc Thu một cái "Hừ! Vậy người tôi muốn, cậu đã tìm giúp tôi chưa?" Giọng lạnh lẽo thấu xương.

"Chuyện này, còn đang khảo sát, lập tức sẽ có ngay kết quả!" Chuyện này, Thẩm Mộc Thu nắm chắc, trước kia hắn dồn hết lực lượng vào chuyện này, vốn là giữ lại dùng cho bản thân, nhưng mà, nếu Thẩm Mộng Hi cần, hắn sẽ vui vẻ nhường lại cho cô.

"Ngày mai tôi muốn đến quan sát, tôi chỉ tin vào mắt mình." Thẩm Mộng Hi nói, giọng hết sức lạnh lẽo.

Thẩm Mộc Thu nhìn nàng đã ngẩng đầu lên, con ngươi vô hồn trống rỗng, sắc mặt tiều tụy, lòng có chút đau đớn "Được." Hắn không biết nên nói gì, nhưng hắn biết, có thể để Thẩm Mộng Hi như vậy chỉ có Lạc Khuynh Nhan, Lạc Khuynh Nhan... Thẩm Mộc Thu đặt tay dưới bàn, bất giác nắm chặt thành nắm đấm.

Thẩm Mộng Hi không nói gì thêm, cứng ngắc đứng lên, chuẩn bị về, trở về 'ngôi nhà' nơi nàng và Lạc Khuynh Nhan từng sống chung. Mỗi ngày đúng năm rưỡi nàng trở về, giống như mọi ngày vậy, như lúc Lạc Khuynh Nhan còn ở bên không có bất luận sự thay đổi nào.

Thẩm Mộc Thu yên lặng nhìn Thẩm Mộng Hi ưu nhã đứng dậy, sau đó không quay đầu đi đến mở cánh cửa, cao ngạo rời đi "Tỷ..." Thẩm Mộc Thu vẫn ngồi đó, chỉ là miệng co giật, líu ríu nói.

Sau khi nàng rời quán cà phê, ngay lập tức một chiếc Roll Royce lái tới, chiếc xe và tài xế đều là Lục Chấn Thiên an bài cho Thẩm Mộng Hi, dù sao tình trạng nàng bây giờ không có một điểm thích hợp lái xe.

Trở lại Phúc Hoa sơn trang, chuyện đầu tiên Thẩm Mộng Hi làm là buông túi xách đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy rau cải tươi, chuẩn bị nấu cơm, vẫn là hai phần cơm. Sau đó mở hết đèn phòng khách, cũng bật tivi, như vậy rất giống Lạc Khuynh Nhan khi còn ở đây, gạt mình gạt người như vậy cũng là một cách để lòng Thẩm Mộng Hi bớt đau khổ...

Nhưng thức ăn nấu xong, ai sẽ ăn đây? Thẩm Mộng Hi căn bản ăn không thấy ngon, chỉ là nàng cưỡng bách bản thân nuốt chút cơm, nàng cần thể lực, thể lực để tìm lại Lạc Khuynh Nhan, nếu thân thể xuống dốc, cho dù tìm được cô, nàng cũng rất khó tiếp tục chăm sóc sinh hoạt ăn uống thường ngày cho Lạc Khuynh Nhan.

Lần nào nàng cũng tự nói vậy với mình, nhưng mà, tại sao tim vẫn rất đau, đau rất đau...

Nàng dùng bàn tay trắng nõn che lồng ngực, giọt lệ nơi khóe mắt óng ánh trong suốt, vẫn là không nhịn được rơi xuống "Nhan nhi, chị rất nhớ em, em đang ở đâu? Chị tìm em không được, chị, chị sẽ chết trong lụi tàn..." Thẩm Mộng Hi ngồi xổm dưới đất, lẩm bẩm độc thoại.

-----------------------------------------------------------

...ê đít chịu không thấu, sao chap này nó ngược khủng hoảng vậy ạ ಥ_ಥ híc.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận