Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 36 - Tình Cảm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
An Mộ Ca sau khi trở lại căn nhà của mình ở Hoành Giang thị, vốn không có tâm trạng ăn cơm, trực tiếp cởi quần áo trên người vào phòng tắm...

"Ôn Nhược Nhan..." An Mộ Ca nằm trong bồn tắm, nhủ thầm danh tự này, mỗi một lần đọc, đều cảm thấy từng vị trí trên cơ thể run rẩy.

Lần thứ hai gặp lại Lạc Khuynh Nhan, trái tim cô không tự chủ vì cô ấy nhảy dựng lên, nhất cử nhất động của Lạc Khuynh Nhan, mỗi cái mi nhăn mày cười, cô đều khắc ghi trong đầu, thậm chí hồi tưởng Lạc Khuynh Nhan dành cho cô nụ cười yếu ớt, cô liền cười có chút giống người ngốc, cảm giác kỳ diệu này một công chúa kiêu ngạo như An Mộ Ca cho đến bây giờ chưa từng thể nghiệm.

"Nói không chừng mình thích chị ấy thật rồi?!" An Mộ Ca môi anh đào khẽ nhúc nhích, đột nhiên toát lên nụ cười động lòng người. Cô quyết định, ngày mai tìm Liễu Trân cùng các cậu ấy tham khảo vấn đề này, có lẽ sẽ giúp cô cởi bỏ nghi vấn trong lòng.

Mà Lạc Khuynh Nhan sau khi ăn cơm chỗ Ôn Kiến Quân xong thì trở lại khu nhà nhỏ Mục Tuyết Nhi đã mua giúp, đầu tiên cô thắp hương cho cha mẹ, sau đó đi tắm, cuối cùng thay quần áo ngủ thong thả ngồi trên sô pha xem tivi.

"Hi tỷ tỷ..." Hai con ngươi Lạc Khuynh Nhan vô hồn nhìn màn ảnh tivi sáng rực, bỗng nhiên vô thức thốt lên tên gọi độc hữu cô dành gọi Thẩm Mộng Hi.

Chuyện này khiến Lạc Khuynh Nhan không kềm chế được giật mình, tại sao mình thấy nhớ Thẩm Mộng Hi vậy? Không thể, mình không thể nào nảy sinh tình cảm với Thẩm Mộng Hi, không thể có chuyện đó, không thể có chuyện đó...

Lạc Khuynh Nhan đau khổ ôm đầu, cuộn tròn thân thể rúc vào ghế sô pha mềm mại, cô hận mình nhớ Thẩm Mộng Hi, cô hận phản ứng của những ngày qua, tại sao lại như thế?

Chẳng lẽ mình thật sự có tình cảm với Thẩm Mộng Hi, nhưng loại cảm giác này là tình cảm gì mới được, Lạc Khuynh Nhan không dám suy nghĩ sâu hơn, cô thấy hơi sợ hãi, tình cảm còn sót lại dành cho Thẩm Mộng Hi cô sợ không chỉ có tình thân, bởi vì chỉ tình thân đã đủ khiến cô cảm thấy tội lỗi ngập đầu...

Lạc Khuynh Nhan nghĩ đến đây, bất giác nhìn về mộc bài của cha mẹ, đặt trong huyền quan lạnh lẽo, ngay cả tấm hình cũng không có...

Đây chính là cuộc sống hiện tại của cô, một thân cô độc, cha mẹ thương yêu bảo vệ sớm đã không còn trên cõi đời, tất cả đều là Thẩm Mộng Hi ban cho, nhớ lại năm năm qua chỉ có thống khổ bị áp bức và lăng nhục... Vất vả hao tổn biết bao tâm sức mới từ bên người nàng trốn ra được, lại còn giữ lại một ít tình cảm với nàng, mình thật sự không có lòng tự trọng!!!

Khóe miệng Lạc Khuynh Nhan nâng lên nụ cười tự giễu, giọt lệ trong suốt nơi khóe mắt chảy dọc theo gò má, cảm giác đó không phải nước mắt, mà là giọt huyết lệ trong tim Lạc Khuynh Nhan...

Rõ ràng đêm hè nóng bức, nhưng sao Lạc Khuynh Nhan vẫn thấy giá rét thấu xương như rơi xuống hầm băng, cô vùi đầu vào gối, hai tay vòng lấy thân, không để mình phát ra một tiếng động...

Lúc này, một người khác ở Tây Thanh thị, nằm giữa chiếc giường trắng lớn cùng một tư thế với cô, chỉ là nước mắt người này tuôn trào như mưa, hai mắt đỏ bừng, như hoa hồng đượm máu thê mỹ rực rỡ tươi đẹp...

Nhưng trên chiếc giường lại đầy rẫy quần áo, giống như bị ai tùy ý vất lên, mà cũng như có ai dồn hết tâm tư bày trí ra đó. Nếu nhìn kỹ, sẽ kinh hãi đập vào mắt, tất cả đều là quần áo Lạc Khuynh Nhan từng mặc...

Cơ hồ mỗi tối Thẩm Mộng Hi chỉ có thể dựa vào số quần áo này và thuốc để chìm vào giấc ngủ, nếu không sẽ thật sự như nàng nói sẽ chết trong lụi tàn, số quần áo này từng chiếc đều có hương thơm cơ thể mùi oải hương của Lạc Khuynh Nhan, hương thơm mà dù thứ gì đi nữa đều không cách nào có thể thay thế...

Thẩm Mộng Hi ngẩng đầu, tùy ý dùng tay chùi nước mắt, nàng hít thật sâu mùi hương nhàn nhạt của Lạc Khuynh Nhan sót lại trong phòng, tham lam không biết đủ. Ít ra vẫn còn lưu lại hơi thở của cô, chỉ cần có hơi thở ấy, nàng nhất định sẽ tìm lại được Nhan nhi.

Những ngày qua, nước mắt nàng rơi cộng cả đời sinh ra đến giờ phải nhiều hơn không biết bao nhiêu, nàng luôn cho rằng nàng là một người vô tình vô nghĩa, một nữ nhân tâm tĩnh như nước, đến khi mười chín tuổi gặp Lạc Khuynh Nhan, nàng mới cảm thấy cái tâm tĩnh sâu như nước ấy cơ hồ đã xao động, đó là một loại cảm giác kỳ diệu mà xa lạ, khiến cho ta lo được lo mất, lúc vui lúc buồn...

Bây giờ nguyện vọng duy nhất của nàng là tìm được Lạc Khuynh Nhan, chỉ cần tìm được cô, nàng bằng lòng đánh đổi tất cả, chỉ cần cho Lạc Khuynh Nhan trở về bên cạnh nàng, cùng nàng cả đời, nàng không cần gì nữa...

Sáng sớm ngày thứ hai, hiếm khi Thẩm Mộng Hi lên Thẩm Thị Quốc Tế sớm, xử lý hết toàn bộ văn kiện chất đống như núi mấy ngày qua. Ngồi trong phòng đau khổ vùi đầu vào công việc, Thẩm Mộng Hi luôn luôn sẽ nhìn về phòng làm việc trống không đối diện, căn phòng duy nhất dành cho Lạc Khuynh Nhan, trước kia Lạc Khuynh Nhan sẽ thường bận rộn ở trong, mỗi lần cô phát hiện nàng nhìn, cũng sẽ cười cười với nàng một cái, nhưng bây giờ, không còn thứ gì, toàn bộ căn phòng trống rỗng, cũng như cảm giác trong tim nàng.

Lúc này, tiểu Đường gõ cửa một cái, bước nhỏ đến "Thẩm tổng, cậu Trần tập đoàn Hoành Hâm, cậu Lý công ty cổ phần hữu hạn Phú Nguyên... tặng chị hoa, còn giành nhau mời chị tối dùng cơm... " Tiểu Đường run rẩy báo cáo, lại không sợ chết đưa hoa tới cửa...

Thẩm Mộng Hi ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ đáng sợ, tiểu Đường giật mình hết hồn, nhưng cô lập tức trấn định, xem ra tin đồn quả nhiên là thật...

Các đài truyền hình, bao gồm những ký giả biết chuyện đều bị người Lục Chấn Thiên phái đi thị uy, nhưng người biết chuyện quả thật quá nhiều, muốn chặn lời đồn cũng chặn không hết, bây giờ một số quan viên nổi tiếng ở Tây Thanh thị đều biết nguyên nhân Thẩm Mộng Hi hủy bỏ hôn lễ, nhưng có nhiều phiên bản khác nhau, có người nói Thẩm Mộng Hi lúc sắp kết hôn, mới biết mình không thích phụ nữ, cho nên hủy bỏ. Có người còn nói, người phụ nữ kia ham tiền của Thẩm Mộng Hi, đến lúc kết hôn thì vứt bỏ nàng, trốn theo gã nhân tình...

Nhưng những tin này đều có lợi với một số ít quý tộc có tiếng ái mộ Thẩm Mộng Hi, dù sao Thẩm Mộng Hi ở Tây Thanh thị không nói tiền tài và quyền lực, dung mạo lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành, quyến rũ mê hoặc. Có điều phần lớn những người theo đuổi Thẩm Mộng Hi đều không có kết cục tốt, lúc ấy đã hù họa không ít đàn ông ái mộ nàng, cho nên trong mắt bọn họ Thẩm Mộng Hi không chỉ là một mỹ nhân, mà còn là một mỹ nhân rắn rết, chỉ có thể nhìn ngắm ở xa, hơi đến gần một chút, sẽ bị trúng độc chết...

Khi Thẩm Mộng Hi tuyên bố tổ chức hôn lễ, rất nhiều người đều kinh hãi, ai cũng đều muốn biết tên đàn ông may mắn được Thẩm Mộng Hi coi trọng là ai, có thể lấy được Thẩm Mộng Hi, nhưng bọn họ mộng tưởng thật xa, thiệp mời gửi đến, mới biết là một phụ nữ...

Bây giờ hôn lễ hủy bỏ, có phải liền đại biểu bọn họ có cơ hội, cho nên một số đánh liều, tự nhận mình là người đàn ông có thể chinh phục Thẩm Mộng Hi mở bước tấn công, có lẽ mình sẽ ôm được mỹ nhân vào lòng nói không chừng.

"Hừ, lập danh sách bọn họ, lát nữa đem cho tôi..." Thẩm Mộng Hi liếc tiểu Đường một cái, lãnh khốc nói "Còn nữa, trước kia xử lý mấy thứ này thế nào liền cứ như vậy mà xử lý!!!" Thanh âm Thẩm Mộng Hi để người ta có một loại ảo giác, không sai để người ta cảm thấy đang ở miền cực lạnh, chịu đựng khổ sở giá buốt, như một trời một vực với giọng ôn nhu như nước khi Lạc Khuynh Nhan còn ở đây.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Thần Bão Táp