Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 40 - Ý Chí

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Nhan nhi..." Thẩm Mộng Hi theo bản năng nhẹ giọng nỉ non. Nhưng nghe thấy âm thanh của mình nàng liền bừng tỉnh, Nhan nhi không thể ở đây, nếu Thẩm Mộc Thu tìm thấy Nhan nhi nhất định đã giành công với mình. Người này...

Ánh mắt Thẩm Mộc Thu nhìn Thẩm Mộng Hi rất phức tạp, quả nhiên, trong con ngươi chị ấy vừa rồi chợt lóe lên một tia ôn nhu, Thẩm Mộc Thu đưa mắt hướng về thiết lan nàng vừa nhìn không chớp mắt, hóa ra, hóa ra như thế, bóng lưng thiết lan mặc áo trắng quả thật giống với Lạc Khuynh Nhan...

----------------

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Mộc Thu chưa bao giờ thấy ánh mắt Thẩm Mộng Hi ôn nhu với ai đến vậy, cho dù với Lục Chấn thiên, chỉ mỗi khi nhìn Lạc Khuynh Nhan chị ấy mới nhu hòa ánh mắt. Lúc đó Thẩm Mộc Thu rất tò mò cuối cùng Lạc Khuynh Nhan là kiểu phụ nữ gì, có thể khiến người tỷ tâm cao khí ngạo của hắn nhọc công phí sức, cho nên một ngày nọ hắn lén theo dõi nàng. Lúc lái xe đến học viện mỹ thuật ở Tây Thanh thị, Thẩm Mộc Thu dừng xe bên lề, ngồi bên trong nhìn về hướng Thẩm Mộng Hi vừa nhìn chằm chằm không chớp mắt, vừa dè dặt núp sau cái cây, đột nhiên hắn cảm thấy lòng quặn đau, rất đau, hắn ngưỡng vọng* tỷ tỷ từ nhỏ, sùng bái, người tỷ tồn tại như nữ thần của lòng hắn lại yêu hèn mọn đến thế.

(ngưỡng : ngửa lên trông đợi một điều gì, vọng : trông đợi, trong mong, ngóng xa, ý là Thẩm Mộc Thu luôn nhìn Thẩm Mộng Hi với lòng kính trọng, khâm phục, nhìn trông đợi, hướng về với lòng hy vọng)

Hắn nhìn theo ánh mắt Thẩm Mộng Hi, thấy không có ai hết, chị ấy chờ cái gì vậy? Nhưng chỉ chừng mấy phút sau, có một cô gái mặc áo lụa dệt trắng, quần jean xanh đi đến, bên cạnh còn có một người đàn ông trưởng thành.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp người thật, lúc trước chỉ thấy Lạc Khuynh Nhan trong hình, ngoài đời quả thật xinh đẹp hơn một chút, người đàn ông bên cạnh hắn cũng từng thấy trong hình, là Lạc Hâm cha Lạc Khuynh Nhan.

Đẹp thì có đẹp, khí chất cũng không tệ, mặc dù kiểu phụ nữ này không dễ bắt gặp, nhưng cũng đâu đến độ cho tỷ tỷ không từ mọi thủ đoạn, hèn mọn đến nước này chứ? Hắn lần nữa nhìn lại hướng Thẩm Mộng Hi, từ khi bắt đầu thấy Lạc Khuynh Nhan, đôi mắt nàng liền khóa chặt trên người cô, ánh mắt dao động lưu chuyển, nhu tình như nước... Hắn không thể tưởng tượng Thẩm Mộng Hi lãnh khốc vô tình sẽ có vẻ mặt ôn nhu cực điểm với người khác, hắn còn nhớ lúc mẹ Thẩm Mộng Hi qua đời, nàng cũng không rơi một giọt lệ, ngược lại vẫn tà mị như thế nhìn hắn cười một tiếng. Chuyện này khiến Thẩm Mộc Thu vừa ganh tị vừa căm hận...

---------------

"Những người này ai có khả năng mạnh nhất về mọi mặt?" Thẩm Mộng Hi nói với vẻ lạnh lùng băng giá, chẳng qua nàng nhìn bóng lưng kia được mấy giây, bây giờ Thẩm Mộc Thu lại thất thần nhìn nàng lâu như vậy, khiến nàng chau mày một cái, nàng ghét vẻ mặt Thẩm Mộc Thu lúc này.

Thẩm Mộc Thu bấy giờ mới hoàn hồn, thấy đường nhìn không một tia ấm của Thẩm Mộng Hi, lòng hắn nổi lên rét lạnh, quả nhiên loại ánh mắt này là đối với hắn, không một ai có thể khiến Thẩm Mộng Hi xúc động, ngoài Lạc Khuynh Nhan...

"Lãnh Mặc mạnh nhất khả năng ám sát, Lãnh Huyết khả năng điều tra..." Thẩm Mộc Thu giản lược giới thiệu cho Thẩm Mộng Hi, nói đến người kia lại chỉ về người khác, hắn chậm chạp không nói đến thân ảnh mặc áo trắng, bởi vì hắn muốn xem thử thái độ Thẩm Mộng Hi.

Thẩm Mộng Hi nhíu mày, Thẩm Mộc Thu đang dò xét nàng, hừm... "Tôi muốn người có thân thủ, khả năng điều tra, ứng biến, bắt người giỏi nhất..." Thẩm Mộng Hi nói, bây giờ nàng chẳng mảy may hứng thú bóng lưng kia, không phải Nhan nhi, giống hơn nữa thì có ích gì.

Bắt người? Thẩm Mộc Thu nghĩ mà không hiểu, tung tích Lạc Khuynh Nhan đến nay vẫn chưa rõ, làm sao bắt? Nhưng hắn biết Thẩm Mộng Hi không thích người khác đoán tâm tư nàng, mới nhịn xuống lòng hiếu kỳ nói "Trên phương diện này Lãnh Tâm Du trong bốn người là người giỏi nhất..." Vừa nói, Thẩm Mộc Thu vừa vỗ vỗ tay, tỏ ý bốn thiết lan có thể xoay người lại, có hai nam hai nữ.

Tất cả đều là nam thanh nữ tú, Thẩm Mộng Hi lại chau mày, đây là con đường lui hắn đào tạo cho sau này? Bóng trắng kia thật may không giống Lạc Khuynh Nhan, nếu không... Đột nhiên trong ánh mắt băng hàn của nàng thoáng lên một tia tàn độc.

Thần sắc Thẩm Mộng Hi bị hắn thu hết vào mắt, hắn bất giác hơi lo âu cho bóng trắng kia, dù sao cũng một tay hắn nuôi dưỡng.

---------------

Năm đó, hắn thấy Thẩm Mộng Hi vì Lạc Khuynh Nhan đau lòng khổ sở, đêm nào cũng mượn rượu giải sầu, cho nên hắn bỏ một chút thuốc mê vào rượu Thẩm Mộng Hi, thuốc này khiến người uống sinh ra ảo giác, cũng không tổn hại sức khỏe, dược liệu cũng ít, nhưng mà dung hòa với rượu thì...

Hắn thấy Thẩm Mộng Hi đã hơi mơ màng nằm trên quầy ba, mới tiến đến đỡ nàng vào căn phòng trong quán. Cho dù chuyện này khiến tỷ hết sức đau khổ, nhưng cơn đau ngắn ngủi còn hơn nỗi đau lâu dài, cũng là nghĩ cho tỷ thôi...

Lúc này, Thẩm Mộc Thu sắp xếp một cô gái trẻ tuổi vào phòng theo sự hướng dẫn của hắn, quả nhiên rất giống, phải có bảy tám phần giống Lạc Khuynh Nhan, mặt mũi tuy tương tự, nhưng không có khí chất thanh thuần thoát tục của người kia, bỏ đi, dù gì cũng cùng là nữ, mặc dù cũng vì tiền mà bán đứng trinh tiết của mình...

Thẩm Mộc Thu đóng cửa xong, châm thuốc tựa lưng vào tường lẳng lặng trầm tư, hắn thân một đứa em trai lại tìm đàn bà về cho tỷ tỷ hắn, mẹ nó thật sự quá hoang đường quá nực cười... Không hiểu từ đâu, một giọt nước rớt xuống từ khóe mắt phải hắn, mà hắn vẫn không hay biết chút nào.

Cũng không lâu sau, Thẩm Mộng Hi bước ra quần áo xốc xếch, thấy Thẩm Mộc Thu kinh ngạc nhìn mình, khóe miệng nở một nụ cười mỉm quỷ dị "Nhớ cho kỹ, tôi không thích đàn bà, cũng không thích đàn ông, tôi chỉ yêu một mình Lạc Khuynh Nhan. Nếu như lại làm ra chuyện thế này, tôi cũng không ngại hy sinh những kẻ kế tiếp..." Nói xong, Thẩm Mộng Hi giơ lên những ngón tay dài nhọn, bên trên đầy những vết máu, trong kẽ còn vương những mảnh vụn...

Thẩm Mộc Thu sợ hãi nhìn nàng đi xa, hắn làm sao lại quên mất Thẩm Mộng Hi lớn lên bên cạnh Lục Chấn Thiên, cái ý chí quân nhân đó phải mạnh mẽ hơn người thường rất nhiều, thuốc mê đó mà đem hòa với rượu công hiệu sẽ rất dữ dội, ý chí Thẩm Mộng Hi mạnh đến đâu mới có thể khắc chế bản thân chứ, rốt cuộc chị ấy yêu Lạc Khuynh Nhan mãnh liệt đến chừng nào?

---------------

Thẩm Mộng Hi chỉ liếc mắt bốn người thiết lan, lạnh nhạt nói "Không phải muốn khảo sát sao? Bắt đầu đi!" Bóng trắng kia hẳn là Lãnh Tâm Du? Cô nên vui mừng vì mặt mũi mình không hề giống Nhan nhi, bằng không cô sẽ có kết cục giống người phụ nữ sáu năm trước.

--------------

Nằm trên chiếc ghế bằng da thật Thẩm Mộng Hi chỉ cảm thấy đầu đau nhức, tầm mắt hơi mơ hồ, nhưng cảm thấy có người trước mặt, nàng liền cảnh giác, bình thường đến đây đều là Thẩm Mộc Thu đi theo, người của Lục Chấn Thiên ở bên ngoài, làm gì cũng không được để nàng gặp một chút nguy hiểm!

"Hi, Hi tỷ tỷ, em Nhan nhi đây!" Người phụ nữ kia thấy Thẩm Mộng Hi hơi giãy giụa bất lực, liền nói dựa theo những gì Thẩm Mộc Thu đã dạy, muốn biết Lạc Khuynh Nhan với Thẩm Mộng Hi xưng hô nhau thế nào không khó, chỉ cần tìm vài người bạn của Lạc Khuynh Nhan là biết.

Trái tim Thẩm Mộng Hi bỗng giật nảy, Nhan nhi, Nhan nhi sao có thể đến đây tìm nàng? Nàng gian nan ngẩng đầu nhìn người phụ nữ, Nhan nhi? Là Nhan nhi thật sao! Thẩm Mộng Hi để mặc người phụ nữ kia ôm, nàng vùi mặt vào cổ cô ấy "Nhan nhi, Nhan nhi, thật là Nhan nhi..." Thẩm Mộng Hi không ngừng nỉ non tên Lạc Khuynh Nhan, nói xong chữ cuối cùng giọng cũng nghẹn ngào, nàng rất nhớ Lạc Khuynh Nhan, trong lòng nhớ nhung đau khổ chết mất!

Người phụ nữ kia khẽ vuốt ve sống lưng thon dài của Thẩm Mộng Hi, an ủi nỗi buồn cho nàng, nhưng hình như còn chưa thỏa mãn, thủ pháp từ từ đổi thành trêu đùa. Lúc đầu cô còn tưởng mình sẽ phải dâng hiến lần đầu tiên cho mụ đàn bà già nua xấu xí, vừa vào phòng nhìn, cô đã kinh hãi không thốt nên lời, đó là một phụ nữ xinh đẹp, yêu mị nhất mà cô từng gặp, cô ấy cứ quyến rũ như vậy nằm mơ màng trên sô pha. Cô hoài nghi liệu có phải cô đã nhầm phòng, dâng hiến lần đầu tiên cho người phụ nữ xinh đẹp như vậy cũng không tệ!

Nhan nhi sao thế? Thẩm Mộng Hi nghi ngờ, mặc dù có dục vọng, nhưng lúc này nàng luôn cảm thấy Nhan nhi không đúng, giọng Nhan nhi sao hơi khàn đục? Hơn nữa Nhan nhi sẽ không như thế này với nàng. Nàng hít một hơi thật sâu, tại sao nãy giờ nàng không nhận ra, đây không phải mùi vị Nhan nhi, cũng không phải hơi thở em ấy, vậy bây giờ đang trong lồng ngực nàng là ai? Thẩm Mộng Hi cần thân thể, nhưng cả người đều không ra được một chút sức lực, quả nhiên bị bỏ thuốc, Thẩm Mộng Hi sợ hãi, chẳng lẽ hôm nay cơ thể nàng sẽ bị một người phụ nữ xa lạ chạm vào? Thẩm Mộng Hi không dám tưởng tượng nữa! Nàng cảm thấy hơi thở cô gái kia ngày càng gần, môi từ từ hôn lỗ tai, một tay cũng đang cởi cúc áo sơ mi của nàng. Thẩm Mộng Hi bỗng nhiên cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn khiến nàng khôi phục một ít cảm giác, nàng cố gắng dốc toàn lực đẩy người phụ nữ ra, sau đó lấy tay móc họng ói thuốc ra ngoài.

Người phụ nữ kia nhìn Thẩm Mộng Hi ở sau ghế nôn mửa tê tâm phế liệt, cũng không muốn làm phiền nàng, cô nghĩ rằng Thẩm Mộng Hi uống nhiều nên ói, liền đứng sững chờ ở đó.

Thật may, thật may thời gian vẫn chưa lâu, nếu không nàng liền hoàn toàn... Thẩm Mộng Hi căm hận nhìn về người phụ nữ, dòng khí lạnh lẽo khiến người phụ nữ sợ hãi phát run, làm sao mới ngoan ngoãn như mèo con lại đột nhiên biến thành mãnh hổ vậy?

Thẩm Mộng Hi đợi một lúc, cảm thấy thể lực khôi phục, đôi mắt bén nhọn như dao nhìn người phụ nữ "Tôi cho cô thời gian bỏ trốn, là chính cô không chạy, vậy chẳng thể trách tôi!" Thẩm Mộng Hi dòng khí mạnh mẽ ánh mắt sắc nhọn khiến người phụ nữ nửa bước cũng khó thể nhúc nhích, huống chi chạy trốn. Thẩm Mộng Hi chậm rãi tiến đến trước mặt cô gái, quỷ dị nhìn cô "Đáng tiếc dung mạo xinh đẹp! Đáng tiếc..." Thẩm Mộng Hi nói xong, hai tay cũng an ủi gương mặt người phụ nữ, đầu ngón tay khẽ vuốt ve làn da "Nhưng người như cô không xứng đáng có dung mạo tương tự Nhan nhi!" Nói xong đầu ngón tay nhọn đâm vào da thịt cô gái...

Trước khi đi Thẩm Mộng Hi nhìn người phụ nữ che mặt lăn lộn trên đất gào to đau đớn, cười giễu cợt một tiếng. Coi như đây là dạy dỗ Thẩm Mộc Thu, tránh để sau này những chuyện tương tự lại xuất hiện!

-----------------------------------------------------------

"Nhớ cho kỹ, tôi không thích đàn bà, cũng không thích đàn ông, tôi chỉ yêu một mình Lạc Khuynh Nhan..." Ôi trái tim nhỏ bé của mềnh phải chịu sự quá tải này thế nào đây (,,><,,)

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Thần Chúa Tể