Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 42 - Quyết Định

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Bầu trời Hoành Giang thị không lâu sau mây đen giăng đầy, kèm theo tiếng sấm sét <đùng đoàng> đinh tai nhức óc, ngoài nhà mưa trút liên tục như thác nước, nhưng trong nhà Lạc Khuynh Nhan vẫn yên tĩnh lạ thường, chỉ là cách âm ở đây hiệu quả nên thỉnh thoảng nghe được tiếng sét đánh nho nhỏ.

Sau khi An Mộ Ca được Lạc Khuynh Nhan đỡ đi đến ngồi lên sô pha, vẫn cuối đầu không lên tiếng... "An tiểu thư, muốn dùng cơm trưa không?" Lạc Khuynh Nhan thấy cô hình như tâm sự nặng nề, cũng không muốn quấy rầy, nhưng tình trạng đã diễn ra như vậy gần nửa giờ, thức ăn cũng sắp nguội, Lạc Khuynh Nhan gần như không nhẫn nại được, chỉ mong An Mộ Ca ăn cơm nhanh chút rồi ra về, hơn nữa cũng qua lâu rồi, cảm giác cũng hồi phục rồi chứ!

Song An Mộ Ca vẫn một mực cuối đầu "Ừm ~ " An Mộ Ca nhẹ giọng đáp, cô cảm thấy trái tim liên tục run rẩy không ngừng. Thì ra mùi hương trên người Ôn Nhược Nhan như vậy, giống như hương thơm oải hương trên ruộng Provence nhà cô, giống mà cũng không giống, Lạc Khuynh Nhan thơm hơn. Đây chính là tình yêu mà cô chờ đợi sao? An Mộ Ca đột nhiên nghĩ thông suốt...

Rõ ràng ừ, mà thân thể cũng không mảy may động đậy, Lạc Khuynh Nhan khẽ chau mày "Có nghe chị nói gì không vậy?" Giọng cô nghi ngờ, cô cảm thấy An Mộ Ca làm sao cũng như đang lấy lệ cô?

"Ừm ~ " An Mộ Ca tiếp tục đáp "..." Lạc Khuynh Nhan hơi bất đắc dĩ nhìn An Mộ Ca, nghĩ gì đến nhập hồn như vậy? Lạc Khuynh Nhan dứt khoát mặc kệ An Mộ Ca, bày thức ăn trong túi tiện lợi ra bàn.

Cảm thấy thật kỳ quái, tại sao trước nay chưa từng cảm thụ qua? An Mộ Ca nghi hoặc... Cô cảm thấy khắp căn nhà đều tràn ngập hơi thở Lạc Khuynh Nhan, dạng hơi thở này khiến cô hồi hộp không dứt, thậm chí so với trước kia bây giờ đối mặt Lạc Khuynh Nhan càng bồn chồn không yên.

Đột nhiên cô nhận ra hơi thở để trái tim cô không ngừng rộn ràng đang ngày càng gần, cô nghi ngờ ngẩng đầu, liền thấy Lạc Khuynh Nhan đã ngồi bên cạnh, dung nhan kiều mị nháy mắt như áng mây ửng hồng, màu sắc đẹp như xuân nẩy nở, hai con ngươi xanh thẳm như sao trời nhìn chăm chú Lạc Khuynh Nhan không chớp mắt, cô cảm giác thời khắc Lạc Khuynh Nhan đến gần, trái tim trong nháy mắt ngừng đập, sau đó bắt đầu kịch liệt rung động.

"..." Bị An Mộ Ca nhìn chăm chú bằng ánh mắt nóng bỏng Lạc Khuynh Nhan có chút cảm thấy không được tự nhiên, khi thấy gương mặt trong suốt như ngọc của cô ửng đỏ một mảnh, thì cho rằng cô ở ngoài cửa bị gió thổi lạnh, hơn nữa An Mộ Ca vốn không phải người xứ này, cũng có thể không quen thủy thổ, chuyện này khiến Lạc Khuynh Nhan không ngừng thấy áy náy, không nên thẳng thừng cự tuyệt, chặn cô ở ngoài cửa như thế.

Lạc Khuynh Nhan vươn tay ngọc vén tóc mai trên trán cô qua một bên, lấy mu bàn tay nõn nà mềm mại áp lên, xem thử An Mộ Ca có sốt không. Trước đây lúc cô bị cảm, Thẩm Mộng Hi cũng áp lên trán cô kiểm tra như thế, cô còn nhớ mấy tháng trước nàng đi công tác nước ngoài trở về thấy khó chịu thân thể, cô vì thế để lộ dáng vẻ quan tâm Thẩm Mộng Hi, cũng dùng phương thức Thẩm Mộng Hi dùng để quan tâm nàng, khi cô áp tay lên trán Thẩm Mộng Hi, cũng là lúc lòng cô dâng lên một mảnh mềm mại...

Nếu như lần này không phải lỗi ở Lạc Khuynh Nhan trước, cô cũng không muốn quản An Mộ Ca bị sốt hay không, cô là một người rất trách nhiệm, cho nên chỉ cần là lỗi của mình cô sẽ chịu trách nhiệm ngay.

Lúc Lạc Khuynh Nhan vén mái tóc trán, An Mộ Ca liền nháy mắt thẹn thùng nhắm mắt lại, hệt như đang chờ đợi chuyện gì, nhưng cô liền thất vọng động tác ngay sau đó của Lạc Khuynh Nhan...

"Ăn cơm thôi, đồ ăn nguội rồi!" Lạc Khuynh Nhan ôn nhu nói với An Mộ Ca, cô cảm thấy mình rất mâu thuẫn, cho dù hận Thẩm Mộng Hi, nhưng hình ảnh chung sống, mọi thứ từ cuộc sống ấy luôn luẩn quẩn trong đầu cô như đèn kéo quân, luôn tua đều. Mà dung mạo phong cách An Mộ Ca dù không giống Thẩm Mộng Hi chút nào, nhưng luôn khiến cô nhớ lại cuộc sống với Thẩm Mộng Hi từng chuyện một, khiến thái độ cô đối với An Mộ Ca cũng trở nên phức tạp.

Lần này An Mộ Ca hoàn toàn hoàn hồn, nghe thấy giọng êm ái của Lạc Khuynh Nhan, trong lòng nháy mắt lâng lâng, ôn thuận nghe lời ngoan ngoãn đứng dậy theo Lạc Khuynh Nhan đến phòng ăn ngồi xuống.

An Mộ Ca máy móc cầm đũa bắt đầu ưu nhã ăn, động tác tuy cao quý lịch sự tao nhã, nhưng đó là đang hết sức cố gắng, cô muốn bày điểm tốt của mình trước mặt Lạc Khuynh Nhan. Hơn nữa lúc nãy cô ấy lạnh lùng đối xử, bây giờ lại ôn như như nước, khác nhau rất lớn, An Mộ Ca cảm thấy đúng là cô suy nghĩ vô căn cứ tự huyễn hoặc mọi chuyện, cho nên An Mộ Ca vừa ăn cơm, vừa nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Nhan, rất sợ cô ấy đột nhiên biến mất.

"Chuyện đó, chị bị sốt đỡ tí nào không?" An Mộ Ca cuối cùng cảm thấy không phải ảo giác, mới trầm thấp mở miệng, cũng là vấn đề mà cô quan tâm nhất, mặc dù Lạc Khuynh Nhan lúc nãy đối xử như vậy, nhưng cô vẫn không đành lòng nhẫn tâm với Lạc Khuynh Nhan... "Ừ, đỡ nhiều rồi." Sau khi uống thuốc Vương Tú phương đưa, ngủ một giấc ngon cô cảm thấy đã đỡ hơn, mặc dù đầu còn hơi 'ong ong'.

Nói xạo, rõ ràng còn mang giọng mũi "Đợi lát nữa em đưa chị đi viện một chuyến!" An Mộ Ca không yên tâm nói, mặc dù bên cạnh tùy thời luôn có bác sĩ đi theo, nhưng hiện giờ cô không muốn Lạc Khuynh Nhan biết có sự tồn tại của người nhà An Đức Mỗ, cô cũng không muốn để bọn họ biết Lạc Khuynh Nhan là người cô quan tâm nhất, cuộc sống của người được chọn thừa kế tước vị không còn xa, cha sủng ái cô nhất, cô nhất định chiếm được sức nặng. Thật ra nếu An Mộ Ca không phải còn nhỏ, người thừa kế tước vị sớm đã là cô... Thật không ngờ, công tước An Đức Mỗ từ lâu đã biết sự tồn tại của Lạc Khuynh Nhan...

"Cảm ơn, nhưng chị đỡ nhiều rồi, không cần đến bệnh viện..." Lạc Khuynh Nhan lạnh nhạt nói, nhưng giọng mang theo khí thế không thể nghi ngờ. Bệnh viện, là nơi mà Lạc Khuynh Nhan cả đời cũng không muốn bước chân vào thêm một lần nào nữa, trí nhớ của cô về nơi đó vĩnh viễn một màu xám xịt...

Lạc Khuynh Nhan lại cự tuyệt ý tốt An Mộ Ca, để bầu không khí rơi vào căng thẳng, tâm trạng An Mộ Ca vốn trời quang mây tạnh trong chớp mắt như thời tiết ngoài nhà, mây đen giăng kín, giông tố lẫn lộn. Tại sao Ôn Nhược Nhan lại từ chối mình? Mình chưa từng đối tốt với ai, tại sao mới gặp đã gặp phải Ôn Nhược Nhan không biết điều như thế chứ? An Mộ Ca hơi nổi đóa...

"Còn nữa, chuyện lúc nãy... thật xin lỗi!" Lạc Khuynh Nhan thấy đôi môi mỏng dễ nhìn của An Mộ Ca biến thành tái nhợt thẳng tắp, hình như đang kiềm chế lửa giận, cô không hiểu, cô đâu làm gì sai mà cô ấy lại nổi giận? Nhìn thái độ cô ấy bình thường với Liễu Trân cũng biết An Mộ Ca không phải người biết nhẫn nại. Nhưng mà cô vẫn muốn trịnh trọng xin lỗi An Mộ Ca, ngày mai cô sẽ đến phòng tranh từ chức, có lẽ chỉ có vậy mới hoàn toàn chấm dứt được, có khi lòng dạ Lạc Khuynh Nhan rất cứng rắn!

Thật vất vả mới tiễn khách An Mộ Ca, Lạc Khuynh Nhan bất lực ngồi lên sô pha, mặc dù cô rất thích công việc này, nhưng coi tình hình An Mộ Ca vừa rồi, rõ ràng chưa từ bỏ ý định, cô chỉ đành dùng cách này cắt đứt liên quan giữa hai người...

Mà An Mộ Ca sau khi rời nhà Lạc Khuynh Nhan, khóe miệng nâng lên nụ cười rạng rỡ động lòng người. Dù Lạc Khuynh Nhan đối xử cô lúc lạnh lúc nóng, nhưng cô thật rất thích, rất thích Lạc Khuynh Nhan...Cô muốn ở bên cạnh Lạc Khuynh Nhan, muốn sau này sống chung với chị ấy trong căn nhà nho nhỏ đó, sau đó là cuộc sống gia đình tạm ổn ngọt ngào của hai người. Suy nghĩ thông suốt, khóe miệng An Mộ Ca ngày càng mở rộng, khiến dung nhan kiều mị càng diễm lệ động lòng. Cô quyết định, cô phải theo đuổi Lạc Khuynh Nhan...

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Việt Cuồng Bạo Thăng Cấp