Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 46 - Cái Bạt Tai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tỉnh lại mấy ngày, Mục Tuyết Nhi liên tục mơ mơ hồ hồ, số lần say sóng đếm không xuể, ăn uống đi ngoài đều trên khoang tàu, thỉnh thoảng cô nghe thấy tiếng kiểm soát tàu thuyền bên ngoài, nhưng không thể mở miệng, cũng không thể có bất kỳ động tác nào, bởi cô gái mặt lạnh kia mỗi lần qua chỗ kiểm soát đều sẽ đến giám sát cô không rời một giây.

Thật ra nói lạnh lùng cũng không hẳn, bởi chuyện ăn uống đi ngoài của cô đều nhờ có cô ấy xử lý, hơn nữa gương mặt cô ấy chưa từng hiển lộ một nét ưu phiền, hoàn toàn là một bộ mặt than.

"Đến rồi!" Lãnh Tâm Du mở cửa khoang tàu, mặt không biến sắc nhìn Mục Tuyết Nhi mềm nhũn vô lực. Mục Tuyết Nhi có tình trạng như vậy mấy ngày qua, là do cô bị bác sĩ tiêm thuốc trong khoang tàu, không thể mở miệng nói chuyện, cũng không thể hoạt động. Mà Thẩm Mộng Hi đã căn dặn, phải chăm sóc cẩn thận Mục Tuyết Nhi cho thật tốt, không được để cô ấy bị bệnh hay có bất kỳ vết thương gì, cho nên mấy ngày qua Lãnh Tâm Du luôn chăm sóc Mục Tuyết Nhi khá tỉ mỉ.

Lúc thuyền cập bến Tây Thanh thị, đã ba giờ sáng. Lãnh Tâm Du cõng Mục Tuyết Nhi mềm nhũn lên lưng, cước bộ như bay đưa cô lên bờ "Lãnh tiểu thư, tôi đi được chưa?!" Lâu Nhất một bên hỏi, hắn đã lâu chưa về thăm nhà, có chút không thể đợi được.

"Ừm." Lãnh Tâm Du thấy Lâu Nhất đã làm xong việc, cũng không muốn ngăn cản hắn. Tiếp tục cõng Mục Tuyết Nhi lên một chiếc xe Lincoln màu đen, biến mất giữa màn đêm Tây Thanh thị...

Còn Lâu Nhất lên một chiếc xe nhỏ hắn đã chuẩn bị trên bến tàu một tháng trước để hồi hương, nhà hắn cũng không xa Tây Thanh thị là bao, đại khái đi xa lộ bốn giờ là đến, hắn nhớ vợ con, trên gương mặt Lâu Nhất thoáng nở nụ cười.

<Tích... Tích... Tích... Tích tích tích...> Xe chạy trên xa lộ được hai giờ, Lâu Nhất bỗng nhiên nghe thấy âm thanh như vậy, hơn nữa chúng mỗi lúc một nhanh, thầm nói "Không xong rồi!" Tiếp theo vang lên <Ầm!> một tiếng, chiếc xe nhỏ trong bóng tối trên quốc lộ sáng rực chói mắt, xung quanh đó giống như ban ngày vậy...

Lúc này, tại một căn phòng rượu sang trọng trong Tây Thanh thị, một người đàn ông trung niên ngoại quốc lướt nhìn đồng hồ bỏ túi trong tay, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn ác "Ngu ngốc." Hắn mở miệng nói bằng tiếng Pháp. (mợ nó bỉ ổi!)

Sáng sớm tỉnh dậy Thẩm Mộng Hi liền nhận được cuộc gọi từ Thẩm Mộc Thu, xem ra Mục Tuyết Nhi đã đến địa bàn của Thẩm Mộc Thu. Nếu không phải tin tức liên quan Lạc Khuynh Nhan, đám người Thẩm Mộc Thu cũng không dám ban đêm quấy rầy Thẩm Mộng Hi, chuyện Mục Tuyết Nhi tuy có liên quan Lạc Khuynh Nhan, nhưng dù sao không phải tin tức trực tiếp với Lạc Khuynh Nhan, cũng không cần quấy rầy Thẩm Mộng Hi. Cho nên sáng sớm lúc đồng hồ báo thức chỉ bảy giờ, Thẩm Mộc Thu liền liên lạc nàng.

"Ừ! Tử tế hầu hạ, tôi đến đó ngay!" Thẩm Mộng Hi thờ ơ nói, nàng không chút quan tâm Mục Tuyết Nhi, nàng chỉ quan tâm kế hoạch, cha Mục Tuyết Nhi ở Paris đã lo lắng sốt vó, nhưng vẫn không báo cảnh sát, tin tình báo này có rất nhiều chỗ khó hiểu. Lão đầu Tất Duy Tư An Đức Mỗ này rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì, tại sao Lãnh Tâm Du có thể dễ dàng đưa Mục Tuyết Nhi đi như vậy. Thẩm Mộng Hi nhất thời không có đầu mối, nhưng vừa nghĩ đến Nhan nhi ngay lập tức sẽ về bên cạnh nàng, mưu ma chước quỷ gì nàng cũng không cần biết, hắn muốn làm gì cho hắn làm đi, nàng chỉ cần Nhan nhi!

Khi Thẩm Mộng Hi đến biệt thự Thẩm Mộc Thu, Mục Tuyết Nhi đã được bác sĩ tiêm thuốc khôi phục cảm giác và giọng nói, miễn cưỡng cũng nói chuyện được "Thẩm, Thẩm, Mộng Hi..." Mục Tuyết Nhi yếu ớt mở miệng, lúc này Lãnh Tâm Du đưa cô đến sô pha, Thẩm Mộng Hi đứng cạnh cửa, trên cao nhìn xuống cô, thần thái cười như không cười, ánh mắt tàn nhẫn rét lạnh như băng, khiến cho lá gan nhỏ bé của Mục Tuyết Nhi không khỏi run lên.

"Hai người ra ngoài hết đi, khi nào cần tôi sẽ có căn dặn." Thẩm Mộng Hi nói với Lãnh Tâm Du và Thẩm Mộc Thu, trong hai con ngươi tựa hồ mang theo tiếu ý, để Thẩm Mộc Thu không khỏi mồ hôi lạnh khắp sống lưng, Thẩm Mộng Hi vốn đang tức giận nhưng lại mỉm cười...

Đợi Lãnh Tâm Du đóng cánh cửa gỗ lại, Thẩm Mộng Hi mới chậm rãi ngồi lên sô pha đối diện Mục Tuyết Nhi, ánh mắt nhìn cô ấy lạnh như băng, hệt như giây kế tiếp sẽ xé xác Mục Tuyết Nhi "Tôi bắt cô về cũng không phải muốn biết chuyện Nhan nhi." Một lát sau, Thẩm Mộng Hi thấy Mục Tuyết Nhi chuẩn bị lên tiếng, mới thờ ơ nói chuyện.

"Cô, chẳng lẽ không còn, không còn muốn biết tung tích Nhan Nhan?" Sau khi nghe Thẩm Mộng Hi cô khiếp sợ hỏi, lẽ nào chị ta buông tha Nhan Nhan rồi sao? Vậy làm chi còn bắt mình?

Thẩm Mộng Hi thấy ánh mắt kinh ngạc của Mục Tuyết Nhi, tiếp tục nói "Phải! Nhờ có cô, Nhan nhi của tôi sẽ tự động về bên tôi! Tôi muốn cho em ấy biết, cả đời cũng đừng mong thoát khỏi tôi, điều duy nhất làm được chính là làm người yêu bên cạnh tôi!!!" Thẩm Mộng Hi bá đạo đắc ý nói, nói đến đoạn Lạc Khuynh Nhan, đôi mắt dữ tợn tựa hồ có dao động, đây là thói quen mười năm qua của Thẩm Mộng Hi, không thể bỏ đi, cho dù là nhìn thấy hay nói về Lạc Khuynh Nhan, trong con ngươi đều sẽ lóe lên nhu tình.

Mục Tuyết Nhi nghe Thẩm Mộng Hi nói xong, không thể nghi ngờ là tức giận cùng bất bình thay cho Lạc Khuynh Nhan, người đàn bà này đã biết Nhan Nhan biết chuyện cô ta phá hủy nông trường rồi tại sao vẫn còn nói được mấy lời này, cô ta thật lòng yêu Nhan Nhan ư? Hay chỉ muốn chiếm làm của riêng??? "Cô thật lòng yêu Nhan Nhan sao?" Mục Tuyết Nhi chậm rãi, đem những lời giấu đã lâu trong lòng nói ra.

Thẩm Mộng Hi vén mái tóc trán, dư quang khinh thường liếc nhìn Mục Tuyết Nhi mặt mũi bị mình làm cho giận dữ đỏ bừng "Cô không xứng biết!" Nếu tôi không yêu, tôi sớm đã cho cô nếm thử một chút kết cục của Cố Vân Tuấn, không biết cô đã chết bao nhiêu lần, tôi còn rảnh rỗi, kiên nhẫn mà ngồi đây trò chuyện với cô?

"Được, tôi coi như cô thật lòng yêu Nhan Nhan, nhưng cô cảm thấy Nhan Nhan cần tình yêu đó của cô không?" Mục Tuyết Nhi tựa hồ bị lời nói của Thẩm Mộng Hi hoàn toàn chọc giận, thốt ra những lời hoàn toàn là kiêng kỵ của Thẩm Mộng Hi.

Gân xanh trên trán Thẩm Mộng Hi gần như nổi lên, nàng siết chặt tay, đầu nhọn ngón tay đâm thẳng vào trong, nàng cố gắng đè nén đau lòng cùng cơn tức, không ai dám trước mặt nàng nói những lời này, vậy mà Mục Tuyết Nhi, người nàng thống hận nhất không chút cố kỵ nói ra khỏi miệng, mà nàng lại không thể trả đũa cô ấy, cũng chỉ vì cô là người Lạc Khuynh Nhan coi trọng.

Mục Tuyết Nhi tựa hồ cũng chưa để ý thấy điểm này, vẫn không sợ trời không sợ đất nói "Nhan Nhan vốn không hề thích cô, cậu ấy ghét cô, căm ghét cô, cô thật sự phải ép cậu ấy đến phát điên mới chịu buông tay sao?" Mục Tuyết Nhi căm ghét Thẩm Mộng Hi, cô cũng giống nàng yêu Lạc Khuynh Nhan, nhưng nàng lại dùng tiền tài và quyền lực trói buộc tự do hạnh phúc vốn nên có của tiên nữ lòng cô, khiến cô ấy rơi vào phàm trần, chịu đủ mọi đau đớn. Nếu Lạc Khuynh Nhan cũng thật lòng yêu Thẩm Mộng Hi, cô bằng lòng mỉm cười chúc phúc hai người, bởi cô cảm thấy so với tình yêu tình bạn càng thiên trường địa cửu...

<CHÁT!> Mục Tuyết Nhi chỉ cảm thấy má trái đau rát, đầu bất giác nghiêng qua một bên, mà trên mặt tựa hồ có gì đó chuyển động chảy xuống. Cô kinh ngạc nhìn Thẩm Mộng Hi, tựa hồ đã quên mất đau đớn trên mặt, bởi hai bàn tay trắng như ngọc của Thẩm Mộng Hi vốn nên trắng nõn lại dính đầy máu, nếu đó là máu cô, thì không nên cả hai tay đều có!!!

"Không được nói, không được nói nữa!!! Câm miệng, câm miệng!!!" Thẩm Mộng Hi bệnh tâm thần gầm lên giận dữ với Mục Tuyết Nhi, đầu nhọn ngón tay đã đâm rách lòng bàn tay, không thể nghi ngờ những vệt máu đỏ au đó là của Thẩm Mộng Hi!

Ngay lập tức, lòng Mục Tuyết Nhi thoáng qua suy nghĩ "Chị ta yêu Lạc Khuynh Nhan thật lòng, hơn nữa còn là yêu đến ngây dại...".

-----------------------------------------------------------

Sẽ khổ tận cam lai thôi Thẩm tỷ, sẽ mà, sẽ sẽ sẽ, ráng ráng ráng, ráng lên ah. Ê đít tơ thấy truyện khổ quá *khóc*.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Sạp