Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 47 - Tivi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thẩm Mộng Hi lấy lại bình tĩnh, trong thoáng chốc ánh mắt nàng sinh ra sát ý đối với Mục Tuyết Nhi. Nàng tùy ý cầm lấy khăn giấy trên kỷ trà nằm bên cạnh lau chùi máu trên tay, khá may vết thương không sâu, chỉ trầy da thôi...

Mục Tuyết Nhi kinh ngạc nhìn thấy động tác trên tay Thẩm Mộng Hi, cảm giác đau rát bên gò má truyền đến, phỏng chừng khóe miệng đã chảy máu. Nhưng mà, Thẩm Mộng Hi cứ vậy bỏ qua cho cô, hoàn toàn không giống như Thẩm Mộng Hi đã đối đãi cô một năm trước, mà mấy lời cô vừa nói xong, Mục Tuyết Nhi nhớ lại thôi đã cảm thấy hãi hùng, cô lại còn nói đúng chỗ đau của Thẩm Mộng Hi, mà chỉ ăn một cái bạt tai, chỉ như vậy thôi?

Thẩm Mộng Hi ném khăn giấy dính máu của mình vào thùng rác, xoay người, nhìn thấy trên mặt Mục Tuyết Nhi dính nhiều máu, khóe môi thì vương ít máu, nàng chau mày "Buổi chiều, chúng ta sẽ cùng đến chỗ ký giả!" Thẩm Mộng Hi cầm lên khăn giấy một bên ném cho Mục Tuyết Nhi, đợi một hồi nàng phải đem Mục Tuyết Nhi đi ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ một chút, tránh cho Lạc Khuynh Nhan trở về nói nàng ngược đãi cô ta...

Mục Tuyết Nhi không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộng Hi, cô không thể nhìn ra rốt cuộc Thẩm Mộng Hi nghĩ gì, giờ cô đã bị Thẩm Mộng Hi bắt cóc đến đây, lại còn sẽ đem cô đến chỗ ký giả? Chẳng lẽ không sợ hành động của chị ta bị mình công bố ra bên ngoài sao?

"Cô chắc chắn đang nghĩ, chẳng lẽ tôi không sợ cô nói ra tôi bắt cóc cô? Mục Tuyết Nhi, cô quả là ngây thơ!" Thẩm Mộng Hi cười nhẹ ra tiếng, chỉ là con ngươi không hề cười "Chẳng phải giờ cô đang không thể nhúc nhích? Đợi một lát nữa bọn họ sẽ tiêm vào một loại thuốc, cô chỉ có thể chờ một bên nghe tôi nói, mà không thể nói ra một câu, thân thể cũng cứng ngắc, thậm chí ngay cả biểu cảm trên mặt cũng biến mất, haha... Nhưng mà cô có thể yên tâm, loại thuốc này chỉ có công hiệu trong ba giờ, cũng đủ ở chỗ ký giả rồi!!!".

Chị ta rốt cuộc muốn làm gì? Lẽ nào... "Thẩm Mộng Hi, đồ hèn hạ!" Mục Tuyết Nhi không cam tâm nói với nàng "Chẳng lẽ cô cho rằng bọn họ ngốc hết cả sao? Thấy tôi không động đậy cũng không nói một tiếng, thậm chí cũng không có biểu cảm, chẳng lẽ bọn họ không đặt nghi vấn? Hơn nữa lẽ nào bọn họ không đặt câu hỏi cho tôi?" Song, Mục Tuyết Nhi kịp nhanh phản ứng, những người đó không thể nào không đặt câu hỏi với mình, lẽ nào...

Thẩm Mộng Hi thấy sắc mặt khó coi của Mục Tuyết Nhi, cũng biết cô đã đoán ra "Cô nghĩ không sai, những ký giả đó, đều là người do tôi sắp đặt, đến chừng đó bọn họ sẽ truyền tin đi đến các đài truyền hình trên khắp địa phương, tôi không tin Nhan nhi sẽ không thấy. Hơn nữa Nhan nhi chắc chắn còn trong nước, chứng minh nhân dân và mọi thứ giấy tờ chứng thân tôi đều giữ, em ấy còn chạy được đi đâu?" Thẩm Mộng Hi nói xong lời cuối cùng, khóe miệng nâng lên nụ cười hạnh phúc, không nằm ngoài dự liệu, sáng ngày mốt Nhan nhi chắc chắn sẽ quay về!

"Thẩm Mộng Hi, cô làm như vậy chẳng lấy được trái tim Nhan Nhan!" Mục Tuyết Nhi định giãy giụa lần cuối cùng, giờ thể lực cô hoàn toàn vẫn chưa khôi phục, thậm chí máu trên mặt với khóe miệng cũng không chùi được, huống hồ là phản kháng, bây giờ cô chỉ có thể thử thuyết phục Thẩm Mộng Hi. Nhưng mà, từ đầu đã không thuyết phục được nàng, nói gì năm năm sau, đã từng có được Lạc Khuynh Nhan...

Thẩm Mộng Hi thấy cô lại định nói những lời khiêu kích, liền cho gọi Lãnh Tâm Du, để cô nhanh đưa Mục Tuyết Nhi đi, nếu không nàng rất khó bảo đảm Mục Tuyết Nhi có ra khỏi được cánh cửa này không.

Đợi Lãnh Tâm Du cõng Mục Tuyết Nhi đi rồi, Thẩm Mộng Hi đứng trên ban công, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói mắt, ánh sáng chiếu lên người nàng, tỏa sáng rực rỡ "Cô mãi mãi đều không hiểu được, em ấy là vầng thái dương của tôi, con người không có ánh sáng, tuy tạm thời không chết đi, nhưng sẽ sống dưới bóng tối, dần cho đến suy tàn mà chết ...".

Bấy giờ Lạc Khuynh Nhan đang ăn cơm tối bên vợ chồng Ôn Kiến Quân, một tháng này, An Mộ Ca không ít lần đến tìm cô, nhưng đều bị cô cự tuyệt, giờ cô cũng không dám trở về căn nhà kia, cơ bản đều ở chỗ Ôn Kiến Quân, dù sao An Mộ Ca sẽ không xuất hiện trước mặt người nhà cô, sợ để lại ấn tượng xấu.

Bây giờ, cũng vừa vặn bảy giờ tối, bắt đầu phát tin tức, Vương Tú Phương không hay xem, cho nên dùng điều khiển ấn một cái, chuyển qua mấy kênh, đúng lúc kênh địa phương ở Hoành Giang thị. Lúc này đang phát quảng cáo, giờ này sẽ có một chút chương trình tiếu lâm giải trí.

"Bây giờ đến chương trình thời sự..." Khi người dẫn chương trình nói đến đây, Vương Tú Phương chuẩn bị đổi kênh, nhưng liền bị Lạc Khuynh Nhan ngăn cản, mà Ôn Kiến Quân ngồi ngây người ra đó, chỉ là nhìn màn hình tivi không chớp mắt...

"Tổng giám đốc Thẩm Thị Quốc Tế tiểu thư Thẩm Mộng Hi và bệnh tình của người yêu đã chuyển biến tốt, hôn lễ bị kéo dài cũng sắp được cử hành, cô ấy còn cố ý mời Mục Tuyết Nhi bạn thân của người yêu từ Pháp đến Tây Thanh thị tham dự hôn lễ của hai người, tiếp theo mời xem ký giả ở Tây Thanh thị đưa tin..." Hình ảnh kế tiếp, là Thẩm Mộng Hi mị hoặc lười biếng ngồi trên sô pha, vẫn xinh đẹp động lòng người, nhưng Mục Tuyết Nhi ngồi bên cạnh thì...

Sắc mặt Tuyết Nhi tái nhợt, hơn nữa có cảm giác ngoài hai con ngươi liên tục động đậy, thì thân thể không động đậy, gò má trái hình như hơi sưng đỏ...

"Thẩm tiểu thư, xin hỏi...".

"Thẩm tiểu thư, cô và người yêu...".

"Xin hỏi, hôn lễ của hai người...".

Mỗi câu hỏi Thẩm Mộng Hi đều trả lời rất nghiêm túc "Em ấy là vị hôn thê của tôi, đêm trước hôn lễ thân thể đổ bệnh, cho nên tạm thời hủy bỏ, lần này khỏe lên rất nhiều rồi, cho nên tôi cố ý 'mời' người bạn hồi đại học thân nhất Mục Tuyết Nhi đến Tây Thanh thị tham dự hôn lễ của chúng tôi." Thẩm Mộng Hi dừng một chút, lại nói tiếp "Ba ngày sau lúc tám giờ tối, tôi sẽ mở một buổi gặp mặt trong hội sở Kỳ Hạ của tôi, lúc đó vị hôn thê của tôi cũng sẽ cùng tham gia, đến chừng đó hoan nghênh mọi người cùng tới." Thẩm Mộng Hi cười với ký giả, bộ dáng cao quý cực kỳ ưu nhã, một bộ tư thái áp thế. Cuối cùng, nàng nhìn vào ống kính, lộ ra một nụ cười xinh đẹp "Nhan nhi, mau chóng bình phục nga! Chị đợi em đó!" Nói xong nàng lại nhìn Mục Tuyết Nhi, tiếp tục trả lời những câu hỏi khác của ký giả.

Cảnh ký giả này ước chừng chỉ mười phút, nhưng Ôn Kiến Quân nhìn một cái liền biết đã được cắt bớt, rốt cuộc ở đó đã xảy ra chuyện gì, Mục tiểu thư tại sao ở đấy, hơn nữa suốt quá trình cô ấy không nói một câu, biểu cảm lại cứng ngắc, mà ký giả cũng không đặt câu hỏi nào cho cô ấy, vậy là đại biểu cho Mục tiểu thư không phải tự nguyện?

"Nhan nhi, mau chóng bình phục nga! Chị đợi em đó!" Thẩm Mộng Hi nói xong lời này, thân thể Lạc Khuynh Nhan hoàn toàn đông cứng, đôi mắt hơi hoảng hốt, ý Thẩm Mộng Hi là, chị ấy cho mình ba ngày để quay về, nếu không trở lại, Mục Tuyết Nhi sẽ...

Vương Tú Phương ngược lại không chú ý Ôn Kiến Quân với Lạc Khuynh Nhan có chỗ không ổn, chỉ thao thao bất tuyệt "Thời buổi này rốt cuộc là sao đây, kết hôn đồng tính làm rầm rộ như vậy, còn có phóng viên phỏng vấn, cứ lặng lẽ mà kết hôn có hay hơn không? Còn để cho cả cái đất nước này bàn tán, giới trẻ bây giờ thật là! Còn lại lớn lên xinh đẹp thế kia, lại cưới một người phụ nữ, mấy tay đàn ông không biết đau lòng thành cái dạng gì nữa, haha~" Nói xong lời cuối, Vương Tú Phương điệu cười cười trên đau khổ người khác, cái cô Thẩm Mộng Hi trên tivi đó xinh đẹp không biết dùng lời nào để hình dung, nhưng mà, con gái nuôi nhà mình cũng đẹp vậy mà, còn nữa, còn nữa, người bạn của con gái nuôi nhà mình cũng thật là xinh đẹp, cơ mà rốt cuộc ai đẹp nhất nhỉ?

Vương Tú Phương mãi quấn quít chuyện đó, mà sắc mặt Ôn Kiến Quân với Lạc Khuynh Nhan đã mây đen giăng kín.

-----------------------------------------------------------

Mình đặt Vương Tú Phương lên bệ rồi mình quỳ bên dưới thờ kính, chùi ui người ta đang nhạy cảm muốn chít đi được, rốt cuộc bác ấy 'ai đẹp nhất nhỉ' =]]

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận