Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 4 - Trao Đổi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Hi... Hi tỷ tỷ... nhẹ thôi... ah!" Cuối cùng Lạc Khuynh Nhan nở rộ dưới thân Thẩm Mộng Hi, cô hận phản ứng của thân thể, chán ghét nàng mà lại lần lượt thuận theo nàng, cô thật sự sợ hãi ngày nào đó không còn chịu được, tinh thần cô sẽ hỏng mất.

Thẩm Mộng Hi nhìn sắc mặt Lạc Khuynh Nhan ửng hồng, thân thể vì lên đỉnh mà đỏ ửng, nàng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, Nhan nhi quyến rũ như vậy chỉ mình nàng trông thấy "Nhan nhi, Nhan nhi..." Nàng ôm cô vừa cao triều vào lòng nhẹ nhàng nỉ non bên tai, Nhan nhi của lúc này hỏa tình rất cao, nàng rất thích.

"Hah, hah..." Lạc Khuynh Nhan chỉ không ngừng thở gấp, hai con ngươi vô hồn hướng trần nhà. Nhanh lên, nhanh nữa lên, qua một thời gian nữa thôi sẽ liền kết thúc. Cô bỗng giãy khỏi cái ôm của nàng, trần trụi chạy vào phòng sách. Bỗng dưng cô chạy đi, Thẩm Mộng Hi còn hơi mơ ngủ, đợi nàng phản ứng kịp cũng bất chấp có mặc đồ hay không vội vàng chạy theo cô.

<Huỵch huỵch huỵch...> Vừa vào phòng nàng liền chạy đến ôm chầm thân thể quen thuộc, ngay sau đó là âm thanh ngọt ngào.

"Nhan nhi, em dọa chị sợ chết được!" Nàng ôm cô vào ngực, tiểu gia hỏa này sao lại chạy vào đây?

"Hi tỷ tỷ, vật này cho chị!" Cô ly khai cái ôm, đưa ra chiếc nhẫn nhỏ giấu trong tay mà bình thường cô xem nó như bảo bối. Lần này để rời khỏi nàng cô phải trả giá rất lớn, nhưng không sao miễn đạt được tự do cô bằng lòng trả bằng mọi thứ.

Thẩm Mộng Hi nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay trắng nõn, hốc mắt bỗng rưng rưng, cuối cùng nàng cũng đợi được ngày Nhan nhi của nàng nguyện ý trao nàng chiếc nhẫn. Lúc trước Lạc Khuynh Nhan kể rằng, đây là quà sinh nhật mười hai tuổi mẹ tặng cô, vốn là vật đính ước của cha mẹ, chỉ cần gặp được người cô có thể gửi gắm thì hãy tặng đối phương.

Lạc Khuynh Nhan cẩn thận đeo nhẫn lên ngón áp út cho nàng, chiếc nhẫn vừa vặn cứ như đã ước lượng từ trước theo ngón tay Thẩm Mộng Hi. Cô nhìn chiếc nhẫn cứ vậy được đeo lên ngón tay đối phương trong lòng hơi đau xót. Mẹ ơi, con xin lỗi! Nhưng để rời khỏi Thẩm Mộng Hi con không thể không làm vậy, con tin mẹ cũng hiểu cho con phải không?

"Hi tỷ tỷ, chúng ta cả đời đừng rời xa nhau?" Cô ôm ánh mắt đỏ hồng như thỏ con của nàng, cô biết người đàn bà này cảm động rồi, bây giờ đổ vào lửa thêm một chút dầu nữa, cô liền cách mục đính không còn xa.

"Ừ, chúng ta suốt đời không rời xa nhau, cuối cùng chị cũng đợi được những lời này, Nhan nhi chị yêu em." Rốt cuộc nàng cũng khóc, nàng ôm chặt Lạc Khuynh Nhan, Thẩm Mộng Hi biết đối phương trước đến nay rất trọng lời hứa, cho nên nàng tin tưởng không hề nghi ngờ vào lời hứa này.

Tối hôm đó hai người ôm nhau ngủ, đã hết những ngày chỉ mình nàng ôm cô. Nhìn đối phương nằm cạnh hơi thở đều đặn, khóe miệng nàng cong lên, nàng rất sợ đây là giấc mơ, Nhan nhi giờ đây đã ở bên nàng hơn nữa còn chấp thuận sống suốt đời với nàng. Nàng thận trọng rút cánh tay khỏi hõm cổ đối phương, sợ làm cô thức giấc. Nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười tựa như vầng thái dương đầy nắng.

----------------

"Tuyết Nhi, ngày chín tháng bảy đi! Ngày đó sinh nhật Thẩm Mộng Hi, tớ muốn tặng chị ta một 'bất ngờ vui vẻ'..." Hôm nay như thường lệ Mục Tuyết Nhi lại gọi Lạc Khuynh Nhan.

"Vệ sĩ Thẩm Mộng Hi chẳng phải theo sau sao? Làm sao xử lý chứ? Muốn tớ cho người cản trở bọn họ hơi không thực tế đi, bộ đội đặc chủng lận đó!" Mục Tuyết Nhi có chút khó xử, lần trước Lạc Khuynh Nhan cũng thử bỏ trốn, bất luận cô cho bao nhiêu người giúp đi nữa cũng bị người của Thẩm Mộng Hi cho mấy chiêu là đo ván, hơn nữa còn khủng bố hơn trên người bọn họ đều có súng, những người được phái đi đó thậm chí có người một đi không trở lại...

"Cậu có thể yên tâm, bây giờ số xe giám sát tớ đã giảm từ năm xuống còn một, hôm sinh nhật tớ sẽ tận lực nghĩ cách kêu chị ta không cho bọn họ đi theo, đến lúc đó vẫn phải nhờ cả vào cậu giúp đỡ tớ." Lạc Khuynh Nhan hơi bất lực nói, quyền lực và tiền tài của Thẩm Mộng Hi là số một ở Tây Thanh thị, gia tộc Tuyết Nhi cùng lắm chỉ trên tầng lớp trung lưu một chút, muốn đối đầu chị ấy chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Năm ngoái Tuyết Nhi giúp đỡ cô bị Thẩm Mộng Hi phát giác, công ty nhà họ liền tụt dốc không phanh thiếu chút đứng trên bờ vực phá sản, nếu không phải cô lấy tự sát uy hiếp, e rằng gia tộc Tuyết Nhi dù tài cỡ nào cũng không gượng dậy được như hôm nay.

"Không thành vấn đề, cứ yên tâm! Lần này chúng ta sẽ làm thần không biết quỷ không hay, Thẩm Mộng Hi tuyệt đối không thể đoán là tớ lần trước đã bị chị ta giáo huấn mà vẫn giúp đỡ cậu." Mục Tuyết Nhi hơi đau lòng người bạn tốt của mình, Thẩm Mộng Hi kia quả thực không phải loại người tốt đẹp gì cho cam.

"Cảm ơn cậu Tuyết Nhi, không có cậu giúp đỡ, chắc tớ sụp đổ mất." Cô cảm thấy có thể quen biết Mục Tuyết Nhi nhất định nhờ kiếp trước đã làm không ít việc thiện, nhưng gặp Thẩm Mộng Hi chắc do nhiều đời trước đã gây nên việc cướp bóc, cho nên mới ứng ở kiếp này.

"Nhan Nhan, giữa bọn mình còn cần những lời này sao? Hơn nữa hành vi Thẩm Mộng Hi như vậy ai có lương tâm cũng đều không thể vừa mắt. Phải rồi, chi phiếu một trăm vạn* của cậu đủ không? Không đủ cứ nói tớ cho cậu mượn thêm một trăm..." Thật ra Mục Tuyết Nhi định nói là cho, nhưng nghĩ theo tích cách của cô nhất định sẽ không nhận, vẫn là nói cho mượn! (1.000.000 nhân dân tệ khoảng ba tỷ ba trăm bảy mươi lăm triệu tiền Việt a ba lala ° △ °|||).

"Đủ, tớ đáng được có, ngày đó cậu mua ít y phục giúp tớ, tớ không muốn đồ đạc của chị ta..." Nói đến đối phương cô nghiến răng nghiến lợi, cô chán ghét nàng mà lại phải bên cạnh nàng lâu như vậy.

"Ok, bỏ quách chúng đi! Được rồi, tớ cúp máy, thời gian cũng sắp rồi..." Mục Tuyết Nhi rất sảng khoái đồng ý. Nhưng cô cũng rất e ngại Thẩm Mộng Hi mỹ nhân giảo hoạt này, một năm trước bị cô ta phát hiện chính mình đã giúp Lạc Khuynh Nhan bỏ trốn, xém chút hại công ty phá sản, còn xém bị mấy tên côn đồ làm nhục, may mắn từ nhỏ có học mấy ngón võ phòng thân mới không để mấy gã đó thực hiện được.

Vừa dập máy Lạc Khuynh Nhan thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có người gõ cửa, thiếu chút nữa dọa cô chết ngất. Ngẩng đầu thì ra là thư ký Tiểu Đường của Thẩm Mộng Hi.

"Giám đốc Lạc, Thẩm tổng mời chị qua chỗ cô ấy một chút!" Tiểu Đường nhìn vẻ mặt hoảng sợ của cô, chính mình cũng đâu phải quỷ lại dọa cô sợ như vậy?

Lạc Khuynh Nhan nghe xong nhìn qua văn phòng đối diện thấy Thẩm Mộng Hi hình như đang cười với mình, trong lòng bắt đầu khẩn trương, không biết khác thường vừa rồi có bị nhìn thấy.

"Hi tỷ tỷ, tìm em có việc gì?" Cô cố sức cho giọng bình thường nhưng âm điệu vẫn bị run rẩy.

Thẩm Mộng Hi phất tay, ra hiệu Tiểu Đường ra ngoài được rồi, sau đó lập tức kéo cô đến ngồi lên sô pha "Nhan nhi, khi không lại đổ mồ hôi vậy?" Thẩm Mộng Hi nói xong rút mấy mẫu khăn giấy bên cạnh nhẹ nhàng chậm cho cô.

"Chắc do bao tử?" Cô không đọc được suy nghĩ của Thẩm Mộng Hi lúc này, nhưng cô biết đối phương rất nhạy bén nên làm bộ mếu máo có chút mất tự nhiên... làm mặt thống khổ che bụng.

Thẩm Mộng Hi thản nhiên liếc nhìn mặt cô mếu máo tay đặt trên bụng "Nếu đau qua phòng nghỉ của chị nghỉ ngơi nha?" Ngữ khí nàng vẫn ôn nhu không có điểm nào khác thường, điều này càng khiến cô hốt hoảng. Thẩm Mộng Hi đỡ cô nằm lên giường, lúc sau mới đút cô uống thuốc dạ dày, rồi đắp chăn ngay ngắn chỉnh lại điều hòa cho vừa, lúc này mới xoay người rời phòng nghỉ "Lâu Nhất , tra cho tôi ai vừa điện cho Lạc Khuynh Nhan." Thẩm Mộng Hi đứng cạnh cửa kính nhìn xuống dòng xe như nước, giọng nói trầm xuống cực điểm lệnh cho đầu dây bên kia.

-------------------------------------------------------

Đọc trước raw để lấy cảm hứng tiếp tục làm, thiệt tình là càng về sau mị càng muốn tăng xông máu. 

Hẹn gặp lại các bạn chương sau, vào ngày mai~ bái bai *vẫy vẫy khăn* cảm ơn các bạn đã đọc mấy chương qua ahihi~~~

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận