Saved Font

Trước/140Sau

Trói Buộc Tình Yêu

Chương 71 - Ghen

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Lạc Khuynh Nhan, chị với cô ta đang làm gì vậy?"

Một tiếng rống giận quen thuộc vang khắp toàn bộ hành lang lầu mười một.

Mục Tuyết Nhi bị dọa hoảng hồn, theo bản năng ôm chặt lấy Lạc Khuynh Nhan. Còn Lạc Khuynh Nhan thì cứng ngắc tại chỗ, nhìn mờ mịt về phía nguồn phát ra tiếng nói.

Cùng tiếng giày cao gót bước đi gấp rút, một dung nhan kiều mị quen thuộc xuất hiện trước mặt Lạc Khuynh Nhan. Cô bước lên dùng tay trái đẩy cái tay Mục Tuyết Nhi đang ôm chặt phần lưng Lạc Khuynh Nhan, sau đó đứng chen vào giữa hai cô, dung nhan xinh đẹp hướng về Lạc Khuynh Nhan, chỉ là vẻ mặt tràn đầy lửa ghen cùng tức giận.

Mục Tuyết Nhi không phản ứng kịp liền bị An Mộ Ca thô lỗ kéo ra, đứng tại nơi đó ngây ngẩn, nhìn mờ mịt dáng lưng của cô.

"Lạc Khuynh Nhan, các chị rốt cuộc đang làm gì vậy?"

An Mộ Ca cảm thấy mắt đã bị một màn kia đâm bị thương, vốn chiều nay dụng tâm ăn mặt một phen, muốn đến đón Lạc Khuynh Nhan đi xem phim. Thế nhưng cứ đứng chờ lâu dưới lầu cũng không phải cách, dù sao đến giờ hẹn vẫn còn nửa giờ, dứt khoát lên lầu một chút coi Lạc Khuynh Nhan có nhà không, như vậy cũng có thể gặp được chị ấy sớm một chút, kết quả hai người lại đang bên nhau 'hôn' thắm thiết.

Thực ra cũng không thể trách An Mộ Ca, bởi vì đèn cứ chớp tắt không ngừng lúc sáng lúc tối, Mục Tuyết Nhi thì ngẩng đầu nói chuyện với Lạc Khuynh Nhan, sau đó ánh đèn lại tối sầm, nhìn không khác nào đang hôn nhau.

"Hả?"

Lạc Khuynh Nhan không phản ứng kịp, An Mộ Ca làm sao lại đột nhiên xuất hiện chứ? Cô chỉ có thể theo bản năng đáp một câu.

"Em là ai vậy?"

Lúc này Mục Tuyết Nhi mới có phản ứng, cô gái này động tác cũng quá không ôn nhu đi! Bị cổ đẩy tay ra cô bây giờ cơ hồ cảm thấy có chút đau đau, cho nên cũng không cao hứng nắm lấy tay cô gái kia muốn cho cô xoay người lại.

"Ái..."

An Mộ Ca kêu đau một tiếng, Mục Tuyết Nhi nắm trúng vết thương, hơn nữa lực đạo không nhẹ.

Lúc này Lạc Khuynh Nhan mới lấy lại tinh thần, tại sao An Mộ Ca lại ở đây? Bất quá thấy An Mộ Ca che cánh tay phải, tức giận nhìn về Mục Tuyết Nhi, cô cũng biết An Mộ Ca ghen, hơn nữa có thể đã hiểu lầm.

"Thả ra!"

An Mộ Ca xoay người hét lên với Mục Tuyết Nhi.

"Ôi? Là em à!"

Mục Tuyết Nhi không ngờ xoay người lại là một khuôn mặt kiều mị, chỉ là do đau đớn mà có chút vặn vẹo, đây không phải tiểu công chúa nhà An Đức Mỗ sao? Mục Tuyết Nhi buông An Mộ Ca ra, An Mộ Ca cũng không đối mặt cô, chuyển hướng về Lạc Khuynh Nhan, bĩu cái môi lên thật cao, tựa hồ muốn Lạc Khuynh Nhan phải cho cô một lời giải thích.

"Mấy người ồn ào đủ chưa, gây gổ đánh nhau thì về nhà có được không? Tôi còn phải thi cử nữa!"

Cánh cửa chỗ hành lang bất ngờ mở ra, một giọng nam lớn tiếng vang lên, ngay sau là dáng một học sinh nam mặc quần cụt áo lót xuất hiện.

"..."

"..."

"..."

Éc, ba vị đại mỹ nữ a!!! Mắt tên con trai sáng lên, bỗng nhiên khách khí nói.

"Các chị cứ trò chuyện, cứ trò chuyện, thật ra không ồn đâu, haha!"

Hắn có chút si mê nhìn vẻ mặt tức giận của An Mộ Ca, lai nước nào mà cho cảm giác tuyệt thật.

"Chúng ta vào trong rồi nói được không?"

Lạc Khuynh Nhan móc trong túi xách ra chìa khóa, vừa mở khóa vừa hỏi.

An Mộ Ca vừa vào liền thẳng đến ngồi lên sa lông, sau đó dùng ánh mắt dò xét nhìn Lạc Khuynh Nhan cùng Mục Tuyết Nhi. Tình địch, tình địch, chỗ nào cũng có tình địch, Lạc Khuynh Nhan đào hoa sao mà nhiều vậy, hơn nữa tại sao tất cả đều là nữ??? Thật ra cô cũng không nghĩ cả cô cũng là một trong số đào hoa của Lạc Khuynh Nhan.

Mục Tuyết Nhi nhìn oán hận mọc um tùm trong mắt An Mộ Ca, cô thế nào cũng cứ cảm thấy An Mộ Ca ánh mắt bén nhọn nhìn cô giống như đang nhìn tiểu tam câu dẫn chồng mình. Ánh mắt oán giận nhìn Lạc Khuynh Nhan giống như nhìn chồng mình đi vượt giới hạn vậy, quá quỷ dị.

"Mục Tuyết Nhi, bạn tốt của chị, em đã từng gặp."

Lạc Khuynh Nhan giới thiệu.

"Thật có lỗi, vừa rồi thật không phải."

Mục Tuyết Nhi có chút lúng túng nhìn An Mộ Ca, vừa vào cửa cô mới phát hiện cánh tay phải An Mộ Ca băng bó treo trước ngực, hình như rõ ràng mình đã nắm cánh tay phải em ấy, Mục Tuyết Nhi có chút bất an, dù sao người ta cũng giúp đỡ mình với Lạc Khuynh nhan thoát khỏi Thẩm Mộng Hi.

Bạn tốt? Thật chỉ như vậy thôi sao? Chẳng lẽ vừa rồi mình nhìn nhầm?

Lúc trước An Mộ Ca trong phòng rửa tay thấy Mục Tuyết Nhi đã không vừa mắt, vừa rồi lại trước cửa cùng Lạc Khuynh Nhan ôm nhau thật chặt, thấy thế nào cũng là tình địch.

"Chị không giới thiệu em với chị ấy sao?"

An Mộ Ca dùng cánh tay trái không bị thương nũng nịu hỏi.

"Chị ấy đã biết em, hẳn là không cần giới thiệu?!"

Lạc Khuynh Nhan làm sao không hiểu ý của An Mộ Ca! Nhưng cô là giả ngây giả ngô, đối với tình hình bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra nên xử lý thế nào, mới vừa ở bên nhau cùng em ấy liền bị Mục Tuyết Nhi gặp phải.

Mục Tuyết Nhi thuận thế gật đầu một cái, các cô không phải sớm đã gặp nhau rồi sao, sao lại còn phải giới thiệu? Hơn nữa ánh mắt tiểu thư An Đức Mỗ nhìn thế nào cũng tràn đầy tình yêu với Nhan Nhan, sẽ không lại thích Nhan Nhan chứ? Mục Tuyết Nhi bị suy nghĩ của mình dù dọa, tốt nhất không phải, tốt nhất không phải nha, nếu không lại thêm phiền phức, Mục Tuyết Nhi yên lặng cầu nguyện.

Cô thà rằng Lạc Khuynh Nhan thích đàn ông cũng không muốn cậu ấy thích phụ nữ, như vậy cô còn lý do để mình buông tay.

"Nhưng mà, em là người phụ nữ của chị, chuyện này chị ấy đã biết chưa?"

An Mộ Ca dùng giọng mềm mại nói toạc, lúc nhìn về phía Mục Tuyết Nhi, thần sắc mang thị uy, giống như con sư tử đang bảo vệ chủ quyền vậy. Cô không nói mình là bạn gái, vì cô cảm thấy như thế còn chưa đủ đô, quả nhiên, sắc mặt Mục Tuyết Nhi tái nhợt như tờ giấy trắng.

Ai, có phải em hận chưa thể cho người trong toàn thiên hạ đều biết có phải không? Lạc Khuynh Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Mục Tuyết Nhi biểu tình kinh ngạc.

"Hai người..."

Mục Tuyết Nhi không biết nên mở miệng thế nào, cô sợ mục tiêu một mực giữ vững tình bạn của mình với Lạc Khuynh Nhan sẽ vỡ tan tành.

Sao lại lắc đầu chứ? An Mộ Ca mất hứng nhẹ nhàng bấm cổ tay Lạc Khuynh Nhan một cái, sau đó dùng ánh mắt ủy khuất nhìn cô.

Lạc Khuynh Nhan nhận được ánh mắt dò hỏi từ hai hướng, cảm giác áp lực bội phần, không tiếng động thở dài.

"Tuyết Nhi, tớ với em ấy... ở bên nhau."

Mặc dù mình không tình nguyện, nhưng vẫn đúng là ở bên nhau...

Ở bên nhau là sao? Chẳng lẽ lần này không phải một mình em ấy đơn phương Nhan Nhan?

"Ở bên nhau, ý cậu là, hai người... là quan hệ người yêu?"

Mục Tuyết Nhi có chút run rẩy nói ra những lời này, nghe vẫn rất thuận miệng, nhưng chỉ cô mới biết để nói ra những lời này cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả khí lực của cô.

Đôi mi thanh tú của An Mộ Ca nhẹ nhàng nhúc nhích.

"Không sai, là quan hệ người yêu, Lạc Khuynh Nhan cũng vậy, là người phụ nữ của em."

Cô nhẹ nhàng đứng lên, kéo tay Lạc Khuynh Nhan, hai con ngươi xanh thẳm khiêu khích nhìn chăm chăm Mục Tuyết Nhi. Nhìn đi, chị đối chị ấy có thể chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, nhưng chị ấy đối với chị tuyệt đối cũng tồn tại tâm tư như của em.

"Tuyết Nhi, cậu sao vậy?"

Sắc mặt Lạc Khuynh Nhan cũng trở nên có chút khó coi, bản thân cô vốn là nhạy cảm, nét mặt Mục Tuyết Nhi không giống vẻ mặt một người bạn nên có khi biết bạn mình có người yêu, mà là, có chút giống nét mặt thất tình, ngậm đắng nuốt cay. Nhưng Lạc Khuynh Nhan vẫn không dám tin, bởi vì cô luôn luôn xem Mục Tuyết Nhi là khuê mật, không mong xuất hiện một người nữa đối với cô như Thẩm Mộng Hi.

"Không có gì, chỉ là hơi chút kinh ngạc mà thôi..."

Mục Tuyết Nhi cắn răng cố gắng khắc chế xúc động muốn rơi lệ. Không thể được, không thể được, tại sao Nhan Nhan bỗng nhiên lại cùng với cô tiểu công chúa đó chứ? Chắc chắn có nguyên nhân, chắc chắn là vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng Mục Tuyết Nhi dịu đi một chút, cô phải đơn độc nói chuyện với Lạc Khuynh Nhan, Lạc Khuynh Nhan chắc chắn có chuyện gạt cô. Bởi vì biểu tình Lạc Khuynh Nhan hơi khổ sở cùng không biết làm sao, không hề có chút nào ngượng ngùng nên có khi giới thiệu người mình yêu, mà biểu tình An Mộ Ca ngoại trừ khiêu khích thị uy ra, còn có từng tia ngượng ngùng của cô gái nhỏ, ánh mắt nhìn Lạc Khuynh Nhan cũng đầy ắp nhu tình.

Nhìn sắc mặt Mục Tuyết Nhi dần dần khôi phục bình thường, trong lòng lạc Khuynh Nhan có chút phức tạp, nhưng cảnh giác cũng đã buông xuống. Có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều, dù sao Tuyết Nhi cũng không giống Thẩm Mộng Hi, hơn nữa người thân cận nhất bây giờ của mình chính là Tuyết Nhi...

"Lạc Khuynh Nhan, chị ăn cơm chưa? Chưa ăn thì em đưa chị đi lầu hai ở quảng trường Thời Đại ăn món Pháp đi, ở đó rất được!"

An Mộ Ca thấy hai người họ cũng không mở miệng, buộc lòng lên tiếng phá vỡ không khí trầm tĩnh quỷ dị này, bây giờ cô phải thực hiện kế hoạch hẹn hò đã vạch ra lúc trước của mình, thiếu chút nữa vì chuyện này mà giận đến quên mất. Chỉ có điều An Mộ Ca là nhìn Lạc Khuynh Nhan hỏi, hoàn toàn không có ý cho Mục Tuyết Nhi cùng đi.

"Không cần đâu, chị ăn ở nhà cha nuôi rồi!... Tuyết Nhi chắc cậu vẫn chưa ăn tối?"

Lạc Khuynh Nhan tỉnh bơ rút tay ra khỏi cánh tay An Mộ Ca, qua loa lấy lệ đáp, sau đó ôn nhu hỏi thăm Mục Tuyết Nhi.

"Ừm, Nhan Nhan, mấy ngày này tớ ở khách sạn thỉnh thoảng có ra ngoài dạo một chút, phát hiện buổi tối con đường có rất nhiều đồ ăn vặt, tụi mình đi ăn vặt đi, cậu ăn rồi cũng có thể ăn thêm một chút."

Mục Tuyết Nhi liếc thấy động tác vừa rồi của Lạc Khuynh Nhan, càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình, quả nhiên có chút kỳ quặc.

Nếu lúc này trong tay An Mộ Ca có đao, nhất định sẽ không chút do dự hướng Mục Tuyết Nhi đâm một phát, ghen tuông trong lòng cô có thể đem đi ướp chua mười cân thức ăn được rồi, hơn nữa Lạc Khuynh Nhan lại còn gật đầu đồng ý làm cô khó chịu.

"Lạc Khuynh Nhan, em muốn ăn món Pháp làm sao đây?"

An Mộ Ca ê ẩm hỏi.

Mình là bạn gái chị ấy, sao chị ấy có thể trực tiếp coi thường ý kiến của mình đồng ý ý kiến người khác chứ? Hơn nữa người kia còn rõ ràng có ý với chị. An Mộ Ca ủy khuất nhìn Lạc Khuynh Nhan, hy vọng cô có thể thay đổi chủ ý.

"Chị nhớ con đường này cũng có một quán ăn Pháp khá tốt, nhìn cũng ra dáng lắm, giá cả lại tiện nghi, không biết có được mùi vị như món Pháp không? Hôm nay chị mời khách để chị mời hai người đi ăn đi?"

Mục Tuyết Nhi vội vàng nói, nếu bây giờ Lạc Khuynh Nhan với An Mộ Ca đã bên nhau, mặc dù có thể không phải tự thân tình nguyện, nhưng tóm lại bây giờ An Mộ Ca vẫn là bạn gái cậu ấy, cô không muốn khó xử Lạc khuynh Nhan, nhưng cũng không muốn An Mộ Ca được như ý. Hơn nưa tiền trên người cô dù sao cũng là công tước An Đức Mỗ cho, cũng coi như tiền của An Mộ Ca, dùng tiền em ấy mời em ấy ăn cơm, cảm giác đó quả thật sướng không thể thốt nên lời!!! [=))))))]

Lúc gần rạng sáng, tài xế của An Mộ Ca mới đưa Lạc Khuynh Nhan với Mục Tuyết Nhi đến dưới khu nhà.

"Tuyết Nhi, hôm nay cậu ngủ lại chỗ tớ đi!"

Lạc Khuynh Nhan thuận miệng nói.

An Mộ Ca vốn vẫn ở trong xe, sau khi nghe những lời này của Lạc Khuynh Nhan lập tức xuống xe vọt đến bên cạnh Lạc Khuynh Nhan.

"Lạc Khuynh Nhan, hôm nay em cũng muốn ngủ lại!"

Vội vã đối Lạc Khuynh Nhan nói, ánh mắt kia để lộ nóng nảy cùng tha thiết.

"Được..."

Cô chẳng qua chỉ thuận miệng nói như vậy, hơn nữa cũng nói rất nhỏ giọng, nhưng An Mộ Ca vẫn nghe được. Hơn nữa hôm nay cô vốn muốn đem chuyện công tước An Đức Mỗ giao phó cho Mục Tuyết Nhi rõ ràng, để bọn họ cũng đề phòng chỗ không ổn, dù sao thận trọng mới đạt được lâu bền, dẫu sao ở Pháp vẫn là địa bàn công tước An Đức Mỗ.

Cái bà chị này thật đáng thét, Thẩm Mộng Hi vẫn còn đỡ hơn... mặc dù Thẩm Mộng Hi hơi đáng sợ một chút, để tim mình kinh hoảng, nhưng không có như bà chị này khiến mình chán ghét.

Đợi Lạc Khuynh Nhan đưa đồ ngủ đồ lót các loại vật phẩn chưa từng dùng qua cho Mục Tuyết Nhi chuẩn bị đi tắm xong, cô mới thở phào nhẹ nhõm, Mục Tuyết Nhi với An Mộ Ca cảm giác như hai đầu nam châm cùng cực vậy, bài xích lẫn nhau, chỉ còn chưa xẹt ra lửa, đặc biệt là cô bị kẹt ở giữa, cảm giác tóc gáy cũng muốn dựng lên, rất sợ hai người tùy thời đánh nhau, dù khả năng này có chút nhỏ...

"Lạc Khuynh Nhan, trong lòng em không được thoải mái."

An Mộ Ca nhân cơ hội ngồi vào bên người Lạc Khuynh Nhan, dùng biểu tình ủy khuất nhìn Lạc Khuynh Nhan, hôm nay vốn là ngày hẹn hò lãng mạn đều bị Mục Tuyết Nhi phá hỏng, làm gì cũng tính Mục Tuyết Nhi vào, ghét nhất là mỗi lúc mình muốn nắm tay Lạc Khuynh Nhan, Mục Tuyết Nhi đều trước mình một bước dắt tay Lạc Khuynh Nhan, kéo chị ấy đi mấy chỗ khác, rõ ràng khi dễ mình là thương binh. Hơn nữa ghét nhất mỗi lần chị ấy cứ tranh trả tiền, khiến cho mình cảm thấy bản thân thật không phải không biết nên nói gì.

Nếu An Mộ Ca biết tiền Mục Tuyết Nhi là Lộ Dịch Tư cho, nhất định sẽ phun ra lửa...

"Ăn món Pháp phải dùng dao nĩa, em cảm thấy có thể dùng sao?"

Hôm nay ra ngoài ăn vặt cơ hồ đều không cần đũa với mấy vật phẩm khác, đều dùng tăm trúc cắm lên ăn, hơn nữa căn bản đều là cô đút An Mộ Ca, em ấy còn không thoải mái cái gì, Thẩm Mộng Hi còn không được đãi ngộ đó.

Nhớ đến Thẩm Mộng Hi, trái tim Lạc Khuynh Nhan bỗng đau nhói, không biết Thẩm Mộng Hi bây giờ ra sao, chị ấy lại không được đi tìm mình, nhất định sẽ thấy rất khó chịu?! Bỏ đi, đợi sau khi mình tiêu hủy tài liệu, liền sẽ liên lạc Lục Chấn Thiên, cũng không cần để họ tùy thời đều kinh hồn bạt vía phòng bị tài liệu về Thẩm Mộng Hi sẽ bị tiết lộ ra ngoài.

"Nhưng mà, Lạc Khuynh Nhan, em vốn muốn ở một mình với chị mà..."

An Mộ Ca mềm oặt bò vào cổ Lạc Khuynh Nhan uể oải nói, bây giờ cô cầu nguyện cho Mục Tuyết Nhi nhanh lên quay về Pháp, tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện.

Đợi cho An Mộ Ca đi tắm, Mục Tuyết Nhi với Lạc Khuynh Nhan hết sức ăn ý chụm đầu lại, Lạc Khuynh Nhan mở âm thanh tivi to lên một chút, sau đó mở tin nhắn điện thoại di động Tuyết Nhi lên gõ một loạt.

【Tớ bị công tước An Đức Mỗ cầm chân, tất cả tội chứng Thẩm Mộng Hi đều nằm trong tay lão, điều kiện là cùng con gái lão qua lại 2 năm.】

Từng chữ tin nhắn được đánh ra để Mục Tuyết Nhi có chút kinh hãi, đúng như cô nghĩ, nhưng Nhan Nhan sẽ vì Thẩm Mộng Hi mà đồng ý điều kiện của hắn, điều này nằm ngoài dự liệu của cô, dẫu sao Thẩm Mộng Hi đã hủy hoại nhà và nông trường của Lạc Khuynh Nhan, hơn nữa nếu không phải chuyện đó cha mẹ cậu ấy cũng không qua đời.

"Hai người chụm lại gần như vậy làm cái gì?"

An Mộ Ca vì muốn lén quan sát Mục Tuyết Nhi có mưu đồ quấy rối gì bạn gái nhà mình không, cho nên đặc biệt không đóng cửa liền trực tiếp bọc khăn tắm vọt ra ngoài, kết quả nhìn thấy Lạc Khuynh Nhan với Mục Tuyết Nhi mặt hai người cũng sắp dính vào nhau, nghi ngờ lại tức giận chất vấn.

-----------------------------------------------------------

Huhuhu chị Lạc với chị Thẩm mà không ngọt ngào như đường trả lại đau thương chap này cho tui là tui drop luôn a! Cái gì mà đút cho An Mộ Ca ăn a, damage đụng nóc nhà rồi.

P/S : Tui ghi sổ, tui ghim pặc pặc, huhuhu.

Trước/140Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Tiên Tôn