Saved Font

Trước/53Sau

Trọn Kiếp Một Người

Chương 19: Mộng Cảnh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cố Đông Hoa từ từ mở mắt, đập vào mắt hắn là một mảnh tối om, xung quanh cơ hồ trống rỗng. Hắn vô thức bước đi, sự vật trước mắt dần dần hiện lên. Bầu trời đêm, mặt trăng tròn tỏa sáng trên đầu. Hắn nhìn xung quanh đánh giá một lúc, dường như đây là một rừng trúc. Cố Đông Hoa không biết tại sao mình lại xuất hiện ở đây, nhưng trực giác cho hắn biết nơi đây có thứ gì đang chờ đợi hắn. Hắn bước về phía trước, xuyên qua rừng trúc, trông thấy có ánh sáng phát ra từ căn nhà gỗ trước mặt. Trong đó mơ hồ truyền ra tiếng khóc trẻ con.

Cố Đông Hoa nhè nhẹ bước đến bên cửa, khẽ đẩy cửa nhìn vào bên trong. Bên trong nội thất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế trúc. Chiếc đèn đặt ở trên bàn phát ra ánh sáng le lói, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào. Trong khi đó, tiếng khóc vẫn truyền ra từng đợt khiến hắn không tự chủ được mà bước vào bên trong xem xét. Cố Đông Hoa bước đến nơi phát ra tiếng khóc, lại phát hiện một gian phòng khác, trong đó có một chiếc giường nhỏ. Trên chiếc giường, một tiểu nam tử ngồi đó, hai hàng lệ chảy dài trên khuôn mặt. Không hiểu sao khi chứng kiến cảnh tượng này, Cố Đông Hoa chợt thấy nghẹn lại, một cảm giác đau thỉnh thoảng nhói lên bên ngực trái. Hắn nhìn đứa bé, kinh ngạc kêu lên:

- Mạc Vân!

Dù cho ánh sáng yếu ớt, nhưng Cố Đông Hoa vẫn dễ dàng nhận ra được, đứa trẻ này chính là Mạc Vân, nhưng y chỉ khoảng năm sáu tuổi.

Cố Đông Hoa tiến lại gần Mạc Vân, định chạm vào, nhưng phát hiện ra đây chỉ là ảo ảnh, hắn căn bản không thể chạm vào được. Hắn cứ đứng đó, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Vân, nhìn dáng vẻ yếu đuối của y bày ra trước hắn, khác hẳn với vẻ lạnh lùng bề ngoài của y. Hắn hiểu, đây dường như mới chính là con người thật của y, là những gì sâu thẳm trong thâm tâm của Mạc Vân. Có thể y không quan tâm đến nó, cũng có thể y ra sức chối bỏ nó. Nhưng Cố Đông Hoa biết quá khứ của y đã chịu nhiều tổn thương, làm cho một đứa trẻ bé bỏng phải gồng mình ra mang lấy hận thù mà đáng lẽ tâm hồn ngây thơ đó không nên nghĩ tới. Hắn đột nhiên muốn bảo vệ y, bảo vệ đứa trẻ tội nghiệp đang ở trước mắt.

Nhưng... Y không cần hắn bảo vệ. Đúng thế, không cần. Y căm ghét hắn, hận hắn vì sao lại có cuộc sống tốt đẹp, còn y thì chỉ phải chịu những đau khổ. Dường như tạo hóa trêu đùa, gắn kết bọn hắn lại với nhau, lại tạo ra ranh giới giữa hai người.

Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng Cố Đông Hoa, hắn quay người rời khỏi đó. Không biết hắn đi bao lâu, đi mãi, đi mãi, đến lúc không còn thấy gì nữa, mọi thứ trước mắt tối sầm.

- Đông Hoa! Mau tỉnh lại!

Cố Đông Hoa mơ hồ mở mắt lại, đôi mắt vì nhắm quá lâu nên có chút khó chịu khi tiếp xúc với ánh sáng. Hắn chớp mắt vài cái, nhận ra Hàn Minh và Trình Thiên mang vẻ mặt lo lắng đang nhìn mình.

- Cuối cùng ngươi cũng chịu tỉnh rồi.

Cố Đông Hoa khó khăn lắm mới ngồi dậy được, cơ thể hơi đau nhức, tay chân quấn đầy những dải băng. Có thể thấy được hắn đã bị thương nặng đến mức nào. Hắn quay sang Hàn Minh hỏi:

- Sư phụ, đồ đệ đã nằm đây bao lâu rồi?

- Ngươi đã nằm suốt hai ngày một đêm rồi. Bây giờ ngươi còn thương tích, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã rồi trở về Thanh Phong phái.

Hai ngày một đêm rồi à? Thì ra hắn đã nằm lâu như thế. Thảo nào bây giờ chỉ còn một chút sức lực, muốn ngồi dậy cũng khó khăn. Trình Thiên ân cần bảo:

- Đông Hoa, ngươi cứ nằm ở đây đi. Để sư thúc đi lấy thức ăn cho ngươi.

- Đa tạ sư thúc.

Hàn Minh cũng theo Trình Thiên ra ngoài, để lại một mình Cố Đông Hoa nằm trong phòng. Hắn nằm đó, suy nghĩ rất nhiều, lại nhớ đến cảnh tượng trong mơ, dù biết là mơ nhưng lại chân thật đến vậy. Hắn nhớ đến khuôn mặt sợ hãi của Mạc Vân, khuôn mặt ướt đẫm vì nước mắt, khiến trong lòng hắn như có kim châm vào.

Cái gì là chính tà? Cái gì là thiện ác? Hắn không quan tâm, hắn căn bản không để ý. Hắn chỉ biết mỗi người khi sinh ra đều thánh khiết thiện lương, nếu như cuộc đời không vấy bẩn lương tâm của họ thì liệu họ có trở nên tàn ác không? Có lẽ Mạc Vân cũng có cái phần thánh khiết thiện lương đó, chẳng qua nó bị thù hận che lấp mất mà thôi. Ông trời gắn kết hắn và y, có lẽ cũng là để cho hắn kéo y ra khỏi hắc ám đau thương, cùng hắn đi đến nơi quang minh chiếu rọi.

- Mạc Vân. Từ bây giờ... ta muốn hiểu thêm nhiều điều về ngươi.

Hình như có một cảm xúc kì lạ ấm áp không nói thành lời đang dâng trào trong lòng hắn. Đó là gì thế?

Ở một nơi cách xa đó, một nam tử áo đỏ tỉnh lại, nét mặt hồng hào, đầy sinh khí. Đôi mắt y nhìn xa xăm, đôi môi khẽ mấp máy:

- Thứ cảm xúc vừa xuất hiện trong lòng ta... là gì vậy nhỉ?

Trước/53Sau

Theo Dõi Bình Luận