Saved Font

Trước/53Sau

Trọn Kiếp Một Người

Chương 25: Đồng Tâm Hoa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cố Đông Hoa lật từng trang sách xem xét tỉ mỉ. Trong quyển sách này có rất nhiều loại hoa thảo kì lạ, nhiều loài hắn đã từng nghe nói, nhiều loài lại chưa từng thấy bao giờ. Lật hết quyển sách cũng không tìm được thứ mình muốn tìm, hắn chán nản bỏ xuống. Bỗng hắn phát hiện được thứ gì đó, vội cầm quyển sách lên.

- Trang giấy này dường như hơi dày hơn những trang khác.

Cố Đông Hoa mân mê trang giấy, một lát sau, hắn cũng tìm ra được: hai trang giấy này bị dán dính vào nhau, dường như là muốn che giấu điều gì đó.

Cố Đông Hoa lấy nước trà thấm qua mép trang sách, nhẹ nhàng gỡ ra. Ở bên trong quả nhiên có chữ.

- Là ai đã làm chuyện này?

Hắn cũng không quá bận tâm, gỡ ra hai trang giấy dính liền, xem trên đó ghi những gì.

Đập vào mắt hắn là hai hình vẽ hai loài hoa, một đóa hoa trăm cánh đỏ thắm đẹp đẽ, một đóa hoa lại đen tuyền một màu, nhìn thế nào cũng không ra vẻ đẹp. Bên dưới hình vẽ huyết hoa chỉ có duy nhất một cái tên, ngoài ra không còn bất kì thông tin nào. Cố Đông Hoa lẩm nhẩm đọc ba chữ trên trang giấy.

- Đồng Tâm Hoa?

Hắn giở bàn tay trái của mình lên, so sánh với bức vẽ. Đóa hoa huyết sắc trăm cánh, toát ra nét bí ẩn vẫn nằm đó, đẹp đẽ và rực rỡ.

- Đúng là nó rồi.

Hắn lại đưa mắt nhìn sang hình vẽ bên cạnh, không hề có một chữ nào khác. Hắn gấp lại quyển sách, tự bảo:

- Dù sao ta cũng đã biết được tên của huyết hoa này. Đồng Tâm Hoa...

Phút chốc hắn bỗng cảm thấy cái tên này như đang cười nhạo mình. Đồng tâm sao? Ngay cả suy nghĩ của y hắn còn không hiểu rõ. Như vậy liệu có gọi là đồng tâm?

Cùng lúc đó, trong tòa viện nằm sâu trong núi, một nam nhân mặc huyết y đang ngồi trên ghế, trong tay cầm một quyển sách.

- Đây là Đồng Tâm Hoa?

- Đúng vậy, rất chắc chắn.

Nam tử đó chính là Mạc Vân, y xoay người nhìn sư phụ mình, Quái Lão Tử.

- Quyển sách này ở đâu người có?

- Từ một người bằng hữu của ta.

Mạc Vân gấp lại quyển sách, mỉm cười thâm ý.

- Ta rất mong chờ được gặp vị bằng hữu đó của người.

Tại Thanh Phong phái, sau khi đã xem xong quyển sách, Cố Đông Hoa bước đến thư phòng, trả lại quyển sách về vị trí cũ sau đó quay trở lại về phòng. Sau khi đã yên vị trên giường, hắn bắt đầu thấy hiếu kì về chuyện giữa mình và Mạc Vân. Không biết lí do nào đã gắn hai người họ với nhau lại như vậy.

Vừa mới định chợp mắt nghỉ ngơi, Cố Đông Hoa nghe thấy tiếng gõ cửa.

- Đại sư huynh, đệ là Hạ Hoài An đây.

- Đệ vào đi!

Hạ Hoài An bước vào trong phòng, tay bưng một lồng thức ăn.

- Đệ nghĩ huynh vừa mới về, có lẽ chưa kịp dùng bữa nên đem đến cho huynh.

- Phiền đệ rồi.

Hạ Hoài An ngồi xuống, đem thức ăn bày ra bàn, mùi hương thơm lừng tỏa ra. Cố Đông Hoa định ăn nhưng thấy ánh mắt của y cứ dán vào trên người mình thì cảm thấy không được tự nhiên.

- Đệ còn có chuyện gì?

Hạ Hoài An hơi lúng túng, y đứng lên.

- Không có chuyện gì. Sư huynh cứ dùng bữa đi.

Y vội vàng đi ra ngoài. Cố Đông Hoa nhìn theo mỉm cười. Người sư đệ này của hắn lúc nào cũng như thế, y hiền lành và đơn thuần, từ nhỏ phụ mẫu mất sớm, không có nơi nương tựa. Một lần tam sư thúc Triệu La Thành ra ngoài gặp được y, cảm thấy y có thiên phú học võ nên thu nhận làm đồ đệ.

Nhắc đến tam sư thúc, dường như đã lâu rồi Cố Đông Hoa chưa trông thấy. Mấy lần hỏi sư phụ hắn thì nghe được sư thúc đang bế quan.

Cố Đông Hoa đang phân vân không biết có nên đi thỉnh an Triệu La Thành hay không. Dù sao thì vị tam sư thúc này của hắn thường mặt vô biểu tình, lãnh đạm, xa cách.

- Có lẽ là để lần sau đi. Dù sao bây giờ ta cũng phải hỏi ý kiến sư phụ về việc đi ra bên ngoài một thời gian.

- Đại sư huynh vừa về sao lại định đi lần nữa?

Triệu Hàn vừa chạy tới trước cửa phòng vừa nói.

- Sư huynh chỉ vừa định thôi.

Cố Đông Hoa mỉm cười nhìn Triệu Hàn.

- Đệ đến đây có việc gì?

- Sư phụ muốn gặp huynh, hình như là có chuyện quan trọng.

- Ta biết rồi.

Cố Đông Hoa bước ra khỏi phòng, Triệu Hàn chạy theo nói.

- Sư huynh, xong chuyện rồi huynh tiếp tục chơi cờ với đệ được không?

- Được!

Triệu Hàn còn muốn đi theo Cố Đông Hoa, nhưng phía sau truyền đến tiếng của Mã Phi.

- Triệu Hàn! Đi theo ta!

Y đành phải chạy về hướng của Mã Phi. Dù sao sư phụ cũng chỉ tìm đại sư huynh, y có đi theo cũng chẳng làm gì.

Cố Đông Hoa đứng trước cửa phòng Hàn Minh.

- Sư phụ, đệ tử tới rồi đây.

Phía trong vang lên tiếng của Hàn Minh, có phần hơi mệt mỏi.

- Vào đi!

Trước/53Sau

Theo Dõi Bình Luận