Saved Font

Trước/53Sau

Trọn Kiếp Một Người

Chương 41: Tỏ Bày

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhẹ nhàng đặt Mạc Vân xuống giường, Cố Đông Hoa bước ra ngoài gọi Mạc Hồng. Nàng bước vào trong nhìn thấy Mạc Vân đã hôn mê thì hơi bối rối.

- Muội không hiểu lắm về y thuật. Nhưng nhìn tình hình này thì ca ca có lẽ chỉ hôn mê một thời gian thôi. Cố đại ca không cần quá lo lắng, có lẽ vài canh giờ nữa huynh ấy sẽ tỉnh.

Cố Đông Hoa bước lại cầm cổ tay Mạc Vân mà bắt mạch, xác định mạch đập bình thường mới yên tâm. Mạc Hồng nhìn thấy vẻ mặt của Cố Đông Hoa thì mỉm cười, nhanh chân bước ra ngoài.

- Muội có việc không thể ở đây được. Phiền huynh trông chừng ca ca giúp muội.

Mạc Hồng còn rất hảo tâm mà đóng cửa lại giúp hai người. Trước khi đi, nàng còn nói vọng vào:

- Nếu không phiền thì xin Cố đại ca giúp ca ca thay quần áo. Mặc nữ trang có thể làm huynh ấy khó chịu.

Ngoài phòng tiếng bước chân xa dần nhưng tiếng cười khúc khích thi thoảng còn vọng lại.

Cố Đông Hoa ngồi trong phòng, đánh giá xung quanh một chút. Căn phòng này bày trí đơn giản, hơn nữa lại có mùi hương quen thuộc. Xem ra đây là phòng của Mạc Vân ở Túy Nguyệt Lâu.

Hắn lại quay sang nhìn người đang nằm trên giường. Hiếm khi thấy Mạc Vân có dáng vẻ nhu thuận thế này trước mặt hắn. Cố Đông Hoa đưa ngón tay miết nhẹ lên khuôn mặt của Mạc Vân, miêu tả từng đường nét trên gương mặt đó. Xúc cảm mềm mại làm cho hắn lưu luyến. Hắn lại đưa tay khẽ chạm vào bờ môi đỏ mọng xinh đẹp, có cảm giác ấm và hơi ẩm ướt.

Cố Đông Hoa từ từ đưa gương mặt mình lại gần gương mặt của y. Khát vọng muốn đặt môi mình lên hai cánh môi xinh đẹp đó đang thôi thúc trong lòng hắn. Khoảng cách gần đến nổi có thể cảm nhận được hơi thở hai người đang giao hòa. Ngay khi sắp sửa chạm vào, hắn đột ngột dừng lại, đứng lên cách xa Mạc Vân. Hắn ngồi xuống ghế, cố gắng bình tâm lại.

- Vừa rồi tại sao ta lại mất kiềm chế như thế chứ?

Hắn biết mình thích Mạc Vân, trong lòng hắn có thứ khát vọng đó. Nhưng đó chỉ là tình cảm của một mình hắn. Nếu như y không hề có tình cảm với hắn, như thế chẳng khác nào là hắn cưỡng cầu, khiến cho y phải chịu thiệt thòi. Nếu cứ tiếp tục mất kiềm chế như thế, hắn không biết mình sẽ gây ra chuyện gì nữa.

- Ta không được làm như thế. Nhất định phải đợi được đến lúc Mạc Vân chấp nhận tình cảm của ta.

Cố Đông Hoa ngồi đó, thỉnh thoảng nhìn sang phía Mạc Vân. Trời về khuya nhưng hắn không thấy lạnh, bây giờ vẫn là mùa hè, cho dù ban đêm vẫn khá oi bức. Hắn tìm Mạc Hồng hỏi mượn thùng gỗ để đựng nước tắm. Mạc Hồng vừa thấy hắn thì vô cùng sốt sắng, hỏi han đủ điều.

- Ca ca đã tỉnh chưa? Huynh ở trong đó có làm gì không?

Trước giọng điệu đầy vẻ trêu chọc của Mạc Hồng, Cố Đông Hoa đành đáp qua loa cho xong chuyện.

Hắn định tắm ở một căn phòng khác, nhưng những căn phòng khác đều có mùi son phấn. Bất đắc dĩ, hắn đành phải khiêng thùng gỗ vào phòng của Mạc Vân. Nhìn y đang ngủ say trên giường, hắn lầm bầm.

- Chắc y sẽ không tỉnh lại lúc này đâu.

Từ từ gỡ bỏ hết trang sức trên tóc, Cố Đông Hoa thoát y phục bước vào trong thùng gỗ. Nước mát lạnh làm tâm tình hắn thoải mái hơn rất nhiều. Ngâm một lúc sau, hắn mặc y phục vào. Nhìn thoáng qua Mạc Vân, hắn phân vân không biết có nên tắm cho y hay không. Ở đây không có nam nhân, chỉ toàn nữ nhân. Mạc Hồng cho dù là muội muội nhưng cũng là nữ nhi nên cũng không thể được. Ngẫm đi ngẫm lại chỉ có mình hắn là nam nhân.

- Đều là nam nhân chắc không có việc gì.

Cố Đông Hoa thay một thùng nước khác, pha một ít nước ấm vì sợ y bị lạnh. Hắn từ từ gỡ bỏ trang sức, kéo vạt áo ra từ từ thoát y phục cho Mạc Vân. Nếu là trước đây, hắn sẽ chẳng cảm thấy có việc gì, bởi khi đó bản thân thanh tâm quả dục, còn bây giờ thì người trong lòng đang ở trước mắt, lại còn đang trong trạng thái như thế này nữa, quả thật khó mà kiềm nén.

Cố gắng trấn an bản thân, hành xử đúng kiểu phi lễ chớ nhìn, đúng mực chính nhân quân tử, Cố Đông Hoa ôm Mạc Vân đặt vào trong thùng gỗ. Đôi mắt hắn không tự chủ được mà liếc nhìn bả vai trắng mịn, trong lòng bỗng dưng cảm thấy khô nóng. Hắn hơi hốt hoảng, cố gắng tắm thật nhanh cho Mạc Vân, sau đó mặc lại y phục cho y.

Khẽ đặt y lên giường, hắn đứng ở cửa sổ cho gió lạnh tràn vào, mong muốn giảm bớt nóng bức trong người. Mãi một lát sau, hắn trở lại giường, tắt đèn, nằm xuống định ngủ. Dù sao lần trước cũng đã ngủ chung, thêm lần nữa chắc không có vấn đề, huống hồ hắn không có làm cái gì cả.

Mạc Hồng đi ngang qua thấy phòng đã tắt đèn thì nhẹ nhàng đi về phòng, nhất quyết "không làm phiền".

Cố Đông Hoa nằm quay ra ngoài không ngủ được. Màn đêm yên tĩnh đến nỗi hắn nghe được tiếng tim đập của mình rất rõ ràng. Hắn quay vào trong, đối mặt với khuôn mặt say ngủ của Mạc Vân, khẽ thì thầm.

- Mạc Vân, ta thích ngươi!

Trước/53Sau

Theo Dõi Bình Luận