Saved Font

Trước/53Sau

Trọn Kiếp Một Người

Chương 50: Pn 1: Gặp Gỡ Nhờ Duyên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thời gian này ở Tam Xuyên đang tổ chức lễ hội, phố xá người qua lại đông đúc, cực kì náo nhiệt. Mặc dù đang là giữa trưa, mặt trời lên cao, nắng chiếu xuống làm không khí có phần oi bức nhưng trên khuôn mặt mọi người vẫn không hề có nét khó chịu. Các hàng quán bên đường bày biện mặt hàng, lớn tiếng mời chào, thỉnh thoảng lại bắt gặp những đoàn tạp kĩ ca hát ngâm xướng, một đám người vây quanh xem náo nhiệt, cười đùa. Mấy hàng thức ăn đã dọn ra từ lâu, đủ loại hương thơm quanh quẩn khắp hang cùng ngõ ngách.

Mọi người ai ai cũng háo hức, bận rộn, chăm chú vào việc của mình, chẳng ai để ý đến nơi gốc cây bên hồ Tam Hợp. Không biết từ bao giờ, nơi đó đã có một tiểu hài tử đang ngồi dựa vào thân cây.

Tiểu hài tử nhìn sơ qua chỉ độ mười tuổi, cả người bẩn thỉu nhếch nhác, gương mặt lem luốc tràn đầy mệt mỏi, làn da tái nhợt, dáng người lại nhỏ yếu, gầy gò, phỏng chừng đã phải nhịn đói nhiều ngày.

Người tụ tập ở hồ Tam Hợp rất nhiều, thế nhưng chẳng có ai để ý đến hắn. Tiểu hài tử dựa vào thân cây, cố sức gắng gượng để không bị ngã ra đất. Hắn nhìn xung quanh, bộ dáng đầy mong chờ xem có người nào cho ít thức ăn, nhưng chờ mãi không thấy ai. Người nào cũng đi lướt qua hắn, có vài người thấy hắn thì nhỏ giọng bàn tán, có kẻ lại chỉ chỏ, trêu chọc, nhưng tuyệt nhiên không có kẻ nào ra tay giúp đỡ. Mãi đến lúc hắn tưởng chừng như không cầm cự được nữa, một vạt áo trắng bỗng xuất hiện ngay trước mắt. Một cái mà thầu đột ngột xuất hiện trước mắt, tiếp đó là một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ trên đỉnh đầu.

- Cho ngươi.

Hắn ngẩn đầu lên, ánh sáng chiếu từ trên tàng cây xuống làm khuôn mặt người này trở nên không rõ ràng, nhưng hắn vẫn có thể thấy được người này là một tiểu thiếu niên, có lẽ cũng xấp xỉ tuổi của hắn. Giọng nói ôn hòa nhẹ nhàng lại làm cho người ta có một cảm giác thư thái dễ chịu.

Hắn cầm lấy chiếc bánh, thấp giọng nói:

- Đa tạ!

Chỉ thấy tiểu thiếu niên khẽ nở nụ cười, sau đó từ từ bước đi xa dần. Nhìn theo bóng áo trắng đang dần dần khuất trong dòng người, trong lòng hắn không hiểu sao bỗng cảm thấy có chút mất mát.

Người đến người đi, duyên gặp gỡ chắc cũng chỉ đến thế thôi.

Lại một ngày nữa trôi qua, hôm nay vẫn thế, giữa dòng người đông đúc, vẫn là tiểu hài tử đó ngồi dựa vào gốc cây.

Thật ra hắn đã có ý định rời khỏi đây, dù sao ở đây cũng không thể xin được chút thức ăn nào. Cả ngày hôm qua chỉ ăn một cái màn thầu, hôm nay đã sớm đói lả. Bất quá hắn cũng đã quen với cảnh đói khát, xem ra tình hình cũng không quá tồi tệ. Chẳng qua hắn có một cái hi vọng nho nhỏ, hắn muốn chờ ở đây, chờ đợi một bóng áo trắng. Một người chỉ mới vừa gặp lần đầu, không hiểu vì sao hắn lại thấy lưu luyến.

Thế nhưng đợi mãi, đến lúc mặt trời đã ngả bóng, người đi đường cũng đã thưa vắng, bóng người ấy vẫn không hề xuất hiện. Hắn bắt đầu tự cười nhạo chính mình, không hiểu bản thân đã nghĩ gì lại hành động như thế. Chẳng qua là ngẫu nhiên gặp gỡ, ngẫu nhiên giúp đỡ, vậy mà hắn cứ tin là người kia sẽ trở lại tìm hắn. Có lẽ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mà thôi.

Người qua đường, đến cuối cùng vẫn là người qua đường...

Chí ít là thế. Đúng là hắn đã nghĩ như thế cho đến khi một lần nữa nhìn thấy bóng dáng kia. Một cảm giác khó nói thành lời chợt dâng lên trong lòng hắn. Thì ra vẫn có người không bỏ rơi hắn...

Tiểu thiếu niên từ từ bước lại gần hắn, vẫn là một thân bạch y thanh thoát, khí chất nho nhã. Hắn vội đứng lên, cũng không biết là để làm gì nữa, chỉ thấy đối diện là một gương mặt thanh tú, không phải là kinh diễm làm người khác chói mắt, mà là đem đến cho người ta cảm giác thư thái. Tiểu thiếu niên đưa cho hắn một bọc giấy, hắn đưa tay nhận lấy, trông thấy bên trong là những chiếc bánh còn nóng. Người đối diện nở nụ cười nhu hòa.

- Ngươi đói lắm phải không? Mau ăn đi!

- Đa tạ.

Hắn thấp giọng trả lời, nhưng trong tâm lại có một cái gì đó lạnh lẽo. Có lẽ người này chỉ đơn thuần thấy hắn đáng thương nên mới ra tay chút ít. Còn nụ cười này, có lẽ cũng không phải cho một mình hắn đi.

Là do hắn tự mình suy diễn. Rõ ràng chỉ vừa gặp nhau, vì cái gì hắn lại suy nghĩ nhiều đến thế. Rồi người này cũng sẽ giống như những kẻ khác, bố thí cho hắn xong lại bỏ mặc hắn tự sinh tự diệt.

Hắn tự cười rồi cầm một chiếc bánh đưa lên miệng cắn. Hơi nóng từ từ lan tỏa trong khoang miệng, nhưng lòng hắn lại chẳng cảm thấy chút ấm áp nào. Bất chợt lại nghe người đối diện lên tiếng:

- Tại sao ở đây chỉ có mình ngươi? Nhà của ngươi ở đâu?

- Ta không có nhà.

Đúng vậy, hắn cũng không biết đâu là nhà của mình nữa. Nay đây mai đó, lang thang vô định, hệt như cuộc đời của hắn.

- Vậy ngươi theo ta về nhà đi.

Hắn giật mình, còn tưởng mình nghe lầm, sửng sốt nhắc lại.

- Theo ngươi về nhà?

Tiểu thiếu niên mỉm cười.

- Đúng vậy, về nhà của ta.

Lúc này người đi theo bên cạnh tiểu thiếu niên mới nói:

- Thiếu gia, việc này...

- Ta tự biết sắp xếp.

Tiểu thiếu niên lại quay sang hắn, biểu tình như muốn hỏi hắn có đồng ý hay không. Hắn chợt thấy mắt mình hơi cay cay. Nhà? Hắn thật sự sẽ có nhà hay sao? Đây liệu có phải là mơ hay không? Hắn không biết nói gì, chỉ biết ra sức gật đầu.

- Vậy ngươi theo ta.

Hắn nhìn theo bóng lưng người trước mắt, bỗng dưng thốt ra một câu.

- Ngươi tên là gì?

- Ta tên Hàn Lãnh Nguyệt - Tiểu thiếu quay đầu lại - Còn ngươi tên gì?

- Ta tên...

Hắn định nói nhưng chợt nhớ ra, bản thân làm gì có tên. Hắn chỉ là một kẻ lang thang, không ai đoái hoài, làm gì có ai bận tâm đến tên của hắn.

- Ta không có tên. Ta chỉ nhớ lúc còn nhỏ đã từng sống chung với một ông lão. Ông ấy gọi ta là Tiểu Thạch, ông ấy nói muốn ta phải biết cứng rắn như đá, có thế mới không bị người khác khinh rẻ.

Hàn Lãnh Nguyệt trầm ngâm giây lát, sau đó cười nói:

- Nếu như vậy để ta đặt cho ngươi một cái tên. Thiên Dương. Thạch Thiên Dương.

Thạch Thiên Dương. Hắn đã có tên rồi. Từ bây giờ hắn chính là Thạch Thiên Dương.

Thạch Thiên Dương còn đang ngơ ngẩn, một bàn tay đã vươn đến nắm lấy tay hắn. Cúi đầu nhìn bàn tay trắng mịn màng của Hàn Lãnh Nguyệt đang nắm lấy bàn tay đen đủi xấu xí của mình, hắn bỗng cảm thấy ông trời có lẽ vẫn còn để mắt đến hắn. Chỉ nghe bên tai truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.

- Mau đi thôi!

Chẳng mấy chốc Thạch Thiên Dương đã bị kéo đi. Hắn bước đi theo bản năng, mọi thứ trước mắt dần mơ hồ, chỉ còn lại bóng bạch y đó. Cảm xúc ấm áp trong lòng bàn tay truyền đến cho hắn biết rằng: đây là thực, không phải mơ.

Trước/53Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đan Vũ Độc Tôn