Saved Font

Trước/102Sau

Trọng Sinh Chi Bạo Lực Trấn Áp

Chương 101: ✎Phiên Ngoại 1

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
1

Lúc Thẩm Việt gặp lại Trương Thanh Dữ, Trương Thanh Dữ đã trở thành ông chủ của công ty bọn họ.

Các minh tinh lớn bé ký hợp đồng với công ty như trúng được giải lớn, giá trị con người cũng lập tức nâng lên. Có một ông chủ quyền thế ngập trời, tài chính hùng hậu như vậy, tất cả mọi người đều biết ý nghĩa của chuyện này là gì.

Thẩm Việt nghe nói Trương Thanh Dữ trở thành ông chủ của mình thì hơi thất thần trong nháy mắt, dù người bên cạnh đang nói gì với cậu, cậu cũng không nghe thấy.

Trong lòng cậu vẫn luôn biết rõ, Trương Thanh Dữ cách cậu rất xa, muốn vươn tay chạm vào một chút, cũng không biết phải vươn đến nơi nào. Rõ ràng biết là vậy, nhưng lại vẫn luôn trộm giữ áo khoác của Trương Thanh Dữ, không muốn trả cho hắn, cũng chẳng muốn vứt đi.

Không có bất kỳ lý do gì để gặp hắn, không nhìn thấy hắn, chút tình cảm ít ỏi này cũng dần chết đi. Hiện tại Trương Thanh Dữ trở thành ông chủ của cậu, có lẽ mỗi ngày cậu sẽ có thể gặp được hắn, chẳng biết tại sao ý niệm này lại trốn ra được, có ép thế nào cũng không xuống.

Mỗi ngày Thẩm Việt đều không thể khống chế mà bắt đầu chờ mong, khi nào mới có thể gặp được Trương Thanh Dữ ở công ty.

Rốt cuộc cũng có một lần, cậu nhìn thấy hắn ở đại sảnh của công ty.

Dường như Trương Thanh Dữ ốm đi một chút, vóc dáng cao gầy được khóa lại dưới bộ tây trang phẳng phiu, có cảm giác cao quý trộn lẫn với lạnh nhạt. Hắn đang nghe người bên cạnh nói gì đó, khuôn mặt anh tuấn không hề có biểu tình, đôi môi mỏng đóng chặt lộ ra sự lạnh lẽo làm cho người ta không cách nào tiếp cận. Hắn vĩnh viễn sẽ luôn cao cao tại thượng như thế, ngay cả những kẻ cấp trên thường ngày hay quát mắng bọn họ cũng phải duy trì biểu tình cung kính khi ở trước mặt hắn.

Thẩm Việt và mấy người bên cạnh đều đứng tại chỗ, chờ bọn họ đi qua. Thẩm Việt nhìn Trương Thanh Dữ, đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng ngay cả chính mình cũng không biết.

Lúc này, Trương Thanh Dữ nhìn lướt qua bên đây, toàn thân của Thẩm Việt lập tức căng chặt, khi ánh mắt của Trương Thanh Dữ dừng lại trên người cậu, cậu thậm chí vì quá khẩn trương mà quên luôn phải hô hấp, cả người đều cứng đờ.

Chỉ có điều, Trương Thanh Dữ tùy ý liếc một cái, rồi lại thu ánh mắt về, đi lướt qua bọn họ.

Người cũng đã đi rồi, Thẩm Việt vẫn giật mình đứng tại chỗ không nhúc nhích, không phải khẩn trương, mà là vì lạnh thấu xương. Vừa rồi cậu chắc chắn đã cùng chạm mắt với Trương Thanh Dữ, nhưng ánh mắt của hắn lại cứ hờ hững, như đang nhìn một người xa lạ.

Điều này khiến cho tâm tình tràn ngập nhiệt huyết, thậm chí còn muốn ôm theo tâm tư đi chào hỏi của cậu biến thành một sự chê cười.

Cũng may người bên cạnh vẫn đang bàn luận về Trương Thanh Dữ, không phát hiện ra sự khác thường của cậu.

"Khí thế của ông chủ mạnh quá, vừa nãy hắn mới liếc mắt một cái, tôi còn chẳng dám thở." Bên cạnh có người nói như vậy.

"Đúng rồi, cậu thấy Tưởng Thiên Dục bên cạnh ông chủ không? Là người đang nổi gần đây, nghe nói cậu ta là người của ông chủ đó, cố ý hủy hợp đồng với công ty XX, theo ông chủ của chúng ta đến đây."

"Woa, mệnh cũng tốt quá đi, chỉ cần ôm đùi, không cần nỗ lực thì vẫn sẽ ngày càng nổi tiếng."

"Chậc, người bên cạnh ông chủ không phải chỉ có một mình cậu ta đâu, thường xuyên thay đổi...Không có ai là lâu dài."

Thẩm Việt nghe mấy người bên cạnh nói chuyện, nhẹ nhàng nắm chặt tay, cúi đầu che lại cảm xúc trên mặt. Cậu không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì, khổ sở? Hay cái gì đó, dù sao cũng không phải dễ chịu.

Trương Thanh Dữ trở thành ông chủ của cậu, bức tường ngăn cách giữa bọn họ trở nên trong suốt, nhưng lại không mỏng đi...Rất xa xôi, phải làm sao, mới có thể đủ để đến được?

Vì sao người khác có thể, cậu lại không?

Cho dù trở thành quan hệ bao dưỡng như vậy, cậu sẽ càng gần với Trương Thanh Dữ hơn.

Rất kỳ lạ, càng xa xôi lại càng muốn nắm trong tay, cậu muốn Trương Thanh Dữ, muốn độc chiếm hắn, ý niệm này làm bỏng trái tim của cậu, vừa đau khổ lại vừa dày vò.

Cậu thích hắn đến thế sao?

2

Người đại diện cảm thấy gần đây Thẩm Việt rất chăm chỉ, mỗi ngày đều luyện vũ đạo ở phòng tập của công ty hoặc tập diễn đến khuya. Nhìn thấy nghệ sĩ mình dẫn dắt nổ lực như thế, người đại diện cảm thấy rất vui mừng, nghệ sĩ có thiên phú, khuôn mặt đẹp, lại chịu cố gắng như vậy, một ngày nào đó sẽ có thể tỏa sáng rực rỡ.

Ở trong thời đại nơi nơi ôm đùi, nhận cha nuôi này, còn có nghệ sĩ chịu khó không đi ngõ tắt như thế, quả thật là khó có được.

Thẩm Việt thật sự rất nỗ lực, một biểu tình vô cùng đơn giản, một động tác vô cùng đơn giản, cậu cũng có thể nhìn vào gương làm đi làm lại hàng chục hàng trăm lần, một lời kịch đơn giản, cậu cũng có thể nói suốt một ngày, lúc ăn cơm có đôi khi tay sẽ run rẩy, lúc nói chuyện giọng sẽ khô khốc.

Nỗ lực như vậy, cuối cùng cũng sẽ được hồi báo.

Đạo diễn tìm Thẩm Việt đóng phim ngày càng nhiều, bọn họ đều cảm thấy người này nhất định sẽ nổi tiếng, bởi vì khi người này yên yên tĩnh tĩnh đứng một chỗ chỉ khiến cho người ta cảm thấy đẹp đẽ, nhưng một khi nhập diễn, dường như thay đổi thành một người khác, làm cho người xem kinh hồn táng đảm, cả người cũng phải nổi da gà.

Thẩm Việt thật sự ngày càng nổi, lượng fans giống như quả cầu tuyết, càng lúc càng lớn, đến chỗ nào cũng đều có một nhóm fans đi theo. Chụp hình, đóng phim đều có ratings cao kinh người. Dường như ngày càng có xu thế nổi tiếng khắp cả nước.

Họp hội hằng năm của công ty, Thẩm Việt là nghệ sĩ được công ty nhìn trúng, được Trương Thanh Dữ đích thân trao giải.

Khi hai người bắt tay, Thẩm Việt nhìn Trương Thanh Dữ gần ngay trước mắt , trên mặt không có gì biểu tình, nhưng trong lòng lại sóng gió mãnh liệt, không thể ức chế được.

Nhìn xem, bây giờ bọn họ gần nhau đến vậy...Nỗ lực ngày ngày đêm đêm, dưới một cái bắt tay ngắn ngủi này, cậu cảm thấy đáng giá.

Lúc Trương Thanh Dữ muốn thu tay về, lại phát hiện đối phương vẫn nắm chặt tay mình. Hắn nghi hoặc nhìn Thẩm Việt, lúc này Thẩm Việt mới phục hồi tinh thần, mặt lập tức đỏ bừng, rút tay về, nhanh chóng xoay người đi xuống.

Trương Thanh Dữ sửng sờ trong chốc lát, thật lâu sau, hắn lộ ra một nụ cười như suy tư.

Thật ra từ lúc bắt đầu buổi họp hội hằng năm, Trương Thanh Dữ đã thấy Thẩm Việt, Thẩm Việt lớn lên rất đẹp, trong một hàng minh tinh, liếc mắt một cái cũng có thể dễ dàng nhìn thấy cậu, như được đục lỗ, rất đặc biệt.

Trương Thanh Dữ chỉ cảm thấy đối phương có hơi quen mắt, đã gặp ở đâu? Nhớ không ra, lại nhìn thêm vài lần. Cho đến khi nãy, vẻ mặt bình tĩnh của đối phương đột nhiên ửng hồng, còn xấu hổ trốn đi. Hành động này làm hắn đột nhiên nhớ đến, đối phương là ai.

Thẩm Việt ngồi trong một góc, một ly tiếp một ly uống rượu giải sầu, nhớ đến dáng vẻ ngu xuẩn vừa rồi của mình, lập tức hối hận muốn chết. Cậu luyện tập lâu như vậy, diễn xuất đã thành một phần trong thân thể của cậu. Rõ ràng cậu có thể diễn ra dáng vẻ trấn định tự nhiên, nhưng khi bị Trương Thanh Dữ nhìn chằm chằm, cậu lập tức rối loạn, cuối cùng vì xấu hổ quá mà trực tiếp trốn đi. Càng nghĩ càng thấy mất mặt, Thẩm Việt dứt khoát cầm chai rượu, ra ngoài ban công uống.

Ban đêm gió lạnh, dần dần thổi tan hết nét ửng đỏ trên mặt, không có ánh đèn lóa mắt trong đại sảnh, cả thế giới như yên tĩnh lại.

Thẩm Việt kéo cà vạt, dựa vào lan can cười cười, nâng chai uống một ngụm rượu.

Vừa rồi cậu nắm tay Trương Thanh Dữ không buông, nghĩ đến hành động của mình, cậu lập tức cảm thấy đè nén trong lòng tan đi, trống rỗng sinh ra rất nhiều vui sướng.

Bóng đêm như nước, ướt át thấm lạnh phất qua, bởi vì uống rượu mà khuôn mặt hơi nóng lên, cơ thể Thẩm Việt mềm mại ghé vào lan can, trên mặt hơi say, dáng vẻ híp mắt như một chú mèo lười biếng.

Trương Thanh Dữ đến đây thì thấy dáng vẻ mềm oặt này của cậu.

"Thẩm Việt?" Hắn gọi cậu như vậy, quả nhiên đối phương lập tức cứng đờ, quay đầu lại, biểu tình như nhìn thấy quỷ, sau đó mặt lập tức ửng hồng, rõ ràng tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu.

Chẳng hiểu sao tâm trạng của Trương Thanh Dữ lại vui vẻ, không biết như thế nào mà đột nhiên cảm thấy hứng thú với đối phương.

"Thật ngại, đã nhiều năm không gặp, ngay từ đầu cũng không nhận ra, chẳng nghĩ đến cậu lại ở trong công ty của tôi." Trương Thanh Dữ bước qua dựa vào lan can, đứng bên cạnh Thẩm Việt.

Tim Thẩm Việt nhảy mấy cái, vì lời nói thân cận của Trương Thanh Dữ, cơ hồ cậu không biết phải mở miệng thế nào, chỉ lúng ta lúng túng nói: "Đúng vậy, thật trùng hợp."

Sau đó hai người đã nói rất nhiều, dường như Thẩm Việt không nhớ gì cả, cậu chỉ nhớ rõ đêm hôm đó thật tốt đẹp, gió rất ôn nhu, ánh trăng rất sáng.

Cuối cùng cậu lên giường với Trương Thanh Dữ, giống như nằm mơ vậy.

3

Thật không thể hiểu được, Trương Thanh Dữ và Thẩm Việt lại trở thành quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng. Hơn nữa ngay từ khi đoạn quan hệ này bắt đầu, cũng đã giằng co suốt ba năm.

Đương nhiên bên cạnh Trương Thanh Dữ không phải chỉ có một mình Thẩm Việt. Ngày tháng ở bên cạnh Trương Thanh Dữ, có bao nhiêu vui sướng thì cũng có bấy nhiêu đau khổ, giống như cả một đời ngắn ngủi đột nhiên bị quá nhiều cảm xúc kéo dài, lại như cả một đời thật dài, bị tình cảm buồn cười này lãng phí thành ngắn ngủi.

Ba năm, ngắn ngủi ba năm, Thẩm Việt dựa vào bản thân vượt qua thử thách kỹ thuật diễn, hơn nữa có Trương Thanh Dữ che chở, thuận gió thuận nước, như thế chẻ tre mà ngày càng nổi tiếng, năm nay nhận được danh hiệu "ảnh đế", trở thành nhân vật có tiếng tăm. Phố lớn ngõ nhỏ, quảng cáo trên màn hình LED, poster lớn tại trung tâm thương mại, ở đâu cũng có thể thấy được cậu.

Nổi tiếng rồi, nhưng cũng chẳng vui vẻ.

Có được Trương Thanh Dữ, càng không vui.

Cơ hồ Thẩm Việt đều liên tục bận rộn đóng phim ở bên ngoài, rất ít có cơ hội để gặp mặt Trương Thanh Dữ. Lúc ở bên ngoài đóng phim, có thể thường xuyên nhìn thấy tai tiếng của Trương Thanh Dữ cùng với một minh tinh nào đó trên mặt báo.

Mỗi lần như vậy cậu đều bình tĩnh gấp báo lại, đặt sang một bên, sau đó lại tự mình lâm vào trầm tư.

Lần này ra nước ngoài quay quảng cáo rất thuận lợi, Thẩm Việt ngồi máy bay suốt đêm để trở về thủ đô.

Cậu gọi điện cho Trương Thanh Dữ, người nhận lại là một nam nhân trẻ tuổi nào đó. Mới sáng sớm, Trương Thanh Dữ đã ngủ với người khác.

Tâm trạng nhảy nhót cũng yên lặng trong nháy mắt. Rất nhiều lần, cậu đã sớm quen...Thậm chí cậu còn tận mắt nhìn thấy Trương Thanh Dữ ôm những người khác.

Thẩm Việt đi trên đường lớn, đặt đôi tay lạnh đến mức kết băng ở bên miệng hà hơi, rồi để vào trong túi. Trên đường người đến người đi, rất chen chúc, nhưng tâm của Thẩm Việt lại vắng vẻ, trong lòng đau đớn từng trận.

Sau mỗi lần đau như vậy qua đi, rồi cũng sẽ tốt thôi. Cậu tự nói với bản thân.

4

Về đến nhà, Thẩm Việt tắm rửa rồi tiến vào trong ổ chăn ấm áp, uống một viên thuốc ngủ mới có thể thiếp đi.

Một giấc này vẫn luôn ngủ cho đến tối, có một cái ôm hữu lực ấm áp kéo cậu vào trong lòng.

Trương Thanh Dữ hôn môi cậu, nhẹ giọng nói: "Về từ lúc nào? Sao lại không gọi cho anh?"

Thẩm Việt cười cười, ôm hắn hôn một hồi: "Về từ tối qua."

Trương Thanh Dữ nhớ đến tối qua hắn đang ở chỗ của người khác, hiểu rõ gật đầu: "Ăn cơm chưa?"

Thẩm Việt giống như một chú mèo bám ở trên người hắn không chịu đứng dậy: "Chưa, anh nấu cho em đi."

Trương Thanh Dữ nhéo mũi cậu, chặn ngang bế cậu lên ôm đến sô pha ở phòng khách: "Được rồi, anh nấu cho em."

Thẩm Việt nhìn Trương Thanh Dữ đứng trong bếp nấu cơm cho mình, nhìn một hồi mũi cũng bắt đầu lên men.

Cậu thật sự rất thích Trương Thanh Dữ, càng bên nhau lâu ngày lại càng thích, thích đến nỗi tâm độc chiếm hắn ngày càng mạnh mẽ, cũng ngày càng không thể chịu đựng được.

Cơm nước xong, hai người ngồi trên sô pha cùng nhau xem phim Thẩm Việt đóng.

Thẩm Việt đột nhiên nói: "Thanh Dữ, anh nghĩ sao nếu em rút khỏi giới giải trí?"

Trương Thanh Dữ sửng sốt: "Xảy ra chuyện gì."

Thẩm Việt lắc đầu: "Không có gì, chẳng phải bây giờ em rất bận sao? Thường xuyên muốn gặp anh, nhưng lại phải đóng phim ở bên ngoài, em muốn mỗi ngày được nhìn thấy anh."

Trương Thanh Dữ đưa tay sờ tóc cậu, nói: "Không phải em rất thích đóng phim sao?"

Thẩm Việt đột nhiên vươn tay ôm Trương Thanh Dữ, rầu rĩ nói: "Em sợ anh bị người khác cướp đi..."

Trong lòng Trương Thanh Dữ run lên, không thể nói rõ là cảm giác gì, hắn biết Thẩm Việt rất thích hắn, hơn nữa Thẩm Việt còn rất ngoan, chưa bao giờ gây ồn ào, cho dù biết biết hắn ở bên cạnh người khác, trước nay cậu cũng chưa từng tỏ thái độ với hắn.

Nếu là trước kia hắn sẽ nghĩ, hoặc là Thẩm Việt không yêu hắn, hoặc là hắn có thể cho thứ Thẩm Việt muốn. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, là do Thẩm Việt quá yêu hắn.

"Em luôn sợ anh đi mất..." Trương Thanh Dữ nghe thấy Thẩm Việt nói như vậy.

Mà em không thể giữa được anh, cho nên muốn ầm ĩ cũng không dám, sợ anh quay quay lưng bỏ đi, em sẽ không thể giữ được anh. Em thích anh như vậy, anh có thể chỉ nhìn em thôi được không.

Thẩm Việt ôm chặt Trương Thanh Dữ, nước mắt nhanh chóng thấm ướt cổ áo của hắn: "Thanh Dữ, em rút lui...Được không?"

Thẩm Việt ở bên cạnh Trương Thanh Dữ ba năm, chưa từng khóc.

Hiện tại cậu khóc lóc hỏi hắn, cậu có thể từ bỏ tất cả, chỉ để giữ một mình hắn lại có được không.

Trương Thanh Dữ không nói gì, đột nhiên ấn Thẩm Việt ngã trên sô pha, mạnh mẽ tiến vào cơ thể cậu.

Trong nháy mắt Thẩm Việt càng khóc lớn hơn, vừa khóc vừa nói: "Trương Thanh Dữ, anh là tên khốn."

Trương Thanh Dữ đến gần hôn khóe miệng của cậu, thấp giọng cười, nói: "Ừ, anh là tên khốn. Nhưng em lại thích tên khốn này, không phải sao?"

Sau đó, bọn họ cùng nhau qua một đời, không có ai khác.

Trước/102Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hào Môn Trùng Sinh: Ác Ma Thiên Kim Trở Về