Saved Font

Trước/130Sau

Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 123: Kẻ Đa Tình Mới Là Kẻ Vô Tình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
: Kẻ đa tình mới là kẻ vô tình

Đêm cuối thu đã có thể cảm nhận được gió lạnh thấu xương thổi đến từ phương Bắc.

"Phản quân lợi dụng địa hình, đánh hạ ba quận của Tượng Châu, trùng hợp gặp thu hoạch vụ thu, nên đã dừng chân ở Liễu Châu, cấm quân và phản quân rơi vào cục diện bế tắc.

Trận phản loạn này vốn đã có thể dễ dàng giải quyết, nhưng quân sư của kẻ địch đã cố hết sức trì hoãn thời gian, khiến cho sĩ khí Tây Nam tăng vọt, phản quân từ từ lớn mạnh, e rằng khó mà bình ổn trong thời gian ngắn."

"Rơi vào cục diện bế tắc?"

"Vâng, hai quân giằng co, quân ta tổn thất nghiêm trọng.

Trừ khi điều thêm cấm quân từ kinh thành đến, nhưng chi viện cũng phải cần thời gian."

"Quân đội đóng ở biên giới đâu?"

Trương Khánh lắc đầu: "Thổ Phiên vẫn luôn nhăm nhe dòm ngó, ngoài mặt đầu hàng, bên trong lại ngấm ngầm kích động quân đội Đại Lý ở biên giới Tây Nam.

Quan gia thà rằng đánh lâu một chút, cũng sẽ không mạo hiểm điều binh."

"Có thể chiêu an không?"

"Chuyện này...!hình như phò mã cũng nghĩ tới, nhưng quân sư của phản tặc là Lư Thành Quân, sợ là khó, trừ khi hắn phản chiến."

"Bảo phò mã làm việc cẩn thận, trên chiến trường đao kiếm không có mắt."

Trương Khánh gật đầu, chần chừ hỏi: "Cô nương vì sao không tự mình gửi thư...!để bọn họ chuyển lời, dù sao cũng không thể truyền đạt hết ý."

Trên bàn thư báo bình an đã chất thành một chồng dày, bên cạnh lẳng lặng nằm một xấp thư hồi âm chưa bao giờ gửi đi.

"Ta không viết thư cho nàng, là muốn nàng luôn nhớ mãi trong lòng, không dám quên!"

Trương Khánh bĩu môi cười nói: "Thuật dạy phu quân của cô nương, thật là khiến thần có chút hâm mộ phò mã."

"Ta chỉ mong nàng..." Vừa nói vừa nhìn bụng mình: "Trở về sớm một chút."

"Đã làm cha thì cũng nên trầm ổn một chút."

Mùa mưa sớm ở Tây Nam đã qua.

Thời tiết ở đây khác với Trung Nguyên, luồng không khí lạnh đến cực kỳ muộn, dù đã vào Đông vẫn có thể mặc áo mỏng ra đường.

Nhưng rất nhiều binh sĩ trong cấm quân đều là người phương Bắc, không thể thích ứng loại thời tiết này, cũng vì vậy mà chiến lực giảm xuống không ít.

"Cô nương chỉ sai người dặn dò ngươi, làm việc phải cẩn thận."

Lý Thiếu Hoài tự mình băng bó vết thương trên tay: "Đã biết."

"Vết thương này của ngươi..."

Nàng lắc đầu: "Chỉ là thương ngoài da, không sao." Lại có vẻ bất đắc dĩ: "Nếu không làm thế này, sao có thể xua tan nghi ngờ của người khác."

"Đúng rồi!" Lý Thiếu Hoài đưa một bình rượu cho nàng: "Nguyên Trinh nói ngươi là người Thái Nguyên, tuy mùa mưa ở phương Nam đã qua, nhưng ở đất Quảng Nam này một năm bốn mùa đều ẩm ướt, đối với các ngươi có lẽ sẽ không dễ chịu, đây là rượu thuốc, chống ẩm."

"Ngươi cho rằng làm vậy là có thể thay đổi cái nhìn của ta." Vân Yên quay mặt đi lạnh lùng nói.

Lý Thiếu Hoài lắc lắc bình, buông xuống nói: "Ta chưa bao giờ nghĩ vậy."

Ngẩng đầu nói: "Ta biết trong lòng Vân cô nương có khúc mắc, ta cũng không thể thay đổi ai, chỉ là làm những việc nên làm mà thôi.

Ngươi là vì Nguyên Trinh nên mới bảo vệ ta, ta cũng chỉ là vì...!ngươi đối với Nguyên Trinh ngươi cũng là một người quan trọng.

Ngươi sợ nàng đau lòng, ta càng sợ nàng thương tâm."

"Ta chỉ là tì nữ của công chúa."

Lý Thiếu Hoài khẽ lắc đầu, nhắm mắt nói: "Ngươi là Vân Yên!"

Mở mắt ra sờ vào lòng ngực, lấy một miếng ngọc mỏng trong suốt ra, trong mắt lập loè ánh sáng: "Thế nhân đều nói Huệ Ninh công chúa lãnh ngạo, nhưng thật ra nàng trọng tình hơn bất kỳ ai."

Gió lạnh từ Châu Tây Ngoã Tử thổi về hướng nội thành phủ Khai Phong.

Vào đêm, cửa thành đóng, nhưng không cấm ăn khuya.

Thành Đông Kinh về đêm có rất nhiều ngoã tử* chẳng hạn như Tang gian ngoã tử, Trung ngoã, cùng với lớn lớn bé bé hơn 50 toà câu lan ngoã tử khác nhau.

Câu lan ngoã xá sở dĩ trở nên thịnh hành là bởi vì nó kết hợp được nhiều thú vui khác nhau, thoả mãn được cả thị giác, thính giác và tâm trạng sung sướng.

Bên trong khắp nơi đều lộ ra xa hoa lãng phí.

Kẻ có tiền muốn được hưởng thụ, kẻ sĩ để ý tu thân dưỡng tính.

Dần dần có người lưu truyền con cháu thế gia lưu luyến trong nơi Câu lan Ngoã xá quên đường về huỷ hoại tiền đồ bản thân, thậm chí một số gia tộc nghiêm khắc còn đề ra quy định không cho con cháu tới đây.

(*Ngoã tử: là một nơi trình diễn giải trí với các màn biểu diễn nghệ thuật dân gian vô cùng phong phú, hình thức này rất thịnh hành vào thời Bắc Tống và Nam Tống.)

Nhưng quy tắc không thể che lấp thiên tính, cũng không ngăn được tò mò.

"Nô tì đã hỏi thăm được, hôm nay trong ngoã tử, lều hoa sen có múa bóng, lều mẫu đơn có múa rối, cô nương muốn đi xem không?"

"Hôm nay phò mã đi đâu vậy?"

"Tiểu Lục Tử nói sắp vào Đông, Lại Bộ khảo hạch, tựa hồ Quan gian lại bắt đầu trọng dụng cô gia.

Hôm nay cô gia đã vào đại nội từ sớm, lúc này chỉ sợ cửa cung đã đóng, phải chờ đến sáng mai mới có thể về."

Triệu Tĩnh Xu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã nhá nhem tối.

"Cô nương?"

Nàng lấy lại tinh thần, đứng lên nói: "Tối nay không đi xem diễn."

"Nhưng tối nay múa rối trong lều mẫu đơn rất hiếm gặp." Ngàn Ngưng có chút mất mát đuổi theo Triệu Tĩnh Xu.

"Sân khấu còn ở đó, nghệ sĩ cũng phải ăn cơm, không chạy đi được." Triệu Tĩnh Xu xoay người vào phòng.

"Cô nương ngài tìm gì vậy?"

"Tìm quần áo của nàng."

"Quần áo của cô gia?"

"Ta chỉ mặc vừa quần áo của nàng."

"Ngài muốn mặc nam trang của cô gia đi ra ngoài sao?"

"Như vậy mới thoải mái.

Nếu không, mỗi lần đi ra ngoài đều phải che che giấu giấu, thật là khó chịu."

Ngàn Ngưng đứng sau lưng nàng bật cười: "Thì ra là cô nương muốn thoải mái."

Nàng vốn cho rằng trong cung quy tắc nghiêm ngặt, ra khỏi cung sẽ được tự do, ai ngờ các gia đình giàu có ngoài cung cũng nhiều quy tắc không kém, phân chia trong ngoài trạch rõ ràng như cấm cung.

Trong ngoài không dùng chung giếng, không chung phòng tắm, không chung nhà xí, nữ quyến ra khỏi cửa phải lấy khăn che đầu, khăn này được gọi là "mịch đầu khăn", dài đến lỗ tai.

Nhưng còn may là những quy tắc này chỉ xuất hiện trong gia đình giàu có và nhà sĩ hoạn, các bánh tánh bình thường không có nhiều bận tâm và phiền toái như vậy.

Triệu Tĩnh Xu mở một ngăn tủ ra, bên trong quần áo được xếp ngăn nắp gọn gàng, làm nàng có chút không nỡ xốc lên.

"Bình thường cô gia đều tự mình dọn dẹp." Ngàn Ngưng lại vội nói: "Đồ vật của cô gia cũng không cho người khác chạm vào."

Cuối cùng Triệu Tĩnh Xu vẫn hạ quyết tâm, lục lọi một hồi, cầm quần áo ướm thử trước gương: "Ta mặc bộ này khẳng định đẹp hơn nàng!"

"Đúng vậy, là cô nương nhà chúng ta thiên sinh lệ chất."

Triệu Tĩnh Xu buông quần áo trong tay: "Lần trước ở Quốc Tử Giám..."

Ngàn Ngưng biết công chúa lại nhớ tới chuyện cũ, vội nói: "Chiết nhị cũng đã chết, cô nương hà tất để ý loại người này."

Lại thấy Triệu Tĩnh Xu nhìn chằm chằm bộ quần áo kia xuất thần, chợt hiểu ra nói: "Cô nương đang nhớ đến lần đó cô gia chắn một đao cho ngài sao?"

"Thật ra...!ta vẫn không hiểu." Nàng không hiểu quá nhiều.

"Có lẽ là từ lúc đó cô gia đã thích cô nương rồi."

"Nhưng ta..." Triệu Tĩnh Xu nghẹn lời.

"Không biết làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, nhưng ngươi nói đại nội cũng có chuyện như vậy." Mới đầu Triệu Tĩnh Xu chỉ là vì thoát ly đại nội, lại không muốn gả chồng, nên mới kéo Đinh Thiệu Đức vào làm đệm lưng, nghĩ hai người đều là nữ, cho dù thành hôn cũng không sao.

Suy nghĩ đơn thuần, theo như nhu cầu.

Ngàn Ngưng không hiểu hàm nghĩa chân chính của lời nói kia, nên trả lời theo cách của mình: "Nếu tồn tại, vậy khẳng định là đúng, nếu không đúng, sao có thể tồn tại?"

Những lời hàm hồ này của Ngàn Ngưng lập tức giáp đáp tắc nghẽn trong lòng Triệu Tĩnh Xu: "Đúng vậy, ta thật ngốc."

Ra cung đã hơn một năm, chung sống lâu rồi, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đôi khi Ngàn Ngưng còn cảm thấy khổ cho cô gia nhà mình.

Rõ ràng hôn sự là do cô nương cưỡng ép mà thành, cuối cùng lại là tam phò mã chịu trận.

"Đáng thương cho cô gia, ra ngoài bị mọi người hiểu lầm, về nhà lại bị ngài vắng vẻ."

Triệu Tĩnh Xu thay một bộ trường bào có cổ màu xanh lá: "Ai vắng vẻ nàng? Vậy ai...!ai đó ở Phong Nhạc Lâu, lâu lâu lại đến đây."

"Nhưng A Ngưng nhớ lần gần nhất Cố cô nương đến là nửa năm trước đây."

"Ai Nha, ta mặc kệ!" Nàng bực bội gỡ trang sức trên đầu xuống, ngồi trước gương ra lệnh: "Nhanh lên, còn lề mề nữa tửu lâu sẽ đóng cửa."

Ngàn Ngưng che miệng cười: "Không đóng được, bốn chợ lớn Đông – Tây – Nam – Bắc của phủ Khai Phong đều không cấm ăn khuya."

Chiến hoả phương Nam chưa tàn, phố sá Đông Kinh vẫn nhộn nhịp như bao ngày, phồn hoa trong Phong Nhạc Lâu cũng chưa từng hạ màn, ngoài sảnh dựng sân khấu kịch, mỗi ngày đều có người biểu diễn.

Cô gái xinh đẹp mặc thiếu vải vung tay nhẹ nhàng đứng múa trên sân khấu, giống như cánh bướm mong manh, phía sau có người đệm nhạc, tiếng ngâm nga du dương vang lên, khoan khoái thính giác, cũng khoan khoái lòng người.

"Lần trước ta đã đến Phàn lâu, không ngờ Phong Nhạc Lâu còn lớn hơn nữa!" Triệu Tĩnh Xu thật sự ngạc nhiên bởi phồn hoa trước mắt.

Trong cung nếu không có chuyện gì long trọng, lúc bình thường cũng không khác các gia đình bá tánh bình thường là mấy.

Nhưng nơi này rõ ràng là xa hoa lãng phí hơn đại nội quá nhiều.

"Ai da, vị lang quân này thật là tuấn tú." Vừa vào cổng lớn, một cô gái trùm khăn liền cười tủm tỉm bước ra đón tiếp: "Vị lang quân này nhìn rất lạ mắt, lần đầu tới nơi này của chúng ta có phải không?"

Ngàn Ngưng theo bản năng liền đứng ra bảo vệ trước người chủ tử: "Tránh xa cô...!lang quân nhà ta ra, không được tới gần trong vòng một bước."

Thấy vậy, cô gái cho rằng nàng là vị lang quân trong nhà đại quan nào, vì thế thái độ càng thêm cung kính, lui về sau một bước: "Vâng vâng vâng, tiểu nhân mạo phạm, không biết lang quân..."

"Ta muốn tìm Cố thị!" Triệu Tĩnh Xu vuốt hai bên ria mép.

Thấy Triệu Tĩnh Xu cùng lắm chỉ mười mấy tuổi, cô gái híp mắt nói: "Lang quân thật là có mắt nhìn người, nhưng hôm nay Tam nương đã có hẹn, trong lâu chúng ta cũng có quy tắc."

"Lại là quy tắc." Triệu Tĩnh Xu nhướng mày: "Là quy tắc ngu xuẩn gì, quy tắc còn không phải do người định ra sao, hôm nay ta phải..."

Ngàn Ngưng kéo góc áo Triệu Tĩnh Xu: "Lang quân ~"

Kề tai nói nhỏ: "Sau lưng Phong Nhạc Lâu là Sở Vương phủ, chính là bá phụ của ngài, đừng náo loạn có được không?"

"Làm sao ngươi biết?"

"Cô gia từng nói với ta, có lẽ là sợ ngài tuỳ hứng..."

"A~" Triệu Tĩnh Xu xoay người: "Thì ra là ngươi đã thông đồng với nàng từ lâu."

"Không có không có, oan uổng quá!"

Cô gái nhìn chủ tớ hai người, ngạc nhiên hỏi: "Lang quân còn..."

"Muốn loại rượu ngon nhất ở đây của các ngươi, chọn cho ta một phòng tốt nhất để xem múa."

"Được, mời lang quân theo ta."

Triệu Tĩnh Xu đi theo cô gái lên lầu, vừa đi vừa nhìn quanh, hỏi: "Khi nào ta mới được gặp Cố thị?"

Cô gái tươi cười đáp: "Lang quân có điều không biết, quy tắc Tam nương gặp khách là tên phải hay, dung mạo cũng phải vừa mắt nàng, hoặc là người có danh tiếng trong thành Đông Kinh."

"Hừ, là Quan gia tuyển tú sao!"

"Cũng gần giống."

"Nhưng nàng cũng không phải họ Triệu."

Cô gái sửng sốt, quay đầu lại hỏi: "Chẳng lẽ lang quân họ Triệu?"

"Ta họ Triệu, nhưng không phải họ Triệu trong đại nội."

Cô gái thở phào: "Đến nhã gian rồi, đây là lầu hai, từ lan can nhìn xuống có thể thấy toàn cảnh sân khấu kịch."

"Lát nữa sẽ mang rượu và cô nương đánh đàn lên cho ngài."

Triệu Tĩnh Xu đi đến một căn phòng khác có rèm châu trên cửa, hỏi: "Phòng này là gì?"

Cô gái kia đi theo nói: "Đây là phòng mà Tam nương dành riêng để tiếp một vị khách đặc biệt, nhưng hình như vị khách quý đó sau khi thành hôn đã một năm nay không thấy đến."

"Người trong Phong Nhạc Lâu đều cho rằng vị khách kia sẽ tam môi lục sính đến đón Tam nương, kết quả..." Cô gái thở dài: "Tiểu nhân đi xuống chuẩn bị trước, nếu lang quân còn yêu cầu gì khác, kéo chuông trong phòng là được."

"Ừm."

——————

Gác mái vừa được sửa lại còn thơm mùi gỗ lê nhàn nhạt.

"Sao hôm nay lại có hứng thú đến nơi này của ta?"

Đinh Thiệu Đức ôm Mi Sương, vuốt vuốt bộ lông dài của nó.

Mi Sương có vẻ rất thích nàng, cuộn tròn trong lòng nàng cọ cọ.

"Hôm nay Quan gia triệu kiến ta, hình như có ý muốn thử, có lẽ là ta không quá hợp ý ngài, bị răn dạy, sau đó đến Lại Bộ.

Ai, trong đại nội toàn là chuyện phiền lòng." Trước kia mỗi khi gặp chuyện phiền lòng nàng thường tới nơi này, sau khi thành hôn có thể dọn khỏi Đinh trạch, ít chuyện phiền lòng, cũng ít đến đây.

Gió lạnh từ sông Biện Hà thổi qua rèm châu, Cố thị rót một ly rượu cho nàng: "Sắp đến mùa Đông, sinh nhật Tứ Lang cũng sắp đến rồi."

"Năm nào cũng vậy, không có gì đặc biệt." Lại hỏi: "Chiến sự phương Nam thế nào rồi?"

"Vừa qua mùa mưa, thiên thời địa lợi nhân hoà, phản quân chiếm cứ Tây Nam, đoạt thành chiếm núi, các tướng bất đồng ý kiến, Tây Nam liên tục chiến bại."

"Quan gia phái Tào làm soái, vốn là quyết định sai lầm."

"Người đời đều nói Tào năng ngôn thiện biện, làm người khẳng khái."

"Hắn khẳng khái là dựa trên sự tham lam của bản thân, tranh thủ danh tiếng.

Quan gia chỉ nhìn kết quá, lại không biết quân tình ở tiền tuyến."

"Dù Quan gia biết, thì Tào cũng là người của Thánh nhân."

Đinh Thiệu Đức trầm mặc.

"Ngươi đưa nhóm người kia đến Quảng Nam, ta sợ Đinh Thiệu Văn sẽ mượn việc này động sát tâm."

Cố thị sửng sốt: "Những người đó đều là..."

"Thôi, trên chiến trường, chưa chắc hữu dụng."

Cố thị hạ giọng, rũ mắt nói: "Ngươi làm vậy, chỉ là không muốn Tam công chúa đau lòng, nhưng nàng, một chút cũng không động lòng."

Đinh Thiệu Đức uống một ly rượu: "Công chúa nghĩ thế nào ta không quan tâm, ta chỉ không muốn nàng đau lòng.

Ngày đó thành hôn, ta đã thấy vết thương chồng chất trong mắt nàng."

"Tam nương, bên ngoài có người uống say gây sự, nói là muốn ngài đích thân ra tiếp hắn." Một tên tiểu nhị bước lên nói.

"Ai?"

"Hắn nói hắn họ Triệu, kêu Triệu Dung."

"Triệu Dung?" Cố thị cảm thấy cái tên này rất lạ, chưa từng nghe.

Đinh Thiệu Đức buông mèo xuống, bước nhanh lại bắt lấy tay tên tiểu nhị hỏi: "Có phải là cao gần bằng ta?"

Tên tiểu nhị nhớ lại, vội vàng gật đầu.

"Nguyên Dung!" Đinh Thiệu Đức lập tức ném tên tiểu nhị ra, chạy xuống lầu.

"Tứ Lang?"

Đinh Thiệu Đức chạy như bay xuống lầu, ba bước cũng làm thành hai.

"Đây không phải Tứ Lang Đinh gia, hiện giờ là Tam phò mã sao?"

"Đúng vậy, đã lâu không gặp vị phò mã này."

"Xem ra lại đến tìm Cố thị."

Phong Nhạc Lâu rất lớn, nàng chạy một hồi lâu mới đến sảnh lớn, đỡ tường thở gấp, nhìn quanh khắp nơi.

Triệu Tĩnh Xu đã chạy từ lầu hai xuống sân khấu lầu một, đoạt kiếm của vũ công trên sân khấu, sợ tới mức khách khứa bỏ chạy tán loạn.

"Mau kêu hoa khôi của các ngươi ra đây!"

Ngàn Ngưng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, chỉ sợ nàng không cẩn thận làm mình bị thương: "Rượu của các ngươi sao lại mạnh thế này! Còn không mau tìm Cố thị tới đây, lang quân nhà ta nếu xảy ra chuyện gì, phá nát tửu lầu của các ngươi cũng không đền nổi!"

Bọn tiểu nhị nghe vậy sợ run lên, oan ức nói: "Là lang quân nói muốn rượu ngon nhất, rượu ở Phong Nhạc Lâu luôn nổi tiếng...!Lang quân tửu lượng không tốt, đương nhiên là say rồi.

Nhưng hôm nay Tam nương có khách quý, thật sự không thể phân thân."

"Khách quý? Ngươi biết chủ tử nhà ta là ai không!"

"A Dung!" Đinh Thiệu Đức bước xuống cầu thang, quả nhiên thấy Triệu Tĩnh Xu đang say khướt.

Vì thế đến gần nói: "Sao lại say thành thế này?"

"Cô gia?" Ngàn Ngưng kinh ngạc nhìn cô gia.

Trước mắt Triệu Tĩnh Xu đã trở nên mơ hồ.

Nàng mơ mơ màng màng nhìn nửa ngày mới phát hiện người trước mắt có chút quen thuộc, chỉ kiếm vào người hỏi: "Ngươi là ai..." Lại mơ hồ nói: "Sao ngươi lại ở chỗ này..."

Đinh Thiệu Đức sợ nàng tự làm mình bị thương, lo lắng nói: "Ta là Tứ Lang đây, A Dung, nàng nhìn ta xem!"

"Tứ Lang..." Triệu Tĩnh Xu chỉ cảm thấy đầu nặng trĩu, trên người cũng không còn chút sức lực nào, đột nhiên quỵ xuống.

Đinh Thiệu Đức thuận tay đỡ lấy nàng, phát hiện cả người nàng đã nóng rực, nôn nóng hỏi: "Sao lại uống rượu mạnh thế này?"

Ngàn Ngưng bĩu môi nói: "Chúng ta cũng không thường đến đây, làm sao biết rượu của bọn họ lại mạnh như vậy chứ."

"Cô nương đến nơi này tất cả đều là lỗi của ngươi, nếu việc này bị Quý phi và Quan gia biết, lại bị mắng một trận cho xem."

Đinh Thiệu Đức nuốt nước bọt, bế ngang Triệu Tĩnh Xu lên: "Về nhà."

"Tứ Lang." Cố thị gọi nàng lại.

"Xin lỗi, có gì hôm khác lại nói."

Đinh Thiệu Đức dẫn theo đoàn người rời khỏi Phong Nhạc Lâu, chưa một lần quay đầu lại.

Cố thị run người, ánh sáng vốn có trong mắt nàng cũng dần tan biến, chua xót nói: "Ngày đại hôn đó, ngươi chỉ nhìn thấy đau thương trong mắt nàng, lại không thấy được mất mát của người sau lưng."

"Đa tình cũng là vô tình, vô tình thường là hữu tình nhất."

"Ta đã sớm nói hắn không phải phu quân của ngươi, tại sao cứ phải tự làm khổ bản thân như vậy."

Cố thị quay đầu lại, mới phát hiện sau lưng đang đứng một nữ tử xuất trần.

- -- Hết chương 123 ---.

Trước/130Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Chi Đô Thị Vô Thượng Thiên Tôn