Saved Font

Trước/130Sau

Trọng Sinh Chi Cùng Quân - Vu Hoan

Chương 61: Bảng Vàng Kỳ Vọng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
: Bảng vàng kỳ vọng

Đương lúc hoàng hôn, tà dương chiếu cô ảnh, đàn hạc bay ngang bầu trời hoàng cung, từ Giang Nam bắt đầu di cư về phương Bắc.

"Cô nương, cử tử thi Đình năm nay ít thật, Sùng Chính Điện cũng chỉ khảo thí Tiến Sĩ trong một ngày."

Một góc nhỏ trong điện Tuyên Đức, mặt trời lặn, ánh chiều tà kéo dài thân ảnh Triệu Uyển Như in nghiêng lên tường.

Cung tường đỏ phản chiếu hoàng hôn ánh lên màu cam vàng rực rỡ, cũng khiến mắt nàng rực cháy như những đám mây cuối trời, nóng bỏng.

"Cũng không biết cha có ấn tượng thế nào với nàng."

Trương Khánh liếc nhìn bạch y thiếu niên dưới lầu, cực kỳ khẳng định nói: "Cách nói năng, diện mạo của Lý chân nhân không phải con cháu thế gia bình thường có thể so sánh.

Quan gia ái tài, nhất định rất coi trọng người trẻ tuổi lại khiêm tốn như chân nhân."

Lúc ra khỏi điện Tuyên Đức từ cổng bên trái, Lý Thiếu Hoài bị người gọi lại.

Xoay người, thấy gọi mình là một người mặc Công phục màu tím thêu hoa, khi đến gần mới nhận ra đó là cận thần bên cạnh Hoàng đế, vì thế chắp tay chào: "Chu quý nhân?"

Chu Hoài Chính nâng Lý Thiếu Hoài lên: "Không cần khách khí như vậy, ngươi là học trò của Bình Trọng (tên tự của Khấu Chuẩn)." Hiện giờ Hoàng đế lạnh nhạt Khấu Chuẩn, Chu Hoài Chính không thể không chuyển dời tâm tư tới trên người Lý Thiếu Hoài.

"Ta tất nhiên sẽ giúp đỡ ngươi.

Sau này trên triều, phải thận trọng từ lời nói đến việc làm."

Đối với vị quan nội thị quyền cao chức trọng này Lý Thiếu Hoài hiểu biết rất ít, nhưng nếu ân sư và ông ấy đã có giao tình nghĩ cũng không phải người nịnh hót: "Đa tạ quý nhân nhắc nhở."

"Bình Trọng bị người hãm hại xa lánh, ta lại không thể khuyên can Thánh thượng, đau lòng không thôi, chỉ hy vọng ngươi đừng nối gót hắn, sau này làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ."

"Quý nhân chỉ bảo, Hoài chắc chắn ghi nhớ."

Lý Địch đang chờ cách đó không xa, thấy nàng bình yên không có việc gì mới thở phào một hơi: "Vừa rồi ở Sùng Chính Điện ta cũng thay ngươi đổ mồ hôi, thiếu chút nữa suy tim mà chết!"

Lý Thiếu Hoài tươi cười xán lạn, không có vẻ gì là sợ.

Buổi sáng thi phú, do Lễ Bộ làm giám khảo chấm bài thi, xếp hạng, cuối cùng giao cho Hoàng đế quyết định.

"Bệ hạ, đây là bài thi Đình của thiếu niên trẻ tuổi kia." Tiền Hoài Diễn trình bài thi lên cho Hoàng đế: "Năm nay mới mười bốn tuổi."

Triệu Hằng ngạc nhiên cảm thán: "Người trẻ tuổi như vậy thi rớt chẳng phải đáng tiếc." Vì thế vung bút thêm một cái tên vào danh sách trúng cử.

Lễ Bộ lại đem bài thi của các thí sinh xếp hạng phía trước trình lên, thi phú thử tài, thi luận kiểm tra khả năng lập luận, chỉ độc bài thi của Lý Thiếu Hoài hấp dẫn ánh mắt Triệu Hằng: "Lý Nhược Quân..."

Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Hoàng đế, Chu Hoài Chính trong lòng run lên: "Thánh thượng, Lý Nhược Quân này chính là học trò của Khấu Chuẩn." Chu Hoài Chính có giao tình với Khấu Chuẩn, thường xuyên giúp đỡ Khấu Chuẩn trong triều.

Triệu Hằng vốn dĩ rất vui mừng vì thu hoạch được nhân tài, nhưng vì Chu Hoài Chính nói làm hắn lập tức thay đổi sắc mặt.

Phất phất tay, quan chủ khảo lấy lại bài thi lui sang một bên.

Từ trong điện đi ra, lần lượt kiểm tra lại toàn bộ cử tử: "Thiên hạ hiện giờ, là thiên hạ do cử tử các ngươi cộng trị, cuối cùng Trẫm chỉ có ba câu hỏi: Thiên hạ, lực lượng quốc gia, dùng gì trị? Kẻ bề tôi, dùng gì trị? Người cai trị, nên cư xử thế nào?"

Văn chương lý luận đã xem xong, ba câu hỏi này của Triệu Hằng chỉ là muốn xem can đảm của bọn họ.

Cho dù không bằng Thái Tông hắn cũng muốn được như Ngụy Chính.

Các cử tử có câu trả lời tiến lên một bước đáp: "Núi có mãnh hổ, bách thú không dám xâm, nước có trung thần, thiên hạ không có dị tâm."

"Công không lạm thưởng, tội không lạm hình."

"Trí giả vì nguy hiểm mà xây dựng hoà bình, minh giả vì uốn nắn mà thành đức."

"Không lấy Nghiêu Thuấn chi tâm vì quân giả, cụ quân giả: Không lấy Y Doãn, Chu Công chi tâm vì thần giả, cụ thần giả.*"

(Đây là câu nói nổi tiếng trong sách "Lộc Môn Ẩn Thư" tác giả Bì Nhật Hưu thời Đường.

Nghĩa là làm vua thì phải noi theo vua Nghiêu vua Thuấn, làm thần thì phải noi theo Y Doãn và Chu Công.)

Các Cử Nhân tranh nhau tiến lên đáp lại câu hỏi này.

Triệu Hằng đi đến trước mặt Lý Địch: "Văn viết hay, nhưng không biết có nói đúng?"

Lý Địch tiến lên một bước khom người: "Chiến sự ngừng, tứ hải bình, nay Đại Tống vạn quốc tới chầu, thần cho rằng, trị quốc trước trị dân, trị dân trước trị thân.

Hiền giả dùng bản thân làm gương cho kẻ khác, trên làm dưới theo, sẽ thành dâm tục, bại quốc loạn dân, từ đây trở đi, dùng Nho Giáo cảm hoá dân thần, dùng nhân đức trị thiên hạ, quân thần đồng lòng, dân thần hướng quân, quân ban ân trạch khắp thiên hạ, bốn bể một lòng."

Triệu Hằng gật đầu, chống tay lên đai lưng bằng ngọc, vuốt râu đi đến trước mặt Lý Thiếu Hoài: "Còn ngươi?"

Lý Thiếu Hoài nghe hỏi chỉ chắp tay khom người, hơi ngẩn đầu nhìn Hoàng đế.

"Hừ!" Triệu Hằng thấy bộ dáng dè dặt của nàng, khinh thường liếc mắt rời đi: "Trẫm muốn nghe ngươi nói!"

Lý Thiếu Hoài buông tay, nhìn theo bóng lưng Hoàng đế, ngồi dậy bước lên trước: "Nay bệ hạ mở ân khoa, nạp tứ hải, không hỏi xuất thân, bất kể môn đình, vì an.

Ngài cầu hiền như khát, tạo thành trào lưu hỏi chư sĩ khắp thiên hạ, chấn chỉnh đạo làm vua, làm thần, làm dân, lòng mang xã tắc, đây là phúc của bá tánh, hạnh của thiên hạ."

Triệu Hằng dừng chân lại, đứng yên bên chiếc chuông đồng, váy đỏ hơi phất lên.

Lý Thiếu Hoài thở dài: "Bệ hạ đích thân tới điện Sùng Chính khảo thí tìm người tài, là vì vạn dân trong thiên hạ, là dân thần tất nhiên trung quân ái quốc, trên đã hỏi, dưới phải thành thật trả lời, nói thì không tránh, nói thì không sợ, là vì trung chính, lấy dân làm đầu, không sợ mất lòng vua, đây là công chính.

Quân thần đồng lòng, thiên hạ sẽ đồng lòng, dân đứng sau, nhưng cũng quan trọng.

Dân nghèo phải dạy, nếu dân nghèo chỉ biết lo cho bản thân, ngược lại dân giàu sẽ biết lo cho thiên hạ.

Thần tử ở giữa vua và dân, phải là người giáo dục, biết thực hành giáo dục, thấy con dân cực khổ, dâng tấu nói thẳng.

Vua là người cai trị, phải biết phân biệt đúng sai, không hỏi xuất xứ, không phân thế gia, triều đình của dân, do dân và vì dân thì vua yên, vua yên thì thiên hạ sẽ yên."

Trong điện phá lệ yên tĩnh, chỉ còn thanh âm Lý Thiếu Hoài vang vọng từ xa, mọi người đều kiển chân trộm nhìn.

Triệu Hằng chống nạnh hai tay, hít sâu một hơi, hỏi: "Quốc gia này, dùng gì trị?"

Các cử tử sôi nổi dỏng tai lên.

"Đối với trị quốc, thần chỉ có bốn chữ." Lý Thiếu Hoài mở to mắt, dõng dạc nói: "Văn võ kiêm trị!"

Triệu Hằng vẫn nghiêm nghị, nhìn không ra vui buồn: "Như thế nào?"

Lý Thiếu Hoài hướng về phía Hoàng đế khom người: "Tần Thủy Hoàng quét ngang Lục Hợp, phân chia quận, huyện thống nhất thiên hạ, hai đời bạo ngược.

Lại khiến bá tánh khởi nghĩa vũ trang, Cao Tổ lập Hán, cho rằng chế độ quận, huyện không có huyết mạch đồng tông nên hủy, lập ra chế độ quốc - quận - huyện song hành, dẫn đến nạn loạn bảy nước, sau có Võ Đế thực hành Thôi ân*.

Mà nay triều ta, dùng võ đoạt thiên hạ, lại sợ võ, thì có khác gì các vị ấy?"

(*Thôi ân lệnh: Theo như lệnh này, khi một chư hầu vương chết đi thì người con trai trưởng sẽ được thế tập tước vương, còn những người con trai khác cũng được phong tước hầu ở ngay trong lãnh thổ của chư hầu đó.

Nguồn wikipedia)

Triệu Hằng đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn chằm chằm Lý Thiếu Hoài.

Lời nàng nói làm các giám khảo cùng chúng cử tử khiếp sợ không thôi.

Dám lấy vong quốc so với đương triều, sợ là Hoàng đế có tốt tính thế nào cũng sẽ nổi trận lôi đình, hồi hộp thay nàng đổ mồ hôi.

Triệu Hằng chắp tay đặt trước bụng, xoay người nói: "Triều ta Bắc có Liêu, Tây Hạ; Tây có Thổ Phồn, Nam có Đại Lý.

Bọn họ đều có dị tâm, như lời ngươi nói, phải dùng gì trị?"

Thanh âm của Hoàng đế vang vọng khắp Sùng Chính Điện, Lý Thiếu Hoài hơi ngẩng đầu, bước lên cất giọng nói: "Xem nước Liêu là huynh đệ, bệ hạ còn nói bọn họ có dị tâm, huynh đệ ruột thịt còn có thể phản chiến, huống hồ huynh đệ khác họ.

Nay nước Liêu thế mạnh, thèm muốn Trung Nguyên ta, dòm ngó Hoa Hạ ta, thiết kỵ không thể đỡ.

Sĩ phu nên xem thiên hạ là quốc lực, xem xét toàn diện, giáo dục con dân, nuôi dưỡng lòng dân, lại làm giàu quốc gia, một lòng vì nước vì dân.

Thiên hạ không lo thiếu hiền tài, không lo vua như sử, không lo phân chia loạn lạc.

Văn có trí, an thiên hạ, võ có lực, định giang sơn, công thành chiếm đất, đoạt lại cố thổ.

Lại dùng Đạo mà trị, biết được rủi ro phía trước, ngăn nó thành hình."

Lý Thiếu Hoài chắp tay, khom người lớn tiếng nói: "Kẻ sĩ phu, sống vì gia tộc, kẻ sĩ phu hơn người, sống vì quốc gia, vị quân chủ lưu danh vạn thế, sống vì thiên hạ!"

Thanh âm đinh tai nhức óc, chữ chữ leng keng hữu lực khiến lòng người trong điện nhiệt huyết sôi trào.

Những người kiển chân sôi nổi gật đầu lấy làm khen ngợi cùng khuynh mộ, đồng thời cũng cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Rèm che trên ghế bay phấp phới, ánh mắt Hoàng đế vẫn nhìn chằm chằm Lý Thiếu Hoài không nhúc nhích.

Lúc này tất cả mọi người đều nín thở, trong điện an tĩnh đến có thể nghe được tiếng gió lùa qua khe cửa.

"Nói rất đúng!"

Ba chữ này, làm mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lý Địch cũng vì vậy mà thở phào, liếc nhìn Lý Thiếu Hoài, lại phát hiện nàng đặc biệt thong dong.

Gần hoàng hôn, Lễ Bộ đem bảng vàng đến trước ngai vàng của Hoàng đế, do Hoàng đế khâm điểm danh sách đầu bảng, sau đó do Tri cống cử công bố trước triều đình, hoàng hôn ngày kế dán hoàng bảng trước cổng điện Tuyên Đức.

Ngòi bút dừng giữa không trung hồi lâu, Triệu Hằng mới đề bút, theo thứ tự viết xuống ba cái tên.

Còn lại danh sách những người đậu và rớt khác đã được Lễ Bộ sắp xếp từ trước không có quá nhiều thay đổi, sẽ được các quan viên xướng tên.

Hoàng bảng dát vàng bên ngoài, bên trong dán một tấm giấy vàng, theo thứ tự viết tên ba người: "Nhất giáp cập đệ Tiến Sĩ, giáp khoa đệ nhất, Lý Địch."

Lý Địch đứng thứ hai kỳ thi Tỉnh, giành được giải nhất trong kỳ thi Đình cũng không quá ngạc nhiên, bọn họ chỉ tò mò Tỉnh Nguyên lần này sẽ rơi xuống hạng mấy.

"Giáp khoa đệ nhị, Lý Nhược Quân."

Thứ tự nhất nhì thay đổi: "Thần..." Lý Địch muốn cãi lại, bị Lý Thiếu Hoài giữ chặt.

"Trạng Nguyên này vốn nên là ngươi!"

"Thứ tự mà thôi, trên bảng vốn chẳng phân biệt sàn sàn như nhau."

Lý Địch nôn nóng không phải bởi vì năng lực hắn không bằng Lý Thiếu Hoài mà hắn muốn nàng nhận được vinh dự Trạng Nguyên này.

Nghĩ đến tính cách cường thế của Huệ Ninh công chúa, có danh hiệu Trạng Nguyên trong người cầu thú công chúa chẳng phải dễ dàng hơn sao?

Lý Địch vừa mừng vừa tức, thầm nghĩ: Đứa nhỏ ngốc này, sao lại không chịu hiểu chứ!

"Giáp khoa đệ tam, Lý Tuân Úc."

Vốn bị đánh rớt kỳ thi Tỉnh, Lý Tuân Úc nhờ được ân chỉ tham gia thi Đình, lại giành được nhất giáp hạng ba, ghi danh bảng vàng, cập đệ Tiến Sĩ.

Bảng vàng được thu lại, thay bằng một chiếc bảng bình thường: "Nhị giáp có 49 người, ban xuất thân Tiến Sĩ." Vì số lượng nhiều nên chỉ đọc tên một lần.

"Tam giáp có 74 người, ban xuất thân đồng Tiến Sĩ."

"Năm nay làm sao ít Tiến Sĩ vậy?"

"Ai nha, tham gia thi Đình tổng cộng chưa đến 400 người, xem ra lại phải chờ một năm!"

"Thẩm Duy Ôn." Quan viên đọc xong thu danh sách lại, hắng giọng hỏi: "Có ai có ý kiến gì không?"

Không lâu sau một quan viên mặc Công phục màu xanh bước ra từ trong điện: "Yến Thù người Lâm Xuyên, tuổi trẻ chí cao, ban đồng xuất thân Tiến Sĩ, nhậm chức Chính Sự Bí thư tỉnh, lưu lại Bí Các đọc sách đào tạo sâu."

Phàm là Tiến Sĩ thi Đình đều được ban chức quan, không cần đến Lại Bộ thi tuyển, nhưng có thể được trọng dụng, hầu hết chỉ là những người đứng đầu, cũng chính là mấy người trên bảng vàng.

Trong điện lập tức vang lên tiếng nghị luận sôi nổi, hồi lâu quan viên gân cổ lên nói: "Nếu không còn gì dị nghị chư vị có thể trở về.

Hoàng hôn hôm nay Hoàng bảng sẽ được dán ngoài cửa cung, tất cả lấy bảng này làm chuẩn, thiệp Kim Hoa cũng sẽ được gửi đến nơi ở của các vị trong vòng hai ngày, người trúng cử nếu thay đổi chỗ ở phải báo trước.

Ngoài ra, ba ngày sau Thánh thượng sẽ ban Quỳnh Lâm Yến, đến lúc đó cũng sẽ có người đến báo cho các ngươi."

"Nhận được thiệp Kim Hoa, các ngươi chính là môn sinh thiên tử, đến lúc đó nên tạ ơn thì tạ ơn, nhưng quy củ trong đại nội vẫn phải tuân theo!"

Chúng Sĩ Tử khom người chắp tay: "Vâng."

Ba ngày thi Tỉnh, một ngày thi Đình chính thức khép lại khi hồi chuông cuối cùng trước điện Quốc Khánh vang lên.

Ngoài cổng điện Tuyên Đức, Hoàng bảng vừa được dán lên, người vây xem chật như nêm cối, nam nữ già trẻ đều có, quần áo xanh đỏ tím vàng lục lam chàm tím như trăm hoa đua nở, làm khoảng đất trống trước Hoàng bảng không còn một khe hở.

Lễ Bộ đăng bảng cáo thị trên triều báo, sau đó sao chép thành nhiều phần giao cho khoái mã ra roi thúc ngựa đưa đến các Châu, Huyện.

Không riêng gì triều đình có hệ thống truyền tin này, dân gian cũng có những tờ báo nhỏ tư nhân, thường thì tốc độ truyền tin còn nhanh hơn cả triều báo của triều đình.

Cỗ kiệu của các thế gia đã ngừng trước điện Tuyên Đức từ sáng sớm.

Đại quan quý nhân nếu nhìn trúng Tiến Sĩ nào, sẽ tiến lên mượn sức, trước chiều nay cũng đã chuẩn bị sẵn tiệc tối ở nhà.

Trên phố cũng có không ít người gan lớn, mang theo hộ vệ cao to đến cướp người, nhìn trúng vị Tiến Sĩ nào sẽ lập tức khiêng đi.

Tiến Sĩ nhị tam giáp bình thường đã có người tranh đoạt, càng đừng nói người có tên trên bảng vàng.

Đáng tiếc là, Trạng Nguyên lang năm nay đã cưới vợ sinh con, nhưng cũng không ngăn được một số thế gia muốn kết giao mượn sức.

Lý Địch bị người bao vây, vào không được ra không xong, thịnh tình không thể từ chối, đành phải nhận lời một vài viên ngoại sau này mở tiệc chiêu đãi.

"Lý chân nhân cập đệ Tiến Sĩ, đứng hàng thứ hai." Trương Khánh rời đi một lát, sau khi trở về lập tức báo tin này cho Triệu Uyển Như.

Ghi danh bảng vàng chính là ước mơ tha thiết của vạn người đọc sách trong thiên hạ.

"Thứ hai..." Triệu Uyển Như thất thần nhìn đám người rậm rạp ở nơi xa: "Là bởi vì việc của Khấu Chuẩn sao?"

Đời trước, sau khi nàng trúng Trạng Nguyên Khấu Chuẩn mới bị Hoàng đế lãnh đạm giáng chức về địa phương.

"Người chung quy là có tư tâm, yêu ai yêu cả đường đi, ai cũng là như thế!"

"Mặc dù chân nhân chỉ xếp thứ hai, nhưng cũng đã là thực lực khó lường.

Hôm nay cô nương ngài không tận mắt nhìn thấy, chân nhân ở Sùng Chính Điện đã trả lời câu hỏi của Quan gia thế nào." Lý Thiếu Hoài trúng cử, Trương Khánh thay công chúa vui mừng.

Triệu Uyển Như nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi đến Sùng Chính Điện?"

Trương Khánh cúi đầu: "Hôm nay thần canh gác trước cổng điện, nhưng chân nhân không nhìn thấy."

Thấy Triệu Uyển Như vẫn chưa trách cứ, Trương Khánh tiếp tục nói: "Lúc đó Quan gia đặt ra ba câu hỏi, đề cập đến quốc sự, chỉ có vài người dám đứng ra thẳng thắn trả lời.

Quan gia cố tình hỏi Lý Địch, sau lại hỏi Lý chân nhân."

"Thần làm việc nhiều năm như vậy, nhìn thấy quan viên lớn mật cũng không ít, nhưng người dám nói thẳng như chân nhân, ngoại trừ Khấu Chuẩn không còn ai khác."

"Bọn họ không dám nói ra tệ nạn hiện giờ, nhưng chân nhân trên điện dám nói ra, chữ chữ châu ngọc, rung động nhân tâm." Trương Khánh là võ tướng, những lời dõng dạc hùng hồn vừa rồi cũng kích thích nhiệt huyết trong lòng hắn.

"Hôm nay ta rốt cuộc hiểu được, vì sao ngài lại coi trọng Lý chân nhân như vậy."

Trương Khánh nghiêng đầu, nhìn thiếu niên bị vây quanh dưới lầu.

Tuy ở rất xa, nhưng liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.

Hoàng hôn chiếu vào đám người ăn mặc phú quý vây quanh nàng, trong một đống màu hỗn loạn, màu trắng ở giữa phá lệ chói mắt: "Đã là ngọc, cho dù đi đến nơi nào cũng sẽ phát sáng."

Nghe Trương Khánh nói, Triệu Uyển Như nhoẻn miệng cười, ráng chiều chiếu vào mặt nàng, sợi tóc bên tai bị gió xuân bên bờ Kim Thuỷ thổi lên, không khỏi làm người rung động: "Bởi vì, nàng vốn dĩ là ánh sáng nha."

Bất kể thứ tự, bất kể thời gian, nàng vẫn giống như đời trước, chưa bao giờ thôi rung động vì nàng, thậm chí so đời trước càng sâu.

Bởi vì trong lòng này, là tình.

Lý Địch đã cưới vợ, Lý Công Võ gia thế hiển hách, người bình thường không dám trèo cao, vì thế sôi nổi hướng về Lý Thiếu Hoài.

Lý Thiếu Hoài từ chối toàn bộ hôn ước tìm đến cửa, mặc kệ người tới là ai, thân phận thế nào, nhắc đến chuyện thê tử, nàng đều từ chối, quận chúa không nhận, huyện chủ cũng không.

Lần này bên trong cổ kiệu dừng trước Hoàng bảng chính là tiểu nương tử của các gia đình Vương gia, Quốc công.

Con trai Thẩm Kế Tông, Thẩm Duy Ôn đã bị huyện chủ Mật Vương gia coi trọng.

Kinh Giao đón hai nhóm người đưa thiệp.

Thiệp dài năm tấc, hai tấc rưỡi ở trên viết họ tên người trúng cử.

Thiệp được ép hoa vì vậy được gọi là thiệp Kim Hoa, bên ngoài được bao lại bởi một phong bì lớn, trên phong bì cũng có tên.

Các Tiến Sĩ được bổ nhiệm trong kỳ thi lần này sẽ được quan viên chuyên môn dạy dỗ.

Ngoại trừ những người trong Hoàng bảng hoặc người mà Hoàng đế biết rõ năng lực, đều sẽ không được cắt cử chức vụ có thực quyền, bắt đầu từ vị trí thấp làm lên.

Có thể vượt cấp thăng chức thường là những cập đệ Tiến Sĩ đứng đầu Hoàng bảng.

Trước khi nhậm chức, Hoàng đế sẽ ban Quỳnh Lâm Yến.

"Ngày mai Quỳnh Lâm Yến, Thù đệ đâu?"

"Hắn bị Lý thị lang coi trọng, kéo về nhà rồi, Lý thị lang có một nữ nhi bằng tuổi hắn."

Lý Thiếu Hoài cười nói: "Con gái Mật Vương huyện chủ coi trọng Thẩm Duy Ôn, cũng kéo hắn về phủ, nhưng cuối cùng tới cửa cầu hôn lại là Nhị Lang Thẩm Duy Thanh."

"Cháu nội Thẩm Luân, Thẩm Duy Ôn?" Yến Cảnh nghe được họ Thẩm chợt sửng sốt.

"Đúng vậy."

"Thẩm Kế Tông vốn là con vợ lẽ, chính thất không con, mẫu bằng tử quý vợ lẽ mới được nâng đỡ lên làm chính thất."

"Sao lại quan tâm chuyện trong nhà đại quan?"

Yến Cảnh lắc đầu: "Sư phụ cũng họ Thẩm."

Lý Thiếu Hoài ngẩn ra: "Có rảnh, sẽ đến bái kiến Thẩm gia!"

Hoàng bảng đã ra, ba ngày sau Hoàng đế ban Quỳnh Lâm Yến, truyền mấy vị công chúa chưa xuất giá ở hậu cung cùng đi.

Giấy chung quy là gói không được lửa.

"Ngày mai Quỳnh Lâm Yến, Lý chân nhân là Bảng Nhãn tất nhiên đứng ở đằng trước, cô nương ngài..."

"Chung quy là phải nói cho nàng."

"Ngài là công chúa, hắn có thể được ngài coi trọng đã là phúc ba đời.

Thân phận không nên trở thành bức tường ngăn cách." Trương Khánh thật sự không rõ, vì sao công chúa lại bận tâm thân phận của mình như vậy.

Triệu Uyển Như khẽ động con ngươi: "Công chúa sao...!Nhưng ta họ Triệu."

Trở lại một đời, nàng lại sợ hãi một đời, bởi vì trước mặt nàng đều không có gì chắc chắn.

Mỏi mòn chờ đợi gió xuân, nhưng lại không biết gió có vì nàng mà dừng lại, nếu dừng lại, nó còn có thể lại rời đi không.

- Hết chương 61 -.

Trước/130Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Kiếm Cuồng Thần