Saved Font

Trước/17Sau

Trọng Sinh Chi Hoa Khai Phú Quý

Chương 13

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Nữ nhi hiểu được.” Hạ Vãn Thu lập tức hiểu được ý mẫu thân, kỳ thật nói đơn giản chính là tâm tư.

Hạ mẫu gặp nữ nhi hiểu được, trong lòng cũng cao hứng, “Hiểu được là tốt rồi.”

Hạ Vãn Thu do dự, nói, “Nương có thể hay không thỉnh một người biết dược thiện.”

Hạ mẫu vừa nghe, liền hiểu được ý nữ nhi nhà mình, vừa vui mừng lại vừa đau lòng, nhưng dù sao cũng phải gả đến nhà người khác, “Ta cho con tìm vài bà tử đi.”

“Bà tử cũng muốn.” Hạ Vãn Thu nở nụ cười, “Nhưng là nữ nhi cũng nghỉ học tập một hai.”

Hạ mẫu gật gật đầu, “Nhị ca con thường xuyên ở bên ngoài chạy, ta cho hắn đi tim cho con.”

Hạ Vãn Thu đáp ứng, Hạ mẫu bắt đầu mở sổ sách giúp nàng giảng giải cặn kẻ, Hạ Cẩm Nhi cũng phát hiện Hạ Vãn Thu thay đổi, phát hiện này làm cho nàng vừa kinh vừa sợ, còn mang theo mấy phần phẫn nộ, chỉ có thể so với bình thường càng cố gắng học tập, cố gắng vượt qua Hạ Vãn Thu.

Cũng không nghĩ như vậy một thời gian dài, ngược lại đem chính mình ép bị bệnh, chọc Bình di nương khóc mấy ngày.

Những sổ sách này Hạ Vãn Thu còn không có học kỹ lưỡng, hôn kỳ Hạ Tư Tư đã đến, Hạ Tư Tư tuy là thứ nữ, gả cũng không phải cực tốt, nhưng dù sao cũng là một cô nương Hạ phủ xuất giá, tự nhiên có vài phần coi trọng.

Hạ mẫu họ Tịch, tên một chữ Nhược, lần này người Tịch gia cũng đến đây, là đại ca ruột của Hạ mẫu Tịch Văn Khải, đi cùng còn có phu nhân cùng hai nhi tử, kỳ thật căn bản không cần Tịch Văn Khải tự mình đến, dù sao cũng không phải đích nữ của muội tử nhà mình thành thân, nhưng con trai lớn nhất của hắn muốn tham gia thi Hương lần này, nghĩ đến cho muội phu chỉ giáo một chút, tốt nhất có thể mang theo bái phỏng một ít quan viên, đối với tiền đồ của con hắn cũng có lợi.

Hạ mẫu đã lâu không thấy người nhà, tất nhiên cao hứng, lại không biết trong lòng Hạ Vãn Thu sinh ra bao nhiêu sóng gió, đem nha hoàn trong phòng đều lui ra ngoài, nàng đi đến nằm giường, dùng chăn mông che đầu, cắn răng nói, “Tịch Thế Đĩnh......”

Nàng quên không được Tịch Thế Đĩnh lãnh tình tàn nhẫn, càng quên không được dáng vẻ Tịch mẫu tiếu lí tàng đao, hung hăng cắn chăn, nàng đời trước tuy có chút đơn thuần, nhưng là đối với một nhà Tịch Thế Đĩnh có thể nói là thâu tâm đào phế, Tịch phụ là cậu của nàng, Tịch mẫu là mợ của nàng, mà nàng cũng là con dâu mà cả nhà họ yêu thương đau khổ cầu được, kết quả đâu?

Lúc Hạ gia thịnh vượng, Hạ phụ cũng không thiếu đề bạt Tịch Thế Đĩnh, nhưng chờ Hạ gia bị ngã, bọn họ có từng niệm tình quá khứ từng là thân thích.

Tâm Hạ Vãn Thu đau nhói, Hạ Vãn Thu chỉ cảm thấy ngập lửa giận, hiện tại hận không thể trực tiếp cho người đem một nhà vô liêm sỉ kia đánh ra ngoài.

Nhưng Hạ Vãn Thu dù sao cũng không phải Hạ Vãn Thu kiếp trước, Hạ Vãn Thu cười lạnh ra tiếng, nàng muốn xem Tịch Thế Đĩnh kia một nhà không được chết tử tế.

Cho Tiểu Kiều nói nhảm tý nha: ta thấy lúc đầu chuyện Thu tỷ hận nhà họ Tịch đồng thời cũng hận mình, trách mình nhìn nhầm, trách mình hại cả nhà, lúc đó ta rất thích tỷ vì sự việc luôn có hai mặt k phải lỗi hoàn toàn của người khác, chính tỷ cũng có chổ đáng trách, người ta đúng là k tốt lành gì nhưng người ta k ép tỷ lấy người ta mà là tỷ tự nguyện, lỗi cũng một phần ở tỷ, ta rất đồng ý chổ này. Nhưng sao đến chương này tỷ chỉ trách có nhà người khác thôi vậy?? haizz

Hạ mẫu nhìn thấy ca ca mình cao hứng, nhưng nghe nha hoàn nói nữ nhi đem hạ nhân đuổi ra, lòng vẫn là lo lắng, sắp xếp tốt cho một nhà Tịch gia, Hạ mẫu liền vội vàng đi đến sân viện nữ nhi ở.

Khi đến, chỉ thấy nữ nhi nằm ở trên giường, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, “Hãy là cho mời đại phu?”

“Nương.” Hạ Vãn Thu thấy dáng vẻ sốt ruột của mẫu thân có vài phần áy náy, nhưng nàng hiện tại căn bản không nghĩ đi gặp một nhà Tịch Thế Đĩnh, miễn cho lộ ra hận ý, “Con không sao, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi.”

Sơn Dược phúc phúc thân nhỏ giọng nói, “Chủ tử sợ là mới được thả lõng mấy ngày.”

Hạ mẫu thế này mới nhẹ nhàng thở ra, “Sợ là mấy ngày nay mệt mỏi, đi thỉnh đại phu đến, giúp cô nương nhìn xem.”

Hạ Vãn Thu ngay khi cập kê lập gia đình, Hạ mẫu cũng không dám sơ sót.

“Vâng.”

Hạ Vãn Thu thật ra có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không nói thêm nữa, “Một nhà cậu không phải đến đây sao? Nương không cần đi qua sao?”

“Ai đều không so được với Thu Nhi trọng yếu.” Hạ mẫu đau lòng nữ nhi, chuyện có lớn hơn cũng muốn sau này sắp xếp, “cuộc sống nhẹ nhàng này, cũng không thể không coi trọng.” (chổ này Kiều cũng k rỏ lắm chắc là muốn nói trược khi bảo trời thường trong xanh nên cuộc sống nhẹ nhàng quá cũng phải cận thận) Đây chính là quan hệ đến đại sư con nối dõi, chỉ là lời này Hạ mẫu không tốt cùng nữ nhi nói.

“Nương.” Hạ Vãn Thu nũng nịu nói.

“Con đứa nhỏ này, khó chịu cũng không cho người tới nói một tiếng, còn đùa giỡn tiểu tính tình không cho người hầu hạ, chờ gả đến nhà chồng, cũng không thể như thế, biết không?”

“Dạ biết.”

“Phu nhân, lão gia và Trương thái y lập tức đến.” Nha hoàn ở cửa cung kính bẩm báo.

Hạ mẫu sửng sốt một chút, nói, “Nếu là Trương thái y vậy không cần che mành.”

Hạ Vãn Thu thật không ngờ chính mình giả bệnh một lần, thế nhưng còn kinh động đến phụ thân và Thái y, không khỏi có chút hối hận, bất quá lúc này thật đúng là khó mà nói gì.

“Nữ nhi đi đón phụ thân cùng Trương bá bá.” Hạ Vãn Thu chạy nhanh xuống giường, nói.

“Cũng tốt.” Hạ mẫu gật gật đầu, làm cho nha hoàn giúp đỡ nữ nhi cùng nhau đến cửa, chỉ thấy Hạ phụ và Trương thái y đã muốn vào sân, nghênh đón.

“Thu Nhi làm sao vậy?” Hạ mẫu còn không có mở miệng, Hạ phụ lại hỏi, lại thấy nữ nhi đã đi tới, chạy nhanh nói, “Không phải không thoải mái sao, như thế nào còn ra đây, trúng gió làm sao bây giờ, Trương bá bá con cũng không phải ngoại nhân, mau đỡ cô nương trở về.”

Hạ Vãn Thu tiến lên phúc phúc thân, cho hai người thỉnh an xong nói, “Phụ thân Trương bá bá hảo, Vãn Thu chỉ là có chút không khoẻ, kinh động phụ thân và Trương bá bá, trong lòng bất an, lại nói Trương bá bá là trưởng bối, Vãn Thu có lẽ đã lâu không thấy Trương bá bá, mới nóng vội đi ra.”

“Ha ha ha, vẫn là Vãn Thu khéo nói.” Trương thái y cười nói, “Cái gì kinh động không kinh động, ta vừa vặn đến tìm Tề Tuyên thôi.”

“Đi vào nói sau.” Hạ phụ vẫn là lo lắng nữ nhi, nói.

“Vâng.”

Chờ một đám người đi vào, Trương thái y cũng không nhiều lời, mà bắt đầu giúp Hạ Vãn Thu bắt mạch, hắn cũng biết bạn tốt sủng nữ nhi, trầm tư một chút nói, “Cũng không lo ngại, chỉ là bị chút hàn khí, ta vừa vặn biết được một phương dược thiện, trường kỳ ăn so với uống thuốc hiệu quả tốt hơn chút.”

Hạ phụ cùng Hạ mẫu thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hạ phụ hỏi, “Thủ Thành cứ việc nói.”

Nghe khẩu khí Hạ phụ, Trương thái y nở nụ cười, “Đều là chút vật bình thường, dùng bột lộc nhung, đông trùng hạ thảo, cùng một con gà chưng thành canh trứng, ăn một đoạn thời gian là tốt rồi.”

Nha hoàn đã mài nghiên mục sẳn, Trương thái y liền đem liều lượng viết xong.

“Tạ Trương bá bá.” Hạ Vãn Thu cũng là hoảng sợ, nàng cũng không biết chính mình bị cung hàn, đối nữ tử mà nói cũng không phải là việc nhỏ, nếu không phải phát hiện sớm, về sau có thể chịu tội.

“Ngày thường hoa hạch đào, táo các loại cũng có thể ăn nhiều chút.” Trương thái y dặn nói.

“Vâng.”

Hạ phụ cười nói, “Tốt lắm, Thu Nhi hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.”

“Nữ nhi biết.”

Hạ phụ và Trương thái y dù sao cũng có chính sự muốn nói, sau khi nói vài câu, liền cùng Trương thái y ly khai.

Hạ mẫu cầm lấy tay Hạ Vãn Thu, “Ít nhiều có Trương thái y.” Sau đó nhìn về phía nha hoàn hầu hạ, “Các ngươi về sau hầu hạ cô nương phải cẩn thận.”

“Nương, con không sao.” Hạ Vãn Thu nhỏ giọng nói, “Nhưng một nhà cậu mợ vừa tới, con liền như thế...... Có chút thất lễ.”

“Đều là thân thích, làm gì để ý này đó.” Hạ mẫu vỗ vỗ tay nữ nhi, “Về sau còn có thời gian.”

“Nương, cả nhà cậu sao lại đến đây?” Hạ Vãn Thu đã biết rõ còn cố hỏi, chỉ là nàng không nghĩ làm cho Hạ mẫu phát hiện sơ hở thôi.

“Đại biểu ca con lần này tham gia khoa cử, đến tìm cha con thỉnh giáo một chút, chờ kết thúc thi Hương lại trở về.” Hạ mẫu giải thích nói.

Ngụ ý muốn ở nhờ Hạ phủ, Hạ Vãn Thu mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe được vẫn là có chút không vui, “Đúng rồi, nương, về hôn sự đại tỷ con có chút không hiểu.”

“Làm sao không hiểu?” Hạ mẫu cùng nữ nhi ngồi ở chung với nhau, hỏi.

“Đồ cưới của đại tỷ, có phải hay không có chút......” Hạ Vãn Thu suy nghĩ, cũng không nghĩ ra từ thích hợp, chỉ có thể nói, “Có phải nha hoàn hồi môn có hơi ít chút hay không?”

Hạ mẫu vừa nghe, sao có thể không rõ ý tứ của nữ nhi nhà mình, mới cười ra tiếng, búng nhẹ cái trán của nữ nhi, nói, “Nhà Tư Tư đính hôn bất quá chỉ là nhà công bộ chủ sự, quy củ không nhiều như vậy, không cần phải nhiều nha hoàn như thế, còn không bằng mang nhiều chút cái gì thực tế đâu.”

Hạ Vãn Thu nghe mẫu thân đều là vì đại tỷ lo lắng, nghĩ đến cuối cùng mẫu thân chết thảm, trong lòng chua xót, tới gần mẫu thân, nũng nịu nói, “Nương, nữ nhi trước kia không hiểu chuyện, làm nương lo lắng, về sau chắc chắn hảo hảo hiếu thuận phụ thân mẫu thân, cho phụ mẫu mọi chuyện đều hài lòng.”

Hạ mẫu bị lời của nữ nhi làm cho trái tim đều mềm xuống, đừng nói trước kia không cảm thấy nữ nhi không hiểu chuyện, cho dù cảm thấy, nay cũng chỉ là tràn đầy đau lòng, “Nói mê sảng gì đó,Thu Nhi của nhà ta rất hiểu chuyện.”

“Đã nhiều ngày cũng muốn đưa thiếp mời, con đã khỏe liền cung ta đi viết bái thiếp đi.” Hạ mẫu ôn nhu nói.

“Vâng.” Hạ Vãn Thu trả lời, “Tam muội muội đã khỏe chưa?”

“Nàng chỉ cần tĩnh dưỡng là được, tuổi còn nhỏ suy nghĩ quá sâu.” Hạ mẫu đối với Hạ Cẩm Nhi đoạn thời gian này có chút không vui, thân là thứ nữ đa số tự mình tính một hai cũng không đáng chỉ trích nặng, nhưng ép buộc chính mình như vậy, ngoại nhân nhìn vào còn tưởng rằng chính mẹ cả không từ thủ đoạn, hỏng thanh danh chính mình còn tốt, nếu là hỏng thanh danh trong nhà, đối chính nữ nhi cháu gái mình cũng không có lợi, còn ai dám cưới cô nương nàng giáo dưỡng ra chứ.

Tuy nói nữ nhi đã đính hôn, nhưng Hạ mẫu cũng không nguyện người khác ở sau lưng nói nữ nhi không hay.

Hạ mẫu không muốn nhiều lời việc này, “Kỳ thật thành thân mời khách cũng cần chú ý, người nào nên ra cửa đón, người nào chỉ dùng đại nha hoàn bên người đón, người nào chỉ cần quản sự đi đón, đều có phương pháp.”

“Nương cùng ta nói một chút.” Hạ Vãn Thu lòng tràn đầy tò mò hỏi.

Nhưng Hạ mẫu không nói chuyện, chỉ nhìn nữ nhi, “Con không phải đã quên cái gì?”

Hạ Vãn Thu sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Hạ mẫu, chỉ thấy Hạ mẫu bưng chén trà chậm rãi nhấp trà, lại vụng trộm nhìn xem Ngân Kiều, Ngân Kiều cúi hạ mắt, chỉ hầu hạ bên ngoài.

“A...... con nhưng lại quên xin lỗi cậu.” Hạ Vãn Thu thế này mới nhớ tới, nàng ước gì đã quên người nhà kia, làm sao có thể chú ý này đó.

Hạ mẫu thế này mới cười gõ cái trán Hạ Vãn Thu “Ta đã muốn cho người đi, lần sau cũng không thể quên như vậy, hiểu không?”

“Vâng.” Hạ Vãn Thu làm ra vẻ đáng yêu, chớp mắt vài cái, “Vẫn là nương thương con.”

Hạ mẫu cười cười, bắt đầu tỉ mỉ nói cho Hạ Vãn Thu đạo đãi khách, Hạ Vãn Thu nghe đến muốn ở trên giường lăn qua lăn lại, đợi cho nha hoàn bưng canh trứng, không nói hai lời liền ngoan ngoãn ăn.

Hạ mẫu gặp dáng vẻ nữ nhi như vậy cùng nhóm nha hoàn cùng nhau mím môi nở nụ cười.

Trước/17Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh