Saved Font

Trước/138Sau

Trọng Sinh Đích Nữ Không Ngoan

Chương 77-2: Kết Thù (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mấy vấn đề liên tiếp làm Cốc Vũ á khẩu không trả lời được.

Rất nhiều quý phu nhân còn không biết mặt Du Tiểu Vãn, lấy thân phận của Cốc Vũ, làm sao có thể biết ai là Du Tiểu Vãn, lại dựa vào cái gì có thể được người khác nhờ chuyển giao vật phẩm?

Nếu nàng nói mình biết mặt Du Tiểu Vãn, nhưng Du Tiểu Vãn là lần đầu tiên đến Lịch Vương phủ làm khách, nàng làm sao biết mặt được, có phải trước đó đã liên hệ với người ngoài rồi? Về phần chuyển món đồ gì và do ai nhờ chuyển, nàng lại càng không thể nổi. Nếu nói là do Hàn Thế Chiêu nhờ, vậy càng buồn cười, Hàn Nhị công tử chỉ cần lộ ra biểu tình kinh ngạc liền có thể định tội nàng. Huống chi, giúp nam tử ngoại viện chuyển giao đồ vật vào trong nội viện chính là tội trợ dâm, ắt phải phạt đánh đến chết.

So sánh tới lui, vẫn là tội ăn trộm tốt hơn, nếu Du Tiểu Vãn tỏ vẻ không truy cứu, nàng cầu xin một lát, có lẽ có thể giảm đi bốn mươi đại bản.

Nội tâm kịch liệt giao chiến hồi lâu, Cốc Vũ rốt cục quyết định xong, quỳ đi đến dưới chân Du Tiểu Vãn, nắm lấy làn váy của nàng, chảy nước mắt cầu xin tha thứ: "Là...... Là nô tì nhất thời nổi lòng tham, cầu Du tiểu thư thứ tội, cầu Vương phi thứ tội."

Nàng sở dĩ đến cầu Du Tiểu Vãn tha thứ trước, vì đáy lòng luôn cảm thấy, một cô nương đang ở tuổi dậy thì luôn dễ mềm lòng hơn.

Du Tiểu Vãn quả thật là người mềm lòng, nhưng sau khi trải qua màn phản bội ở kiếp trước, nàng đã khắc sâu hiểu được một đạo lý, ở trên thế gian này, có thể mềm lòng đối với một số người, nhưng đối với những kẻ vừa vô sỉ lại vô lương, một chút mềm lòng chính là tàn nhẫn đối với bản thân và những người bên cạnh mình. Đối với những kẻ rắp tâm hại người này, nhất định phải nhốt bọn họ xuống tận đáy vực ngay từ đầu, làm cho chúng trọn đời không thể xoay người.

Du Tiểu Vãn chậm rãi lấy ngón tay vuốt ve chiếc vòng bị mất vừa được lấy lại, đây là món đồ trang sức do cha mẹ đã tự tay đặt làm cho nàng, sao có thể đem tặng cho kẻ có ý đồ hãm hại nàng?

Cúi đầu nhìn về phía Cốc Vũ, Du Tiểu Vãn giật làn váy của mình ra khỏi tay nàng ta, môi nhẹ nhàng mỉm cười: "Ta chỉ cần tìm lại được vòng tay là đủ, về phần Vương phi sẽ xử trí ngươi thế nào, ta cũng không thể hỏi đến."

Nói như vậy, chính là không cầu xin giúp cho Cốc Vũ.

Thể diện bị mất ngay trước mặt khách, Lịch Vương phi sao có thể theo xử phạt nhẹ. Nếu tiểu cô nương này không kín miệng, đem chuyện này nói ra ngoài, Lịch Vương phủ coi như không biết để mặt mũi vào đâu.

Lịch Vương phi lập tức phẫn nộ quát: "Thứ hạ tiện kia, không chỉ dám trộm vòng tay, còn vọng tưởng lừa gạt khách của vương phủ, hai tội đều phải phạt, tổng cộng đánh sáu mươi đại bản, phạt một năm tiền tiêu hàng tháng!"

Cốc Vũ kinh hãi, vội nhào lên ôm lấy đùi Lịch Vương phi, khóc lớn, "Cầu Vương phi tha nô tì lần này, nô tì không dám nữa." Sáu mươi đại bản mà đánh xuống, mạng nhỏ này của nàng khẳng định xong rồi.

Lịch Vương phi đâu chịu mềm lòng, vung chân đá nàng văng ra. Thô sử bà tử đứng bên cạnh lập tức bịt miệng Cốc Vũ, tha đi ra ngoài.

Đợi trong phòng khách đã yên ắng trở lại, Lịch Vương phi mới nắm lấy tay Du Tiểu Vãn, xin lỗi nói: "Thật sự là ngại quá, trong phủ thế nhưng lại có loại hạ nhân này, làm mặt mũi của ta đều mất hết......"

Du Tiểu Vãn không đợi bà nói hết lời, liền mỉm cười nói: "Vương phi sao lại nói lời ấy, ruộng lúa tốt cũng sẽ mọc cỏ dại, huống chi hạ nhân trong vương phủ lại nhiều như vậy, Vương phi mỗi ngày chủ trì việc bếp núc, bận đến chân không chạm đất, làm sao có thể quản cả một nha hoàn tam cấp? Là chính nàng ta tham lam, có liên quan gì đến Vương phi và Lịch Vương phủ đâu?"

Trong lòng Lịch Vương phi buông lỏng, vội nương theo lời này kể ra rất nhiều chỗ vất vả khi chưởng quản việc bếp núc.

Bọn hạ nhân nhận nhiệm vụ phạt đòn hiểu được tâm ý của Vương phi, nên đánh rất ra sức, không được bao lâu, liền tiến vào hồi báo, "Hành hình xong."

Lịch Vương phi hừ một tiếng, nói: "Còn thanh tỉnh sao? Nếu là thanh tỉnh, mau tiến vào xin lỗi Du tiểu thư."

Thời gian ngắn như vậy, căn bản không có khả năng đánh xong sáu mươi trượng. Nếu là thanh tỉnh, tất nhiên còn đang dụng hình. Màn làm bộ làm tịch này chính là để tỏ thành ý với Du Tiểu Vãn, nàng sao lại không biết, vội ngăn cản, nói: "Không cần, ta thật sự chỉ cần tìm được vòng tay là đủ." Lại quay sang khen Vương phi xử sự công chính.

Lịch Vương phi khách sáo vài câu, rồi cởi một cặp vòng tay phỉ thúy chất lượng cực tốt từ trên cổ tay mình xuống, nằng nặc mang vào tay Du Tiểu Vãn, xem như việc hôm nay đã trôi qua.

Vừa ra khỏi khu phòng nghỉ của khách, Lịch Vương phi liền nghiêm mặt nói, "Đi mời Tam tiểu thư lại đây."

Không bao lâu, Tam tiểu thư Lịch Vương phủ liền bị gọi vào trong phòng nghỉ của chính viện, Lịch Vương phi nhỏ giọng dặn dò nàng, "Con đi dò hỏi Tào gia tỷ muội, xem bộ trang sức bạc nạm vàng và kim cương kia rốt cuộc là của ai, sao có thứ mang trên đầu người này, có thứ lại đeo trên tay người kia?"

Tam tiểu thư lĩnh mệnh đi đến phòng khách nhỏ, tìm thấy Tào Trung Yến đang mang trâm bạc trên đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng, giả ý hỏi han vài câu, liền dẫn nàng qua ngồi ở một góc khuất, làm như hâm mộ hỏi thăm cây trâm bạc trên đầu nàng. Tam tiểu thư hỏi chuyện rất tinh tế, nhưng Tào Trung Yến là người nội hướng lại rất chất phác, căn bản không thể nói chuyện quá rộng mở với người lạ, mỗi khi được hỏi vấn đề gì đều dùng những từ ngữ ngắn gọn, đơn giản nhất để trả lời.

Tam tiểu thư cũng không có khả năng hỏi rất trắng ra, khúc khúc chiết chiết hỏi thăm một hồi, cuối cùng cũng nắm giữ đủ tin tức, quay về phục mệnh với mẫu phi, "Trâm bạc là do Du tiểu thư tặng cho Tào nhị tiểu thư, vốn là Tào nhị tiểu thư mang, nhưng đến lúc nghỉ trưa, Tào Tam tiểu thư nhất định phải giành lấy cho bằng được, sau đó lại trả lại cho nàng."

Lịch Vương phi cân nhắc một phen, căm hận nói: "Nói như vậy, thật đúng là vị Tào Tam tiểu thư đó hẹn Tĩnh Thịnh thế tử đến lương đình gặp mặt, bất quá không nghĩ tới sẽ gặp phải nhiều người như vậy, mới ra vẻ rụt rè."

Lịch Vương thế tử cũng đang ngồi ở bên cạnh, lập tức phụ họa: "Chứ còn gì nữa! Nếu Thịnh thế tử không đi gặp nàng ta, ở nơi khác gặp mặt, chỉ sợ còn tưởng rằng Tào nhị tiểu thư mới là kẻ vô sỉ."

Vì thế trong số các tội danh của Tào Trung Nhã lại bị thêm tội âm hiểm ngoan độc, hãm hại thứ xuất tỷ tỷ.

Sau khi tiệc mùa xuân của Lịch Vương phủ kết thúc, Trương thị theo thường lệ triệu tập các con đến Nhã Ngũ Đường, hỏi các con ở yến hội có kết giao được vị bằng hữu quyền quý nào mới không.

Tào Trung Nhã bĩu môi nói: "Ả Hàn Điềm Nhã kia không có việc gì lại vào ngồi trong phòng khách nhỏ, làm hại đám người nguyên bản đang nịnh hót con chuyển sang đi nịnh hót ả, làm sao có thể kết giao được người quyền quý nào." Nàng cũng không nói là vì mình tâm sinh ghen tị, không muốn kết giao với Hàn Điềm Nhã.

Trương thị mỉm cười, nói: "Không sao, hôm nay là vì tiểu công tử có chút không thoải mái, biểu tỷ con không thể đến dự tiệc, lần tới chỉ cần có biểu tỷ con ở, sẽ không lại để con ngồi ở phòng khách nhỏ. Biểu tỷ con kết bạn toàn là các Vương phi, Quốc Công phu nhân, Hầu phu nhân. Nhã Nhi của ta lại xinh đẹp như vậy, nhất định có thể được các vị phu nhân đó yêu thích."

Tào Trung Nhã nghĩ nghĩ, chợt cười nói: "Đó là khẳng định rồi, hôm nay các vị Quốc Công phu nhân còn đứng ra nói giúp con a."

Trương thị không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Nói giúp con? Là chuyện gì?"

Tào Trung Nhã thuật lại chuyện xảy ra ở Vọng Tiên Đình, chẳng qua trong đầu của nàng tự động quên đi đoạn giành trâm bạc của Tào Trung Yến, chỉ cảm thấy Tĩnh Thịnh thế tử là có ý đồ với mình, lại đã quên người ta tìm là một cô nương mang trâm bạc.

Đầu óc Trương thị sáng sủa hơn Tào Trung Nhã nhiều lắm, lúc này liền hiểu là chuyện gì xảy ra, lập tức đứng phắt dậy, miệng lẩm bẩm, "Ta chỉ biết tên Tĩnh Thịnh thế tử này sẽ không từ bỏ ý đồ, Quân Dao không phải nói đã giúp chuyển mũi nhọn về phía xú nha đầu kia sao? Sao rốt ruộc vẫn đi hắt nước bẩn lên người Nhã Nhi?" Lại ôm lấy Tào Trung Nhã, đỏ hốc mắt nói, "Con của nương a, bây giờ phải làm sao đây? Các phu nhân đó, miệng thì không nói gì, trong lòng khẳng định cảm thấy con...... Ai... phải làm sao mới tốt đây?"

Tào Trung Nhã vốn còn chưa hiểu thế nào, nghe xong Trương thị phân tích, mặt mày liền trắng bệch, buồn bực dậm chân, "Tên Tĩnh Thịnh thế tử xấu xí đó thật sự là vô dụng, muốn hại biểu tỷ vì sao lại gọi con ra?"

Tào Trung Duệ từ đầu luôn ngồi nghe ở một bên, cẩn thận suy nghĩ một phen, mới trầm giọng nói: "Sự tình cũng không hẳn đã tệ đến mức đó. Mấy vị phu nhân kia nhiều lắm là nghĩ trong lòng vậy thôi, lại không thể thực sự đi khắp nơi để tung tin đồn về một tiểu cô nương, như vậy thì quá hạ thấp thân phận của bản thân."

Trương thị cảm thấy có lý, trong lòng cuối cùng thoáng buông lỏng. Tào Trung Duệ kể lại chuyện Hàn Thế Chiêu tặng phương thuốc cho mình, nói, "Hẳn là Hàn huynh có chút tâm tư đối với muội muội. Nếu có thể tranh thủ lập hôn ước với Hàn huynh trước khi hoàng thượng tứ hôn, thì với thân phận cao quý của Đại công chúa, chắc chắn sẽ không chịu làm bình thê."

Trương thị không được lạc quan như vậy, "Thái Hậu đã để lộ tiếng gió, Hàn gia sao dám đính hôn cho Hàn Nhị công tử?"

"Nếu Thái Hậu thật sự đã quyết định xong, thì đã phải tứ hôn từ sớm. Con nghe nói, Thái Hậu rất sủng Duy Phương Đại công chúa, đáp ứng để nàng tự mình tuyển vị hôn phu. Nếu vẫn không ai có thể đả động trái tim của Đại công chúa, Đại công chúa mới đến trước mặt Thái Hậu cầu sắp xếp hôn sự. Thế nên hôn sự của muội muội và Hàn Nhị công tử có thể nói là nắm chắc trong tay." Tào Trung Duệ nói xong liền bắt động mơ mộng, "Tháng sau, trong cung sẽ ban thưởng tiệc mùa xuân. Nghe nói lần này, bàn của nữ và bàn của nam sẽ không cách quá xa. Con sẽ tranh thủ làm thơ để hấp dẫn Đại công chúa......"

"Con làm sao biết bàn tiệc nam nữ sẽ không cách quá xa?" Trương thị hỏi vài câu cũng không nghe con trả lời, chỉ phải đưa tay đẩy con ra khỏi mộng đẹp. Tào Trung Duệ thế này mới phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Con có biện pháp tìm hiểu của con. Yến hội sẽ tổ chức ở Bắc Hải." Nói rồi cẩn thận nhìn muội muội vài lần, "Muội muội quả thực xinh đẹp, nhất định có thể bắt được trái tim của Hàn Nhị công tử......" Lời còn chưa dứt, đã bị mẫu thân liếc mắt một cái đến nghẹn lời.

Trương thị rốt cuộc vẫn là người thực tế hơn các con, "Vãn Nhi thế nào cũng sẽ tham gia yến hội. Lão thái thái đang vội vã thu xếp việc hôn nhân cho ả ta, nên trong những loại yến hội như vậy, nhất định sẽ bảo nương dẫn ả theo."

Bà quay đầu nói với Tào Trung Duệ: "Vãn Nhi nếu tham gia, cơ hội cho muội muội của con sẽ bị giảm đi ba phần."

Làm sao chỉ có ba phần! Tào Trung Duệ giật giật môi, lại không dám phản bác.

Trước/138Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh