Saved Font

Trước/199Sau

Trọng Sinh He Với Đối Thủ Một Mất Một Còn

Chương 211 212 213

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 211: Quà kết hôn.

Mấy ngày nay Trình Cẩm Chi bận rộn quay phim, không có thời gian nhìn điện thoại. Đến khi thấy tin nhắn của Dung Tự đã là ngày hôm sau: "Trình Dĩ đâu?"

Lúc nhận được tin nhắn của Trình Cẩm Chi, Dung Tự đang pha sữa cho Trình Dĩ. Trình Dĩ i a bi bô ngồi trên thảm, Trình Cẩm Chi đi ra ngoài là đi nửa tháng, có lẽ Trình Dĩ cũng nhớ mẹ. Dung Tự bèn đặt rất nhiều ảnh của Trình Cẩm Chi xung quanh Trình Dĩ.

"Trình Dĩ rất ngoan." Dung Tự gửi tin nhắn cho Trình Cẩm Chi: "Giờ chị đang bận à? Em muốn gọi điện thoại cho chị."

"Đợi chị về khách sạn, rồi gọi điện thoại cho em."

"Hôm nay chị lại phải quay cảnh đêm à?"

"Ừ, chắc phải quay đến ba bốn giờ sáng."

"Vậy chị ngủ luôn đi, đến khi đó thì gửi tin nhắn cho em."

Ban đầu tối hơi nhớ Trình Dĩ, Dung Tự bây giờ, không biết có phải đã có con không, lẳng lơ hơn rất nhiều. Lúc trước còn muộn tao, hiện giờ gọi điện thoại với nàng, nói gần đây chỉ đút một người, ngực hơi căng. Trình Cẩm Chi cắn cắn áo gối, tha hương nơi đất khách, lại càng ngủ không được. Khi nàng xấu hổ đưa tay đẩy quần lót ra, nói thật, đã rất lâu nàng chưa làm như thế. Đến giữa gọi điện thoại cho Dung Tự, cũng không nói gì, chỉ thở hổn hển vào điện thoại. Kết quả ngày hôm sau, con Dung Tự cũng không giữ, chạy đến Hollywood. Ra thang máy, lập tức khiêng nàng lên. Trình Cẩm Chi siết chặt lưng Dung Tự, cười khúc khích có vẻ như thực hiện được kế hoạch. Khi bị Dung Tự đặt dưới thân cũng đang cười. Nhưng sau đó không cười được nữa. Nữ nhân ba mươi, như lang như hổ.

Lúc Dung Tự thức dậy, Trình Cẩm Chi vẫn đang ngủ. Mấy ngày nay quay rất căng thẳng, Trình Cẩm Chi cũng không nghỉ ngơi gì. Dung Tự vuốt ve vòng eo trơn mượt của Trình Cẩm Chi, nhìn vòng eo thon của nàng, khiến cô nhớ đến bảng xếp hạng tìm kiếm của weibo trong thời gian trước. Hình như là cảnh hậu trường của "Cẩm y vệ", nàng lộ lưng trong cảnh quay. Rồi lại có người chụp được ảnh sân bay mùa hè năm nay của nàng. Nàng ăn mặc rất mát mẻ, lộ cái bụng bằng phẳng. Vì vậy trên mạng tràn lên "fan cơ thể*", nhiều fan để lại bình luận cho Trình Cẩm Chi: "Cô Trình, tôi là fan cơ thể của cô."

*Fan cơ thể: Chỉ những fan hâm mộ có xu hướng thích nghiêng về cơ thể của nghệ sĩ.

Cơ thể của Trình Cẩm Chi thực sự rất gợi cảm. Dung Tự dán vào lưng Trình Cẩm Chi, sau đó xuống giường nấu cơm cho Trình Cẩm Chi. Lúc ăn cơm, Dung Tự nói đến chuyện đính hôn của Phó Tân Bạch và Cẩu Vũ với Trình Cẩm Chi.

Trình Cẩm Chi cười nửa buổi: "Không đi."

Theo phong tục của quê Cẩu Vũ, cũng không biết là ai nói hươn nói vượn, dù sao những người trẻ tuổi yêu nhau, trước khi đính hôn sẽ phải đến chuồng gà bắt gà. Cẩu Vũ còn xúi giục nàng đi chung: "Cậu không muốn chứng kiến thời khắc mình xấu hổ sao?"

Đương nhiên nàng không muốn đi, nàng quá rõ mưu đồ của Cẩu Vũ. Chắc là lúc đó Cẩu Vũ định kéo theo nàng xuống nước.

"Khỉ! Bà không bắt nữa!" Cẩu Vũ nhìn con gà mái đang chống lại cô. Con gà mái này nhảy nhót quá mức, ban nãy nó phạch phạch, tung một mặt lông cho cô. Thay vào đó, Phó Tân Bạch cao gầy vén tay áo lên chặn Cẩu Vũ sau lưng mình: "Chị đến bắt."

Đôi chân đôi tay dài của Phó Tân Bạch cũng không phát huy được lợi thế gì trong cái chuồng gà nhỏ hẹp này. Hai người họ chiến đấu với con gà mái mười phút, sau đó có vẻ như đã khiến con gà mái nổi điên. Nó bắt đầu mổ.

Mỏ gà mái mổ đâu trúng đó, mổ tay Phó Tân Bạch đến đỏ bừng. Phó Tân Bạch quay đầu nhìn Cẩu Vũ: "Đừng sợ, mọi việc đều có chị ở đây."

"Chị có bị trí não chậm phát triển không?" Lúc nào rồi, còn lãng mạn.

"Hai đứa, đi giết gà à?" Mẹ Cẩu đợi ở nhà, đợi một lúc lâu. Chờ đến khi người chứng hôn đến, kết quả thấy hai người họ cả người nhếch nhác.

"Mẹ, đây là gà của tụi con." Phó Tân Bạch dâng lên con gà, đã hấp hối.

Cẩu Vũ thực sự không muốn đến, cũng không ra sức gì trong chuồng gà, không nghĩ rằng Phó Tân Bạch bằng bất cứ giá nào, đường đường Thiên Hậu lại đi chiến đấu với một con gà. Gà mái hấp hối, Phó Tân Bạch bị mổ đến cánh tay bắp chân đều là dấu đỏ. Buổi tối, Phó Tân Bạch bảo Cẩu Vũ bôi thuốc cho mình, Cẩu Vũ không chịu. Phó Tân Bạch cạy miệng Cẩu Vũ ra, kẹp lưỡi Cẩu Vũ, để nước bọt của Cẩu Vũ khử trùng cho mình. Thật là có mùi vị yêu đương. Lúc ngủ, Cẩu Vũ vẫn không muốn để ý Phó Tân Bạch lắm. Phó Tân Bạch cũng là một kẻ vô lại, dán lấy Cẩu Vũ: "Tụi mình sắp kết hôn rồi."

"Chị nghĩ, nên tặng cho em một món quà kết hôn." Phó Tân Bạch nói.

Cẩu Vũ nhắm mắt lại, dường như muốn giả bộ ngủ. Điều này chắc chắn là không sáng suốt, Phó Tân Bạch đâu thèm để ý bạn có ngủ hay không. Bạn ngủ, Phó Tân Bạch cũng phải ghẹo cho bạn dậy. Cẩu Vũ thực sự bị Phó Tân Bạch "chọc cho tỉnh": "Mẹ tôi còn ngủ ở phòng bên cạnh, lấy tay chị ra."

Phó Tân Bạch liếm liếm ngón giữa của mình, vòng lấy Cẩu Vũ: "Cuối tuần có thời gian rảnh không? Chị dẫn em đi xem quà."

"Quà gì?" Cẩu Vũ nói: "Chị đừng đưa tin sốc gì cho tôi, tôi chỉ muốn yên ổn làm chó săn ảnh."

Cẩu Vũ rất sợ Phó Tân Bạch công khai, đến lúc đó Phó Tân Bạch công khai chắc chắn sẽ nhân tiện xách luôn cô theo. Sau này cô còn làm sao ngồi canh ngôi sao được nữa, nên đổi thành người khác đến ngồi canh cô. Về thành phố đã nghe ngay tin Trình Cẩm Chi tạm dừng công việc. Trình Cẩm Chi dự định mang thai con của Dung Tự. Dung Tự không vui, cơ bản Dung Tự không thích con nít, chắc chắn sẽ không muốn để Trình Cẩm Chi chịu khổ. Nhưng mà cũng không đến lượt Dung Tự nói, bây giờ ở trong nhà người có thể quyết định nhất là Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi bây giờ ăn Dung Tự sát sao. Trình Cẩm Chi thật là luẩn quẩn trong lòng. Lớn tuổi mà vẫn còn muốn sinh con. Như Cẩu Vũ, Cẩu Vũ chưa bao giờ nghĩ đến việc sinh con. Cẩu Vũ lảm nhảm mấy câu trong nhóm chat rồi đặt điện thoại xuống: "Đi đâu vậy?"

Phó Tân Bạch đưa cô ra biển. Cũng không nói gì cả, vừa hỏi thì Phó Tân Bạch lại nhìn cô cười: "Phó Tân Bạch, không phải chị muốn dẫn tôi nhảy xuống biển chứ?"

"Không phải." Đến bờ biển, Phó Tân Bạch bế Cẩu Vũ xuống: "Thấy bên bờ biển không?"

"Cái gì?"

"Du thuyền đó."

"Cái quái gì?"

Phó Tân Bạch vui vẻ, vuốt vuốt tóc Cẩu Vũ: "Chu Phân Thủ tặng cho con ông ta một chiếc du thuyền trong lễ trưởng thành. Đây là quà chị tặng em."

Cẩu Vũ sợ Phó Tân Bạch vuốt rối tóc của mình nên đánh tay của Phó Tân Bạch xuống: "Chị muốn làm mẹ của tôi?"

"Chị sẽ nuông chiều em như một đứa con gái."

"Chị không phải biến thái chứ?"

Phó Tân Bạch cười cười, kéo tay Cẩu Vũ lên du thuyền: "Dù sao sau này, tất cả mọi thứ đã muộn, chị sẽ bù đắp cho em."

Cẩu Vũ cũng không tiếp lời Phó Tân Bạch, chỉ ngồi trên boong thuyền, Phó Tân Bạch ngồi kề bên Cẩu Vũ. Hai tay Cẩu Vũ chống ở phía sau, đùi phải gác lên chân trái. Bây giờ là thời điểm mặt trời mọc lên ở phía đông, du thuyền cũng chạy. Cẩu Vũ nghiêng đầu nhìn Phó Tân Bạch ngồi cạnh mình, Phó Tân Bạch nháy mắt một cái, vuốt ve đôi má Cẩu Vũ. Khi du thuyền hướng về phía mặt trời, Phó Tân Bạch hôn lên môi Cẩu Vũ. Cẩu Vũ do dự một chút.

Phó Tân Bạch dán lên tai Cẩu Vũ: "Tình yêu họ nợ em, chị sẽ dùng phần còn lại của cuộc đời chị để yêu em."

Phó Tân Bạch sống ở nước ngoài quá lâu, cái gì tình cái gì yêu đều thích treo bên miệng. Cẩu Vũ cúi mắt xuống, nhìn những con sóng tung mình: "Du thuyền cũng được lắm."

Cũng được lắm. Cảm giác này cũng được lắm. Cho đến giờ Cẩu Vũ chưa từng nghĩ đến vấn đề kết hôn, đó thực sự là ảnh hưởng của gia đình mang đến cho cô. Từ nhỏ đến lớn, Cẩu Vũ luôn cảm thấy một mình rất tốt. Cô chỉ muốn kiếm tiền, để cho mẹ cô có cuộc sống tốt hơn. Nếu biết trước Phó Tân Bạch có một tác động to lớn đến cuộc đời của cô, hơn mười năm trước cô cũng sẽ không theo tin tức của Phó Tân Bạch. Trên thực tế, cô không chỉ theo tin của Phó Tân Bạch, mà còn sống chung với Phó Tân Bạch. Đến giờ, hôn cũng đính. Điều đáng sợ nhất là cô ngay bây giờ, đúng là ngay bây giờ, cảm thấy cũng được lắm? Nói không cần tình yêu gia đình, đó là giả, nếu không cũng sẽ không biết Chu Phân Thủ tặng con ông ta một chiếc du thuyền. Cho nên những lời trên đầu môi, trong đầu của cô đều là giả. Cũng giống như Trình Cẩm Chi vẫn nói, cô đang ngụy trang. Đối với Cẩu Vũ, rất khó toàn tâm toàn ý, nhưng vẫn có thể thử nó. Vậy thử nó đi.

Phó Tân Bạch cười cười, ôm Cẩu Vũ. Ánh mặt trời chiếu xuống mặt biển, ánh vàng rực rỡ, mọi thứ đều là khởi đầu.

Trình Cẩm Chi tạm dừng công việc một năm, khi Tiểu Trình Dĩ được nửa tuổi, Trình Cẩm Chi mang thai như mong muốn. Hiện tại coi như Dung Tự đã hiểu tâm trạng của Dung Trạm, lúc trước Dung Trạm không muốn cô mang thai, cũng như bây giờ cô không muốn Trình Cẩm Chi mang thai. Nhưng thai cũng mang rồi, chỉ có thể chăm sóc cục vàng của cô. Lúc trước khi Dung Tự mang thai, ngoại trừ bụng to lên, cả người vẫn khá gầy. Hiện giờ Trình Cẩm Chi mang thai, Trình Cẩm Chi mập, Dung Tự cũng mập. Lúc Cẩu Vũ đến thăm, còn kêu lên: "Sao hai người mập dữ vậy?"

Trình Cẩm Chi thì còn có thể hiểu, dù sao cũng là phụ nữ có thai, cần bổ sung dinh dưỡng. Nhưng Dung Tự là thế quái nào? Trong thời gian Trình Cẩm Chi mang thai, cơ bản là thời gian Dung Tự tương đối mập, cũng không phải mập lắm, nhưng khiến người khác cảm thấy mập lên rõ ràng. Đối với điều này, ngược lại Ôn Khởi Vân đã từng có trải nghiệm: "Lúc mẹ mang thai con, cha con cũng mập."

Có thể không mập à? Khi Trình Cẩm Chi bắt đầu mất đi sự thèm ăn, Dung Tự sẽ ăn chung nàng. Để phù hợp với khẩu vị của Trình Cẩm Chi, Dung Tự vừa làm vừa nếm. Lượng thức ăn ăn hết mỗi ngày, gấp đôi Trình Cẩm Chi. Đến khi sự thèm ăn của Trình Cẩm Chi mở ra, ăn cái này một miếng ăn cái kia một miếng, Dung Tự cũng ăn chung nàng, giúp nàng kết thúc đồ ăn. Giống như năm đó, hai người ngồi chổm hổm dưới chân núi ăn khoai lang. Ban đầu thì ốm nghén, sau đó ốm nghén giảm bớt, cơ thể lại bắt đầu nặng nề. Chẳng hạn như bây giờ, hai người ngồi trên thảm, Dung Tự xoa bóp cho Trình Cẩm Chi. Xoa bóp xong, Tiểu Trình Dĩ bò tới, quơ đôi tay nhỏ của mình, Dung Tự còn sợ Trình Dĩ đập trúng bụng Trình Cẩm Chi. Cũng không biết điều gì đã thúc đẩy Trình Dĩ, thấy cái bụng hơi nhô của Trình Cẩm Chi, dừng lại một lúc, chậm rãi kề sát tới. Cái tai dán lên bụng Trình Cẩm Chi. Giống Dung Tự lúc ban ngày. Dường như Trình Dĩ có "cảm ứng tình thân" với đứa bé trong bụng Trình Cẩm Chi. Thấy hành động nhỏ của Trình Dĩ như vậy, lòng Trình Cẩm Chi cũng phải tan chảy. Nàng giờ tay lên xoa đầu Tiểu Trình Dĩ.

Không như tên của Trình Dĩ, từ lâu Dung Tự đã nghĩ ra tên của đứa trẻ chưa ra đời này. Gọi là Dung Cẩn.

"Trình Dĩ, vài tháng nữa là con có thể nhìn thấy Tiểu Dung Cẩn rồi." Trình Cẩm Chi nói với Trình Dĩ.

Chương 212: Đau.

"A." Trình Dĩ trưng ra khuôn mặt vô hại của mình. Trình Cẩm Chi mới vừa xoa đầu Trình Dĩ, Trình Dĩ lập tức dang đôi tay ngắn ra. Lại muốn bế. Dung Tự sợ Trình Cẩm Chi mệt, cô đưa tay bế Trình Dĩ lên: "Sao mà muốn mẹ bế hoài thế, con sẽ làm mẹ mệt."

"Không mệt... tay em đừng đi." Trình Cẩm Chi còn chưa nói hết "bế Trình Dĩ thế nào cũng không thấy mệt", để thể hiện tình yêu của người mẹ, eo mỏi nhừ, hóa ra cái tay giúp Trình Cẩm Chi xoa bóp đã đi bế Trình Dĩ.

Dung Tự bật cười, một tay ôm Trình Dĩ, một tay đặt trên eo Trình Cẩm Chi: "Tay không đi."

Theo lời Trình Cẩm Chi, Dung Tự cười đến mức mờ ám.

Trình Cẩm Chi sửng sốt một chút, nghiêm túc nhìn Dung Tự, dừng ba giây: "Dung Tự, hình như em mập thật."

"Mặt tròn." Trình Cẩm Chi còn sợ chưa đủ, lấy tay ra hiệu.

Dung Tự thế này, hai đời Trình Cẩm Chi cũng chưa từng thấy. Chế độ ăn uống của Dung Tự rất có quy luật, rất tự hạn chế bản thân, dù là đời trước, Dung Tự vẫn duy trì vóc dáng mảnh mai. Nói thế nào đây, sau khi Dung Tự mập lên, cảm thấy khí chất dịu dàng hơn rất nhiều. Lúc trước đều là vẻ người lạ đừng đến gần.

"Chị cũng mập." Dung Tự dịu dàng nói. Yêu là tổn thương lẫn nhau.

Trình Cẩm Chi nhéo đùi Dung Tự một cái: "Em là một tên bịp bợm, lúc trước còn nói mập tí đẹp. Em coi đi, hiện hình rồi, chị mới mập bao nhiêu, em đã nói chị mập."

Hiện giờ Trình Cẩm Chi không còn dám đứng lên cân nữa, nàng nghĩ nàng sẽ thấy một con số khiến nàng "trọng sinh" một lần nữa.

"Em cũng không nói là xấu." Dung Tự kề sát Trình Cẩm Chi, cũng không kiêng kị đứa con trong tay: "Sờ, rất thoải mái."

"Em muốn chết à." Trình Cẩm Chi bụm mặt Dung Tự lại: "Con nhìn em, em cũng không biết xấu hổ."

Dung Tự chưa bao giờ đồng ý việc Trình Cẩm Chi mang thai, hiện giờ đã mang thai, rõ ràng cô chỉ có thể chăm sóc cục vàng thật tốt. Bây giờ điều mà Dung Tự thấy tốt, đó là Trình Cẩm Chi rất nhạy cảm. Rất rất nhạy cảm. Dung Tự bế con về nôi, lại ngồi bên cạnh Trình Cẩm Chi, hôn tai Trình Cẩm Chi. Hiện giờ bụng Trình Cẩm Chi đã có hình dạng nhất định, Dung Tự hôn Trình Cẩm Chi, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Trình Cẩm Chi.

"Đau..."

"Sao vậy?"

"Bụng."

Từng mang thai nên dĩ nhiên Dung Tự sẽ biết, cô nhẹ nhàng kề vào bụng Trình Cẩm Chi: "Chắc là thai đạp."

"Thai đạp thì tốt." Trình Cẩm Chi thở phào, có vẻ nhẹ nhõm hơn: "Chị còn tưởng chị lớn tuổi, thai xuất hiện triệu chứng xấu nào đó."

Theo lý thuyết, thai đã nên đạp từ lâu. Trước đây lúc Dung Tự mang thai Trình Dĩ, giai đoạn này là lúc Trình Dĩ quậy kinh khủng nhất, y như nghịch ngợm. Thai hơi di chuyển, Dung Tự không nghe thấy động tĩnh nào. Ngẩng đầu lên: "Chắc chắn sau này con rất biết thương chị."

"Không thể nói vậy. Chị thấy Trình Dĩ rất ngoan, sau này chắc chắn nó cũng sẽ thương em."

Dung Tự cười cười: "Ừ."

"Cô ấy đến." Hôm nay Ôn Khởi Vân và Trình Hoài Nam cùng ra công ty. Hai người thảo luận các dự án cuối năm. Trình Hoài Nam vừa ra công ty đã thấy Tôn Tố ở cách đó không xa. Trình Hoài Nam nói vậy, Ôn Khởi Vân mới quay đầu lại. Quay đầu lại thấy Tôn Tố đang dựa vào xe.

"Bà đi trước đi." Trình Hoài Nam nói. Ông thừa nhận sự hào phóng của ông là sự hào phóng giả tạo. Nếu không, ông sẽ không đứng yên, nhìn Ôn Khởi Vân bước đi.

"Thời gian này, chị vẫn chưa định ly hôn sao?" Tôn Tố hỏi.

Tôn Tố cũng không biết chuyện Ôn Khởi Vân đã ly hôn. Ôn Khởi Vân không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn Trình Hoài Nam đang đứng tại chỗ. Bà phất phất tay, hình như bảo Trình Hoài Nam có thể đi. Ban nãy bà đã bảo Trình Hoài Nam đi trước, nhưng Trình Hoài Nam vẫn cầm cự ở đây. Ôn Khởi Vân vẫy tay, Trình Hoài Nam cúi mắt xuống, ông đi mấy bước, vịn cửa xe. Quay đầu lại nhìn vợ lớn một lần nữa, sau này ông và người phụ nữ này chỉ có dính dáng về con cái. Trình Hoài Nam hơi giơ tay lên, ông thực sự không làm được động tác phất tay, chỉ có thể di chuyển ngón tay, sau đó bước lên xe.

"Em muốn ra nước ngoài à?" Giờ Ôn Khởi Vân mới nhìn Tôn Tố.

"Ừ, lúc trước quấn quít chị mãi, không học hành tốt." Tôn Tố nói.

"Học là tốt."

"Vậy em đi."

"Ừ."

Ban đầu Tôn Tố muốn nói, chỉ cần chị giữ em lại, em sẽ không đi học: "Thôi, em nên giữ lại một chút tự trọng cho mình."

"Không tiễn em sao?" Tôn Tố khoác tay lên cửa xe, cô quay lại nhìn Ôn Khởi Vân: "Dù gì em cũng theo chị nhiều năm như vậy."

"Ừ." Ôn Khởi Vân cũng lên xe.

Trong xe, Tôn Tố vẫn cứ tiếp tục nói liên miên: "Chị bây giờ già rồi, cơ thể không còn khỏe, đừng coi như bản thân mình còn trẻ."

"Cô Dung đã như vậy, chị tin cô ấy một lần đi. Giao một số việc của tập đoàn, cho cô ấy làm." Tôn Tố nói: "Con gái chị thì chị đừng hi vọng nữa, tài sản đó, chị giữ lại cho cháu gái của chị thừa kế đi."

"Cũng không được, em xem ảnh của con nhóc Trình Dĩ rồi. Cảm thấy rất giống con gái chị. Nếu chị không chỉ dạy được, thì để cô Dung chỉ dạy. Cô Dung em thấy được."

"Em không về nữa sao?" Hiếm khí tính của Ôn Khởi Vân tốt như vậy. Nghe Tôn Tố nói đâu đâu, cũng không cắt ngang. Xuống xe, mới hỏi một câu như vậy. Ôn Khởi Vân nghe Tôn Tố vừa dặn cái này vừa dặn cái kia.

"Về chứ." Tôn Tố kéo hành lý, lại hơi kéo vai Ôn Khởi Vân: "Chị ở đây, em có thể đi đâu được?"

Ôn Khởi Vân dừng một lúc, mới giơ tay lên vỗ cánh tay Tôn Tố một cái: "Em đi được rồi."

"Không hỏi em à?" Tôn Tố nói.

"Hỏi gì?"

"Hỏi khi nào em về?"

"Khi nào em về?"

"Nhanh thì hai năm, chậm thì ba năm. Dù sao chị cũng không chờ em, thời gian sẽ trôi nhanh hơn. Hai ba năm, để chị được thanh tịnh." Tôn Tố nói.

"Ừ."

Tôn Tố gõ cửa sổ taxi, báo địa chị cho tài xế. Tiếp theo mở cửa cho Ôn Khởi Vân: "Chị lên xe đi, em nhìn chị đi."

Ôn Khởi Vân cũng không nói gì, chỉ lên xe như thế. Đến khi Tôn Tố hạ cánh, cô mới nhận được tin nhắn của Ôn Khởi Vân: "Khi nào về nước nói cho tôi biết, tôi đến đón em."

Trong lúc Trình Cẩm Chi mang thai, người siêng thăm hỏi nhất là Thiên Hậu Phó Tân Bạch. Có lẽ Phó Tân Bạch chịu khó chào hỏi quá, vừa nghe tên Phó Tân Bạch mặt Dung Tự đã đen đi. Dung Tự, người phụ nữ thù dai, vẫn còn nhớ khi xưa Phó Tân Bạch có ý đồ dụ dỗ vợ cô.

"Em cúp điện thoại của Thiên Hậu làm gì?" Trình Cẩm Chi nở nụ cười: "Bây giờ cô ấy nóng lòng khao khát hôm nay chị sẽ sinh, ngày mai có thể đi."

Hôn lễ của Cẩu Vũ và Thiên Hậu, ban đầu sẽ được tổ chức vào năm nay. Kết quả phù dâu Trình Cẩm Chi sinh con. Cẩu Vũ nói chờ đến khi nàng sinh con, buộc nàng làm phù dâu.

Đến tối, Dung Tự mới lên tiếng: "Mình vẫn chưa kết hôn."

"Đợi sự chú ý trôi qua rồi tính sau." Hiện giờ Trình Cẩm Chi đình công một năm, nói là học tập nạp năng lượng, nhiều người đoán là nàng kết hôn.

"Sang năm thì sao?"

Trình Cẩm Chi liếc: "Còn có thể gấp hơn không?" Năm nay sinh con cho em, sang năm kết hôn với em.

"Vậy năm nay?"

"Mình kết hôn, cũng không lãnh giấy đăng kí kết hôn được." Trình Cẩm Chi nói.

"Em sẽ chuẩn bị cho hôn lễ thật tốt, chị không cần phải quan tâm bất cứ điều gì." Dung Tự dán vào Trình Cẩm Chi, nói rất khéo léo.

"Cũng được. Sau khi con được sinh ra, em thảo luận với DC một lần nữa. Để tránh anh ta lại sốt ruột với chị." Bây giờ dồn việc của một năm, vừa mang thai vừa kết hôn, chắc DC phải giậm chân.

Đến giai đoạn sắp sinh, Trình Cẩm Chi thấy cơ thể càng nặng nề hơn. Nàng tỉnh lại, Dung Tự đã xuống giường. Đi xuống lầu, thấy Dung Tự bế Trình Dĩ, đặt Trình Dĩ lên cái ghế nhỏ trước mặt cây đàn piano. Trình Dĩ cười ngây ngô, luôn bập bẹ ê a không biết nói gì. Đến khi Dung Tự đặt tay lên piano, Trình Dĩ yên lặng ngay. Nghe Dung Tự đán đàn như thế. Năm ngoái, Trình Dĩ đã thể hiện sự hứng thú cực kì với tiếng đàn piano, nghe tiếng đàn, dù đang ngủ, tay chân cũng sẽ động đậy mấy cái. Trình Cẩm Chi cũng không phát hiện, vẫn do Dung Tự bế Trình Dĩ đến trước đàn piano, Trình Cẩm Chi mới biết. Khi đó, ngay lúc nàng trở về từ bên ngoài. Về nhà chỉ thấy Dung Tự ôm một quả cầu thịt ở đàn piano. Cảnh tượng khá hài hòa, từ khi đó, Trình Cẩm Chi bắt đầu có ý tưởng mang thai. Về chuyện Trình Dĩ thích piano, đúng là do Dung Trạm đụng trúng. Khi Dung Tự vừa mang thai, Dung Trạm soạn rất nhiều bản piano cho Dung Tự. Mục đích của Dung Trạm, dĩ nhiên không phải để dưỡng thai, mà là đánh thức ý chí sống của chị hắn. Thời gian đó, Dung Trạm soạn nhạc thực sự như thác chảy, phun như giếng phun. Sau đó Trình Cẩm Chi tỉnh dậy, Dung Trạm mới có ý dưỡng thai. Tuy đứa bé này là gen của Trình Cẩm Chi, nhưng dù sao cũng do chị hắn sinh ra, hắn cần lên kế hoạch tốt. Để đứa bé không phát triển như Trình Cẩm Chi, nếu có thể, có lẽ hắn mong gen của Trình Cẩm Chi đều là gen lặn.

Làm hắn thất vọng rồi, hiện giờ Trình Dĩ càng ngày càng giống Trình Cẩm Chi, đặc biệt là cười. Cũng tạm ổn. Dù sao cũng là chị hắn sinh.

Trình Cẩm Chi dựa trên lan can nghe một lúc, Dung Tự vừa đàn vừa kéo tay Trình Dĩ, Trình Dĩ cũng ấn lên phím đàn. Nghe thấy âm thanh, Trình Dĩ lại bắt đầu cười khanh khách.

"Mẹ." Dung Tự khá tập trung, thay vào đó Trình Dĩ thấy nàng ở trên lầu. Trình Dĩ chỉ vào Trình Cẩm Chi, nói năng không rõ.

"Không ngủ được à?" Dung Tự giao con cho bảo mẫu. Cô lên lầu, nhẹ nhàng vuốt bụng Trình Cẩm Chi.

"Cảm thấy tức ngực sao đó." Trình Cẩm Chi nói.

"Em dìu chị đi nghỉ."

Phải nói, Dung Cẩn thực sự là một đứa con ngoan và đúng giờ. Bác sĩ tính ngày dự sinh, nàng thực sự sinh vào ngày dự sinh. Sinh con thực sự rất đau, Trình Cẩm Chi nằm trong phòng sinh, đau đến mức nước mắt ròng ròng. Khỉ nó! Rõ ràng lúc trước Dung Tự sinh dễ dàng như vậy! Chớp mắt mấy cái đã sinh ra Trình Dĩ.

Dung Tự và Trình gia lo lắng chờ ngoài phòng sinh, lúc này, tiếng kêu gào của Trình Cẩm Chi vang lên từ trong phòng sinh.

"Nó nói gì vậy?" Bà nội sốt ruột.

"Khỉ nó... khỉ thật chứ... Dung Tự em là một kẻ lừa đảo... Em lừa chị..." Trình Cẩm Chi đau đến mức nước mũi giàn giụa, nếu biết trước thế này, nàng sẽ không sinh.

Chương 213: Ngao biến thái.

"Nó nói gì?" Bà nội lớn tuổi, tai nghe không rõ lắm.

Cha Trình mẹ Trình nghe được một chút hơi xấu hổ, Dung Tự vẫn bình tĩnh: "Cẩm Chi đang tự cổ vũ cho mình."

"Cổ vũ cho mình?"

"Dạ." Dung Tự rất bình tĩnh. Mặc dù âm thanh trong phòng sinh càng lúc càng lớn. Thực tế Cẩm Chi mắng cô, còn giúp cô bớt căng thẳng. Cô thấp thỏm không yên, cô sẽ vào nếu không nghe thấy tiếng của Cẩm Chi nữa. Nhân viên y tế không cho họ vào, nói sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của sản phụ.

"Dung Tự, con không lừa nội chứ?" Trình Cẩm Chi mắng Dung Tự lừa nàng ở bên trong, bên ngoài bà nội cũng "nghi ngờ" Dung Tự. Lúc này còn cổ vũ cho mình? Thấy không giống cháu gái của bà lắm, luôn cảm thấy cháu gái của bà đang mắng.

"Không có." Vẻ mặt của Dung Tự vẫn như bình thường, ngay cả cha Trình mẹ Trình cũng phải thán phục. Dung Tự dìu bà nội ngồi trên băng ghế dài: "Đợi tí nữa con sẽ đến cửa hỏi lại lần nữa."

"Con mới hỏi hai phút trước." Tuy tai bà nội nghe không rõ lắm, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ: "Tự Nhi, sao tay con lạnh vậy?"

"Lòng bàn tay con đổ mồ hôi." Bà nội nói.

Dung Tự cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài của mình. Lúc trước Trình Cẩm Chi chờ bên ngoài, suy sụp đến mức khóc lên. Bây giờ đổi thành Dung Tự chờ bên ngoài. Sắc mặt cô nhợt nhạt, thấy mọi người căng thẳng còn trấn an họ.

"Con không sao." Khi Dung Tự nói "không sao", môi cũng không có tí máu. Bây giờ cô hối hận không gì sánh được, đáng lẽ cô nên khuyên Cẩm Chi đừng nên sinh đứa con này. Hai người có Trình Dĩ đã đủ rồi. Lúc trước Dung Tự đã trải qua hai giờ khó khăn nhất, giai đoạn đầu khi sinh, cô vẫn luôn ở bên Cẩm Chi. Vẫn gian nan như trước kia, khi Trình Cẩm Chi vẫn còn trong tình trạng hôn mê ở bệnh viện. Cô cho rằng cuộc sống của cô và Cẩm Chi đã không còn trắc trở nữa, nhưng không ngờ vẫn còn một trở ngại như thế. Trình Cẩm Chi không gặp vấn đề đình trệ sinh sản, thời gian sinh ngang ngang với Dung Tự, có lẽ giống Dung Tự nói, đây là một đứa trẻ rất khôn khéo. Trình Cẩm Chi đã "hấp hối", dường như đã mắng mệt mỏi trong phòng sinh. Bác sĩ bế con ra, Dung Tự cũng không nhìn con, nhìn thẳng vào Trình Cẩm Chi.

"Vất vả cho chị." Dung Tự vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Trình Cẩm Chi, đôi mắt vẫn còn đỏ.

"Đau quá..." Trình Cẩm Chi khóc mệt, nếu không nàng sẽ khóc nữa. Ở trong đó thực sự rất khó khăn, rất muốn nhét con vào lại không sinh nữa. Vừa khóc vừa sinh, sau khi mắng Dung Tự, dường như tốt hơn một chút. Bác sĩ cũng thấy, ở bên cạnh cổ vũ nàng. Cho dù là phương pháp gì, chỉ cần Trình Cẩm Chi sinh đứa trẻ ra: "Đúng rồi, cô Trình, hét to hơn nữa."

Bác sĩ cổ vũ Trình Cẩm Chi theo cách thế này. Thấy đứa bé chui ra được một nửa, nước mắt của bác sĩ sắp rớt xuống. Mắng giỏi lắm. Các bác sĩ này, lúc trước cũng từng đỡ đẻ cho Dung Tự. Cô Dung và cô Trình thực sự là hai thái cực. Ở trong phòng sinh, cô Dung cũng không giống như một người phụ nữ mang thai, rất hợp tác, không khóc không ồn ào sinh con ra. Lúc cô Dung im lặng, bác sĩ còn tưởng cô Dung đau đến mức ngất đi, không ngờ cô Dung mở mắt ra lần nữa, gắng sức, đứa bé được sinh ra. Còn cô Trình, khóc từ đầu tới cuối. Giai đoạn đầu khi sinh đã khóc, lúc đau thì la gây mê, lúc không đau lại không muốn gây mê. Bác sĩ cầm kim gây mê đi tới đi lui. Cũng không biết cô Trình này rốt cuộc có muốn hay không. Tiếp sau đó vẫn là không muốn.

Dung Tự cụng trán với Trình Cẩm Chi, xoa dịu nỗi đau của Trình Cẩm Chi. Trình Cẩm Chi cảm thấy như cơ thể của mình như đã bị nghiền nát: "Đau..."

"Không đau. Em sẽ bảo bác sĩ gây tê cho chị."

"Có ảnh hưởng đến con không?" Có vẻ Trình Cẩm Chi thực sự rất đau, đến giờ vẫn chưa phản ứng được.

"Con được sinh ra rồi."

"Con của mình?" Trình Cẩm Chi quay đầu lại.

Ôn Khởi Vân bế đứa bé đến trước Trình Cẩm Chi, sự yêu thương tràn ra: "Là một tiểu nha đầu."

"Dung Cẩn." Đôi môi trắng bệch của Trình Cẩm Chi có hơi cử động: "Con nha đầu chết tiệt này, sắp giày vò chết bà."

"..." Ôn Khởi Vân ôm cháu vào lòng.

Tôn Tố đã đúng khi nói không thể để con gái giữ cháu của bà. Có lẽ có thể trông cậy vào... Ôn Khởi Vân nhìn qua Dung Tự, mà cơ bản Dung Tự "không quan tâm" đến Dung Cẩn, từ đầu tới cuối đôi mắt cũng không di chuyển. Xem ra cũng không trông cậy vào Dung Tự nổi, sau này cháu gái với con gái bà đánh nhau, Dung Tự sẽ chỉ ném văng cháu gái của bà.

"Lại là con gái?" Ngày hôm sau khi Trình Cẩm Chi tỉnh lại, Cẩu Vũ ở bên cạnh Trình Cẩm Chi tán gẫu: "Nhà cậu không cần động vật giống đực à?"

"Cẩm Chi thích con gái." Dung Tự nói.

Cẩu Vũ liếc: "Dung Tự, chị biết em. Trước khi em đi Mỹ, còn đi Thái Lan chọn giới tính gen."

"Hả?" Rõ ràng Trình Cẩm Chi không biết.

Không biết Cẩu Vũ cố ý hay vô tình. Sau khi cô đi, Trình Cẩm Chi lại hỏi Dung Tự: "Sao em không nói với chị?"

"Em lén chị làm nhiều chuyện mờ ám như vậy." Mối quan tâm của Trình Cẩm Chi vẫn luôn rõ ràng: "Giờ em không có ý tưởng quỷ quái nào nữa chứ?"

Dung Tự nắm lấy tay Trình Cẩm Chi: "Trừ chị ra, em còn có ý tưởng nào nữa."

"Đây mới là điều chị lo lắng, được chứ?" Đúng là bị nàng nói trúng rồi, giữa nàng và Dung Tự là sự đàn áp của chỉ số IQ. Nàng nghi ngờ rằng lúc trước Dung Tự giả vờ đáng thương, hoàn toàn là vì dẫn dắt nàng tha thứ.

"Em đang nhìn ở đâu vậy?" Trình Cẩm Chi yếu đuối, dường như còn muốn khép chặt cổ áo của mình.

Dung Tự giơ tay lên, khép chặt cổ áo Trình Cẩm Chi lại: "Đừng để cảm lạnh."

Điều này khiến Dung Tự nhớ lại rất lâu trước kia, lúc đó cô và Trình Cẩm Chi vẫn chưa quen nhau. Lúc đó, người này mặc váy trễ ngực, cũng che ngực của mình: "Em nhìn đâu?"

Cho dù đã bên nhau rất lâu rồi, cô vẫn giữ sự rung động với người này như lúc ban đầu.

Trình Cẩm Chi luôn cảm thấy Dung Tự đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, đến khi cơ thể nàng khỏe hơn một chút, Dung Tự hiện nguyên hình, khi Dung Tự nằm úp vào ngực nàng, dường như nàng thấy được cái đuôi đang vẫy của Dung Tự.

"Đừng hút nữa." Trình Cẩm Chi bụm mặt Dung Tự: "Em uống hết, Dung Cẩn uống cái gì?"

"Con nó uống sữa bột." Dung Tự nói có phần hiên ngang lẫm liệt, không mảy may quan tâm đến con gái gào khóc đòi uống sữa: "Em sẽ đút con."

Tự tay đút sữa bột cho con, nghe loáng thoáng như có "tình mẹ".

Trình Cẩm Chi liếc. Lúc trước Dung Tự chỉ hơi biến thái, hiện giờ biến thái bay cao.

"Con không uống, em uống nhiều hơn. Em sẽ uống cho chị vô cùng vui vẻ." Dung Tự hôn Trình Cẩm Chi đã đỏ bừng đôi má.

"Giờ em cũng đừng hôn chị." Trình Cẩm Chi nhéo tai Dung Tự. Em không biết miệng em toàn là mùi sữa sao?

Dung Cẩn yên tĩnh hơn Trình Dĩ. Lúc trước vào giai đoạn này, đang là lúc Trình Dĩ ồn ào không chịu được nhất. Trình Cẩm Chi chấm má Dung Cẩn một cái: "Bé Tiểu Tự Nhi."

Hơn nữa có vẻ Dung Cẩn xinh xắn hơn Trình Dĩ, tuy bây giờ Trình Dĩ không xấu như vậy nữa, nhưng lúc trước cũng không như Dung Cẩn bây giờ, Dung Cẩn trắng trắng mềm mềm. Ngay cả những người khác cũng nói họ chưa từng thấy đứa bé nào xinh xắn đến thế. Dung Tự thực sự là người thắng cuộc đời, thậm chí gen cũng tốt như vậy. Trình Cẩm Chi suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn Dung Tự, Dung Tự quay lưng về phía nàng, đang pha sữa cho Dung Cẩn. Thật là, con mới lớn bao nhiêu, đã cho con uống sữa bột. Dung Tự pha sữa hơi chậm, Dung Tự đã khử trùng dụng cụ, chậm rãi bỏ bột vào bình sữa, sau đó thêm nước sôi hơi nguội vào bình, cẩn thận ấn núm cao su đồng thời đậy kín nắp bình, dường như để tránh sữa văng ra. Ngón tay thon dài của Dung Tự cầm bình sữa, lắc nhẹ bình để hòa tan sữa bột, sau đó tiếp tục cho thêm nước sôi hơi nguội vào bình sữa. Ấn núm cao su, lắc nhẹ bình sữa. Cảm thấy người này làm cái gì cũng có thể tính toán kĩ càng, bao gồm cả việc nhỏ pha sữa này. Đôi mắt của Trình Cẩm Chi đã hoàn toàn bị bình sữa thu hút.

"Làm gì vậy?" Dung Cẩn uống no, Trình Cẩm Chi nghĩ không nên lãng phí, quét phần còn lại. Nhớ đến ban nãy, bây giờ hút một cái, trời, ngon! Không ngờ sữa bột của con nít lại ngon như vậy. Trình Cẩm Chi hút bị Dung Tự bắt gặp. Dung Tự vểnh môi, ôm lấy Trình Cẩm Chi.

"Chị còn nói em, chị cũng uống vụng sữa của Dung Cẩn." Dung Tự dường như rất có lý lẽ đối với "hành vi giành thức ăn" vào đêm qua của mình.

"Chị không có." Mép Trình Cẩm Chi vẫn còn dính sữa: "Tại Dung Cẩn uống no rồi."

"Ngon không?"

Tai Trình Cẩm Chi hơi đỏ lên: "Cũng được."

Không ngờ Dung Tự có thể pha sữa ngon như vậy.

Dung Tự cười cười, tay quẹt mép môi Trình Cẩm Chi: "Vậy... cái này ngon, hay cái lúc trước ngon?"

"Cái lúc trước gì?" Lúc trước nàng chưa từng uống sữa bột.

Nhìn vẻ mặt của Dung Tự, rốt cuộc Trình Cẩm Chi đã hiểu. Dung Tự đang nói của mình... Chết tiệt, Trình Cẩm Chi bụm kín mặt Dung Tự, con Ngao biến thái này, lúc đó ai kiên quyết nhét nó vào miệng của nàng.

Lúc Trình Dĩ và Dung Cẩn ở cạnh nhau, vẫn có thể thấy sự khác biệt. Trình Dĩ thấy họ, sẽ giơ đôi tay nhỏ xin bế. Còn Dung Cẩn toàn là biểu cảm "đừng đến gần" "ngươi dám chạm vào Trẫm". Đáng tiếc biểu cảm nhỏ bé của Dung Cẩn thực sự không có tí sức uy hiếp nào, theo Trình Cẩm Chi thấy, chỉ có thể cảm thấy bé Tiểu Tự Nhi rất dễ thương. Trình Cẩm Chi ôm Dung Cẩn, mặt Dung Cẩn "sống không có gì để lưu luyến".

"Tự Nhi, lúc nhỏ em cũng cái tính này à?" Trình Cẩm Chi nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Cẩn, nói với Dung Tự.

"Em không biết. Lúc trước nghe người thân nói, lúc nhỏ em thích yên tĩnh."

Trình Cẩm Chi cười ra tiếng, Dung Cẩn như vậy đúng là giống Dung Tự. Hiện giờ có Dung Cẩn, điều vui nhất là nhìn Tiểu Tự Nhi, tưởng tượng ra Tự Nhi lúc bé: "Hóa ra em khó chịu từ bé đến lớn."

"Không phải giờ đã sửa lại sao?" Dung Tự hơi vô tội, hai tay nắm lỗ tai.

"Bé Khó Chịu, sau này đừng học theo mẹ con." Trình Cẩm Chi cũng không nói gì, chỉ trêu cằm Dung Cẩn.

Dung Cẩn mở to mắt, nhìn Dung Tự lại nhìn Trình Cẩm Chi, chỉ mới lớn một tháng, dường như đã có thể cảm nhận được chủ đề "nhàm chán". Dung Cẩn ngáp, tỏ ý "Trẫm muốn ngủ".

Trước/199Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đan Vũ Độc Tôn