Saved Font

Trước/40Sau

Trọng Sinh Niên Đại Tiểu Kiều Thê Có Không Gian

Chương 37:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trần Di ngồi ở bên cạnh ăn cơm, mắt nhìn thẳng.

Ánh mắt bọn họ tự nhiên cũng chú ý tới, bất quá như thế này cũng không làm tâm tình cô tốt lên.

Cô đáp ứng cùng Hạ Minh Thành ở bên nhau, chỉ là nghĩ sau này mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn.

Kết hôn hay không cũng không ảnh hưởng gì đến cô.

Tất nhiên, tiền đề là Hạ Minh Thành phải đáp ứng điều kiện của cô.

Nếu không đồng ý, hắn cũng không thể làm gì.

Hạ Minh Thành ngồi ở bàn khác ăn cơm, nhìn cô lúc nào cũng không hay.

Ăn xong, Trần Di đi ra, thấy hắn dã đứng ở cửa, hẳn là chờ mình đi.

Hạ Minh Thành bước tới, nói: "Đồng chí Trần, tôi muốn cùng em nói vài lời."

“Tôi cũng muốn cùng anh nói vài câu, đi thôi.” Trần Di ra hiệu hắn đi nói chuyện.

Có người ở đây, nói gì bọn họ đều có thể nghe thấy.

Dù sao bọn họ đều là nam thanh nữ tú, bàn chuyện cưới xin cũng không tốt.

Hạ Minh Thành đi dạo cùng cô, không có nhiều người ở đây, mọi người còn chưa ăn xong đâu.

Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi có nghe chuyện trước đây, đại đội trưởng muốn tác hợp hai ta, nhưng tôi không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này. Tôi cũng chỉ mới biết chuyện, trước đó không biết đâu. "

"Ở đây, tôi rất xin lỗi em. Nhưng việc tôi thích em là sự thật."

Những lời của Hạ Minh Thành thật tình thực lòng, không phải lời nói dối.

Nhưng hành động của đại đội trưởng thực sự khiến hắn vô cùng chán ghét, sau khi thích người này, hắn cảm thấy mọi thứ đều khó có thể tiếp thu.

Trần Di thực sự trong lòng cũng hiểu, nếu cô không biết, làm sao có thể đem chuyện này ra được.

"Chuyện này tôi đều biết, về sau lại nói."

"Hơn nữa, đồng chí Hạ, tôi nghĩ rằng anh cũng đã nghe được lời đại đội trưởng nói, chỉ là tôi có điều kiện, tôi muốn giải thích trước cho anh một chút."

“Em nói đi.” Hạ Minh Thành gật đầu.

Trần Di tiếp tục: "Tôi có thể kết hôn với anh, nhưng trước mắt tôi không muốn nghủ chung trên một chiếc giường."

Điều này nhất định không được, tuy cô không phải là người bảo thủ, nhưng nếu mang thai sẽ rất phiền phức.

Hạ Minh Thành không nói gì, chỉ gật đầu xem như đồng ý.

Trần Di liếc hắn một cái, không ngờ hắn sẽ đồng ý, dù sao nam nhân bọn họ nhất định sẽ không đồng ý, đúng không?

bất quá đồng ý càng tốt, cô nói tiếp: “Tôi sẽ ở trong cái phòng nhỏ lúc trước, chuyện cưới xin không cần làm lớn, người trong nhà ăn bữa cơm là được.”

Toàn thôn mọi người đều đã biết, còn làm tiệc rượu gì nữa? Hiện tại cũng không thịnh hành mấy cái phức tạp này.

Hạ Minh Thành nghe vậy cũng đồng ý, "Được, những điều này tôi đều đáp ứng em, còn gì nữa không?"

"Nếu sau này anh gặp được người thích hợp,tôi sẽ đồng ý ly hôn. Hơn nữa cái này hoàn toàn đối với anh không có chỗ tốt, anh xác định muốn cùng tôi ở bên nhau?" Trần Di không rõ, vì cái gì mà hắn cứ muốn cùng mình kết hôn.

Nam nhân này rất tốt còn sợ không tìm được vợ sao?

Mặc dù cô lớn lên trông khá đẹp, nhưng đẹp cũng không thể có cơm ăn được, chỉ có bọn nhan cẩu nghĩ thế.

Nhìn không ra Hạ Minh Thành lại là nhan cẩu a?

hẳn là không thể nào?

Hạ Minh Thành cười nói, "Tôi chỉ muốn ở bên em, cho dù chúng ta không ngủ cùng nhau, về phần ly hôn, trừ khi em muốn."

Câu nói cuối cùng, hắn trong mắt lộ ra vẻ cô đơn, hiển nhiên là không muốn nhắc tới chuyện như vậy.

Hắn miễn cưỡng đánh lên tinh thần, hỏi: "Em còn yêu cầu nào khác không?"

“Không có.” Trần Di không có yêu cầu nào khác, như vậy là đủ.

Chỉ cần có thể đáp ứng điều này, vậy là có thể.

Thật nghĩ tới hắn vì mình mà hạ thấp bản thân, có cái ý đồ gì a?

Hạ Minh Thành nghe vậy có chút kinh ngạc, “Lễ hỏi thì sao? Tam chuyển nhất hưởng* linh tinh……”

*tam chuyển nhất hưởng là ba món đồ: máy may, xe đạp, và máy phát thanh(radio) mà người dân thập niên 60-80 cho là có giá trị nhất để tặng khi cưới hỏi.

Hiện tại kết hôn đều lưu hành kiểu đó, tất nhiên những gia đình bình thường không thể mua nổi.

Nhưng hắn có thểa, hắn có tiền để làm điều đó.

Trần Di lắc đầu, "Chuyện đó tôi không quan tâm."

Kỳ thật cô không muốn người ta mất tiền, có thể chịu đựng cuộc hôn nhân không có tình cảm, đã thật không dễ rồi.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình nợ hắn rất nhiều.

(hết chương)

Trước/40Sau

Theo Dõi Bình Luận