Saved Font

Trước/21Sau

Trọng Sinh: Sau Khi Thế Gả Ta Thuần Phục Bệnh Kiều

Chương 21: Nàng Sẽ Không Về

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chưởng quầy đưa thức ăn xong thì lui ra ngoài, Minh Nhiêu không chớp mắt nhìn chằm chằm đống đồ ăn ở trên bàn.

Đường Mộ Nhan cười hì hì một cái, bưng một vài thứ đến trước mặt Minh Nhiêu: “Ngược lại thì thôi, cái này chính là canh ngọc thiền mà ta cố ý dặn người làm, nếm thử chút đi.”

Lương Châu ít mưa, muốn ăn cá đều phải vận chuyển từ ngàn dặm đến, quả thực không dễ thấy.

“Biết muội đến kinh nên ta đã dặn A Từ vận chuyển những thứ này từ Giang Tô đến sớm hơn mấy ngày. Cá sạo thái mỏng, màu da như ngọc trắng, cắt mỏng như cánh ve, phủ một lớp bột trắng rồi cho vào nồi, khẩu vị thanh đạm, nhất định muội sẽ thích.”

Đôi mắt to tròn của Lưu Đại Bảo trừng lên, nuốt nước miếng mấy cái.

Đường Mộ Nhan cũng múc cho Lưu Đại Bảo một chén canh: “Tiểu Lang cũng ăn nhanh đi.”

Minh Nhiêu không nhiều lời, dùng hành động thực tế để biểu đạt sự yêu thích của mình với Đường Mộ Nhan.

Không lâu lắm, chén canh đã thấy đáy. Nàng nhấp môi, vẫn chưa thỏa mãn.

Đường Mộ Nhan dùng tay nâng má, chống ở trên bàn, vẫn luôn cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Minh Nhiêu.

Lúc ở Lương Châu chuyện nàng ấy thích làm nhất chính là nấu cho Minh Nhiêu ăn, lúc nàng ăn cơm bộc phát ra loại cảm giác hạnh phúc một cách tự nhiên khiến cho người ta nhìn thấy sẽ rất cao hứng.

“Ngược lại ta nhìn muội gầy đi rất nhiều, thức ăn ở phủ Quốc Công không hợp với khẩu vị sao?”

Khuôn mặt Minh Nhiêu lộ ra vẻ ưu sầu.

Không để cập đến thì thôi, khi nhắc đến thì Minh Nhiêu cảm thấy bản thân rất thảm.

Môi đỏ khẽ mím lại, đôi đồng tử trong sốt lộ ra mấy phần ủy khuất: “Khó ăn chết đi được, suốt ngày muội cứ mong đợi rời đi sớm một chút.”

Cuộc sống ở Minh phủ cũng không được dễ chịu, từ trước đến nay nàng vẫn luôn “ăn nhờ ở đậu” cho nên không yêu cầu thêm gì, chỉ có thể tự mình chịu ủy khuất ăn cỏ ăn trấu.

Tốt xấu gì Minh gia cũng là phủ Quốc Công, cơm canh cũng không quá kém, chẳng qua miệng và dạ dày của Minh Nhiêu vẫn luôn bắt nẻ, hơn nữa nàng lớn lên dưới sự cưng chiều của mọi người khi ở Lương Châu, ăn ở luôn luôn được chú trọng, nhà bình thường cũng không có cách nào thỏa mãn nhu cầu của nàng.

Tiểu cô nương khẽ cau mày, nhìn một bàn mỹ vị, suy nghĩ đến thủ pháp nấu ăn thô ráp của đầu bếp ở Minh gia, sâu kín thở dài một tiếng.

Hai hàng lông màu níu lại giống như một gợn sóng lưu động, ánh mắt trong sáng lộ ra vẻ ủy khuất, nhỏ nhắn mềm mại khiến cho người ta nhìn thấy mà thương.

“Muội đừng làm nũng với ta.” Đường Mộ Nhan đỏ tai quay mặt đi: “Ăn không ngon thì đến chỗ ta dùng bữa, nếu mẫu thân muội biết muội bị đói bụng thì sẽ luôn nhắc ta.”

Minh Nhiêu cười mỉm một cái: “Ừ, A Nhan tỷ thật tốt.”

Lấp đầy cái bụng, ba người đứng dậy đi ra ngoài.

Lưu Đại Bảo cúi đầu đếm gạch xanh ở trên đất, đi theo sau hia người, lẳng lặng sờ lỗ tai.

“Đến lúc đó muội theo đội ngũ đưa của hồi môn cùng nhau trở về Lương Châu hay sao?”

Minh Nhiêu trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là thế, đến lúc đó chúng ta nói sau.”

Đường Mộ Nhan đắm chìm trong sự hưng phấn của bản thân, không nghe rõ lời nói của Minh Nhiêu.

“Chờ muội quay về thì ta sẽ không chạy loạn khắp nơi nữa, ta sẽ ở Lương Châu chơi với muội!”

“Chúng ta cũng không cần xú nam nhân kia nữa, đổi một người khôn ngoan hơn, dù sao có tiền, tìm người ở rể cũng được.” Nàng ấy dừng một chút: “Cái tên phụ lòng muội có lẽ không biết những năm qua muội và mẫu thân tích góp không ít của cải đúng không?”

“Không biết.” Minh Nhiêu nói: “Người nhà cũng không biết.”

Người nhà trong miệng Minh Nhiêu chính là người Minh gia.

“Hừ, cũng vậy, chỉ sợ hắn còn tưởng rằng chi phí mà muội cho hắn đi lên kinh tham gia khoa cử là mượn nhà ta đó.” Đường Mộ Nhan tức giận mà không có chỗ phát tiết: “Muội vẫn nên đòi lại cả vốn lẫn lại, ăn cơm nhà muội còn dám phản bội muội, ta nhìn hắn có lẽ muốn tìm cái chết.”

Minh Nhiêu rũ ánh mắt, yên lặng suy nghĩ, có lẽ nàng cũng không về được Lương Châu.

Chờ gả cho Ngu Nghiên, nàng muốn nói cho hắn một chút, đem mẫu thân đến Hầu phủ sinh sống.

Mới ra tửu lâu, A Tứ đến nói nhỏ bên tai Đường Mộ Nhan.

Minh Nhiêu thấy sắc mặt nàng ấy khó coi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Ừ, có huynh đệ gặp phải thổ phỉ nên bị thương, ta phải đi xem một chút.” Đường Mộ Nhan nhìn Lưu Đại Bảo một cái: “Tiểu tử này. . .”

“Muội mang nó đi nha môn, tỷ đừng bận tâm đến nó.”

“Được, vậy ta để A Tứ lại cho muội, lát nữa bảo hắn đưa muội về phủ, đừng cự tuyệt, ta sẽ không yên tâm.”

“Được.”

Đưa mắt nhìn Đường Mộ Nhan rời đi, Minh Nhiêu dắt tay Lưu Đại Bảo, đi về phương hướng nha môn.

Trong lòng Lưu Đại Bảo như lửa đốt, vừa đi vừa trợn đôi mắt tròn tìm kiếm xung quanh.

Tại sao Mạnh thúc thúc vẫn chưa xuất hiện, hắn bị đưa đến nha môn thì phải làm thế nào, hắn còn có thể trở lại bên người thân sao, có phải hắn bị vứt bỏ lần nữa rồi không.

Nghĩ như thế, ánh sáng trong đôi mắt từ từ tối lại.

Đang ủ rũ cúi đầu, nữ tử đang dắt tay tiểu nam hài đột nhiên dừng bước.

Sau đó thì nghe được một tiếng cà lơ phất phơ vang lên từ phía trước, tiếng cười không có ý tốt vang lên:

“Ôi, đây không phải là mỹ nhân ngày đó sao, thật có duyên, chúng ta lại gặp mặt.”

Minh Nhiêu nhận ra người này, nàng mím môi, sắc mặt có chút tái nhợt.

Tiếng nói kia làm cho người ta cảm thấy buồn nôn, ánh mắt xấu xa ghê tởm cùng tồn tại giống như trong ác mộng, một nụ cười nhớp nháp tạo nên một sự sợ hãi thấm sâu vào trong mạch máu.

Chính là vào ngày thọ yến của Thái hậu, nam nhân say rượu trêu đùa nàng, lại quỳ xuống trước mặt Ngu Nghiên - Quận vương.

Trước/21Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Đế Tôn