Saved Font

Trước/115Sau

Trúc Lâm Sơn Trang

Chương 111

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ưu Song lén lén lút lút rời khỏi vương phủ mà không có bất kỳ một nha hoàn nào đi theo bên cạnh, điều đó đã khiến cho Hắc Ảnh cùng Hắc Dạ thấy nghi ngờ và hiển nhiên bọn họ sẽ bám theo.

Hai nam nhân theo sau một nữ nhân, vì quá tập trung để tránh bị kẻ khác phát hiện mà cả ba không hề nhận ra bản thân mình vốn đã bị theo dõi từ lâu mà đối tượng chỉ chú tâm vào duy nhất một mình Ưu Song mà thôi.

Ưu Song đứng trước cánh cổng cũ nát của một ngôi nhà bỏ hoang rất nhiều năm, nàng ta ngó trước ngó sau cho đến khi chắc chắn rằng không có một ai đi theo mình mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Đập vào mắt Ưu Song là quang cảnh rùng rợn có một không hai mà từ trước đến nay nàng ta chưa từng thấy qua. Rơm rạ cùng rác rưởi vấy bẩn khắp mọi nơi, mạng nhện lại bu giăng đầy khắp các ngõ ngách căn nhà, đâu đó lại bốc lên mùi hôi của nấm mốc và xác chết động vật hoang càng khiến nàng ta thấy buồn nôn. Bên góc khu vườn vẫn còn một cái giếng nhỏ cạn nước bỏ hoang từ lâu không có người dùng đến.

Ưu Song từ từ tiến vào sâu bên trong, bước thẳng vào căn nhà to lớn được trụ vững nhờ bốn thanh cột vững trãi tuy đã vài phần cũ nát do mối mọt ăn dần theo năm tháng.

Hắc Ảnh liếc mắt nhìn sang nhị đệ của mình, ngay lập tức một bóng đen biến mất chỉ trong tích tắc. Hắn tiếp tục trèo tường vào bên trong.

Đừng trách bản thân Thiên Kỳ không biết lựa chọn thuộc hạ để giờ đây có một hắc y nhân gắn mác Duệ Thân vương phủ lui cui lẩn vào ngôi nhà hoang không một bóng người, có cửa mà không vào để phải trèo tường một cách thật sự rõ là khổ sở.

Hậu quả của việc không ngó trước dòm sau chính là một tiếng á khẽ rên nho nhỏ sau khi Hắc Ảnh đặt chân xuống sân trong của ngôi nhà. Cả hai nhân vật đều giật mình nhìn nhau bằng bốn con mắt đắm đuối cho đến khi nhận ra nhau thì liền thầm thở phào nhẹ nhõm.

- “Mẹ kiếp! Nhà ngươi có cửa sao không vào lại trèo tường rồi dẫm lên người ta thế này hả?” Nam nhân vận một bộ bạch y thoát tục nhưng vì những dấu chân khám phá của Hắc Ảnh trên người mà biến trở nên lếch thếch vô cùng.

- “Tại hạ cũng đâu muốn chỉ tại cung chủ tự dưng lăn ra đất nằm im re nên… Ủa mà có cửa chính sao cung chủ không đi vào lại phải nằm một đống ở đây cho tại hạ dẫm phải thế này?” Hắc Ảnh cũng không vừa đấu võ mồm trở lại, ai bảo hắn chỉ xem Thiên Kỳ và Diệp Phi là chủ tử còn nam nhân này chỉ là một người địa vị ‘có’ hơi to một tí trên giang hồ nhưng vẫn chẳng phải là chủ tử của hắn.

- “Hừ! Ngươi nghĩ ta muốn nằm đây như mèo tắm nắng sao? Chỉ tại tiểu nương tử của ta bảo da ta trắng hơn nàng nên muốn ta đen đi chút ít ấy mà. Mà thiếu gì cách để đen thế cư nhiên nàng lại bắt ta đi tắm nắng trong cái am vắng hoe này” Bạch y nam nhân than ngắn thở dài cho số kiếp con rệp yêu nhằm một nữ nhân vô cùng ‘độc đáo’.

- “Ngươi ở đây nói nhăng nói cuội cái gì thế hả? Còn không mau vào bên trong, mọi người đang chờ cái xác của nhà ngươi lết vào đó” Tiếng nữ nhân quen thuộc vang vào tai khiến cả hai giận thót mình. Thiên Dực quay sang nhìn thấy Hắc Ảnh thì cũng hơi ngạc nhiên nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần “Ngươi ở đây vậy còn cái tên vương gia mù loà kia đang ở đâu?”

- “Ngũ tiểu thư? Hai người ở đây làm gì vậy?” Hắc Ảnh ngơ ngác nhìn phu thê hai người.

- “Nói nhỏ một chút, hỏng kế hoạch của đại tỷ là tỷ ấy giết ta và sau đó là thiến hai kẻ các ngươi đó” Thiên Dực làm động tác im lặng, ngó ngàng xung quanh sau đó sáp lại gần Hắc Ảnh nói nhỏ vào tai mà không để ý đến một gương mặt đang đen như mực nhìn mình chằm chằm “Bọn ta điều tra ra manh mối của hai loại độc vương gia mù loà với tam tỷ trúng phải và chúng dường như có liên quan đến ả Ưu Song rong biển kia nên bọn ta mới giở trò theo dõi này nè. Ngươi nên ở đây xem kịch hay đi là vừa, hắc hắc!!!”

Sơ Tuyết nổi nóng kéo thê tử của mình ôm vào lòng như sợ ai cướp mất trong khi hai mắt như lửa bắn về phía Hắc Ảnh khiến hắn rùng mình. Nhưng, âm thanh lướt gió của một người sử dụng khinh công nhanh chóng xuất hiện trong tai ba người, cả ba lập tức bế khí ẩn nấp vào một góc tường quan sát bốn phương tám hướng.

Đúng như Trúc Nhã dự đoán, Mạc Linh đã xuất hiện mà còn xuất hiện đường đường chính chính trong kinh thành như không sợ bất kỳ một thế lực nào đe dọa đến tính mạng của ả.

Thiên Dực nén ước muốn xông ra cho ả ta một chưởng, sau đó dùng chuỷ thủ rạch vài đường lên gương mặt đẹp đẽ đầy tai hoạ kia để ả hết đường đi quyến rũ nam nhân khác. Nàng vô cùng muốn xem xem cuộc sống không có nam nhân và trả thù thì con người tàn nhẫn, thâm độc kia sẽ tìm cách nào để giải trí cho cuộc sống vốn nhàm chán này.

Thực chất người của Vô Danh các đã bao vây xung quanh ngôi nhà hoang, theo sau Ưu Song và những khu vực xung quanh phòng ngừa Mạc Linh chạy trốn. Đây cũng là một phần kế hoạch của Trúc Nhã bày ra. Mạc Linh là một ả rắn rết hồ ly, không còn Triệu Viễn và Bảo Yến để cấu kết thì người duy nhất ả có thể mua chuộc bằng vinh hoa phú quý chỉ còn có mỗi Ưu Song. Với Ưu Song mà nói, ngôi vị vương phi này chính là lối thoát duy nhất cho ả ta, nếu như đánh mất, ả chỉ còn nước cuốn gói rời khỏi vương phủ, suốt đời cạp đất và cỏ dại nuôi con mà thôi. Cho nên nếu còn một cơ hội hay hi vọng dù mỏng manh như thế nào thì ả cũng quyết tận dụng cho bằng được chưa kể Mạc Linh lại cho ả niềm tin quá nhiều vào những kế hoạch kỹ càng đến từng đường đi nước bước cũng như thù hận sâu đậm của mình đối với Diệp Phi.

Ưu Song bước vào căn phòng phía bên trong sảnh đường của một thủ phủ bỏ hoang, nàng ta đi đi lại lại quan sát tứ phía trong khi chờ đợi sự xuất hiện của một người, cái người có thể giúp nàng ta ngồi vững vàng trên chiếc ghế vương phi thầm mơ ước từ lâu.

Nữ nhân này Vô cùng bí mật, thậm chí nàng ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt thật của ả chỉ vì chiếc khăn che mặt kia nhưng Ưu Song vẫn nhận thấy được dung nhan khuynh quốc đằng sau. Cũng may ả ta không có ý đồ mê luyến vương gia nếu không có lẽ Ưu Song nàng đã sớm trở thành kẻ bại trận.

Chưa đầy một khắc sau, âm thanh quen thuộc cất lên và theo đó là hình dáng thướt tha của một nữ nhân hồng y rực rỡ với chiếc mạn sa cùng màu đầy nét phong trần theo năm tháng.

Ưu Song khẽ đánh giá một lượt từ trên xuống dưới con người của Mạc Linh trong khi bản thân nàng cũng nhận được điều tương tự từ phía đối phương.

- “Ngươi đã suy nghĩ kỹ về điều kiện của ta?” Mạc Linh cất tiếng, ánh mắt đầy vẻ hồ ly giảo hoạt hướng đến Ưu Song nhưng nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh.

- “Ta… Làm sao ta có thể tin tưởng ngươi? Lỡ như ngươi lừa ta thì chẳng phải ta sẽ mất cả chì lẫn chài hay sao?” Ưu Song không tin tưởng, gương mặt đầy vẻ cảnh giác.

- “Thế sao?” Mạc Linh nhún nhún vai “Ngươi không tin thì ta cũng chẳng biết phải làm sao để ngươi tin nên… đành thôi vậy”

Nhìn thấy nữ tử hồng y như muốn nhấc bước quay đi thì Ưu Song tỏ ra vô cùng lo lắng cất tiếng ngăn cản.

- Ta sẽ được cái gì nếu nghe theo ngươi?

- Chỉ cần ngươi cho ả Diệp Phi kia nếm thử Dịch Thực Thuỷ của ta thì chiếc ghế vương phi há chẳng phải nằm trong tay ngươi hay sao? Sau đó ta sẽ giúp ngươi khiến tên vương gia ngu si kia ăn vài viên Đảo Bách Hồng, đảm bảo hắn sẽ say ngươi như điếu đổ, lúc đó ngươi muốn gì mà chẳng được? Sao? Không muốn?

- Nhưng ta không biết làm sao để hạ độc Diệp Phi vì ả ta biết võ công, nhất định sẽ đoán được ý đồ của ta ngay thôi.

- Ngươi chỉ việc bỏ vào bình trà của ả, ả yêu thích nhất chính là thưởng trà trước khi ngủ. Nhất định ả sẽ không nhận ra mùi vị của Dịch Thực Thuỷ trong trà Long Tĩnh đâu bởi nó chính là loại độc không màu, không mùi, không vị nổi tiếng của Luân Bang.

- Thế tối nay ta nhất định phải uống chén trà này rồi!

Âm thanh quá quen tai xuất hiện khiến cả hai nữ nhân trong nhà giật bắn mình. Trong khi Ưu Song đang run rẩy lo lắng thì Mạc Linh vẫn trấn tĩnh như thường, sâu sa trong lòng nàng ta chính là tự mắng bản thân không cẩn trọng hơn.

Diệp Phi xuất hiện nơi ra vào của căn nhà, bên cạnh là Tứ y vẫn theo sau bảo vệ. Mạc Linh biết mình trúng kế bèn quay sang Ưu Song với ánh mắt cay nghiệt.

- Ngươi bẫy ta?

- Ta… Ta…

Thiên Bảo đột ngột bước ra từ bức tượng to phía sau lưng Mạc Linh, gương mặt hằn sâu những nét hận thù hiếm thấy. Giọng nói lạnh lẽo khuất sau gương mặt thiên thần.

- Chẳng ai đặt bẫy ngươi, tất cả chỉ là có ơn báo ơn, có oán trả oán mà thôi. Năm xưa chỉ vì nam nhân của ta mà ngươi đan tâm dùng Huyết Lệ hòng giết chính tỷ tỷ đã cưu mang ngươi bao nhiêu năm khiến cho ta sống dở chết dở đến cuối cùng phải nhảy xuống vực cùng phu quân tự sát. Đại tỷ vì xem ngươi như tiểu muội còn nhỏ đã tha cho ngươi một mạng để rồi vài năm sau lại nhận được cũng chính Huyết Lệ từ ngươi. Thế mà ngươi vẫn mang oán ra trả ơn cho tỷ ấy như thế này sao? Ngươi không phải là con người, ngươi đích thực là kẻ rắn rết cũng không có đường sánh bằng.

Gia Khánh đột ngột xuất hiện ôm chằm lấy Thiên Bảo đang xúc động từng hồi nấc lên khi tưởng nhớ về chuyện cũ. Ánh mắt hận thù cùng bi thương hướng về phía Mạc Linh vẫn đứng như trời trồng không chút cảm xúc biểu lộ ra ngoài.

Năm xưa hắn cũng có cảm tình với Mạc Linh nhưng đó vẫn chỉ là tình cảm huynh muội đơn thuần, chính hắn đã rất khó khăn mới theo đuổi được Thiên Bảo và cầu hôn nàng nhưng rồi cuối cùng nắm trong tay chỉ là cái xác với hơi thở thoi thóp của nàng vì độc hành hạ. Thù hận đã khiến hắn căm hận, căm hận những gì mà Mạc Linh đã gây ra cho người hắn yêu thương, người hắn nguyện mang cả tính mạng của mình ra để bảo vệ nàng suốt cuộc đời này.

Trước/115Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thấu Thị Chi Nhãn