Saved Font

Trước/128Sau

Trúc Mã Của Tôi Là Tra Công

Chương 44

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 44:

Beta : drmesx_3

Cảnh cuối cùng của màn này là Portia giả làm thẩm phán rồi khéo léo đối kháng với vị doanh nhân Do Thái kia, Diệp Khai đã thay sang trang phục và bộ tóc giả của thẩm phán, thấy khán giả dưới đài rất tập trung xem kịch. Chờ sau khi chào cảm ơn, tất cả mọi người đều mãi chụp ảnh, nháy mắt đã không thấy đồng chí Portia đâu cả.

Chiếc váy lễ phục sa tanh màu đỏ tía cũng biến mất cùng với cậu, thấy thế liền đoán được có lẽ cậu đã đên phòng thay đồ để thay váy ra ngay lập tức.

Thiên Dực có hai tòa hội trường, một tòa đã có lịch sử hơn 100 năm nay, đồng thời cũng là địa điểm của ngôi trường tỉnh năm đó, mang theo bao hồi ức và sự thay đổi của thời đại, một tòa khác mới được xây dựng lúc kỷ niệm 10 năm thành lập trường, nó bao gồm 200 chỗ ngồi theo bậc thang, xuyên qua phòng trang điểm là cả một hành lang dài. Lớp 11A3 và 10A9 lúc này đều đang hồi hộp đợi lên sân khấu, phòng hóa trang vốn chen chúc lúc này không có một ai. Diệp Khai cởi tóc giả cùng với lưới đeo tóc siết rất chặt ra, rốt cục cũng thở phào được một hơi. Lòng bàn tay cậu áp lên mặt trong giây lát, cậu đứng dậy, vừa mới cởi được áo choàng của thẩm phán xuống thì đã thấy cửa bị đẩy ra. Ngước mắt nhìn, từ trong gương thấy Trần Hựu Hàm đang khoanh tay, nghiêng người dựa vào tường.

Diệp Khai hốt hoảng quay lại, gắt gao dựa vào bàn trang điểm, chiếc áo choàng đen đã được cởi ra một nửa, để lộ chiếc áo sơ mi ren có cổ tay phồng, cổ áo được buộc bằng dây, và chiếc quần ống bó sát với đôi bốt cao cổ. Trần Hựu Hàm nhướng mày, huýt sáo rồi chậm rãi đi về phía cậu.

"Sao anh lại tới đây?"

"Ban đầu có chuyện nên không định đến, sau đó lại đột nhiên rất nhớ em, nên muốn nhân cơ hội đến xem một chút." Trần Hựu Hàm bày ra bộ dáng vô tội, "Nhắn wechat cho em mà cũng không thấy em trả lời."

Diệp Khai lạnh lùng đáp: "Em không tin."

Trần Hựu Hàm bật cười, giơ tay kéo chiếc nơ ruy băng mỏng ở cổ áo ra, hắn nâng cằm cậu lên, trầm giọng mà mập mờ nói: "Không tin cũng đúng thôi, anh cũng đâu có dễ lừa như vậy?"

Diệp Khai căng thẳng chống bàn: "Chỗ này có người. . ."

Trần Hựu Hàm cúi người ngậm lấy cánh môi cậu mút mát, đôi mắt ám muội, "Anh khóa trái rồi."

Bốn chữ này mang theo quá nhiều sự ái muội, Diệp Khai như mất hồn. Trần Hựu Hàm ngắm nghía cậu, ánh mắt hắn dịu dàng: "Portia tiểu thư, nàng đẹp đến thế, cả Venice đều phát cuồng vì nàng rồi." Hắn nhặt một cây bút kẻ mắt rơi trên bàn, dùng một tay vặn ra, chấm một điểm trên đuôi mắt cậu. Ngòi bút lạnh lẽo mà mềm mại, mang theo lực đạo vừa phải. Diệp Khai vô thức nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra thì đuôi mắt đã có thêm một nốt ruồi. Bút được nhẹ nhàng đặt xuống, phát ra tiếng va chạm, Diệp Khai khẽ nhếch môi, mắt cậu khéo hờ, giọng điệu rất nhạt mà khẽ hỏi:"Rất nhớ em sao, dùng cái gì để nhớ?"

Ngón tay cái không chút lưu tình đè lên đôi môi được tô son của cậu, Trần Hựu Hàm tiến lại gần cậu, gần trong gang tấc, nhưng lại không hôn mà nói như gần như xa: "Những gì chưa nhận được, đều đang nghĩ đến em."

Diệp Khai không chịu nổi kiểu trêu chọc này, cậu chủ động hôn hắn. Ruy-băng áo sơ mi bị cởi ra, cổ áo tùy tiện bị gạt lệch sang một bên, mái tóc đen không thể che đi chiếc cổ mảnh mai của cậu, bị Trần Hựu Hàm dùng lòng bàn tay nắm chặt lấy rồi vuốt ve, sau đó lại bị cánh môi lưu luyến. Cậu ngửa cổ ra sau, đèn trong phòng trang điểm sáng đến chói mắt, in lên đôi mắt nhắm chặt của cậu từng đóa lại từng đóa hoa hồng trắng, bờ vai mịn màng tinh tế run lên, cánh tay đang chống bàn gần như mất hết sức lực, chỉ có thể dựa vào vòng tay ôm ấp của Trần Hựu Hàm mới có thể miễn cưỡng giữ lại.

Cậu thở hổn hển tách ra, mọi thần sắc trong đôi mắt đều trở lên mê ly mơ màng. Trần Hựu Hàm thương tiếc hôn lên mắt cậu, bất lực trêu đùa: "Em tránh anh nhiều ngày như vậy, kết quả anh vẫn là chẳng có cách nào với em hết."

Diệp Khai cuống quýt cụp mắt xuống. Thì ra hắn biết mọi chuyện. Mấy ngày nay cậu lấy cớ bận luyện tập, tần suất tìm đến Trần Hựu Hàm giảm đi rất nhiều, wechat của hai người từ trước đến nay chưa từng vắng vẻ đến thế. Trần Hựu Hàm có lẽ cũng cuốn vào công việc, nên cũng không hỏi nhiều.

"Phải phạt thôi, nhất định là phải phạt." Trần Hựu Hàm buông cậu ra, giúp cậu kéo lại cổ áo: "Tiểu thư Portia, em nói có đúng không?"

"Không hiểu anh đang nói cái gì nữa. . ." Diệp Khai nhìn sang chỗ khác.

Trần Hựu Hàm ghé sát bên tai cậu: "Mặc váy lần nữa được không em?"

Diệp Khai mở to hai mắt, cơ thể có chút cứng ngắc lại. Trần Hựu Hàm ôm cậu vào lòng, nửa dỗ dành nửa cưỡng ép. Rèm cửa phòng thay đồ khẽ rung động, chiếc váy lễ phục dài bằng sa tanh bị kéo lê trên mặt đất, nội y bằng lụa trắng dần biến mất trong phòng thay đồ dưới ánh đèn lờ mờ.

Trong phòng thay đồ không có ai, ánh đèn vẫn chói mắt, chiếu sáng cả căn phòng lộn xộn. Màn cửa bị đụng phải khẽ rung động.

"Đừng nhúc nhích. . . không phải như vậy. . . anh buông ra! Em, để em tự mình mặc. . . anh cút. . . Đừng có chen vào đây! . . . Ngược rồi! Mặc ngược rồi!. . . ."

Cánh cửa bị vặn ra một cách nhẹ nhàng, lúc này trên hành lang không có ai, cách bức tường cách âm, tiếng vỗ tay vang lên như thủy triều. Chiếc váy sa tanh màu đỏ tía tựa như bông hồng bay trong gió đêm, nàng tiểu thư nhà giàu Portia bị ai đó nắm tay, lảo đảo chạy qua hành lang được trải thảm, lại chạy vòng qua cầu thang xoắn ốc bằng gỗ rắn chắc rồi chạy vụt lên tiền thính hội trường treo đèn thủy tinh. Cửa kính đột ngột bị đẩy ra, trái tim của cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong bóng đêm đen, giữa bầu trời đầy sao, tiếng hát xa xăm vang vọng lại, tiếng côn trùng kêu vang, gió thổi tới, đường chạy màu đỏ sậm.

"Thịch!" Diệp Khai bị đè chặt lên tường, đôi môi khẽ hé mở vì muốn hít thở bị chặn lại một cách hung hăng.

Sao mà hôn thế nào cũng không thấy đủ.

Hơi thở như sắp nổ tung đến nơi, cậu bỗng nhiên đẩy Trần Hựu Hàm ra, há to miệng để thở, lồng ngực cậu lên xuống kịch liệt. Chỉ là mới chớm nguôi ngoai một chút thì ánh mắt hai người lại chạm vào nhau. Chiếc áo sơ mi trắng của Trần Hựu Hàm bị cậu níu đến mức biến dạng. Chân cậu cũng bị nhấc cao lên, chiếc váy nặng trĩu lộn xộn thành một đống. Trần Hựu Hàm cực kỳ dữ dội, phí công vô vọng mà dữ dội, không có chỗ phát tiết mà dữ dội.

Khắp xung quanh đều là khí tức của hắn, mùi hương Bulgari đắt tiền, hương gỗ thông và nicotin nhàn nhạt, Diệp Khai chủ động cuốn lấy hắn, lại bị động mà tiếp nhận, cam tâm tình nguyện đầu hàng, môi lưỡi đều như đang run lên. Dần dần, cậu rốt cuộc không đứng vững nổi nữa, chân mềm đến mức không còn chút sức lực nào, dựa vào tường mà trượt xuống, Trần Hựu Hàm quỳ gối trước mắt cậu, dùng tay ôm lấy khuôn mặt cậu nâng lên, cẩn thận hôn lên từng chi tiết một.

"Nếu em mà là con gái thì tốt quá." Hắn thở dài, không nhịn được mà vén tóc mái Diệp Khai ra, để lộ gương mặt vẫn còn sót lại lớp trang điểm. Kẻ mắt đã lem, đôi môi cũng bị hôn đến nhòe son, dưới ánh đèn đường xa xăm, ánh mắt Diệp Khai sạch sẽ mà ngây ngô, mang theo du͙ƈ vọиɠ ngây thơ và mê ly. Nghe thấy câu này, cậu hơi chớp chớp mắt: "Là con gái. . . sẽ tốt hơn sao?"

"Nếu em là con gái, anh có thể cưới em về nhà ngay bây giờ." Khuôn mặt Diệp Khai nằm trong lòng bàn tay hắn, ngón cái hắn lướt qua gò má mềm mại mịn màng của cậu, nửa nghiêm túc nói: "Nếu là con gái, ngày mai anh liền đến nhà em cầu hôn. LaFerrari 40 triệu tặng cho chị gái em, GC đưa cho ông nội, thành lập quỹ giáo dục tốt nhất rồi trao cho Cù Gia, chức chủ tịch thì trao cho ba em, vậy đã đủ chưa?"

"Vậy thì anh chẳng còn gì nữa -- "

"Anh có em."

Trong lòng Diệp Khai run lên, Trần Hựu Hàm dùng sự dịu dàng vô hạn mà nhẹ nhàng chạm lên môi của cậu, ". . . bảo bảo, anh có em."

Diệp Khai hạ mắt. Không có cảm xúc mà cong lên khóe môi: ". . . Tiếc là em không phải con gái."

Trần Hựu Hàm đột nhiên ôm lấy cậu, nặng nề kéo cậu vào lòng mình.

Trần Hựu Hàm lại ôm lấy cậu, nặng nề đặt cậu vào lòng. Hắn không chú ý hết thảy, nói là con trai cũng vậy thôi, là nam hay là nữ, chỉ cần là em, chỉ cần là em thôi Diệp Khai. Trong lòng hắn nặng nề bao nhiều, thì cánh tay ôm Diệp Khai chặt chẽ bấy nhiêu. Tôn trọng em ấy, Trần Hựu Hàm, tôn trọng em ấy còn trẻ, lựa chọn giữa gia đình và lý tưởng nhân sinh. Hắn cắn răng, quai hàm căng cứng như pho tượng, ấn Diệp Khai thật sâu vào hõm cổ mình.

"Hựu Hàm ca ca," Giọng của Diệp Khai vừa nhẹ vừa buồn bực, ". . . Em sắp không thể kiểm soát được chính mình nữa rồi."

Không biết là trái tim của ai vừa kịch liệt co rút một chút.

"Điểm đến là dừng, hảo tụ hảo tán là có ý gì?"

Trần Hựu Hàm không trả lời

Lại có thêm một tiết mục nữa kết thúc, giọng nói của MC trang nghiêm mà có chút mơ hồ, tiếng vỗ tay ào ào, khiến cho người ta nhớ đến một vùng biển nào đó dưới ánh trăng.

"Ý là nếu có một ngày nào đó chúng ta chán ghét nhau thì cứ vậy mà chia tay, nếu có người phản đối liền lặng yên mà từ bỏ, nếu có chuyện gì không thể phản kháng thì cũng cứ thuận theo tự nhiên mà chia tay, phải vậy không?"

"Nếu em là con gái, vậy thì không cần hảo tụ hảo tán, đúng không anh? Anh sẽ liều lĩnh mà chiến đấu, đánh đổi mọi thứ vì em, sẽ nói cho toàn thế giới biết rằng anh yêu em. . ." Cơ thể của cậu run rẩy trong vòng tay Trần Hựu Hàm, bao nhiêu tủi thân oan ức, bất bình tích tụ trong những ngày qua đều biến thành những giọt nước mắt hỗn loạn, làm ướt áo Trần Hựu Hàm. Diệp Khai khóc rồi, lúc cậu trượt tuyết bị ngã gãy xương cũng không khóc, tập phát bóng đến phồng rộp cả tay cũng không khóc, vì bắt bóng chày mà ngã nhào vào hố cát xước xát cả mặt cũng không khóc, tất cả những chuyện mà cậu từng kiệt sức làm ra để đấu tranh cậu đều không khóc. Bao nhiêu nước mắt của cậu đều dồn vào mối tình không thể nào đấu tranh được này.

"Tiểu Khai, Tiểu Khai, Bảo Bảo, em nhìn anh đi, nhìn anh --" Trần Hựu Hàm ôm lấy mặt cậu: "Em thấy vui là được rồi, chỉ cần em vui là được, có nghe không?"

Âm thanh vui cười mơ hồ truyền đến từ phía sân chơi, có hai người đang chơi trò đuổi bắt, gió thổi tung chiếc áo khoác đồng phục của cậu thiếu niên.

"Em không vui được." Diệp Khai đưa tay lên quẹt má, "Em không vui chút nào, em muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng em yêu anh, em muốn nói với mẹ rằng anh là người yêu em, em muốn dẫn anh đến Vancouver thăm bà ngoại, em năm nay mới chỉ 18 tuổi, thế nhưng em cứ mãi luôn nghĩ đến năm 80 tuổi cùng anh ngồi trong vườn hoa uống trà." cậu hoàn toàn sụp đổ, "Tại sao lại là điểm đến là dừng, không phải anh yêu em sao, tại sao lại muốn điểm đến là dừng đối với em chứ?"

Trần Hựu Hàm luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu, trong suốt quãng đời đã qua của mình, hắn có lẽ chưa từng chật vật, không chịu nổi một đòn như hiện giờ. Bất kỳ câu nói nào của Diệp Khai đều có thể dễ dàng đánh tan phòng tuyến của hắn. Áo giáp của hắn như được làm bằng đất bùn, tường thành của hắn thì là giấy, khiên là lá cây, tự mình lừa mình dối người. Trần Hựu Hàm, mày không thể, không thể chỉ dựa vào yêu thương liền mơ mộng hão huyền đi xâm phạm lý tưởng của em ấy, chi phối cuộc sống của em ấy —- "Tiểu Khai, Tiểu Khai, nhìn anh đi, đừng khóc, đừng khóc nữa được không em? Em còn nhớ chị gái kia không? Đúng rồi? Em còn nhớ người đó không?" Hắn nâng đỡ mặt cậu, dịu dàng nhìn vào đôi mắt cậu, hèn mọn mà gợi lại phần lý trí kiên định tàn nhẫn mà tỉnh táo của Diệp Khai: "Em thích người đó đến vậy cơ mà, không phải cũng chỉ dự định cùng cô ấy điểm đến là dừng sao, anh —— "

Diệp Khai hung hăng gạt tay hắn ——

"Chị gái nào chứ, ngu ngốc! ! ! ! !"

Trước/128Sau

Theo Dõi Bình Luận