Saved Font

Trước/128Sau

Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 26

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"A!"

Thương Lam thét chói tai một tiếng, cô chưa phản ứng kịp thì đã bị Lam Trí chặn ngang ôm lấy, ném phịch nên vai.

"Lam Trí! Anh điên rồi sao, buông!"

Hoa mắt một lúc sau, cô bị ném lên một chiếc mô tô phân khối lớn, đội mũ bảo hiểm cài dây an toàn vào đầu cô. Động tác Lam Trí một mạch dứt khoát làm cô đến cả thời gian giãy giụa cũng không có, bên tai nghe được tiếng động cơ nổ máy, ngay sau đó mô tô giống như mũi tên lao đi.

Thương Lam sợ đến vẻ mặt trắng bệch, ôm thật chặt hông của Lam Trí, cô chưa từng đi xe như vậy, cái cảm giác cùng tử thần chạy đua này, cô không muốn thử!

Gió lạnh thấu xương giống như đao thổi lên mặt của cô, cái lạnh tập kích toàn thân, khung cảnh xung quanh nhanh chóng rút lui, bốn phía không ngừng truyền đến tiếng động cơ của mô tô.

Lam Trí là đang liều mạng!

Dường như hắn rất hưởng thụ loại sảng khoái nhanh như bay này, điên cuồng đem chân ga đạp đến tối đa.

Thời điểm làm người khác sợ hãi đến mức tận cùng này, tốc độ phản ứng của đại não kịch liệt gia tăng, Thương Lam bắt đầu cảm giác thời gian đang đọng lại, bên tai ngoại trừ tiếng gió thổi gào thét, trong đầu chỉ còn lại trống rỗng.

Tiếng thắng xe chói tai vang lên.

Thân thể không tự chủ được co rúc, cô không biết thì lúc nào hắn để xe dừng lại, xuống xe trong chớp mắt, chân mềm nhũn, Thương Lam ngã ngồi trên nền xi măng rắn chắc, chưa kịp đỗ xe xong Lam Trí nhanh tay ôm lấy.

Thân thể không chịu nổi, hai chân run rẩy, Thương Lam mềm nhũn ngã vào lòng Lam Trí, một lúc lâu kìm nén sợ hãi cuối cùng cũng bộc phát, cô năm lấy áo sơ mi trước ngực hắn bi thương nức nở.

Nơi này là đường quốc lộ đối diện biển có núi bao quanh, Lam Trí ngăn cô ở lan can đường.

"Bây giờ có thể nói?" Giọng nói thấm lạnh luẩn quẩn bên tai, lãnh ý chậm rãi lan tràn ra, một mạch đi vào tim phổi.

"Anh... Thần... Bệnh thần kinh..." Thương Lam cúi đầu khóc.

"Còn muốn một lần nữa?" Hai chân cách mặt đất, Lam Trí một tay đem cô vòng lên, giả vờ đi đến chỗ mô tô.

Soạt một tiếng, trong nháy mắt huyết sắc trên mặt Thương Lam tụt xuống bảy tám phần, khóe mắt ướt lệ, ôm cánh tay Lam Trí thật chặt.

"Không phải, không phải, tôi... Tôi nói!" Cô nhìn hắn cầu xin tha thứ, lấy giọng khàn khàn nói.

"Không phải là bạn trai của tôi, là Thương Hồng, tôi chỉ giả làm Thương Hồng chia tay anh ta.."

"Xem ra, cô thật sự muốn một lần nữa." Lam Trí không vui lông mi nâng lên cao, trong mắt hiện lên tức giận.

"Thật sự, thật sự đều là thật!" Bị ép, Thương Lam khóc lên òa lên một tiếng.

"Cung Vân không phải là người tốt, tôi không muốn họ ở cùng nhau..."

"Bình thường không thấy cô làm một người chị tốt vậy?" Ánh mắt sắc bén lóe lên một cái rồi biến mất: "Việc này tôi muốn tra rất dễ dàng, đừng để tôi biết cô lừa tôi."

Thương Lam nước mắt dàn dụa, liều mạng lắc đầu:

"Anh tra đi, tôi không có lừa anh!"

Giọt nước mắt uyển chuyển xẹt qua khuôn mặt trắng nõn rơi xuống giữa môi, bờ môi màu hồng phấn run rẩy, lúc đóng lúc mở, thân thể thiếu nữ có lồi có lõm dựa sát vào thân thể của hắn, mùi thơm mát tràn vào trong mũi...

Hầu kết hơi hơi chuyển động, nhất thời hô hấp Lam Trí dồn dập, ngay cả khi hắn nghe được cô lấy chồng rồi lên giường chính mình sẽ tức giận như vậy, càng kinh người là nhìn môi cô dính đầy nước mắt, hắn lại có một loại cảm giác khô miệng khô lưỡi.

Ánh mắt Lam Trí chợt chuyển động.

"Đi về."

Đùa gì thế, hắn làm sao có thể thừa dịp này mà làm thịt cô!

Bầu trời xanh thẳm, mây trắng nhẹ nhàng trôi, kèm theo tiếng sóng biển ào ào, gió thổi vù vù cái mằn mặn trên biển.

Thương Lam bị Lam Trí ôm, còn chưa trở lại bình thường, mãi đến khi cô phất hiện Lam Trí định giở mánh khóe cũ, thời điểm đưa cô đến chỗ mô tô, vừa mới thu lại nước mắt lại ào ào chảy ra.

Cô khóc không thở được, sống chết không muốn đi.

Lam Trí đành dừng lại động tác, dường như lần này hắn chơi hơi quá, Thương Lam càng ngày càng sợ, nhỡ đâu sau này không muốn ngồi xe của hắn nữa.

"Nhìn lá gan của cô thật nhỏ, nhỏ giống như con chuột vậy, cái này... Lần này tôi lái chậm một chút là được chứ gì."

Thương Lam không nói, vừa khóc vừa trừng hắn.

"Được rồi được rồi, chúng ta đi về."

Giọng nói không kiên nhẫn, ngay cả chính hắn cũng không biết, bên trong đó là tràn đầy sự cưng chiều.

Trước/128Sau

Theo Dõi Bình Luận