Saved Font

Trước/110Sau

Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 24

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Meomeo88

“Ta đưa nương mười lượng bạc kia, là tiền riêng của bản thân ta.” Mạc Như Nghiên đột nhiên mở miệng, nói với Hạ Trăn một câu như vậy.

“Ừ.” Hạ Trăn tự nhiên biết, mười lượng bạc kia không phải hắn đưa.

“Ngươi không tức giận.” Rõ ràng có thể lấy ra trăm lượng ngân phiếu của Hạ Trăn hiếu kính cha nương, nàng lại chỉ lấy mười lượng. Tuy rằng đã đoán được Hạ Trăn sẽ không trách cứ nàng, Mạc Như Nghiên vẫn nói rõ ràng.

Thẳng thắn chân thành công khai, là quyết định nàng chủ động bước về phía Hạ Trăn bước đầu tiên.

Nghe ra giọng điệu của Mạc Như Nghiên không phải là nghi vấn, Hạ Trăn vẫn nói: “Những ngân phiếu đó vốn là cho ngươi.”

“Vì cưới ta, chuẩn bị lễ hỏi?” Lại nói tiếp, Mạc Như Nghiên xác thật không có thu được lễ hỏi đến từ Hạ gia. Đương nhiên, việc này cũng là nàng một tay tạo thành, cố ý làm vậy.

Nàng tính kế Tô Linh cho kỳ hạn đón dâu có ba ngày, Tô Linh tự nhiên cũng không  có thời gian khó xử Hạ gia, tìm Hạ Trăn đòi lễ hỏi. Cùng lúc đó, vì Hạ Trăn bớt đi rất nhiều gánh nặng không cần thiết, cũng đỡ để Tô Linh mượn cơ hội chèn ép khó xử Hạ Trăn.

“Ừ.” Dù là Mạc Như Nghiên chướng mắt, Hạ Trăn cũng vẫn chuẩn bị.

Mạc Như Nghiên bình tĩnh nhìn Hạ Trăn, bỗng nhiên than nhẹ một tiếng: “Nếu như hôm nay ngươi nghênh cưới không phải ta, năm trăm lượng ngân phiếu này sẽ thuộc về nữ tử khác?”

Hạ Trăn há mồm, lại ngậm lại. Vẫn không phát ra một chút âm thanh, cũng không có trả lời chuyện Mạc Như Nghiên hỏi.

Không hề đoán trước được, trong lòng Mạc Như Nghiên nổi lên chút chua xót.

Không biết nguyên do, một hơi oán khí không nói ra được chặn đứng ở ngực, Mạc Như Nghiên đứng lên, từng bước một đến gần Hạ Trăn.

Hạ Trăn vẫn đứng yên không động, tùy ý Mạc Như Nghiên đứng ở trước mặt hắn.

Hạ Trăn quá cao. Mạc Như Nghiên không thể không ngẩng đầu, mới có thể nhìn thẳng vào mắt của Hạ Trăn.

Tuy rằng tư thái nhìn lên như vậy lực có chút suy yếu, Mạc Như Nghiên vẫn là trừng mắt nhìn trở về: “Ta đã nói rồi chứ? Ta muốn sống tốt cùng ngươi. Thế nên, nếu ngươi dám can đảm có tâm tư khác, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Sắc mặt Hạ Trăn chợt căng thẳng, đồng tử co rút lại, trong mắt sâu thẳm nổi lên áp lực, không chút nào kém hơn Mạc Như Nghiên.

Khí thế Hạ Trăn rất mạnh, Mạc Như Nghiên tự nhận không ngăn cản được. Nhưng mà, nàng cũng không phải không có đối sách.

Đón nhận ánh mắt Hạ Trăn nhìn chăm chú, Mạc Như Nghiên nhón mũi chân, trực tiếp dán lên môi Hạ Trăn.

Khí thế Hạ Trăn vừa dâng lên chốc lát tan biến hết, dường như cứng đờ tùy Mạc Như Nghiên hành động. Nếu nhìn kỹ, nhất định sẽ phát hiện, lỗ tai hắn cũng đỏ lên.

Hạ Trăn chật vật tháo chạy. Dù là trên mặt hắn không có biểu hiện, bước chân lộn xộn vẫn là để lộ ra tâm tình chân thật lúc này của hắn.

Nhìn bóng dáng Hạ Trăn biến mất ở cửa, Mạc Như Nghiên đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó chậm rãi nở rộ tươi cười. Đợi đến cuối cùng, càng là cười ra tiếng.

Làm sao bây giờ? Nàng giống như bắt được nhược điểm lớn nhất của Hạ Trăn. Từ nay về sau, Hạ Trăn rất khó chạy thoát khỏi  lòng bàn tay nàng!

Đứng ở ngoài cửa, Hạ Trăn thở ra hít sâu vài cái, điều chỉnh tâm tình bị Mạc Như Nghiên quấy nhiễu đến không bình tĩnh.

Chỉ là, bên này hắn vừa mới bình phục lại cảm xúc, thì nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng cười như chuông bạc.

Trên mặt rất nhanh nổi lên mây đỏ, lại vẫn như cũ không che dấu được tâm trạng bay bổng. Hạ Trăn tay nắm thành quyền, đặt ở bên môi, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, vừa lúc che khuất khóe miệng hơi hơi cong lên.

Cơm chiều, là Chu Vân và Tưởng Xuân Hương làm. Trên bàn cơm không thể tránh khỏi nhiều thêm đồ ăn Mạc Như Nghiên để Hạ Minh Viễn đưa đến phòng bếp.

Thanh danh Hành Hương Lâu có thể lan xa, chắc hẳn hương vị phải là cực ngon. Chu Vân và Tưởng Xuân Hương tuy là không được tự nhiên, cũng nhịn không được vươn đũa rất nhiều lần.

“Đa tạ đại tẩu.” Hạ Minh Chí ăn rất là tận hứng, liên tục nói lời cảm tạ với Mạc Như Nghiên.

Hạ Minh Viễn cũng rất cảm kích, mỗi lần đều nghiêm túc gật đầu phụ họa lời nói của Hạ Minh Chí,.

“Xác thật nên cảm tạ Như Nghiên. Nếu không có Như Nghiên, nhà chúng ta sợ là cả đời đều không được ăn đến thứ tốt như vậy.” Lưu thị tự nhiên cũng không phải là tham những đồ ăn này, mà là mượn những thức ăn này nhắc nhở Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương.

Bàn tính của Lưu thị, thô kệch như Hạ Minh Chí và Hạ Minh Viễn, là không cảm giác được.

Nhưng mà, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương lại như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, căng da đầu kiên trì chống đỡ.

Mạc Như Nghiên cũng nghe ra ám chỉ trong lời nói của Lưu thị, nhưng sẽ không vạch trần. Chỉ là cười nhẹ với Lưu thị, cũng không có nói nhiều.

Lưu thị càng thêm vừa lòng Mạc Như Nghiên. Chỉ cảm thấy Mạc Như Nghiên yên lặng thật cho bà mặt mũi, ánh mắt nhìn về phía Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương không khỏi càng thêm soi mói.

Tưởng Xuân Hương còn đỡ. Nàng thường xuyên bị Lưu thị bới móc.

Hiện nay chẳng qua là nhiều hơn một chuyện, nhiều lắm thì bị nhắc mãi vài câu.

Chu Vân thì khó chịu hơn nhiều. Nàng ta luôn luôn khoe khoang là thập toàn thập mỹ, khiến Lưu thị tìm không ra một chút xíu sai lầm, cũng vui vẻ khéo léo, được tất cả mọi người khen ngợi. Nhưng mà sự việc hôm nay, không thể nghi ngờ trở thành vết nhơ của nàng, mà còn là vết nhơ lau không đi.

Trái lại Mạc Như Nghiên, lại trải qua việc này ở Hạ gia hoàn toàn đứng vững gót chân, được tất cả người Hạ gia tán thành bao gồm Lưu thị bên trong. Ngay cả nàng ta, cũng không thể không hòa nhã với Mạc Như Nghiên, không dám lạnh nhạt.

Nếu như sớm biết kết quả sẽ là như thế này, Chu Vân nhất định sẽ không quyết đánh đến cùng, kệ một mình Tưởng Xuân Hương nói ra ở riêng.

Chỉ tiếc, trên đời này không có nhiều “Sớm biết thế” như vậy, dù trong lòng Chu Vân buồn phiền hối hận không dứt, nhưng cũng không có biện pháp làm lại một lần.

Ăn cơm xong, Chu Vân và Tưởng Xuân Hương tự giác làm tất cả mọi việc. Sau đó không rên một tiếng, từng người trở về phòng.

Chu Vân và Tưởng Xuân Hương vốn muốn né tránh Lưu thị răn dạy và quở mắng. Nhưng mà, hai huynh đệ Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí bất mãn cũng không nhỏ.

Tưởng Xuân Hương tự biết đuối lý, trước tiên nhỏ giọng mềm mại nhận sai.

Làm cho Hạ Tiểu Hà sợ tới mức không nhẹ cuộn tròn lại, Hạ Minh Chí quả thật giận sôi máu: “Ngươi không thể học phong phạm đối nhân xử thế của đại tẩu nhiều chút? Tiểu Hà nhà chúng ta còn thân với đại tẩu hơn với ngươi cái mẹ ruột này, ngươi không cảm thấy mất mặt?”

Tưởng Xuân Hương nhịn không được chu miệng lên, lẩm bẩm nói: “Ta cũng không ra tay hào phóng được như đại tẩu vậy, cũng không có xuất thân tốt như vậy, có thể tùy tiện thu mua lòng người.”

“Ngươi còn có mặt mũi nói xấu đại tẩu? Ngươi...... Được rồi, ngươi thích như thế nào thì như thế đó đi! Lười để ý đến ngươi.” Hạ Minh Chí một đại nam nhân, thật sự không tốt trộn lẫn tranh đấu giữa nữ nhân trong nhà. Thấy Tưởng Xuân Hương không chịu nghe như vậy, thì không muốn nhiều lời với Tưởng Xuân Hương.

Hạ Minh Chí có thể không nói chuyện với Tưởng Xuân Hương, Tưởng Xuân Hương lại không thể không cùng Hạ Minh Chí nói chuyện. Khẽ cắn môi, trong lòng càng tủi thân và khó chấp nhận. 

Toàn bộ Hạ gia, nàng có thể dựa vào cũng chỉ có Hạ Minh Chí. Bằng không, nàng không phải càng thêm đáng thương? Nàng vốn không thế nào làm Lưu thị thích......

Tưởng Xuân Hương tủi thân và khó chấp nhận, bản thân Chu Vân cũng ở cùng thời khắc đó cảm nhận được.

Gả cho Hạ Minh Viễn 5 năm, cuộc sống của Chu Vân vẫn luôn hài lòng. Nhưng mà hiện nay, bởi vì Mạc Như Nghiên,Hạ Minh Viễn lộ ra vẻ mặt thất vọng với nàng ta.

Tính tình Hạ Minh Viễn đôn hậu hiền lành, nếu như không phải hoàn toàn đối với nàng thất vọng, làm sao biểu hiện ở trên mặt? Trong lòng Chu Vân cảm giác nguy cơ tăng cao, nhưng lại nhất thời bó tay không biện pháp, bất lực.

Hoàn toàn khác với tâm tình của Tưởng Xuân Hương và Chu Vân, Mạc Như Nghiên đang đứng trước đệm giường rất là quen mắt ở dưới đất, không ngừng nhíu mày.

“Hạ Trăn, thương lượng một chút?” Chỉ đệm chăn trên mặt đất, Mạc Như Nghiên lời ít mà ý nhiều, nói thẳng, “Cái này có thể dọn cất đi hay không?”

Hạ Trăn mới từ bên ngoài rửa mặt vào nhà, nghe thấy lời yêu cầu của Mạc Như Nghiên, nhất thời im lặng.

Thấy Hạ Trăn không nói lời nào, Mạc Như Nghiên trực tiếp khom lưng, chuẩn bị chính mình động thủ.

Lần này, Hạ Trăn không có cướp làm. Đứng tại chỗ nhìn Mạc Như Nghiên thu dọn đệm chăn, bỏ vào cái rương ở bên cạnh.

Tâm tình không tồi đậy nắp rương lại, Mạc Như Nghiên quay đầu nhìn về phía Hạ Trăn.

Hạ Trăn sờ sờ mũi, xoay người chuẩn bị đi đến cái ghế dựa hôm qua ngồi. Hiển nhiên, là định gục lên bàn ngủ một đêm.

“Hạ Trăn ngươi đứng lại!” tâm trạng tốt mới vừa xuất hiện tan biến, mặt Mạc Như Nghiên trầm hẳn xuống.

Hạ Trăn theo lời đứng lại. Đợi cùng một mệnh lệnh, thực sự tiếp thu.

Nhưng mà, Mạc Như Nghiên muốn Hạ Trăn làm được nhất, Hạ Trăn cũng không thể bằng lòng. Thậm chí, Mạc Như Nghiên căn bản không có cách nào tin tưởng Hạ Trăn mặt ngoài thuận theo.

Bước vài bước tới ngăn ở trước mặt Hạ Trăn, sắc mặt Mạc Như Nghiên ngưng trọng, giọng nói lạnh lùng: “Hạ Trăn, ban ngày ta có nói với ngươi, suy nghĩ thật sự của ta. Nhưng mà ngươi hình như hoàn toàn không định cùng ta thổ lộ tình cảm. Là không tin ta? Hay là căn bản ngươi không muốn cưới ta?”

Nói đến tâm kế, Mạc Như Nghiên không kém. Nhưng muốn nghe được lời nói thật tâm của Hạ Trăn, Mạc Như Nghiên không muốn chơi tâm nhãn. So với cho ra kết quả vừa đe dọa vừa dụ dỗ, nàng càng muốn muốn câu trả lời thẳng thắn của Hạ Trăn.

Dáng vẻ cũng giống buổi chiều không thay đổi, Hạ Trăn mắt sáng như đuốc, nhìn thấy lửa giận đang nổi lên dưới đáy mắt của Mạc Như Nghiên.

“Hạ Trăn, ba năm trước, là ngươi trêu chọc ta trước. Ta thừa nhận khi đó ta rất không biết điều, không hiểu đến quý trọng, cũng không biết nắm chắc cơ hội, ta...... Ưm.” Lời nói của Mạc Như Nghiên còn chưa nói xong, đã bị Hạ Trăn cúi đầu xuống hôn lấy.

Mạc Như Nghiên đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại, trong mắt hiện lên ý cười. Cũng không phản kháng, đón nhận Hạ Trăn hôn, vươn đôi tay ôm vòng lấy cổ Hạ Trăn.

Nàng thật vất vả mới bắt được con cá lớn, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha. Đêm động phòng hoa chúc này, là Hạ Trăn nợ nàng.

Trước/110Sau

Theo Dõi Bình Luận