Saved Font

Trước/66Sau

Trước Khi Các Vì Sao Đến

Chương 44: Bình Minh 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hai người đều giấu kín nỗi lòng của riêng mình.

Hai người đều không thẳng thắn, mỗi một câu nói đều ẩn chứa ý nghĩa sâu xa mà đối phương không thể nhận ra, còn vọng tưởng muốn người khác hiểu.

Không biết khi nào con người mới học được cách thẳng thắn.

Có lẽ cả đời này cũng không học được.

Bạch Ly vẫn về nhà mình một chuyến, khoảng thời gian dài cô không trở về nên trong nhà đã bám đầy bụi.

Hứa Nhượng không đi lên, anh chờ ở dưới lầu, trong tiểu khu không có chỗ đậu xe, anh phải chờ ở bên cạnh ngộ nhỡ có người muốn qua thì anh còn di chuyển xe đi.

Bạch Ly vừa mới lấy chìa khóa ra mở cửa thì cánh cửa đối diện cũng mở ra, dì Trương ló đầu ra, ánh mắt có chút vui mừng.

“Tiểu Bạch đã về rồi à?”

Tay Bạch Ly sững lại một chút, quay đầu lại cười, nói: “Vâng.”

“Trong khoảng thời gian này cũng không nhìn thấy cháu đâu! Dì còn tưởng rằng cháu chuyển nhà rồi, nhưng lại không nhìn thấy cháu đến lấy đồ!” Dì Trương bước ra, vẫn nhiệt tình với Bạch Ly như trước kia.

Hôm nay là ngày làm việc, Bạch Ly biết lúc này Bùi Xuyên nhất định sẽ không có ở nhà, cô cũng không lo lắng Bùi Xuyên lại đột nhiên xuất hiện.

“Không đâu.” Bạch Ly cười: “Dạo này cháu đang sống cùng bạn trai.”

Bạch Ly nhàn nhạt nói, nhưng lại gây nên một trận sóng to gió lớn, nét mặt của dì Trương hết sức kinh ngạc, bộ dáng của bà có chút không tin được.

“Hả? Cháu đã có bạn trai sao?”

Bạch Ly gật đầu, mở cửa nghiêng người đi vào, nói tạm biệt bà: “Dì à, bạn trai của cháu vẫn đang đứng dưới lầu chờ cháu, bây giờ cháu đi vào thu dọn đồ đạc trước.”

Dì Trương vẫn còn chưa kịp khôi phục tinh thần trước kinh ngạc vừa rồi.

Sao nửa tháng không gặp mà cô gái này lại đột nhiên có bạn trai rồi?

Bạch Ly về nhà, tùy ý thu dọn quần áo, trước khi đi còn cầm một bức tranh rất đẹp trong ngăn tủ.

Cô thuận tiện đi ra ban công tưới hoa, từ ban công trong nhà vừa vặn có thể nhìn thấy chỗ của Hứa Nhượng.

Người đàn ông kiêu ngạo dựa vào bên cạnh xe, cúi đầu nghiêm túc nhìn điện thoại di động, dường như anh cảm nhận được ánh mắt của Bạch Ly đang nhìn xuống, anh cũng ngẩng đầu lên.

Lầu nơi Bạch Ly sống không cao nên Hứa Nhượng ở dưới lầu nói chuyện cô cũng có thể nghe thấy.

Hứa Nhượng nhìn cô vài giây, híp mắt lại, nói câu: “A Ly, xuống sớm một chút.”

Bạch Ly đóng cửa sổ rồi khóa lại.

Sau đó cô đi xuống tầng, cô không nói gì, duỗi tay véo mặt Hứa Nhượng một cái, nói: “Đợi một lát như vậy mà cũng không đợi được sao?’’

Hứa Nhượng thấp giọng cười, đưa tay cầm lấy hành lý của cô nhét vào cốp xe.

“Đâu phải.”

Anh vẫn luôn đợi cô.

“Bốn năm cũng đợi được, bốn phút này thì tính là gì?”

Bạch Ly không nói tiếp, tay cầm túi đồ, đưa bức tranh đẹp đưa cho anh, bức tranh đó thậm chí còn được đóng khung.

Vừa rồi Hứa Nhượng nhìn thấy cô cầm bức tranh xuống dưới, cho rằng cô muốn cầm đến phòng vẽ tranh treo lên nhưng anh không nghĩ đến lại là cho mình.

Hứa Nhượng nhận lấy, khi nhìn thấy ánh mắt chợt lóe lên, đồng tử khẽ co lại.

Đó là một bản phác họa rất đơn giản.

Bức tranh chính là sân thể dục và thiếu niên đang chơi bóng rổ.

Thiếu niên đó chính là anh.

“Bức tranh ngày hôm đó.” Bạch Ly nói: “Em nghiêm túc vẽ anh.”

Chỉ là trước kia không có cơ hội nào đưa cho anh.

“Cho nên ngày hôm đó thật ra em đã xem đúng không?”

“Tất nhiên là em đã xem.”

Môi của Hứa Nhượng khẽ nhếch lên, thể hiện tâm trạng của anh.

Hai người vừa lên xe, chưa đi được nhiều, Hứa Nhượng đột nhiên hỏi cô: “Nhà bên này em dự định làm thế nào?”

Bạch Ly cũng hơi sửng sốt, dạo này cô sống với Hứa Nhượng, tiền thuê nhà bên này vẫn phải đóng, nên cũng không thể để mặc kệ căn nhà như vậy được.

“Nếu không, trong khoảng thời gian này hết bận em dọn về nhé.” Bạch Ly nói: “Dù sao chúng ta cũng không thể như thế này mãi.”

Căn hộ bên kia của anh là dành cho một người ở, Bạch Ly đã chen chúc cùng anh hơn nửa tháng.

Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ gõ nhẹ vào tay lái vài cái, anh khẽ mím môi nói: “Em chán sao?”

“Cái gì?”

“Mới nửa tháng đã chán sao?” Hứa Nhượng nói: “Chán anh?”

Bạch Ly:.......

Anh đang nghĩ cái gì vậy.

“Không có.” Bạch Ly giải thích: “Cứ tiếp tục như vậy, quả thật cũng không phải biện pháp tốt gì.”

“Dù sao......” Bạch Ly đang định nói tiếp, lại đột nhiên bị Hứa Nhượng cắt ngang.

“Anh có biện pháp.”

Bạch Ly nghiêng đầu nhìn anh, Hứa Nhượng nghiêm túc nhìn con đường phía trước, nói với cô: “Chúng ta chuyển nhà đi.”

“Dạ?” Bạch Ly có chút sững sờ.

“Trước kia anh đã mua một căn nhà lớn, đã lắp đặt xong hết rồi, có thể trực tiếp ở luôn, đã để trống lâu lắm lắm rồi, nếu em đồng ý chuyển đến sống lâu dài với anh, thì chúng ta chuyển đến bên đó.”

Căn bản không cho Bạch Ly thời gian để từ chối và suy nghĩ, Hứa Nhượng lại nói tiếp.

“Bên đó cũng gần Trung Tâm Toàn Cầu, chỉ cần hơn mười phút là đến, sau này em đến phòng vẽ tranh cũng khá thuận tiện.”

“Phòng rất rộng, có một phòng riêng biệt để em vẽ tranh, nếu cảm thấy bất tiện thì chúng ta cũng có thể tách ra ngủ riêng.”

“Xung quanh phương tiện gì cũng có, bên cạnh chính là khu thương mại, em không cần phải lo lắng điều kiện bất động sản của Trung Tâm Hoàn Cầu gần đây.”

“Chúng ta dọn qua bên đó, em cũng tránh được mấy người em không muốn gặp.”

Hứa Nhượng biết, dạo này Bạch Ly không trở về, thật ra cũng là đang tránh mặt Bùi Xuyên, bởi vì trong lòng Bạch Ly, cô cảm thấy mình và Bùi Xuyên là bạn bè, sau sự kiện của Trần Chiêu, sau đó Bạch Ly vẫn luôn tránh tiếp xúc với Bùi Xuyên.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa, là Bạch Văn Đống.

Lúc ấy nhìn thấy người đàn ông đó ở chợ gần nhà của Hứa Nhượng, Hứa Nhượng dám khẳng định, nếu người kia muốn tìm Bạch Ly, có thể đã thành thạo hành động.

Mặc dù bình thường cũng không có ai lại đi tìm một đứa con gái mà mười mấy năm đã không liên lạc với mình, nhưng những người như Bạch Văn Đống không có loại chuyện gì mà không thể không làm được.

Anh cần phải bảo vệ an toàn cho Bạch Ly, hơn nữa Bạch Ly cũng không muốn nhìn thấy Bạch Văn Đống.

Anh nói một hơi xong, bên trong xe rơi vào im lặng, radio trên xe đang phát bài Bạn từng là thiếu niên của SHE.

Đợi đến khi bài hát này phát hết, Bạch Ly mới lẩm bẩm nói một câu: “Bài hát này nghe rất hay.”

“Ừ.”

Đề tài vừa rồi dường như kết thúc đột ngột, Hứa Nhượng lại hỏi cô một lần nữa: “Cho nên em suy nghĩ như thế nào rồi?”

Bạch Ly quay đầu nhìn anh, cười hì hì thành tiếng.

“Anh đã nói như vậy.”

“Em còn có cơ hội để từ chối sao?”

Bạch Ly chắc chắn rằng Hứa Nhượng đã sớm lén lút chuẩn bị làm tất cả mọi thứ.

Làm cho cô không có lý do nào để từ chối cả.

—-

Cuối tuần ba ngày sau, bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà, hành động nhanh nhẹn, căn bản không giống như quyết định mấy ngày hôm trước.

Hứa Nhượng nói bản thân cũng không có thứ gì muốn mang theo, đi dọn đồ ở nhà của Bạch Ly trước.

Bạch Ly nói với Thẩm Thanh Dữ và Trình Chi là mình muốn chuyển nhà, phản ứng của hai người đều giống nhau.

“Cái gì?”

“Tớ và Hứa Nhượng cùng nhau chuyển, ở ngay gần Toàn Cầu.....”

Bạch Ly gần như đã nói hết những lời mà Hứa Nhượng đã nói với mình, nói cho Thẩm Thanh Dữ và Trình Chi, sự thật chứng minh, anh nói ra những điều kiện đó không chỉ có Bạch Ly không cự tuyệt được mà ngay cả Trình Chi và Thẩm Thanh Dữ cũng không cự tuyệt được.

Thẩm Thanh Dữ vẫn hơi để ý một chút.

“Em ở cùng một chỗ với Hứa Nhượng, chuyện này tôi không phản đối......” Bên Thẩm Thanh Dữ phát ra âm thanh của lọ thuốc va chạm: “Nhưng tôi thực sự cũng coi như không ủng hộ.”

“Em chuyển đến sống cùng cậu ta, quá nguy hiểm.”

Bạch Ly cười: “Nguy hiểm gì? Anh sợ em bị anh ấy ăn xong rồi chùi mép sao?”

Thẩm Thanh Dữ: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Hứa Nhượng là như vậy, Thẩm Thanh Dữ cảm thấy anh nhất là một con sói đói, lao đi kiếm ăn.

Điều Thẩm Thanh Dữ lo lắng nhất chính là điều này, mặc dù trước kia anh ta không thích Hứa Nhượng, nhưng đã nghe Bạch Ly nói vài điều tốt đẹp về anh, nên bây giờ đề phòng không chặt chẽ lắm.

“Anh.”

“Em đã ngủ với Hứa Nhượng từ lâu rồi.”

“Hơn nữa, ai ăn xong rồi chùi mép còn chưa nói rõ đâu.”

Thẩm Thanh Dữ:...................

Ngay cả điều mà anh ta lo lắng nhất cũng đã xảy ra, Thẩm Thanh Dữ cũng thể làm gì được, đồng ý cho cô chuyển đến sống chung với Hứa Nhượng.

Ngày hôm đó chuyển nhà, một đám người xin nghỉ sang đây giúp đỡ, vài người oai nghiêm làm giống như đang đón dâu vậy.

Bên Bạch Ly có Trình Chi và Thầm Thanh Dữ, bên Hứa Nhượng có Tống Cảnh Thước và An Tai.

Trong tiểu khu không được dừng xe, mấy người bọn họ dừng xe ở bên ngoài, Bạch Ly vừa mới từ trên xe của Hứa Nhượng xuống, đã bị Thẩm Thanh Dữ túm qua.

An Tai đi cùng Tống Cảnh Thước tới, hai người vừa mới xuống thì nhìn thấy Hứa Nhượng đứng ở bên cạnh xe, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Bạch Ly và Thẩm Thanh Dữ ở bên kia.

Thẩm Thanh Dữ cúi đầu đang nói gì đó với Bạch Ly, Bạch Ly rũ mắt cười khẽ, cực kỳ giống nhà mẹ đẻ dặn dò con gái trước khi đi lấy chồng.

Tống Cảnh Thước không có phản ứng gì, anh ta trực tiếp đi qua trò chuyện với Hứa Nhượng về chuyện quán bar, An Tai đứng tại chỗ nhìn mấy người này.

Cuối cùng anh ta thực sự không nhịn được nữa, lúc này mới hỏi một câu: “Người kia là ai vậy?”

An Tai không biết người đàn ông đứng bên cạnh Bạch Ly là ai, thoạt nhìn bộ dạng cũng không giống Bạch Ly chút nào.

“Anh trai.” Hứa Nhượng nghe thấy, thuận miệng trả lời một câu, lại tiếp tục trò chuyện với Tống Cảnh Thước về tiến độ của quán bar.

Tống Cảnh Thước làm việc cũng không khiến Hứa Nhượng lo lắng lắm, hơn nữa lại có sự giúp đỡ của An Tai, hai người này cũng coi như đã làm tốt mọi việc.

Mặc dù con người An Tai này, bình thường thoạt nhìn không đáng tin cậy chút nào, nhưng nhân mạch vẫn rất hữu dụng.

Quán bar được mở ở một khu công viên văn hóa sáng tạo, đúng lúc bên kia có một tầng đang bán ra, Hứa Nhượng trực tiếp dùng tiền mua lại, hiện tại việc sửa sang đã bắt đầu gấp rút, chuẩn bị hoàn thiện.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đoán chừng sang mùa xuân không lâu là có thể bắt đầu thử kinh doanh.

Cuối cùng Thẩm Thanh Dữ và Bạch Ly cũng nói chuyện xong, lúc này hai người mới đi qua đây, Thẩm Thanh Dữ nói với Hứa Nhượng: “Tôi và Tiểu Ly đi lên lấy đồ trước, các cậu ở phía dưới đợi là được rồi.”

“Tôi sẽ đi.” Hứa Nhượng nói.

Im lặng nửa giây, sau đó mọi người nghe thấy Hứa Nhượng nói: “Dù sao tôi cũng là bạn trai của A Ly.”

Hai câu nói ngắn ngủi, ngọn lửa giữa hai người đã bùng lên mạnh mẽ.

Bạch Ly ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy chúng ta cùng nhau đi lên?”

“Làm phiền Tống Cảnh Thước ở dưới lầu đợi một chút.”

Tống Cảnh Thước gật đầu, nghiêm túc nghe theo.

Mấy người bọn họ mạnh mẽ bắt đầu chuyển nhà, không ngoài dự đoán đã làm kinh động đến mọi người sống ở đối diện.

Dì Trương lại mở cửa nhìn tình hình phía đối diện, nhìn thấy mấy người liên tục chuyển đồ ra bên ngoài, bà hỏi: “Đây là có chuyện gì vậy?”

Đúng lúc Bạch Ly đứng ở cửa, cô quay đầu lại nói: “Dì Trương cháu đang chuyển nhà.”

“Dì chờ một chút.”

Cô nói xong thì đi vào trong phòng, lấy một chiếc vòng tay từ trong tủ ra, đây là trước kia Giang Miêu đưa cho cô.

Giang Miêu đã đưa cho Bạch Ly rất nhiều vòng và lắc tay, trước khi cô rời khỏi Nam Thành, bà ấy còn nói với cô: “Mẹ cũng không thể làm gì cho con được.”

“Tiểu Ly, con cầm những thứ này, nếu gặp được người nào đối xử tốt với con, con không biết phải tặng những gì thì cứ đưa những thứ này cho họ.”

Trước kia Bạch Ly lấy một chiếc vòng ngọc tặng cho Bác Thẩm, bây giờ còn lại một chiếc vòng bằng bạc và một vòng tay.

Cô lấy chiếc vòng tay ra, đi ra ngoài đưa cho Dì Trương.

“Dì, cảm ơn Dì đã chăm sóc cháu, cái này dì hãy nhận lấy.”

Dì Trương khẽ mím môi, đẩy tay cô: “Cái này, không cần không cần, cô gái nhỏ như cháu một mình ở bên ngoài.....”

“Dì, dì nhận lấy đi.” Bạch Ly khăng khăng đưa: “Sau này có thể cháu sẽ không quay lại đây nữa, đây là món quà tặng cho dì.”

Bạch Ly rất cố chấp, trong lúc nhất thời dì Trương cũng không biết phải từ chối như thế nào, hai người đang giằng co thì đột nhiên người đàn ông mặc quần áo ở nhà chậm rãi đi ra.

Vẫn tao nhã như trước kia.

Chỗ Bùi Xuyên đứng các họ hai bước, giọng nói có chút trầm, anh ta nói: “Mẹ, nhận lấy đi.”

Bạch Ly ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của Bùi Xuyên.

Cánh cửa của hai nhà đều mở ra, bọn họ không có đối mặt lâu lắm, Bạch Ly cảm giác được một đôi tay duỗi qua phía sau mình.

Hứa Nhượng đi tới ôm lấy eo của cô.

“A Ly.”

“Dạ.”

“Còn có đồ gì không? Có muốn mang cuốn lịch treo trong nhà kia đi không?”

“Không cần.”

“Ừ.” Hứa Nhượng nhẹ giọng trả lời, ngẩng đầu nhìn Bùi Xuyên, ánh mắt của hai người đều lạnh đi vài phần, Hứa Nhượng cong môi nói với Bùi Xuyên một câu: “Đã lâu không gặp.”

Qua vài giây, Bùi Xuyên mới chậm rãi trả lời: “Đã lâu không gặp.”

“Con trai, các con đều quen nhau à?” Dì Trương quay đầu lại hỏi Bùi Xuyên.

Bùi Xuyên gật đầu: “Đều là bạn học cấp ba.”

Khi không tìm được từ ngữ nào, thì chỉ có thể dùng hai từ bạn bè.

Thật ra đâu chỉ là bạn học đơn giản như vậy.

Anh ta với Bạch Ly đã từng ở bên nhau, lúc cấp ba Bạch Ly chính là cô gái mối tình đầu thích nhất, khi đó quan hệ của Bạch Ly với Hứa Nhượng còn chưa tốt, bọn họ chỉ học cùng lớp.

Sau khi chia tay không lâu, Bạch Ly vẫn giống như trước kia, liên tục đổi bạn trai, người ở bên cạnh Hứa Nhượng cũng đến rồi đi.

Không ai ngờ, sau này hai người bọn họ lại trở thành bạn tốt, không ai có thể chen vào mối quan hệ giữa họ.

Cũng không thể ngờ vòng đi vòng lại, vậy mà Hứa Nhượng với Bạch Ly lại ở bên nhau.

Bùi Xuyên cũng hiểu rõ hơn ai hết, nếu Hứa Nhượng vẫn giống như trước kia, chỉ là bạn với Bạch Ly, vậy những người khác vẫn còn có cơ hội và mình vẫn còn có cơ hội với Bạch Ly.

Nhưng một khi Hứa Nhượng với Bạch Ly xác định ở bên nhau, vậy bọn họ nhất định phải trải qua rất nhiều cuộc thử thách, nhất định phải cân nhắc kỹ lưỡng, sau đó mới quyết định.

Không gì có thể chia rẽ bọn họ.

Rõ ràng hai người bọn họ chưa bao giờ coi trọng mối quan hê yêu đương, nếu như hai người bọn họ đổi người yêu, không ai tin Bạch Ly và Hứa Nhượng sẽ ở bên cạnh người kia lâu dài.

Nhưng nếu là Bạch Ly và Hứa Nhượng thì nhất định bọn họ sẽ ở bên nhau lâu dài.

Bùi Xuyên nghĩ, đôi mắt híp lại, anh ta đột nhiên hỏi: “Muốn chuyển nhà sao?”

Thật ra rất rõ ràng, nhưng anh ta vẫn muốn hỏi, vẫn muốn xác định lại.

“Ừ.” Bạch Ly nhe giọng cười: “Đúng vậy.”

Bùi Xuyên cảm thấy thân thể của mình khẽ lung lay, nhỏ đến khó có thể phát hiện ra, không có ai nhìn thấy, ngoại trừ chính mình.

Anh ta do dự rất lâu, cuối cùng khẽ mím môi.

“Chúng ta có thể nói chuyện không?”

Bàn tay đang ôm Bạch Ly đột nhiên siết chặt một chút, Bạch Ly đưa tay lên nhẹ nhàng đặt ở trên tay Hứa Nhượng.

“Được.”

Lâu rồi bọn họ không nói chuyện, Bạch Ly cũng biết mình đã tránh Bùi Xuyên quá lâu, cô biết hôm nay trở về nhất định sẽ chạm mặt Bùi Xuyên.

Cho nên cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

“A Nhượng, anh đi thu dọn đồ cùng với anh trai trước đi, vẫn còn đồ kìa, có đồ gì còn cần hay không cần thì anh hỏi Trình Chi một chút, cô ấy biết đồ nào em cần, những đồ nào em không cần.”

Tay của Bạch vỗ nhẹ đầu ngón tay của anh, Hứa Nhượng cũng biết mình không nên tiếp tục lo lắng nữa, lúc này anh mới rũ mắt trả lời: “Ừ, nói chuyện xong sớm một chút.”

“Vâng.”

Hứa Nhượng xoay người bước vào, để lại không gian riêng cho Bùi Xuyên và Bạch Ly nói chuyện.

Bùi Xuyên và Bạch Ly cũng không có chỗ nào có thể đi, chỉ có thể đi lên tầng gác, cũng may khu chung cư cũ tổng cộng chỉ có sáu tầng.

Bọn họ đứng ở trên sân thượng, ngay từ đầu cũng chưa có ai nói chuyện, mấy ngày nay trời cũng bắt đầu dần ấm hơn, không còn lạnh buốt giống như trước khiến người ta cảm thấy lạnh đến mức đông cứng.

Bùi Xuyên cảm thấy bản thân có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại không thể nói nên lời.

Anh ta chỉ nói một câu với Bạch Ly: “Trần Chiêu sẽ không tìm cậu gây rắc rối nữa.”

Câu trần thuật rất bình tĩnh.

Bạch Ly biết thật ra Bùi Xuyên đã làm rất nhiều chuyện, nhưng cô cũng không muốn hỏi bất cứ điều gì, với giọng điệu như bây giờ của Bùi Xuyên, cô biết Trần Chiêu nhất định sẽ không tìm cô gây rắc rối nữa.

Thật ra điều Trần Chiêu muốn rất đơn giản, cô ta gây rắc rối cho cô, thực ra cũng là vì Bùi Xuyên.

Đương nhiên bản thân Bạch Ly cũng nghĩ tới chuyện này, tại sao đã qua lâu như thế rồi mà Trần Chiêu còn có thể như vậy, nếu Trần Chiêu muốn trả thù cô thì lẽ ra cô ta nên hành động từ lâu rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Ly đã có câu trả lời cho chính mình.

.........

Khi Trần Chiêu học cấp ba vẫn luôn thích Bùi Xuyên, mãi cho đến đại học, tốt nghiệp đại học cũng vẫn còn thích, nhưng không có cơ hội, quan hệ hai người chỉ là bạn bè.

Lúc cấp ba, Bùi Xuyên và Bạch Ly ở bên nhau, điều này khiến Trần Chiêu rất khó chịu, người con trai mà mình thích vậy mà lại thích một người như vậy, lòng ghen ghét của Trần Chiêu tăng nhanh, cảm thấy mình không có chỗ nào kém hơn Bạch Ly.

Trần Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, chỉ có thể cảm thấy thỏa mãn tâm lý bằng cách vu khống Bạch Ly, ở sâu trong lòng của cô ta, chính là không muốn thừa nhận Bạch Ly, không muốn thừa nhận Bạch Ly cũng xuất sắc hơn mình.

Đương nhiên cũng không nghĩ Bạch Ly có chỗ nào đáng được yêu thích hơn mình.

Sau này Bạch Ly và Bùi Xuyên chia tay, Trần Chiêu là người vui vẻ nhất, ở trong trí nhớ của Bạch Ly, khoảng thời gian kia, cô với Trần Chiêu hầu như không có xích mích gì.

Những ân oán trước kia dường như tan biến theo gió.

Trong mấy năm sau đó, Trần Chiêu vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh Bùi Xuyên, mặc dù chỉ với thân phận bạn bè, nhưng Trần Chiêu cảm thấy chỉ cần ở bên cạnh anh ta như vậy, có một ngày nào đó anh ta nhất định sẽ cảm động.

Cô ta cho rằng gần quan được ban lộc, dù sao cũng có nhiều cơ hội hơn so với những người khác, hơn nữa mấy năm nay cũng không có Bạch Ly ngăn cản bọn họ.

Nhưng Trần Chiêu lại không nghĩ rằng Bạch Ly sẽ quay lại, hơn nữa còn sống đối diện nhà Bùi Xuyên, hai người bọn họ rất nhanh một lần nữa lại trở nên thân thiết hơn, lúc nào Bùi Xuyên cũng chú ý đến Bạch Ly.

Gần đêm giao thừa, Bùi Xuyên không cẩn thận, lỡ miệng nói ra, sau khi uống một chút rượu thì miệng vẫn luôn nhắc tới tên Bạch Ly.

Oán hận chất chứa trong lòng nhiều năm của Trần Chiêu lại một lần nữa bùng nổ.

Trong lòng Trần Chiêu cũng chỉ có một ý nghĩ, đó là phải làm sao để hủy hoại Bạch Ly, cố gắng ngăn cách Bạch Ly và Bùi Xuyên.

Sau tất cả Trần Chiêu mới có thể nổi lên ý định trả thù.

Bạch Ly giả vờ hồ đồ về vấn đề này, thật ra cô tỉnh táo hơn những người khác, cô không đến gặp Bùi Xuyên, một vì không muốn cảm xúc của mình bị ảnh hưởng, thêm nữa là cô thật sự không hy vọng Bùi Xuyên lại làm những chuyện vì cô nữa.

Bùi Xuyên không sai, sai chính là trái tim đố kị kia của Trần Chiêu.

Cho nên Bạch Ly tránh né Bùi Xuyên rất lâu, không ngờ......

Bùi Xuyên vẫn làm như vậy.

Trên sân thượng gió đang rít từng cơn, Bạch Ly nhìn Bùi Xuyên rất lâu cũng không nói chuyện, có lẽ cô nên hỏi.

Cậu cho rằng cậu và Trần Chiêu ở bên nhau có thể bù đắp mọi thứ trong quá khứ sao? Rõ ràng cậu không thích cô ta, vì sao phải làm đến nước này.

Lừa gạt chính mình và lừa gạt cả đối phương.

Bản thân Bùi Xuyên cũng biết những hành động điên cuồng đó của Trần Chiêu, thật ra chỉ là vì muốn có được anh ta.

Cho nên Bùi Xuyên mang mình đưa cho cô ta, cứ như vậy để Trần Chiêu an phận lại, sẽ không đi tìm Bạch Ly gây rắc rối nữa.

Hai người im lặng lúc lâu, cuối cùng Bạch Ly cũng không nói gì, Bạch Ly biết chỉ cần mình hỏi, Bùi Xuyên nhất định sẽ trả lời.

Đến bây giờ, đây chỉ là suy đoán của riêng cô.

Nhưng nếu như sau đó Bùi Xuyên đưa ra một câu trả lời khẳng định, có thể chứng minh được ý nghĩ của cô là đúng.

Bạch Ly phát hiện mình không làm được.

Bởi vì một khi chính miệng Bùi Xuyên nói ra: “Để Trần Chiêu không tìm câu quấy rối nữa, tôi đã hy sinh bản thân ở bên cô ta.” Nói như vậy, Bạch Ly cảm thấy mình mắc nợ Bùi Xuyên cả đời mất.

Cô không có cách nào để bù đắp lại cả.

Cho nên lần này cô trở thành một kẻ đào ngũ, rất ích kỷ không có hỏi anh ta, giả vờ như không biết chuyện này.

Gió thổi bay mái tóc dài của cô, Bạch Ly nhắm mắt lại, khẽ cười nói: “Trần Chiêu sao?”

“Không sao, không phải tớ rất để ý đến chuyện của cô ta.”

“Chuyện phòng vẽ tranh bản thân tôi cũng có cách rồi, cậu không cần cảm thấy có lỗi với tôi, năm đó quả thật tôi và cô ta có ân oán.”

“Lúc ấy, không phải cậu cũng ở đó sao?” Bạch Ly nói: “Lúc ấy, tận mắt cậu nhìn thấy tôi đè cô ta ở trên bàn.”

“Nhưng......” Đôi mắt của Bùi Xuyên run lên.

Nhưng lúc ấy là do Trần Chiêu khiêu khích trước.

“Không có nhưng gì hết.” Bạch Ly bình tĩnh nói hết: “Năm đó, tôi làm chuyện như vậy, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, tôi sẽ giải thích, tôi cũng sẽ thu xếp lại một lần nữa, bắt đầu lại một lần nữa.”

“Bùi Xuyên.” Bạch Ly cảm thấy đây là lời nhắc nhở cuối cùng của cô với Bùi Xuyên: “Chuyện của tôi, tự tôi sẽ xử lý.”

Cậu thật sự không cần thiết phải làm đến bước này vì tôi đâu.

Bạch Ly nói xong, không đợi Bùi Xuyên trả lời, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, Trình Chi gửi hai tin nhắn đến.

[ Trình Chi ]: Bé cưng, cậu đặt cái gì ở dưới đáy hộp vậy, phong thư dày như vậy?

[ Trình Chi ]: Tớ cho rằng cậu viết thư tình cơ đấy.

Đầu tiên Bạch Ly sửng sốt một chút, sau đó nhịp tim tăng nhanh, hoảng loạn một trận, đầu của cô nổ đùng đùng

Phong thư đặt ở đáy hộp........

Ngực của Bạch Ly phập phồng, cô vội vàng tắt điện thoại di động, nói với Bùi Xuyên: “Tôi có chút việc gấp, đi xuống trước.”

Cô gần như lao xuống lầu, Bùi Xuyên ở phía sau gọi cô, cô cũng không nghe rõ, trong đầu cô chỉ toàn là hai tin nhắn mà Trình Chi vừa mới gửi đến.

Bọn họ thấy chưa? Mở ra chưa?

Đồ như vậy, cô vẫn luôn nhét ở dưới đáy hộp, sẽ không bao giờ lấy nó ra.

Bạch Ly lao xuống lầu, thở hồng hộc chạy vào cửa, nhưng tất cả đều đã quá muộn để cứu vãn, cô từ trên sân thượng chạy xuống, chỉ trong chốc lát, ba người trong phòng đã nhìn thấy toàn bộ.

Căn nhà rất yên tĩnh, vẻ mặt của ba người đều rất kỳ lạ, vẻ mặt của Thẩm Thanh Dữ và Trình Chi có chút khó xử, lại nặng nề.

Khắp người Hứa Nhượng đều là lệ khí, anh thẳng lưng đứng ở bên cạnh, đưa lưng về phía cô, trên tay rõ ràng đang cầm phong thư.

Nhịp tim của Bạch Ly gần như ngừng đập.

Cô hoảng loạn nhìn Hứa Nhượng, đi tới, nhẹ giọng thử mở miệng thăm dò: “A Nhượng......”

Hứa Nhượng không trả lời.

“Hứa Nhượng.” Bạch Ly thử gọi tên của anh.

Sau mười mấy giây im lặng, bàn tay đang cầm phong thư của người đàn ông đột nhiên siết chặt lại, anh siết chặt tờ giấy trong tay, một giọng nói vang lên.

Hứa Nhượng xoay người lại, hai chữ to hiện ra ngay mặt của phong thư đặt trước mặt cô.

“Bạch Ly.”

Hứa Nhượng rất ít khi nghiêm túc lại lạnh nhạt gọi tên của cô, ánh mắt của anh gắt gao khóa chặt trên người Bạch Ly.

Bạch Ly nhìn thấy bờ vai của anh đang run lên, ngay cả giọng nói của Hứa Nhượng cũng có chút run rẩy.

“Em giải thích cho anh.”

“Những phong thư này là có ý gì?”

Bạch Ly ngước mắt lên, nhìn thấy nét chữ uyển chuyển trên phong thư đã có chút sờn cũ, nét chữ đẹp đẽ lưu loát, ai nhìn cũng biết đó là nét chữ của cô.

Trên giấy dùng bút màu đen viết hai chữ rõ ràng.

‘Di thư’

Trước/66Sau

Theo Dõi Bình Luận