Saved Font

Trước/159Sau

Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 9: Có Chút Mặn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đường Tăng đội lốt Khương Hành đối mặt với Hoàng Tâm Nhuế đang tích cực chuẩn bị cơm trưa trong lòng tràn ngập cự tuyệt, còn không tự do bằng lúc chung một chỗ với Lý Quân, đối phương chỉ biết dỗi hắn một hai câu, hơi mờ ám một chút, nhưng Hoàng Tâm Nhuế thì khác, cô ta có chút bệnh nghề nghiệp, nói đặc biệt nhiều. Ở trên xe Khương Hành còn đáp lại cô ta vài câu, hiện tại miệng hắn đã giống như vỏ trai, có cạy như thế nào cũng không cạy ra được mấy chữ.

Lâm Lập Thư thấy ông chủ ở phòng bếp, không dám đi vào quấy rầy, trực tiếp đi trồng hoa, còn nói cho hai cô gái đang làm cu li khách tới mang cho bọn họ rất nhiều đồ ăn vặt, khuôn mặt hai cô gái mới miễn cưỡng cười cười.

Lương Chỉ Duyên mỉm cười giả dối: "A, có đồ ăn vặt." Nữ minh tinh muốn giảm cân, ăn đồ ăn vặt cái gì, rõ ràng không có ý tốt, làm màu.

Hà Uyển Tinh nhìn trời: "À, có đồ ăn vặt để ăn rồi." Mùa hè nóng như vậy, ăn đồ ăn vặt, là muốn cô chết khát à.

Lý Quân thấy thành quả của hai người bọn họ, ngay cả vài cọng hoa còn trồng lâu như vậy, cũng quá mức lợi hại rồi.

"Còn bao nhiêu cây, để tôi trồng cho."

Lý Quân trước kia ở cùng với ông bà ngoại ở vùng nông thôn, thường xuyên được mang đi leo núi, trên đường quay về sẽ đi ngang qua một vườn hoa hồng nguyệt quý lớn, bên trong trồng các loại hồng nguyệt quý màu sắc khác nhau, kỳ thật cũng không cần đào đất quá sâu, chỉ cần làm luống như đất trồng rau, đại khái là vì sao lại trồng hồng nguyệt quý, chủ yếu là vì dễ nuôi sống.

Có Lý Quân và Lâm Lập Thư gia nhập, vườn hoa và xung quanh hàng rào đều được trồng hoa non, lúc trước những viên đá nhỏ bị nhặt ra cũng được rải ở bên cạnh hàng rào, hiệu quả thị giác rất rõ ràng.

Tuy trình rất vất vả, nhưng lại tràn đầy cảm giác thành tựu.

Bốn người bọn họ còn nhường cho người quay phim quay chụp một chút, thời gian và hình ảnh dừng lại ở giữa trưa đầy ánh nắng mặt trời.

Từng người trở về phòng tắm rửa thay quần áo rồi mới ra ngoài.

Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh không biết tại sao lại trở thành chị em tốt, tay khoác tay tiến vào phòng bếp xem Khương Hành và Hoàng Tâm Nhuế nấu cơm, Lập Lập Thư cũng tới, Lý Quân tới cửa tìm cây lau nhà để lau đi vết bùn đất trên nền.

Kỳ thực Khương Hành cũng không làm cái gì, hắn chỉ đứng ở một bên thập phần phong độ nghe Hoàng Tâm Nhuế nói nói nói, 20 phút thì có 17 phút hắn tìm cớ chuồn ra khỏi phòng bếp, cũng không quá muốn cùng Hoàng Tâm Nhuế ở chung một cái không gian, khi trở về, nhóm nhân viên của hắn cũng tới giải quyết khốn cảnh của hắn.

Tích cực nhất phải kể đến Lâm Lập Thư, Khương Hành thấy thế lập tức đem vị trí nhường lại cho hắn, hắn thích làm trợ thủ như nào thì làm trợ thủ như thế, hắn lấy thân phận ông chủ đi ra ngoài tuần tra.

Lương Chỉ Duyên và Hà Uyển Tinh vốn dĩ chỉ muốn tiến vào nhìn xem, không nghĩ tới ông chủ lại giảo hoạt như vậy, thấy bọn họ tới lại lập tức rút lui, cũng không kịp tìm cớ để giữ hắn lại, nơi nơi đều là máy quay, các cô đành phải ở lại hỗ trợ.

Nghe nói trước kia Hoàng Tâm Nhuế từng dẫn một chương trình ẩm thực, không biết tay nghề nấu nướng của cô như thế nào.

Sau khi Khương Hành chuồn ra ngoài, liền nhìn thấy Lý Quân mang theo cây chổi lau nhà đang lau lau, tâm nói cậu ta thật đúng là biết tìm việc làm cho mình, còn không xung đột với mấy người đang chiến đấu trong bếp.

Khương Hành không muốn quay lại phòng bếp, quyết định tự tìm việc cho mình: "Có cần giúp gì không?"

Lý Quân bình tĩnh nhìn hắn, trong lòng cũng biết hắn ở trong phòng bếp không giúp được việc gì: "Đương nhiên, lau nhà là nghề của anh mà."

Tâm lý Khương Hành không thăng bằng, cái gì mà lau nhà là nghề của hắn!

Giấy tiếp theo hắn mới suy nghĩ cẩn thận, nếu bọn họ là quan hệ yêu đương, còn không phải chứng tỏ hắn ở nhà là người đi lau nhà sao? Địa vị sao có thể thấp kém như vậy!

Mình đúng là miệng tiện, hỏi nhiều như vậy làm gì!

Dưới ảnh hưởng của Lý Quân hai ba ngày nay, Khương Hành bất tri bất giác tiến vào nhân vật Lý Quân nói tới, không được, tuy hắn là diễn viên, nhưng cũng không thể nghe nói mấy câu liền có thể thay đổi, đây là cuộc sống chân thực, không phải đóng phim.

Nhưng mà, có một điều Khương Hành đúng là không lừa được người khác, hắn là trời sinh thích người đồng giới, không có cảm giác với người khác phái, cho nên khi Hoàng Tâm Nhuế không ngừng triển lãm dáng người ngạo nghễ của cô ta về phía hắn, hắn từ đầu cho tới cuối chỉ có xấu hổ cự tuyệt.

Lý Quân đem đưa cây chổi cho Khương Hành, tự mình cầm một cái xô đựng nước đi tới bồn rửa tay bên ngoài.

Trong lòng Khương Hành có nho nhỏ ý kiến với Lý Quân, nhưng không thể không nói, anh là người cần mẫn nhất trong đám người, tối qua anh cũng chưa nói sáng hôm sau sẽ đi ra ngoài mua bữa sáng, kết quả người đầu tiên hắn nhìn thấy vào buổi sáng là anh, còn Lâm Lập Thư để lại ấn tượng rất không tốt, cà lơ phất phơ, làm việc không có tổ chức, không có khái niệm thời gian.

Nếu khi ở bệnh viện bị Lý Quân đánh, có lẽ ấn tượng của hắn về Lý Quân cũng sẽ không tệ lắm, nói ít làm nhiều, làm việc cũng không dây dưa loằng ngoằng, sau khi ở chung với anh sẽ nhận ra anh rất đáng tin cậy.

Khương Hành không nghĩ tới bản thân đang lau nhà mà còn nghĩ ra một chút về Lý Quân, khi Lý Quân trở lại, đặt xuống một xô nước sạch sẽ vừa được thay.

Lý Quân nhìn qua góc sô pha, nói với Khương Hành: "Ông chủ, dưới sô pha còn chưa lau."

Khương Hành thuận miệng liền nói: "Cậu đây là chỉ huy ông chủ làm việc à?"

Lý Quân ý vị thâm trường nhìn Khương Hành một cái: "Không, em đang kiến nghị."

Từ sau khi mất trí nhớ, Khương Hành giải phóng bản thân nhiều kiểu khác nhau ở trước mặt anh, chẳng lẽ ngày thường ở chung với anh quá mức áp lực?

Cẩn thận nhớ lại, hai người bọn họ ở bên nhau khoảng hai năm, thời gian chân chính ở bên nhau có lẽ còn chưa được nửa năm, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, có đôi khi, hai người cùng đóng phim trong một thành phố nhưng cũng không nhất định có thể gặp mặt nhau, chủ yếu là vì Khương Hành bận rộn, anh thì còn khá, thích thì nhận, không thích thì ở nhà làm con cá mặn. Khi Khương Hành không việc về nhà ở được vài ngày rồi lại tiếp tục ra ngoài đóng phim, muốn nói gây áp lực cho Khương Hành, thật đúng là không có, một là anh không có nhiều tiền như Khương Hành, hai là không nổi tiếng bằng Khương Hành.

Dưới kiến nghị của Lý Quân, Khương Hành vẫn khom lưng kéo ghế sô pha ra để lau bên dưới, lại ngẩng đầu, không biết Lý Quân lấy giẻ lau ra từ đâu, bắt đầu chà lau bàn trà, bên trên còn đặt đồ ăn vặt Hoàng Tâm Nhuế mang tới, không có một cái nào là loại Khương Hành thích, hắn thích nhất chính là....

Khoảnh khắc Khương Hành cúi đầu xuống một lần nữa, đầu hắn đau đớn một trận, trước mắt một mảnh tối đen, hắn vội vàng đỡ lấy sô pha, cùng lúc đó, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một đoạn ngắn.

Lách tách, lách tách, lách tách.

Từng cái vỏ hạt dưa không còn nhân bị ném vào thùng rác một cách vô tình, còn có một bộ phận rơi xuống mặt đất, đám vỏ hạt dưa đang ai thán số phận bi thảm của chúng, người ăn nhân hạt dưa một tay lật xem kịch bản, trong miệng còn lải nhải nói ngôn ngữ mà chúng không hiểu.

Chưa tới một phút, vỏ hạt dưa bị rơi trên mặt đất được một cây chổi gom thành một đống, đầu tiên là bị hót vào hót rác, sau đó bị đổ vào thùng rác, đây là một người đàn ông khác.

Chỉ thấy người đó bất đắc dĩ mà nhìn người đang cắn hạt dưa một ái, sau đó xoay người mang theo chổi và hót rác rời đi, khi quay lại, người đó nói với người đang cắn hạt dưa.

"Khương Hành, anh mà còn vứt vỏ hạt dưa lung tung xuống nền nhà, cũng đừng nghĩ tiếp tục nhìn thấy chúng nó nữa."

Đám hạt dưa chua xót lại nhảy nhót.

Cho nên, thứ mà Khương Hành thích ăn vặt nhất khi ở nhà là cắn hạt dưa, còn phải là mùi vị hồ đào.

Khương Hành muốn biết bản thân trả lời như nào, nhưng đoạn ngắn trong đầu lại biến mất, hắn mở hai mắt.

Lý Quân đang đỡ cánh tay hắn, lo lắng nói: "Chỗ nào không thoải mái?"

Khương Hành lắc lắc đầu, vừa rồi đoạn ngắn lướt qua trong giây lát, lại lập tức, hắn cũng không nghĩ ra được.

Vừa rồi Khương Hành để ổn định thân thể không bị ngã xuống, một tay bám vào sô pha, một tay chống cây lau nhà.

"Không có gì, có lẽ có chút tụt huyết áp."

Lý Quân lo lắng thì lo lắng, nhưng thấy hắn cũng không có vấn đề gì lớn, cũng không hỏi nhiều, anh lấy đi cây lau nhà trong tay Khương Hành, dìu hắn ngồi lên sô pha.

"Anh ngồi đi."

Khương Hành cũng không cậy mạnh, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lý Quân tìm trong đám đồ ăn vặt một gói kẹo sữa thỏ trắng, bóc vỏ kẹo ra, đưa tới trước mặt Khương Hành: "Tuy kẹo này rất ngọt, nhưng có thể giảm bớt một chút."

Khương Hành ăn luôn chiếc kẹo trong tay anh, hắn cũng không thích ăn đồ ngọt, khi kẹo sữa tiến vào trong miệng, vị ngọt hòa tan trong miệng, vị ngọt kích thích vị giác của hắn, mới chú ý tới vừa rồi hắn cư nhiên tự nhiên cứ như vậy mà há miệng, cũng không nghĩ tới việc vươn tay ra lấy.

Lý Quân tựa hồ cũng không để ý cái chi tiết này, nói với hắn: "Anh cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi, để tôi quét dọn nốt phòng khách cho."

Khương Hành muốn nói không sao, nhưng ánh mắt Lý Quân không cho hắn từ chối, hắn liền nuốt xuống câu cự tuyệt định nói ra.

Kẹo trong miệng, thật sự quá ngọt.

Tiếp nhận cây lau nhà, Lý Quân thành thạo lau xong nhà, khi đám người Hoàng Tâm Nhuế ra gọi bọn họ vào ăn cơm, Lý Quân đã lau sạch sẽ bàn trà trước mặt, đồ ăn vặt được anh sắp xếp gọn gàng chỉnh tề trong ngăn bàn, phòng khách lập tức trở nên rất sạch sẽ ngăn nắp.

Từ đầu tới cuối Khương Hành đều ngồi ở trên sô pha phát ngốc, kẹo sữa ngọt tới mức răng hắn rất khó chịu, sâu sắc cảm thấy bản thân nên cắn chút hạt dưa để giải ngọt, nhưng khi hắn rối rắm ba lần, chuẩn bị vươn tay, Lý Quân đem gói hạt dưa duy nhất kia lấy đi, tay hắn xấu hổ dừng ở giữa không trung, cuối cùng vẫn phải thu trở về.

Nhịn xuống, không thể cắn hạt dưa, ở trước máy quay không thể cắn hạt dưa.

Còn nữa, hắn cảm thấy Lý Quân là cố ý không cho hắn cắn hạt dưa!

Không khí giữa hai người trong phòng khách còn rất hài hòa, Lâm Lập Thư làm người đại diện ra gọi hai người vào ăn cơm, Lâm Lập Thư có mù cũng nhận ra phòng khách bừa bộn hiện tại đã trở nên sạch sẽ sáng sủa, nơi nơi đều được lau đến sạch bóng.

"Ối chà, anh Quân anh cũng quá lợi hại rồi."

Khương Hành ngồi trên sô pha hỏi hắn: "Vì sao chỉ có anh Quân lợi hại?"

Lâm Lập Thư đột nhiên bị ông chủ hỏi có chút phát ngốc: "A?" Đây không phải là theo bản năng cảm thấy ông chủ ngồi trên sô pha căn bản sẽ không làm việc sao, nhưng hiện tại phải trả lời thế nào, nói không đúng một cái là sẽ bị rất nhiều fan phỉ nhổ nha!

Lý Quân làm bộ không nghe thấy Khương Hành trêu chọc, cũng không định giúp Lâm Lập Thư.

Người quay phim ở bên cạnh phun tào trong lòng: Khương lão sư, anh ngay cả kẹo sữa đều không tự mình bóc!

Lâm Lập Thư ê a một hồi, đột nhiên nhanh trí: "Ông chủ, anh Quân, ăn cơm!"

Khương Hành hừ hừ về phía Lâm Lập Thư một cái, cũng không tiếp tục trêu chọc thằng nhỏ, hắn nhìn về phía Lý Quân: "Ăn cơm."

Hắn ngồi nhìn một hồi lâu, phát hiện Lý Quân là thật sự hiền huệ, làm việc gọn gàng ngăn nắp.

Ba người cùng đi tới nhà ăn, trên bàn ăn bày đầy các món thịt khô đã được nấu xong, trừ những món đó ra, còn có hai đĩa rau xào.

Ánh sáng ở nhà ăn rất tốt, giữa trưa tràn ngập ánh mặt trời, nếu là ở mùa khác, thịt khô này có lẽ ăn kèm với cơm rất chi là hợp, nhưng hiện tại, nhìn thôi đã khiến người khát khô cả cổ.

Hoàng Tâm Nhuế đảo khách thành chủ, nhiệt tình tiếp đón bọn họ ngồi xuống.

Nhấc đũa, ăn cơm.

Hoàng Tâm Nhuế tràn ngập tin tưởng hỏi Khương Hành khi thấy hắn cắn tiếp miếng thịt khô: "Khương lão sư, anh cảm thấy thế nào?"

Khương lão sư cảm thấy rất mặn!

Hắn theo bản năng nhìn về phía Lý Quân đang ngồi đối diện hắn, đối phương sắc mặt không đổi nhúng thịt khô qua nước rồi ăn nhiều cơm nuốt xuống.

Khương Hành thật thành nói: "Hình như có chút mặn."

Hoàng Tâm Nhuế: "......"

Khóe miệng Lý Quân nhếch lên một cái khó nhận ra.

Thành thật chính là ưu điểm của Khương lão sư.

Trước/159Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kiếm Vực Thần Vương