Saved Font

Trước/1139Sau

Truy Thê Công Lược

Chương 2: Đừng tự chuốc nhục

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Gì thế?

Ai đang nói vậy?

Bà mẹ sề là ai?

Giọng đàn ông kia làm Tề Tiểu Tô giật nảy mình trước, sau đó lại ngớ người ra vì mấy lời anh ta nói, căn bản không kịp phản ứng.

“Bốp!”

Một bàn tay tát vào má trái của cô, đánh cho đầu Tề Tiểu Tô lật sang một bên. Cảm giác vừa đau vừa rát trên mặt khiến cô như tỉnh bến mê!

À không, có phải đang tu luyện đâu! Là chợt hiểu ra!

Bà mẹ sề bị chọc giận, phản ứng tiếp theo là sẽ dùng tay phải tát ký chủ, tốc độ cấp 3, lực đánh cấp 6, hậu quả khi bị tát trúng, độ đau A+, má trái đỏ hai tiếng!

Cô hiểu rồi!

Điều người đàn ông kia nói chính là – cô sẽ bị bà thím tát cho một cái!

Sự lĩnh ngộ đau đớn nhường nào…

Tề Tiểu Tô vừa đau vừa kinh ngạc, giận dữ trừng mắt nhìn bà thím, “Bà dám đánh tôi?”

Thấy vẻ hung hãn trước giờ chưa từng có của cô, trong lòng Trần Đông chợt giật thót lên, sau đó lại nổi đóa, “Cái con mất nết này, mày lại dám nói Đan Thần nhà tao là gan chó à, tao đánh mày đấy thì sao?”

Chẳng phải nuôi chó, yêu chó, chiều chó sao? Bình thường bế con chó tên Tiểu Tiên kia, Tề Đan Thần còn luôn tự xưng là chị cơ mà, con chó con thành em gái của nó rồi, thế thì nói nó gan chó có gì đâu mà cảm thấy bị sỉ nhục chứ?

Tề Tiểu Tô đưa tay lên đẩy mạnh bà ta một cái, nhưng thân hình Trần Đông to gấp rưỡi cô, đẩy không được đã đành, cô còn bị bắn ngược ra vài bước.

“Đinh” một tiếng, giọng đàn ông kia lại vang lên.

“Muốn đẩy ngã bà mẹ sề cần dùng lực cánh tay cấp 5, lực cánh tay của ký chủ hiện giờ ở cấp 2, có thể xếp vào cấp gà mờ, xin đừng tiếp tục làm các động tác tự chuốc nhục vào người nữa.”

Tề Tiểu Tô: “…”

Cấp gà mờ à? Cô cảm giác mình sắp phát điên rồi.

Nhưng không chờ cô kịp phản ứng, lại một tiếng “đinh” nữa vang lên, “Cơn giận của bà mẹ sề thăng cấp, dùng hai tay đẩy ngã ký chủ, nếu bị đẩy ngã, mông ký chủ sẽ đập xuống đất, tay phải bị thương, cảm giác đau A+++, xin chú ý né tránh.”

Mẹ kiếp!

Lần này, Tề Tiểu Tô tạm thời không để tâm đến chuyện âm thanh kia là thế nào, né tránh theo lời anh ta trước đã rồi nói sau! Không kịp nghĩ nhiều, cô quay người một cái, quả nhiên Trần Đông đang nổi trận lôi đình giơ hai tay lên đẩy sang, nhưng hoàn toàn không ngờ Tề Tiểu Tô lại tránh được trước, bà ta không kịp phanh lại, bổ nhào luôn về phía trước.

“Đinh. Chúc mừng ký chủ né tránh thành công, nhưng không có phần thưởng.”

Nghe âm thanh trong đầu, Tề Tiểu Tô tức nghẹn ở ngực. Không có phần thưởng thì anh nói cái rắm gì.

Mà Tề Tiểu Tô hoàn toàn không ngờ, cú ngã này của Trần Đông khiến bà ta ngã gẫy cả một chiếc răng cửa.

Cuối cùng, chuyện này lại ầm hết cả lên, bà thím Trần Đông vừa nhìn thấy chiếc răng cửa trên sàn nhà, đầu tiên là ngẩn ra một lúc, sau đó bắt đầu gào khóc thê lương như sói tru ma hú, rồi bò dậy lao vào nhà gọi điện thoại cho chú cô.

“Ông xã, ông mau về đây đi, ông mà không về, tôi lại bị con ranh vô ơn Tề Tiểu Tô kia hại chết bây giờ.”

Nghe bà thím nói vậy, Tề Tiểu Tô không biết phải nói gì, trong lòng cũng chợt dâng lên cảm giác mệt mỏi và chán ghét sâu sắc. Mỗi lần có chuyện gì xảy ra là bà ta lại rùm beng lên thế này, bà ta không thấy mệt sao?

Dường như chú của Tề Tiểu Tô đã quen với việc bà xã nhà mình động một tí là lại làm ầm lên rồi nên cũng không quay về ngay mà đến gần giờ cơm tối mới về, đi cùng ông ta còn có cả Tề Đan Thần và Tề Đan Dương, bình thường ông ta tan làm sớm sẽ thuận đường đón cả hai đứa con về.

Tề Đan Thần năm nay 19 tuổi, học năm nhất, thân hình hơi đẫy đà, rất giống mẹ.

Tề Đan Dương năm nay 16 tuổi, lớp 8, nhưng người hơi gầy, hơn nữa tóc để dài che cả mắt, nhuộm màu vàng kim, nhìn y như mấy thằng nhóc du côn, nhưng vợ chồng Tề gia lại vô cùng cưng chiều nó, trước giờ đều nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Lại nói đến tướng mạo, gen của Tề gia cũng rất tốt, như Tề Tông Bình, chú của Tề Tiểu Tô, tuy đã 45 tuổi rồi nhưng mắt to mày rậm, cao khoảng 1m77, bình thường thích mặc áo sơ mi kẻ, quần ôm, đi giầy lười, nhìn thực sự rất sáng sủa, giỏi giang, lộ rõ phong thái của ông chú đẹp trai.

Chỉ tiếc là hai chị em Tề Đan Thần lại không kế thừa được bộ da đẹp của bố, đều khá giống mẹ chúng.

Đây cũng là một nguyên nhân khiến Tề Đan Thần ghét Tề Tiểu Tô, vì bố Tề Tiểu Tô, cũng chính là bác cả của cô ta, nhìn còn tuấn tú hơn bố cô ta, hơn nữa, bác gái cũng rất xinh đẹp, rất có khí chất, Tề Tiểu Tô kế thừa được ưu điểm của cả hai bố mẹ nên nhìn rất xinh xắn, từ nhỏ đến lớn đều lấp hết ánh sáng của cô ta.

May mà vợ chồng bác cả đều chết sớm rồi, Tề Tiểu Tô không có tiền, cô ta bảo mẹ mua cho cô mấy bộ quần áo bám bụi, rồi lau chùi dọn dẹp cả ngày khiến cô không khác gì cô bé Lọ Lem. Mà cô ta toàn mặc những bộ đồ hàng hiệu cao cấp, lại học trang điểm. Cô ta có một đôi mắt nhỏ dài nhìn rất quyến rũ, chỉ vẽ vài nét cũng làm khuôn mặt của cô ta đẹp thêm vài phần rồi.

Ba bố con họ vừa về đến nhà, đương nhiên Trần Đông lại bắt đầu gào khóc như sói tru ma hú, lại thêm mắm dặm muối mách tội cô một lần nữa. Nhìn bà ta vốn đã chẳng ra sao, giờ còn gãy mất một chiếc răng cửa, nói chuyện hơi lọt gió, rồi ở nhà toàn mặc mấy bộ đồ ngủ rộng thùng thình, nên lúc bà ta khóc thế này, thực sự rất… xấu xí.

Tề Tiểu Tô vào nhà liền thay quần áo, sau đó ở lì trong phòng không ra, để mặc Trần Đông gào thét chửi bới ngoài cửa phòng cô cả nửa ngày. Nhưng giờ Tề Tông Bình về rồi, là chủ gia đình, đương nhiên ông ta sẽ gọi cô ra, mấy người ngồi trong phòng khách, y như tam đại đồng đường thẩm vấn vậy.

“Này, Tề Tiểu Tô, lần này chị vô lễ quá rồi đấy!” Tề Đan Thần nghe Trần Đông khóc lóc kể lể, đôi mắt híp kia trừng trừng nhìn Tề Tiểu Tô, “Chị không biết xấu hổ à? Từ lúc 13 tuổi chị đã bắt đầu ăn nhờ ở đậu nhà chúng tôi, bố mẹ tôi nhận nuôi chị cũng đã đủ tận nghĩa tận tình rồi, chị không biết ơn thì thôi, còn dám ra tay với mẹ tôi à?”

Nguyện vọng của Tề Đan Thần là gả cho mấy anh đẹp trai nhà giàu, thế nên bình thường cô ta luôn khoác lác rằng mình rất có giáo dục, đương nhiên, sự giáo dục này cũng có nghĩa là - khi chửi người khác cũng cố gắng không dùng từ bậy bạ, phải tỏ ra văn minh một chút.

Cô ta vừa dứt lời, Tề Đan Dương lại nói tiếp: “Con đã bảo bố mẹ rồi, đừng có nộp tiền học cho chị ta học đại học nữa, bố mẹ không nghe con, lãng phí tiền của, ra trường rồi còn không tìm được việc làm, mất mặt chết đi được.” Thằng nhóc lườm Tề Tiểu Tô một cái đầy khinh bỉ, “Một ông anh của con vừa mở tiệm làm đầu, đang cần tìm người gội đầu, con nói muốn giới thiệu Tề Tiểu Tô qua đó, chị ta còn không muốn! Đm, làm mất hết mẹ nó thể diện của con trước mặt đám anh em.”

Nghe thấy Tề Đan Dương nhắc đến chuyện này, Tề Tiểu Tô cảm thấy đầu đầy vạch đen, một thằng nhóc 16 tuổi còn đang học lớp 8 mà suốt ngày lêu lổng chơi bời với mấy người không đàng hoàng ngoài xã hội, nhìn không khác gì mấy thằng lưu manh côn đồ, mở miệng ra là đám anh em, đám anh em, mẹ kiếp, cùng một giuộc cả, mà vợ chồng Tề Tông Bình lại cũng để mặc nó muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không quản lý dạy dỗ nó.

Trần Đông còn cảm thấy rất đắc ý: “Tiểu Dương, con đừng có quan tâm đến nó, còn giới thiệu việc làm cho nó làm gì, nó đừng có mơ! Hồi học cấp hai còn dám nói là học sinh giỏi chứ, nhìn xem, học cấp ba, học đại học đã thành cái dạng gì rồi? Vừa nhớ đến vẻ mặt đắc ý của Tô Vận Linh năm đó nói Tề Tiểu Tô thi giỏi thế nào, đứng thứ nhất toàn khóa ra sao, là bà đây đã muốn cười ầm lên rồi! Còn không bằng Tiểu Dương nhà chúng ta, thành tích không tốt thì làm sao? Quan hệ rộng là được rồi!”

Trước/1139Sau

Theo Dõi Bình Luận