Saved Font

Trước/18Sau

Truyện Cổ Tích Mèo Và Sói

Chương 15: Dính Chặt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khi Minh tỉnh lại, thì mặt trời đã biến mất từ lúc nào, trên bầu trời chỉ còn rải rác vài ngôi sao đang tỏa sáng. Cô hơi nhíu mày, lấy tay dụi dụi mắt, trong đầu là 1 mảng trống rỗng không hơn. Bây giờ là lúc nào?

“Chết!” Cô la lên, vội vã bước xuống giường, nhưng chân vừa chạm đất cô đã cảm thấy rất khó chịu. Hơi nhăn mặt, cô cố gắng dựng người dậy. Trong đầu chỉ nghĩ tới việc. Cô nhất định phải giết hắn.

Nhưng lúc này, cô mới chợt nhận ra. Cô đang ở đâu? 1 căn phòng rộng lớn, bài trí rất sang trọng. Hơn nữa.. nhà vệ sinh ở chỗ nào? Cô tức giận đến thái dương giật giật, ngọn lửa trong lòng hừng hực như đang muốn đốt trụi đống đồ đạc trước mặt.

Cô cần 1 lời giải thích. Cô nhớ hôm qua, khi cô tỉnh lại hắn lại tiếp tục giở thói du côn. Sau đó, cô mệt quá ngất đi.. Rồi tiếp theo?… Thật nực cười là cô lại tỉnh lại ở 1 nơi hoàn toàn xa lạ. Nghe thật giống truyện cổ tích, nhưng mà.. cô rõ ràng đang ở trong hiện thực.

Minh hít 1 hơi thật dài, cố gắng giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh. Cố gắng cho não bộ của mình hoạt động. Lúc này, cô cần phải bình tĩnh, thật bình tĩnh. Nếu không.. cô thật sự sẽ hộc máu mà chết.

Đúng lúc cô còn đang đi qua đi lại trong phòng, sốt ruột muốn nghĩ cách để trốn thoát thì 1 tiếng “cạch” hết sức đanh tai vang lên. Minh xoay người, nhìn về hướng tiếng động.

“Đã lâu không gặp!” Giọng nói mang chút trầm thấp, kèm theo nụ cười nhã nhặn, đôi mắt dài hẹp lại sâu thẳm khôn lường.

Minh hơi nhướng mày, trong lòng hơi run rẩy, nhưng đôi mắt to tròn lại nghiêm nghị nhìn thẳng người đối diện.

“Hình như chúng ta mới gặp nhau cách đây vài ngày!”

“Haha xin lỗi, tôi quên mất!” Nam cười, thích thú nhìn người con gái đối diện. Bao lâu rồi không gặp cô ta nhỉ. Tám năm. Hắn chậm chạp thu hồi tầm mắt, đi tới ngồi xuống chếc trường kỷ đặt trong phòng, thản nhiên lôi thuốc lá trong túi ra, nhìn cô.

“Tại sao không ngồi?” Hắn vừa rít 1 hơi thuốc vừa đạm bạc hỏi.

“Tôi đứng được rồi!” Cô khoanh 2 tay trước ngực, lạnh nhạt nhìn hắn.

“Cứ ngồi đi! Đứng lâu quá sẽ mỏi chân!” Nam lạnh nhạt cười.

Minh chỉ có thể trợn tròn mắt. Nói như vậy là hắn sẽ cắm cọc ở đây sao? Cô miễn cưỡng hừ lạnh, rồi ngồi xuống ghế. Đảo ánh mắt linh hoạt nhìn người ngồi đối diện. Cô rất nghiêm túc nhìn hắn, như muốn dò xét xem người này đang muốn gì. Trong ấn tượng của cô, hắn ta luôn là người đằng sau tên côn đồ kia, dường như rất thân thiết, nhưng dù hắn luôn tươi cười cô vẫn cảm thấy hắn là người đáng sợ.

Nhìn dáng vẻ của cô, hắn mỉm cười. “Tám năm không gặp xem ra cô trưởng thành rất nhiều!”

“Đây chắc chắn không phải lời khen, nhưng vẫn phải cám ơn anh!” Minh lãnh đạm nói.

“Nhưng cá tính vẫn như vậy!” Hắn mỉm cười. Xem ra tương lai hắn sẽ bớt phải lo lắng cho đại ca rồi. Phải chuẩn bị kế hoạch nghỉ dưỡng.

Minh hơi nhướng mày, gương mặt không hài lòng nhìn hắn. “Anh muốn nói gì?”

“Không có gì! Chỉ là đến thăm hỏi cô chút thôi!” Hắn thản nhiên nhún vai, xóa đi toàn bộ thích thú trong đáy mắt.

“Thăm hỏi?” Minh nheo mắt lại.

“Dù sao cũng cùng sống 1 nhà, giúp đỡ lẫn nhau nhé!” Nam thản nhiên cười nhã nhặn ném ra 1 quả mìn cho cô.

“Sống cùng 1 nhà??” Minh đứng bật dậy khỏi ghế, hàm răng nghiến chặt rít lên từng từ.

“À, phải rồi! Đại ca nhắn cô chuẩn bị thay đồ, chút nữa sẽ dẫn cô ra ngoài ăn tối!” Hắn vờ như không biết sự phẫn nộ lúc này của cô, lại còn tốt bụng ném thêm 1 quả boom nữa. Nói xong liền phủi mông, tao nhã ra khỏi phòng. Mặc kệ cho sắp tới có người có thể gặp họa hay không. Dù sao đây cũng là chút tiền công của 8 năm lao dịch. Xứng đáng mà!

Minh đứng trong phòng, nhìn cánh cửa lớn thản nhiên đóng lại, lại nghe thêm 1 đoạn đối thoại khiến cơ thể cô lại càng run bần bật.

“Trông chừng cẩn thận. Có chuyện gì thì mang đầu tới gặp đại ca!”

“Dạ chúng em biết!” Nghe như tiếng của ít nhất 3 4 người.

Minh căm phẫn thả người xuống ghế. Tức là cô lại bị giam lỏng? Tức là lại quay trở lại thời gian trước đây. Khốn! Làm sao có thể để chuyện này xảy ra. Cái tên đó, đêm trèo vào cửa sổ nhà cô, sáng lại vác cô ra khỏi cửa mang về giam lỏng. Điên rồi! Cô không phải của hắn. Cô không phải của hắn… Ít nhất, tim cô không phải của hắn. Minh thẫn thờ đặt tay lên ngực trái, mày hơi nhíu lại.

“Tại sao mày lại kháng nghị chứ?”

Tú Triết đậu xe vào gara, nhưng chóng đi vào cửa, bàn tay to nới lỏng cà vạt, bước chân vững vàng, mạnh mẽ nện vào nền đá hoa vang lên những âm thanh cứng cỏi. Hắn bước xuyên qua phòng khách, tới cầu thang, đi qua hành lang dài, dừng trước 1 cánh cửa lớn. Nhìn thấy hắn, 4 người cao lớn liền lễ phép cúi người. Hắn đơn giản gật đầu, hất tay ý bảo họ tránh ra, 4 tên vệ sĩ lập tức thức thời rời khỏi hiện trường.

Đứng trước cánh cửa, hắn hít vào 1 hơi thật sâu, lúc này mới lấy được can đảm, đẩy cửa bước vào.

Căn phòng lớn hiện ra trước mặt hắn chìm trong sắc tối, cả không gian cũng im ắng như tờ. Trái tim trong lồng ngực hắn thắt lại. Hắn nhanh chóng bật đèn, chạy xuyên qua căn phòng bên ngoài vào trong phòng ngủ, cũng là 1 mảng im lặng đáng sợ. Hắn chạy tới phòng tắm, trống không.. Hắn cảm thấy cả người như đang ở dưới đáy biển, bị áp lực nước làm cho nghẹn lại, bàn tay to lớn của hắn siết chặt, run rẩy. Một trận gió tối ngây thơ chui vào trong phòng, không hề sợ hãi trước hơi lạnh đáng sợ của kẻ đang ở trong phòng. Rất nhanh làn gió thơ ngây bị cơn áp thấp kia làm cho tan biến.

Tú Triết nhíu mày, nhìn theo hướng cơn gió vừa thổi vào, con ngươi nheo lại ẩn giấu chút ánh sáng nguy hiểm. Cửa ban công mở? Chết tiệt.

Hắn chạy ra ban công, nhìn thấy 1 sợi dây buộc chặt vào thành lan can. Đảo mắt nhìn xuống dưới, trái tim hắn gần như ngừng đập.

“Lập tức lên đây!” Giọng hắn tức giận rít lên.

Minh cảm thấy hôm nay thật sự là 1 ngày rất xui xẻo. Tại sao, sớm hắn không về, muộn chẳng về lại đúng lúc này mà trở về? Tại sao lần nào cô chạy trốn cũng là hắn bắt cô về vậy? Hắn ta đúng là khắc tinh của cô.

“A… Từ từ..” Bị bàn tay của hắn túm chặt kéo lên làm cô hét toáng, bàn tay siết chặt cái dây làm bằng vỏ ga.

Tú Triết cảm giác đầu mình bị hỏa thiêu, toàn thân là lửa giận. Bàn tay to lớn của hắn túm chặt lấy tay cô, tức giận làm cho hắn kìm chế được nên dùng sức kéo mạnh cô lên như người câu cá, động tác bất ngờ của hắn làm cho cô va vào lan can đau điếng, nhưng lại chỉ có thể thấp giọng rên rỉ.

Hắn tức giận không thèm quan tâm cô rên rỉ, kéo cô vào lòng, bế xốc cô mang lại giường. Hoàn toàn không bình tĩnh ném cô xuống đệm như ném 1 bao cát.

“A!” Bị ném thô bạo, cô đau tới nhăn mặt. Ngồi trên chiếc nệm êm ái, cô xoa xoa khủy tay bị vô đập. Lần nào bỏ trốn cũng thất bại, không biết cô tạo nghiệt gì nữa.

Hắn đứng im lặng tại chỗ, đôi mắt sáng rực chỉ toàn lửa giận, bàn tay siết chặt thật chặt, trong trái tim ngổn ngang, vừa tức giận vì cô chạy trốn, vừa đau lòng cô bị thương.. Nhưng nhiều nhất chính là, cô ấy không biết suy nghĩ chắc? Việc nguy hiểm như vậy cũng nghĩ ra cho được, vì chạy trốn cái mạng cũng không cần sao?

“Anh nhìn cái gì?” Cô tức giận trừng mắt lại hắn. Thô bạo. Xã hội đen. Đồ khủng bố. Hắn ta tưởng cô sợ hắn chắc.

“Còn dám lớn tiếng?” Hắn trừng cô, tức giận đến nghiến răng. Cô ấy có biết mình đang làm cái gì hay không?

Minh thấy hắn hung dữ, lại không biết sợ. Ai bảo cái tên xã hội đen như hắn chỉ giỏi uy hiếp người khác. Cô mềm mỏng tươi cười với hắn, hắn vẫn giở trò đó thôi. Vậy tội gì phải nhún nhường hại bản thân. Cô vốn không sợ hắn, điều cô sợ chỉ là..

Tú Triết tức giận không biết nên nói sao với cô nữa. Mặc dù đây chỉ là lầu 2, nhưng mà ngã xuống không cẩn thận cũng có thể tàn phế. Cô ấy không còn nhỏ, tại sao nghĩ ra chuyện xuẩn ngốc như vậy. Thà rằng cô ấy cầm dao xông ra ngoài, hắn cũng đỡ phải lo lắng hơn. Không! Cầm dao cũng nguy hiểm, có thể đứt tay. Nếu không thì cứ đạp cửa xông ra bắt lũ bảo vệ nhường đường là được. Dù sao chỉ cần cô ấy đe dọa 1 chút, đảm bảo chúng nó không dám làm gì cô ấy. Tại sao cô ấy lại không suy nghĩ chín chắn 1 chút?

Minh ấm ức cúi đầu, cô không muốn dài lời nói với kẻ không biết suy nghĩ. “Điện thoại của tôi đâu?”

“Không cầm!” Hắn lạnh nhạt trả lời, đôi mắt đảo qua “dây thừng” tự chế của cô mà lại tiếp tục bốc khói.

“Tôi cần phải về nhà!” Cô ngẩng đầu, lấy can đảm đối diện với hắn.

“Không được!” Hắn chắc như đinh đóng cột nói.

“Anh đừng quá đáng!” Cô tức giận trừng mắt. Sao trên đời có kẻ vô lý như anh?

“Tôi có gì quá đáng? Tôi quá đáng, hay em quá đáng đây?”

“Anh còn đổ lỗi cho tôi?” Minh không tin được trợn ngược mắt.

“Còn không phải? Em có biết đây là khu ngoại thành, dân cư thưa thớt, em định trốn về bằng cách nào. Một thân một mình bên ngoài, trời lại tối như vậy, em không dùng đầu để nghĩ sao? Lại còn.. cái gì đây? Cái gì đây hả?” Hắn tức giận cầm sợi dây ga giường của cô lên đầy tức giận.

“Vậy nên hỏi tại sao tôi cần trốn mới phải!” Minh tức giận kháng nghị.

“Ý em tại tôi bắt cóc em tới đây?” Hắn trừng mắt, cúi người thật thấp đối mặt với cô, trong con ngươi của hắn chỉ có lửa đang phừng phừng cháy.

“Còn có lý do khác?” Cô cũng không kém cạnh, nhướng cổ lên ghé sát với hắn, làm cho chóp mũi 2 người khẽ chạm nhau, cô tức giận thở hắt ra 1 hơi.

“Em lại quên điều tôi đã nói rồi thì phải!” Hắn tức giận trừng mắt.

“Một tên xã hội đen cũng đáng được tin tưởng?” Cô châm chọc.

“Em..” Hắn thật sự muốn lao tới, xé nát cô ra thành từng mảnh. Nhưng lại nhớ tới lời nói của Nam, hắn phải nhịn. Đứng thẳng người dậy, đi lại trong phòng, đôi mắt hắn nhắm lại dưỡng thần, hơi thở gấp gấp dần chậm lại.

Minh nhướng mày nhìn hắn. Còn tưởng sẽ bị giết tại trận chứ. Giờ lại thành thế nào?

“Thay đồ đi!” Sau 1 hồi trấn tĩnh, hắn nói.

“Hả?” Minh nhăn mặt.

“Chúng ta ra ngoài ăn!” Hắn day day thái dương. Cô ấy cứ luôn phải phản kháng hắn như thế sao?

“Ai nói đi với anh?!” Cô tức giận kháng nghị. Hắn ta còn muốn hành hạ người khác theo cách nào nữa?

“Không có lựa chọn!” Hắn lạnh nhạt nói. Lại nhìn thấy cô hoàn toàn không nhúc nhích. Hắn liền tức giận trừng mắt. “Muốn tự giác thay đồ hay để tôi thay hộ?”

Minh trợn ngược nhìn hắn, 2 tay vô thức chống hông muốn giương oai. Nhưng hắn nào có sợ, hắn chăm chú nhìn cô, hoàn toàn không có thái độ giả

ng hòa. Cô khẽ thở dài, buông khí giới trên tay. Dù sao cô dám chắc hắn có đủ khả năng để làm việc đó. Cái tên xã hội đen này có đủ điên khùng để làm mọi việc. Bắt cóc cô hắn còn dám làm, thì chỉ thay quần áo có là gì?

Minh thở hắt ra 1 hơi, mặt cúi xuống miễn cưỡng đứng dậy.

“Đi đâu?” Hắn liền hỏi. Đôi mắt hết sức cảnh giác nhìn người con gái đối diện, giống như sợ cô có thể bốc cháy và biến mất ngay lập tức trước mặt hắn.

“Không phải anh bảo đi thay đồ sao?” Cô thờ ơ đưa mắt nhìn hắn. Tám năm trời gương mặt hắn cũng vẫn vậy, biểu hiện vẫn vậy, thái độ luôn bá đạo như vậy, và.. đối xử với cô luôn như vậy. Đôi khi cô tự hỏi, hắn là đang bá đạo chiều cô, hay là đang muốn hành hạ cô đây?

Tú Triết nhìn gương mặt tươi tắn của cô đột nhiên trầm lặng, hắn hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút bất an. Hắn chưa bao giờ hiểu được cô, chỉ biết khi cô cười là lúc cô vui, khi cô khóc là cô đang buồn, còn tâm tư của cô đang nghĩ điều gì, hắn chưa bao giờ hiểu. Cho nên, khi nhìn thấy cô đột nhiên trầm lặng, bản năng tự nhắc nhở hắn phải cảnh giác. Hắn sợ cô đang nghĩ cách trốn chạy.

Minh cố gắng dứt khỏi suy nghĩ không muốn nghĩ ngợi nhiều hơn. Lại nghe trái tim mình giống như đang phủ định điều gì đó. Cô hơi nhăn mặt, thu hồi tầm mắt, vô thức thở dài. Xem ra đúng là cái bụng đói làm cho người ta suy nghĩ lệch lạc, chút nữa nhất định phải ăn nhiều hơn 1 chút.

Hắn thấy cô im lặng, mày nhíu chặt, liền giơ tay ra, túm lấy cổ tay cô kéo lại. “Đang nghĩ gì?”

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn như viên đá quí có chút lấp lánh ẩm ướt, đôi môi hơi run nhẹ, lại nghe trong tai tiếng đập rộn ràng của thứ gì đó. Nhưng rất nhanh cô thu hồi xao động của mình, khẽ lắc đầu. Chị cô nói đúng, đáng lý ra cô nên đi xem mắt thì hơn.

“Còn nói không!” Hắn nheo mắt. Trong 1 thoáng hắn cảm thấy đôi mắt của cô buồn bã, làm cho tim hắn thắt lại. Chẳng nhẽ, hắn cứ như vậy làm cô đau lòng lắm sao? Chẳng nhẽ, ở cạnh hắn lại khó khăn vậy sao? Hay là bởi vì hắn quá thô bạo?

“Đại ca, anh không muốn đi ăn sao?” Cô thu dọn mớ hỗn độn trong lòng, bướng bỉnh hỏi hắn.

“Tôi..” Hắn cũng không biết phải nói sao, lúng túng rời khỏi tay cô, chân lùi lại 1 bước.

“Thay đồ sẽ rất nhanh!” Cô lại không muốn nghe câu trả lời của hắn, liền cắt ngang, một tay vỗ vai hắn như để củng cố niềm tin. Nói rồi liền lách qua người hắn bước đi. Nhưng mới đi được 3 bước, cô như nhớ ra gì đó, liền quay lại hỏi hắn.

“Nhưng tôi làm gì có đồ để thay!” Phải rồi! Trọng điểm là hắn tới nhà, vác cô đi. Ngoài cái khối thịt mấy chục kg là cô, hắn đâu có mang theo gì nữa. Cho nên dĩ nhiên, cô đâu có quần áo.

“Trong tủ kìa!” Hắn chỉ tay về phía tủ.

Minh nghe lời đi qua đó mở tủ. Vừa mở ra, đã nhìn thấy cả 1 ngăn tủ toàn đồ con gái. Từ kiểu đơn giản như sơ-mi quần jeans, đến những chiếc váy kiểu cách. Cô xoay người lại, ngờ vực nhìn hắn.

“Mặc váy đi. Hôm nay chúng ta đến nhà hàng!” Hắn bỏ lại 1 câu rồi quay người đi ra phòng ngoài.

Cô im lặng đứng nhìn theo bóng lưng của hắn tới khi khuất dạng, mới thu hồi lại tầm mắt, cô buồn bã thở dài. Tám năm, tại sao còn gặp lại?

Tại 1 nhà hàng sang trọng của khách sạn 4 sao, trong tiếng nhạc giao hưởng nhẹ nhàng càng làm cho không khí thêm phần tao nhã, ánh đèn vàng từ những chiếc đèn chùm thủy tinh rọi xuống những ánh sáng ấm áp làm cho người ta thư thái, trên 1 chiếc bàn tròn trong góc phòng, 1 đôi trai gái đang ngồi dùng bữa tối.

Tú Triết hơi nhíu mày nhìn cô, từ lúc ra khỏi cửa cô không nói lời nào. Hắn rất ghét sự im lặng của cô. Nó làm cho người ta sợ hãi, như thời tiết quang trước cơn bão vậy.

Minh thờ ơ ngồi trên ghế, một tay cầm dao 1 tay cầm dĩa đang cố cắt miếng bò bỏ lò của mình. Trong đầu cô vẫn còn vẩn vơ những suy nghĩ hết sức vớ vẩn. Không được. Cô phải lên tinh thần. Không thể cứ thế này được. Cô quyết định, đôi mắt liền trở nên sáng ngời, kiên định. Cô ngẩng đầu liền bắt gặp 1 ánh mắt soi mói thâm trầm của người đối diện.

“Chuyện gì?” Cô cảnh giác hỏi.

“Đang suy tính điều gì?” Hắn cũng không hề vòng vo.

“Không có gì! Chỉ nghĩ tới công việc!” Cô nhún vai vẻ như không việc gì.

“Công việc?” Hắn nhướng mày.

“Hôm nay nghỉ làm, chắc chắn ông chủ sẽ phát điên!” Cô nói.

“An tâm. Ông ta muốn phát điên cũng không nổi!” Hắn nhún vai hoàn toàn không bận tâm.

“Cũng có lý.” Minh gật gù. Dù sao ông chủ là người chẳng đáng sợ. Người đáng sợ phải là hắn kìa.

“Chuyện công việc đừng lo lắng!” Hắn đút 1 miếng vào miệng, vừa nói rất thản nhiên.

Minh chỉ ậm ừ cho qua, hoàn toàn không để ý tới thái độ của hắn. Đôi mắt cô lơ đễnh bắt gặp 1 cô gái xinh xắn trong bộ váy thướt tha đi đi băng băng về hướng phòng vệ sinh. Gương mặt của cô liền sáng lên. Cuộn khăn ăn lại, cô nói.

“Tôi cần đi vệ sinh 1 lát!” Vừa nói vừa đứng dậy không cần đợi hắn trả lời đã lao đi như bay.

Tú Triết nheo mắt, nhìn theo bóng dáng vội vàng của cô, khóe môi hơi nhếch lên 1 chút.

Minh bước đi không hề quay lại, thẳng tới khi vào trong phòng vệ sinh cô liền nép mình vào cánh cửa, cẩn thận nhòm ra ngoài. Hắn vẫn ngồi đó thong thả nhấc ly rượu lên nhâm nhi, phong thái rất chi điềm đạm. Cô hừ lạnh 1 tiếng, đúng là giả dối. Trong lúc cô còn đang ngồi xổm, lên lén nhìn ra ngoài, thì đột nhiên có tiếng động làm cô quay người lại. Chính là cô gái xinh xắn lúc trước cô nhìn thấy, cô ta vừa bước ra từ 1 buồng gần đó, gương mặt xinh xắn đang kinh ngạc nhìn cô.

Minh vội vã đứng dậy, ngượng ngùng cười trừ. “Tôi làm rơi kính áp tròng!” Lý do này trong phim rất nhiều, rất dễ chấp nhận.

Lúc này cô gái mới gật gù, thu lại tầm mắt đi đến bệ rửa mặt, lơ đễnh soi mình trong gương. Minh chỉ im lặng đứng nhìn, trong lòng thầm nghĩ, đúng là bản năng con gái.

Cho tới khi cô gái rời đi, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm tiếp tục công việc quan sát của mình. Lúc này hắn đang ngồi thong dong, đôi mắt lơ đễnh nhìn quanh, bàn tay đặt trên bàn gõ nhịp. Cô biết sự lơ đễnh của hắn là giả, hắn đang bắt đầu sốt ruột. Cô cắn cắn răng. Tại sao không có cơ hội nào tốt dành cho cô.

Quả nhiên người hiền lành thì dễ được đáp ứng, cô vừa lẩm bẩm xong thì liền có 1 cặp đôi ăn vận sang trọng tiến tới bàn hắn, tươi cười xã giao. Hắn cũng đứng dậy bắt lấy tay họ, trên môi nở 1 nụ cười thương mại. Minh chỉ chờ có thể, liền lao nhanh ra khỏi phòng vệ sinh, vừa quan sát động tĩnh của hắn, vừa cúi thấp người cố gắng thật nhanh thoát ra ngoài. Nhìn cửa ra ngày 1 gần, trong lòng của cô như nhẩy cẫng lên, bàn tay cô vươn ra cầm lấy tay nắm cửa thủy tinh.

“Đi đâu mà vội vậy? Bữa tối còn chưa dùng xong mà!” Một giọng nói lạnh như băng, lại mang theo chút ít ý cười như 1 con dao cắt cá cứa thẳng vào nội tâm của cô.

Minh cứng đơ tại chỗ, cả người muốn hóa đá đến nơi. Cô âm thầm than trời, thở hắt ra 1 hơi bất đắc dĩ, đôi mắt nhìn qua kính thủy tinh đã thấy 2 người to cao lực lưỡng đang chặn 2 bên cửa. Minh thật muốn chết. Cô miễn cưỡng quay đầu.

“Vì ăn hơi nhiều nên muốn dạo 1 vòng!” Cô cố nặn ra nụ cười, dù cô biết hiện tại mặt cô vỡ đến mức độ nào.

“Vậy sao?” Hắn thản nhiên cười, 2 tay khoanh trước ngực rất đĩnh đạc nhìn cô.

Minh cảm thấy rét run. Cô có 1 linh cảm không tốt chút nào vào lúc này. Cô có thể chắc chắn hắn đang suy nghĩ làm sao có thể trừng trị cô lập tức. Linh cảm của cô chưa bao giờ sai, cho nên cô cần phải chạy.

Hắn chậm rãi bước lại gần cô, khóe miệng vẫn mỉm cười, gương mặt rất từ tính. “Vậy để tôi dẫn em đi dạo!”

“Hả?” Minh há hốc miệng. Dẫn đi dạo? Nguy hiểm!!! “A!”

Cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã khoác tay cô kéo đi ra ngoài, chỉ để thời gian cho cô “A” 1 tiếng vô dụng, còn lại phải bất lực bị hắn lôi đi.

Tú Triết sải bước dài dọc ra khỏi khách sạn, bàn tay cứng rắn ghì cổ cô kéo đi. Hắn biết ngay là cô sẽ trốn mà, cho nên dù nói chuyện với người quen nhưng hắn vẫn không quên canh chừng, hay phải nói, dù trong đám đông chỉ cần 1 cái liếc mắt hắn cũng có thể phát hiện ra cô.

“Chúng ta đi đâu?” Sau khi bị ném 1 cách thô bạo vào trong xe, cô mới có đủ minh mẫn để kháng nghị.

“Đi dạo!” Hắn nhướng mày cười, một tay chống cằm, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn cô thích thú.

Minh cảm thấy rùng mình. Toàn bộ da gà trên người cô đều nổi lên giống như cơn bệnh dịch, cô co người lại, rất cảnh giác nhìn hắn. “Nhưng đi đâu mới được?”

“Cầu Long Biên!” Hắn thờ ơ trả lời, bàn tay che giấu đi khóe môi đang cười. Trong đầu lại hiện lên lời nói kia. Nếu có thể..

“Cầu Long Biên?” Minh run rẩy lặp lại. Không phải định giết chết quăng xác xuống cầu đấy chứ? Đáng sợ.. Thật đáng sợ!

“Chỉ là đi dạo mà thôi!” Nhìn thấy cô ngồi lùi lại phía sau lo lắng, hắn khẽ cười, vươn tay ra kéo cô lại gần.

“Anh chắc là chỉ đi dạo chứ?” Minh rất cảnh giác với hắn, gương mặt vô cùng nghiêm túc hỏi.

“Em nghĩ tôi định giết người vứt xuống sông Hồng sao?” Hắn không đồng tình hỏi.

“Không phải không thể!” Minh hơi nghiêng đầu, rất ngờ vực nói.

“Nếu có giết cũng không phải là em!” Hắn lạnh nhạt nói, cánh tay vòng ngang qua cổ cô.

“Hả?” Minh ngờ vực nhìn hắn. “Tôi không muốn thành đồng lõa giết người đâu!”

Tú Triết cảm thấy thực nhức đầu. Thái dương hắn bắt đầu giật giật. Tám năm rồi tư duy logic của cô luôn luôn trật khỏi đường ray hắn tưởng tượng. “Im miệng!”

Minh thấy hắn đang bão nổi, lập tức biết khôn cắn chặt môi. Ai mà biết nếu cô không ngoan ngoãn sẽ xảy ra chuyện gì. Cô có thể bị cắt cổ rồi buộc trong bao tải thêm vài tảng đá làm bạn đồng hành lắm.

Cầu Long Biên 1 buổi tối se lạnh, gió trên cầu làm tung bay tà áo của người đi đường, một vài cặp tình nhân đang ngồi trên cầu ngắm nhìn quang cảnh phía dưới, một vài người lại đang sưởi ấm cho nhau. Tú Triết cho xe đỗ ở đầu cầu, còn hắn với cô tự mình đi bộ. Cây cầu này là cây cầu cũ, mọi thứ đều mang theo vẻ rêu phong, rệu rạo, những ngọn đèn vàng mờ đục trong không khí lành lạnh càng làm cho mọi thứ như phủ 1 lớp sương mù.

Tú Triết chậm rãi bước từng bước vững vàng, trên người hắn khoác 1 chiếc áo măng tô dạ màu đen tuyền, mái tóc bị gió thổi hơi bay bay, đôi mắt nâu của hắn lạnh còn hơn cả không khí lúc này, Minh cảnh giác nhìn hắn. Hắn trầm ngâm, điềm tĩnh như mặt nước hồ mùa đông. Mới nhìn thôi đã thấy 1 buốt lạnh. Cô lững thững bước theo hắn, tr

ong lòng ngổn ngang không biết phải làm gì với người đàn ông này.

“Không phải nói muốn đi dạo sao? Cứ nhìn như vậy tôi sẽ nghĩ vớ vẩn đó!” Hắn vẫn không quay đầu, gương mặt vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng giọng nói trầm ổn lại mang theo vài phần trêu chọc.

“Anh sẽ nghĩ gì?” Minh tò mò hỏi hắn.

“Nghĩ rằng em thích tôi!” Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt thâm trầm làm người ta không thể đoán được ý nghĩ của hắn.

Minh cảm thấy trái tim của mình lại lạc thêm 1 nhịp khỏi bản nhạc. Đôi mắt cô kinh hoàng mở lớn, cô không phải cô bé của tám năm trước, còn hắn lại càng trưởng thành hơn nhiều so với quá khứ. Hắn thâm trầm hơn, không còn nóng nảy như trước, có bình ổn, có đĩnh đạc, lại càng có chín chắn. Làm cho cô càng ngày càng không thể đọc được suy nghĩ của hắn.

Hắn cũng chăm chú nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, con người tròn của cô đang dao động, giống như đang cố gắng đọc suy nghĩ của hắn. Hắn chỉ có thể khẽ cười. Nếu cô biết liệu cô có sợ hãi mà chạy mất hay không?

Tú Triết quyết định rời tầm mắt đi trước, khiến cho Minh cũng bối rối nhìn đi nơi khác. Trong lòng cô lại càng ngổn ngang nhiều mối hơn bao giờ hết. Nhìn con đường thẳng trước mặt, thành cầu đã cũ kỹ rỉ sét, trên cầu xe cộ đi lại, hai bên thành cầu rải rác vài quán nước, đám thanh niên không ngồi quán thì cũng dựng xe máy ngồi tựa vào nhau. Minh đột nhiên cảm thấy lòng mình cũng se lạnh. Cô chưa từng thử cảm giác yêu đương, cũng không biết cảm giác hẹn hò. Vơ vẩn phóng tầm mắt ra xa, nhìn con sông Hồng nước vốn đầy mầu mỡ, vào ban đêm lại trở nên đen đục, lác đác những ánh đèn phản chiếu giống như 1 dải ngân hà ở trên mặt đất. Nhưng ánh vào mắt Minh lại không phải là 1 dải ngân hà đẹp đẽ, mà giống như 1 thiên hà chết. Có lẽ tại trái tim của cô không có sức sống, có lẽ tại cô không đủ lãng mạn, hay có thể cô cảm thấy ghen tị với những người kia…

Đột nhiên, cảm thấy bàn tay mình bị siết chặt, ấm áp. Minh ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh. Chỉ biết hắn đang mỉm cười, 1 nụ cười từ rất lâu cô không nhìn thấy. Làm cho cô lại nhớ tới 1 nơi nào đó, trên 1 thác nước cao gần chạm vào mây, giữa những tiếng gào thét của thiên nhiên, nụ cười của hắn lại tựa như ánh mặt trời. Cô mỉm cười, rời tầm mắt nhìn về phía cầu Chương Dương náo nhiệt bên kia. Những ánh sáng của xe cộ trên cầu làm cho người ta nhộn nhạo, nhưng mặt nước đen bí ẩn bên dưới chân cầu lại làm cho người ta sa lầy. Thật giống như tâm trạng của cô lúc này. Đầy mâu thuẫn.

“Lạnh sao?” Hắn nhỏ giọng nói. Đột nhiên cảm giác cô thu mình lại, trông thật cô độc.

“Không!” Minh khẽ lắc đầu. Chỉ cảm thấy gió cắt vài đường buốt lạnh vào làn da cô, nhưng ít nhất ở đây cô không cảm thấy ngột ngạt. Ít nhất cô có thể thoải mái hít thở. Ở trong căn phòng sang trọng kia, cô thật sự khổ sở.

Hắn thấy cô như vậy cũng chỉ im lặng, bàn tay hắn siết chặt hơn 1 chút bàn tay cô. Giống như muốn tiếp cho cô sức mạnh, truyền thêm 1 chút hơi ấm. Họ cứ im lặng, nắm tay nhau mà bước đi, không cần phải nói thêm 1 lời, nhưng lại có 1 kiểu hòa hợp kì lạ. Có lẽ tình yêu đơn giản chỉ là như vậy. Tú Triết tự nhủ.

Rầm!

Cánh cửa phòng bị đạp tung đập mạnh vào tường lại bật ra 1 lần nữa. Người đàn ông hoàn toàn thờ ơ, vẫn lơ đễnh giở tài liệu.

“Anh muốn gì đây?” Minh tức giận đập mạnh tay xuống bàn, giọng nói hoàn toàn không có kiên nhẫn.

“Đã giam lỏng thì thôi. Anh lại còn bám dính lấy tôi làm gì?” Minh thở hồng hộc nói.

“Bé ngoan đừng nóng giận!” Hắn thản nhiên sờ sờ mái tóc còn đang ướt của cô, lông mày hơi nhăn lại.

“Bé ngoan con khỉ! Anh muốn chơi trò gì đây?” Minh tức giận gào ầm lên. Sau 48 tiếng đồng hồ vừa qua cô thật sự không chịu nổi.

Cái tên đàn ông này đã quyết định 1 chuyện hết sức nực cười. Cô nói với hắn cô phải đi làm, hắn đáp: “Dĩ nhiên là được!”

Nhưng kết quả? Hắn quả nhiên cho cô làm việc, chỉ khác là không phải tới công ty mà đi chọn đồ gia dụng để dọn nhà mới với hắn. Được rồi. Chấp nhận đó là công việc, nhưng cũng không thể trong cái tình trạng trói tay dắt đi. Hắn làm cho cô bán hàng nhìn cô như kẻ phạm tội. Điên rồi sao? Tôi mới là nạn nhân.

Đã vậy, ngoài thời gian làm việc ra thì lúc nào hắn cũng kè kè bên cô, bắt cô phải theo kế hoạch của hắn. Khoảng cách của 2 người luôn là nửa met. Hắn đi gặp khách hàng sẽ dẫn cô theo, lúc ấy vì sĩ diện cũng không trói tay cô nhưng bù lại sẽ kèm theo 2 vệ sĩ sau lưng cô. Hắn ăn cơm dĩ nhiên cô phải ăn cùng hắn, hắn trong phòng đọc sách dĩ nhiên sẽ cột chân cô vào cái ghế hắn đang ngồi, hắn ngủ nhưng cổ tay sẽ buộc 1 cái dây vào cổ tay cô. Cả 1 ngày, thời gian duy nhất cô thoát ly khỏi hắn nhiều hơn nửa mét chính là khi cô chui vào nhà vệ sinh. Nhưng khoảng cách cũng không là bao bởi vì hắn đứng ngay ngoài cửa. Cô thật muốn chết với cái tên đầu heo này. Đến lúc này, khi cô vừa bước ra khỏi phòng tắm đã thấy hắn kê 1 chiếc bàn chắn ngang cửa thì cô không thể chịu đựng nổi nữa.

“Anh đang làm trò gì?” Cô rít lên, cảm giác bực bội 2 ngày nay như nước lũ đang cuồn cuộn muốn cuốn phăng tất cả.

“Làm việc!” Tú Triết không buồn ngẩng đầu, vẫn tiếp tục đọc tài liệu.

“Nhưng anh đang chắn giữa lối đi!” Minh nghiến răng kèn kẹt nói. Hắn ta cư nhiên còn kê bàn ngay cửa phòng tắm. Làm cho cô không cách nào đi qua được, bởi vì 1 bên là bàn hắn, 1 bên là tủ, 1 bên là sofa. Mà cái cửa phòng tắm lại nghiễm nhiên nằm trong cái khối chữ U ấy. Hiện tại cô y như con dế bị người ta đặt vào trận đấu, không muốn đá thì chỉ có thể bị đá chết.

“Đâu có!” Hắn hết sức thản nhiên nói.

“Còn nói không?” Minh tức giận nghiến chặt răng.

Tú Triết thờ ơ cầm bút viết trên giấy, hoàn toàn không mảy may suy chuyển trước cơn giận dữ của cô.

“Anh..” Minh nghiến răng kèn kẹt, lao tới chiếc bàn cướp lấy chiếc bút trên tay hắn.

Hắn từ từ ngẩng đầu, đôi mắt chỉ có ánh sáng dịu dàng nhìn cô. Hắn thật sự rất thích nhìn cô tức giận, bởi vì lúc ấy, trong mắt cô chỉ có hắn. Dựa người vào ghế, dù cho trong lòng có tràn ngập hạnh phúc, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra đầy thờ ơ.

“Tránh đường!” Minh nghiến răng nghiến lợi.

Hắn thản nhiên cười, 2 cánh tay giang rộng.

“Anh làm gì?” Minh nhíu mày không hiểu cử chỉ của hắn.

“Em cứ tự nhiên!” Hắn rất bình thản nói, cánh tay vẫn giang rộng chờ đợi cô.

“Anh tưởng tôi không dám chắc?” Minh trừng mắt nhìn hắn. Trèo bàn?

Hắn nghiêng đầu, không nói lời nào, môi cong lên như thể thách thức.

Minh thở hắt ra 1 hơi, thật sự không còn lời nào để nói với hắn. Cô đã mất hết kiên nhẫn với mấy trò đùa dai vô bổ này, nên không kiêng nể ai lao tới, dẵm lên mặt bàn làm việc của hắn mà bước. Rất hiên ngang, cô đứng thẳng trên mặt bàn, lần đầu tiên cảm giác cao ngạo của kẻ cao hơn người khác. Minh vênh mặt, 2 tay chống hông, hiên ngang khí thế nhìn về phía người ngồi dưới.

Tú Triết thản nhiên dựa người vào ghế, đôi mắt sẫm lại càng sẫm lại, gương mặt hết sức bình thản, lại giống như lơ đễnh.

“Nhìn cái gì?” Minh tức giận mắng hắn.

“Quả nhiên em vẫn chọn quần có hình.” Hắn xoa xoa cằm đầu hơi nghiêng nghiêng có vẻ nghiền ngẫm.

Minh há hốc mồm. Hắn.. hắn.. Lại cúi xuống nhìn bộ dạng của mình lúc này. Hiện cô đang khoác trên người 1 chiếc áo choàng tắm màu trắng ngắn tới nửa đùi. Tuy bình thường sẽ không nhìn thấy gì, nhưng mà hiện tại thì.

Cô tức giận ngồi thụp xuống mặt bàn, vừa thấy mất mặt lại pha trộn lẫn tức giận, tạo thành 1 thứ cảm giác hỗn hợp y như 1 ly cocktail mạnh. Vừa cay nồng, lại vừa đắng chát, làm cho người ta phải nhăn mặt vì khó chịu. Cô thật sự muốn đạp cho hắn 1 cái, nhưng chuyện cấp bách chính là leo xuống khỏi chiếc bàn.

Nhưng khi đôi chân cô vừa muốn nhảy xuống bàn, thì 1 đôi tay cứng rắn liền giữ chặt eo cô, đặt cô ngồi yên trên mặt bàn. Cô trợn mắt nhìn anh, rất muốn tuột xuống, nhưng bàn tay của hắn lại không cho cô rời đi. Mỗi khi cô muốn nhấc người dậy, là hắn lại giữ chặt lấy cô ấn xuống. Bắt buộc cô ngồi trên mặt bàn, chân đặt lên đùi hắn.

Tú Triết im lặng, con ngươi chăm chú nhìn người con gái đối diện. Gương mặt tươi tắn, tràn ngập sức sống cùng ương ngạnh, cô mặt trên người một chiếc áo choàng tắm đơn giản màu trắng, nhưng vẫn làm cho hắn mê mẩm. Trông cô lúc này như 1 con mèo trắng tinh kiêu kì nhưng lại đáng yêu vô cùng. Cô bao giờ cô ấy hiểu, mọi hành động dù bình thường nhất của cô ấy cũng có thể khiến hắn sa đọa hay không?

Minh cảm thấy tim mình sắp vọt ra ngoài lồng ngực chạy trốn, linh cảm cho cô biết mình đang gặp nguy hiểm. Nhưng nhìn vào người con trai đó, gương mặt góc cạnh, đôi mắt dài sâu thẳm như lỗ đen vũ trụ khiến cho cô bị hút vào trong đó. Cô nuốt nước bọt, cả người đã cảm thấy nóng bức bởi không khí ngượng ngùng này, cô với chân xuống, muốn bước xuống. Nhưng hắn lại lần nữa giữ cô lại.

“Muốn làm gì?” Hắn hỏi với giọng không nóng, cũng chẳng lạnh.

“Đi.. đi ngủ!” Cô lúng túng trả lời.

“Được! Vậy đi ngủ!” Hắn đứng dậy khỏi ghế, vòng tay qua người bế bổng cô lên.

Minh bị nhấc bổng làm cho sợ hãi, cô vội vàng bám lấy cổ hắn. Một tay hắn vòng qua eo cô, tay còn lại đỡ lấy chân cô, bế cô như thể bế 1 đứa trẻ bướng bỉnh.

Minh trợn mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc kia. Má cô vô tình chạm vào gò má khô ráp hơi sần sùi vì râu của hắn, làm cho trái tim của cô cũng như bị cọ sát mà run rẩy.

“Anh.. Anh muốn gì?”

“Đi ngủ!” Hắn thản nhiên trả lời, ôm cô đi tới bên giường.

“Khoan!” Minh lo lắng hét lên. Nhưng hắn hoàn toàn không để ý, mang cô tới giường, rất nhanh tắt đèn.

Cả căn phòng ngủ chìm trong bóng tối, càng giúp cô có thể nghe rõ trái tim mình đang đập thình thịch thình thịch. Minh cảm thấy rất khó thở, cô sợ hãi hô hấp, sợ sẽ làm kinh động 1 kẻ nào đó. Tú Triết thản nhiên giơ tay, kéo cô vào trong lòng, hắn ôm cô chặt hơn 1 chút, đầu dựa vào bờ vai gầy nhỏ của cô. Hắn sẽ yêu cô nhiều hơn nữa.

Minh khẽ run nhẹ vì động tác của hắn. Cả người cô đã cứng ngắc như đá tảng. Cô hiện tại như người chết đợi chờ bản án tử hình. Nhưng mà.. 5 phút, 10 phút,.. cho tới khi tiếng thở đều đặn của hắn khe khẽ ngân trong màn đêm, hắn vẫn chỉ ôm cô như vậy. Minh kinh ngạc hơi quay đầu lại, hắn có vẻ như đang ngủ, đôi mắt nhắm lại. Nhưng cô biết chắc chắn hắn còn tỉnh, bởi vì nhiệt độ của hắn, nóng, nóng đến làm cô phát run. Chăm chú

nhìn gương mặt mờ nhạt trong bóng tối, cô chỉ có thể thấy loáng thoáng đường nét của hắn, nhưng trong đầu cô lại có thể hiện ra 1 bức tranh hoàn chỉnh. Cô khẽ mỉm cười, nói thật khẽ. “Ngủ ngon!”

Khi cô đang nhàm chán nằm đọc sách trên ghế sofa, thì đột nhiên sợi dây buộc trên cổ tay cô giật giật. Cô miễn cưỡng quay đầu lại nhìn người đang ung dung ngồi ở ghế kia.

“Chuẩn bị thay đồ!” Hắn bỏ lại đúng 4 chữ.

Minh chỉ có thể trợn mắt nhìn hắn. Dạo này cô thấy hắn thật sự rất lạ. Giống như không phải là hắn. Mỗi đêm hắn chỉ đơn giản ôm cô ngủ, không làm gì hết. Không phải cô đang hy vọng hắn làm gì, chỉ là cảm thấy hắn kì lạ. Mặc dù người hắn nóng như hòn than, làm cho tối nào cô cũng nổi da gà, nhưng hắn chỉ bất động, ôm chặt cô vào lòng và.. ngủ. Còn ban ngày, có hành vi quấy phá cô, nếu cô mắng, cô gào hắn cũng chỉ cười. Đột nhiên thay đổi thái độ làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

“Làm gì?” Cô trừng mắt với hắn. Chỉ thấy hắn đang ngồi đọc tài liệu.

“Người trang điểm chắc sắp tới!” Lại bỏ thêm 1 câu.

“Anh không thể nói nhiều hơn vài chữ chắc?” Minh tức giận gấp quyển sách lại.

Hắn quay sang nhìn cô, đôi mắt xoáy thẳng vào gương mặt mềm mại của cô. Mỗi khi nhìn vào mắt cô, hắn lại 1 lần bối rối, hồi hộp, xao động. Rất nhiều thứ cảm giác phức tạp chỉ vì 1 cái liếc mắt của cô mà trào dâng. Nhưng mà, cô vẫn cứ như vậy, dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn, khiến cho hắn không dám trở nên xấu xa.

Minh khẽ nuốt nước bọt, cổ họng lại lần nữa khô nóng. Gần đây cô phát hiện, mỗi khi hắn chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt của hắn dường như có lửa, làm cho cô cảm thấy nóng đến phát run.

Tú Triết khẽ thở dài, bàn tay lơ đễnh vuốt ve gương mặt xinh xắn trước mắt. Cảm giác da thịt mềm mại man mát của cô mơn trớn trên lòng bàn tay hắn, khiến cho tâm hồn hắn ngày càng nhộn nhào. Đôi mắt thẳm sâu chăm chú nhìn cô, chăm chú chờ đợi 1 chút tia sáng hy vọng trong đáy mắt trong kia. Hắn từ từ tiến lại gần cô, gương mặt mỗi lúc 1 cúi thấp, chóp mũi gần như chạm vào mũi cô, đôi môi mỏng hơi hé mở, khiến hơi thở lạnh lẽo của hắn chạm tới chiếc miệng hồng tươi kia.

Cộc.. Cộc.. Cộc..

Tiếng gõ cửa thản nhiên làm cho cả 2 người cứng ngắt. Minh lúc này mới có thể lấy lại được tâm hồn, trái tim cô vẫn còn đang cuồng loạn đập trong lồng ngực. Tú Triết vẫn giữ nguyên động tác, bờ môi chỉ cách môi cô 1 chút, đôi mắt nâu trở nên âm trầm lạnh lẽo đảo qua nhìn cánh cửa, rồi lại quay về gương mặt đang bối rối đối diện. Làn da trong lòng bàn tay hắn lúc này đang nóng ran, giống như vừa bị ngâm vào nước nóng. Hắn khẽ than trời, nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên má bên kia của cô, rồi mới rời đi. Để lại 1 con mèo nhỏ đang ngơ ngác ngồi trên ghế.

Cũng chính bởi vì 1 nụ hôn má hoàn toàn trong sáng như vậy, lại khiến cho Minh ngơ ngẩn cả tiếng đồng hồ. Đến khi người trang điểm vỗ vai cô thông báo công việc đã xong, cô mới chợt nhận ra, từ nãy tới giờ mình trở thành 1 con búp bê cho người ta tùy tay đụng chạm. Nhìn chính mình trong chiếc gương, cô có 1 cảm giác dường như mình vừa trở thành Barbie thì phải.

“Cô hài lòng chứ?” Chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh tươi rói hỏi cô.

Minh lúc này mới phát hiện, thì ra còn có người này trong phòng. Cô bối rối liền gật đầu. Dĩ nhiên là hài lòng, cô vừa gặp 1 bà tiên mà. Nhưng mà, chuyện cổ tích này, đến 12h sẽ kết thúc phải không.

“Cô thật là tốt số, có người đàn ông giàu có yêu cô!” Cô gái vừa thu dọn đồ nghề, vừa liên miệng nói chuyện.

“Yêu tôi?” Minh chỉ có thể mỉa mai hỏi lại.

“Dĩ nhiên. Còn bỏ tiền mời tôi đến nhà trang điểm cho cô!” Cô nói rất cao hứng.

Minh khoanh 2 tay trước ngực, nhìn hình ảnh cô gái trang điểm phản chiếu trong gương đầy khinh thường. Đó là bởi vì anh ta sợ tôi chạy trốn.

“Chứng tỏ người ta rất quan tâm lo lắng cô!” Cô ta tiếp tục thao thao.

Đó là bởi vì hắn ta đang bắt cóc tôi.

“Có được 1 người như vậy đúng là có phúc 3 đời!” Cô ta xoay người lại, cầm chiếc cốc trên tay tươi cười nói.

“Cô không biết đâu!” Minh thờ ơ trả lời.

“Sao tôi lại không biết. Đừng xem tôi trẻ vậy, tôi có thâm niên trong nghề lắm đó. Loại người nào cũng từng gặp qua, nhưng người biết quan tâm như anh ta, mới thấy lần đầu!” Cô ta nói.

“Phải!” Minh chán nản gật đầu. Có mấy khi cô thấy được xã hội đen chứ.

“Được rồi. Công chúa, đi chơi vui vẻ! Chúc cô sớm hạnh phúc bên hoàng tử. Nhớ là bao giờ đám cưới nhớ để tôi làm thợ trang điểm nha!” CÔ gái vui vẻ nháy mắt với cô, còn tiện tay rút ra danh thiếp rồi mới đi ra ngoài.

Minh thở dài nhìn tấm danh thiếp trên tay, lại nghĩ tới lời cô nói. Chỉ có thể buồn bã lẩm bẩm “Xem ra, cô sẽ thất nghiệp dài dài nếu đợi tôi!”

Con gái thật sự là 1 loài hay mâu thuần, cô đã nhìn lén hắn lần thứ 30 trong suốt cả chặng đường đi. Cô rất muốn biết nụ hôn của hắn là gì, nhưng cô lại không dám hỏi. Càng lúc điều đó càng làm cô cảm thấy tò mò. Muốn biết liệu rằng trong lòng hắn, cô thật sự chỉ là 1 món hàng thôi sao?

“Chuyện gì?” Hắn vẫn ngồi bất động, chỉ thản nhiên hỏi.

“Hả?” Minh lập tức quay mặt đi hướng khác. Gò má liền ửng hồng. Đáng chết nhất là trái tim đang loạn nhịp của cô. Lúc này cô trở nên thật yếu ớt.

“Đến nơi rồi!” Hắn không làm khó cô mà chuyển đề tài, đôi mắt nâu đảo qua nhìn cô có chút ánh sáng le lói.

Minh chỉ biết gật đầu, nhìn ra ngoài thì ra là 1 khách sạn cao cấp. Cô thở dài. Tiệc tùng là những thứ phiền hà và rắc rối nhất.

Nghe thấy được tiếng thở dài của cô, hắn khẽ cười. Khi xe dừng hẳn, Tú Triết rất lịch sự đi tới mới cửa, hắn hơi cúi người giơ 1 bàn tay ra mời cô bước xuống.

Minh hơi nhíu mày nhìn hắn, lại bắt gặp nụ cười nham hiểm của kẻ nào đó. Cô mới có thể yên tâm miễn cưỡng giơ tay ra cho hắn nắm. Bàn tay của hắn rất to, và luôn cứng rắn như vậy, nhưng lại khiến cho cô chắc chắn, vững vàng. Khoác lấy tay hắn, trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới việc, để hắn dẫn cô đi tới tận cùng. Suy nghĩ này làm cho cô cảm thấy rất khó chịu.

Cô biết, linh cảm của mình luôn luôn đúng. Cho nên, dĩ nhiên là ngay cả lúc này nó cũng đúng. Minh hơi cúi đầu, khẽ cắn môi bất đắc dĩ. Hắn ta nghĩ gì khi đưa cô tới 1 bữa tiệc sang trọng như thế này? Lại còn rất nhiều người quen của hắn. Đã vậy tệ hơn nữa là.. Hắn thản nhiên giới thiệu cô là bạn gái.

Minh ngồi trên ghế, cúi đầu, tay xoa xoa ngực trái của mình. Cô thật sự ghét khi bị mọi người hiểu lầm, ghét hắn luôn giữ chặt lấy cô từ khi bước vào, ghét cái cách hắn cười tự nhiên khi người ta nói “Bạn gái ngài thật xinh đẹp!”. Giả dối! Cô thật sự dị ứng với những phép xã giao ở đây. Mọi gương mặt đều làm cô mắc ói. Nhưng tại sao, dù biết là lời giả dối, nhưng khi hắn không phủ nhận, thì tận sâu trong lòng cô, bên dưới sự chán ghét, lại có 1 chút vui sướng. Quả nhiên, cô hết thuốc chữa rồi.

“Lại đang nghĩ gì?” Hắn tao nhã cười, vừa ghé sát bên cạnh cô hỏi.

“Không có gì!” Cô cố gắng kéo dài ra khoảng cách, bởi vì nhiệt độ của người này quá cao.

“Thật không có gì ư?” Hắn nheo mắt lại, càng tiến sát tai cô.

Bị hơi thở nóng bỏng của hắn chạm vào, vành tai mỏng manh của cô lập tức bị đun nóng. Cô kinh hoàng nhìn hắn. Hắn ta rất kì lạ.

“Chỉ là thấy người ta khiêu vũ rất đẹp thôi!” Cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, với tay cầm cốc champagne lên uống 1 ngụm để điều chỉnh lại nhiệt độ cơ thể.

Hắn thản nhiên cười, tước đoạt ly rượu trong tay cô, không nói không rằng kéo cô dậy khỏi ghế.

“Anh.. Anh kéo tôi đi đâu!” Minh bối rối la lên.

“Nhảy!” Hắn chỉ thản nhiên nói vậy.

“Nhưng tôi không biết…”

Không để cho cô nói hết, cô đã thấy hắn kéo giật cô về phía người hắn, theo bản năng cô ôm lấy cổ hắn, khoảng cách của 2 người hiện tại chỉ tính bằng hàng chục, bàn tay hắn đặt trên eo cô, 1 tay bắt lấy tay cô.

“.. nhảy!” Minh chỉ có thể yếu ớt nói ra chữ cuối cùng. Cô cảm thấy mình đúng là nên giả ốm, bởi vì cô chắc chắn sẽ chết thảm tại đây.

“Không sao! Giẫm lên chân tôi!” Hắn thản nhiên nói. Giọng nói trầm thấp không có nhiệt độ, nhưng đôi mắt lại có thừa nhiệt tình.

“Hả?” Minh chỉ cảm thấy đau đầu. Nhưng cô không còn lựa chọn. Nhất là khi đây lại là.. Tango.

Tango, dĩ nhiên là nhiệt huyết, dĩ nhiên là có tiết tấu, dĩ nhiên là dồn dập. Từng nhịp từng nhịp rõ ràng, giống như nhịp đập trái tim của cô lúc này. Cô hiện tại rất gần hắn, gần đến nỗi có thể cảm nhận được lồng ngực hắn đang hô hấp, có thể cảm nhận hơi thở bạc của hắn thoang thoảng gần cô. Từng nhịp, từng nhịp bước chắc chắn, nhiệt thành của âm nhạc như rót vào trái tim cô vang vọng lại tạo thành 1 bản tango đầy quyến rũ. Không biết từ lúc nào, cô bị cuốn theo vũ điệu, cuốn theo tiết tấu của hắn, làm cho đầu óc cô cũng chỉ còn lại sự đam mê, cùng nhiệt thành. Là bởi vì Tango? Hay bởi vì hắn? Khiến cho cô như lạc lối trong cơn bão quyến rũ này?

Hắn siết tay cô thật chặt, bước theo điệu nhạc, trong đầu hắn lúc này chỉ có đôi mắt trong veo của cô. Nếu như cô biết, tình cảm của hắn, cô sẽ phản ứng thế nào hắn cứ mãi suy nghĩ, đắn đo. Nếu như được như bản tango này thì thật tốt, vừa réo rắt, vừa cuồng nhiệt, lại vừa gắn kết không thể cách rời. Cứ như thể yêu điên cuồng và cuốn lấy nhau cho tới chọn đời, luyến tiếc không thể buông tay.

Tú Triết im lặng nhìn cô, tao nhã vung tay khiến cô xoay 1 vòng ra xa, lại rất nhanh kéo mạnh cô lại, khiến cho cô chỉ có thể lao thẳng vào lồng ngực của hắn. Bàn tay cứng cỏi của hắn liền đặt lên lưng cô, giữ chặt không cho cô kéo dài khoảng cách.

“Anh.. Anh lại muốn làm gì?” Minh thở hổn hển, đôi mắt to trừng hắn, trái tim cô lại rung động mạnh vì mọi cảm xúc quá tải lúc này.

“Dính chặt lấy em!” Hắn thản nhiên cười.

“Đừng có mơ! Buông!” Cô tức giận cảnh cáo hắn.

“Không thể!” Hắn vẫn rất thờ ơ.

“Lập tức buông!” Cô cắn chặt răng để mình không hét tướng lên.

Hắn vừa cười vừa lắc đầu, bàn tay lại ép cô chặt hơn nữa, khiến toàn bộ cơ thể của cô dán chặt vào người hắn, giống như thể đang khiêu khích.

Ngọn lửa của vũ điệu cháy bỏng còn chưa được dập, lại thêm có người đổ thêm dầu làm tăng nhiệt tình, khiến cho cơn nóng của Minh lại càng vượng. Cô tức giận thở hồng hộc.

“Anh có buông tôi ra không? ANh muốn tôi tức chết hả?”

“Em an tâm, em không thể chết được đâu!” Hắn bình thản nói.

“Anh đang thách thức tôi?” Cô tức giận phùng mang.

“Không

! Anh chỉ nói sự thật. Bởi vì anh sẽ không bao giờ để em chết!” Hắn mỉm cười, đôi mắt càng lúc càng sáng.

Minh ngẩn người nhìn gương mặt sắt đá trước mặt. Trái tim của cô vẫn còn phập phồng, không biết là do bản tango hay bởi vì điều gì khác nữa. Cô chỉ biết ngơ ngẩn nhìn hắn.

Hắn chậm rãi cúi đầu, ở bên tai cô thì thầm như thể cơn gió mát đầu thu, nhẹ nhàng, trìu mến.

“Anh còn muốn dính chặt lấy em cả đời!”

Thịch.. Thịch.. Thịch…

Minh cảm thấy cả người cứng ngắt, bàn tay cô giơ lên nhưng không thể nào cử động được, đôi mắt cô mở lớn, khóe miệng hơi hé ra kinh ngạc, muốn thốt ra lời mà lại không thể bật ra tiếng.

Tú Triết mỉm cười, yêu chiều nhìn gương mặt đang ngây ngốc của cô. Hắn rất chậm rãi, cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ xinh của cô 1 nụ hôn.

Giữa tiếng nhạc bỏng cháy đầy quyến rũ của điệu tango, có 1 cô gái đang đứng chết lặng, trong mắt cô lúc này chỉ còn có gương mặt bị phóng đại trong mắt, chỉ còn có bờ môi đang chạm trên môi cô. Ai nói rằng tango cháy bỏng quyến rũ, cô cảm thấy có điều còn nóng bỏng hơn thế rất nhiều.

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận