Saved Font

Trước/200Sau

Truyện Kinh Dị Ngắn

Chương 34: C34: Tủ Điện Thoại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Có hai cậu bé tuổi teen tên Kenzo và Tatsuya. Cả hai đều thích những câu chuyện huyền bí. Bất cứ khi nào gặp nhau, chúng luôn luôn kể cho nhau nghe những câu chuyện ma hay những truyền thuyết đô thị.

Một ngày nọ, lúc đang lướt web, Tatsuya tìm thấy một trang web có rất nhiều truyền thuyết đô thị của Nhật Bản. Cậu đọc được một câu chuyện nói về cây cầu treo được xây gần nhà mình. Trang web ấy có rất nhiều hình ảnh của cây cầu và khu vực xung quanh. Khi đọc truyền thuyết liên quan đến cây cầu, Tatsuya biết chắc chắn rằng người bạn than của mình cũng sẽ quan tâm về chuyện này.

Sau đó, cậu gặp Kenzo và kể cho Kendzo nghe về cây cầu. Đó là một cây cầu treo cũ kĩ, được dùng để vượt qua một hẻm núi sâu. Vì một số lý do không thể giải thích được, nó được biết đến như là một địa điểm hoàn hảo để... tự tử. Mỗi năm, có ít nhất hai mươi hay ba mươi người đến để gieo mình xuống vực sâu nhưng không ai có thể giải thích được. Họ nói rằng nơi đó bị ám bởi hồn ma của những người đã tự tử ở đó.

Sau khi về nhà, tối hôm ấy, Kenzo quyết định phải kiểm tra cây cầu. Nó muốn tận mặt nhìn thấy một con ma. Vì vậy, đêm đó, Kenzo đã chuẩn bị sẵn sang mọi thứ để đến vùng núi - nơi đặt cây cầu treo trong chuyện. Phải mất khoảng nửa tiếng để đến đó. Khi cậu đến nơi thì cũng đã gần nửa đêm, và xung quanh không một bóng người. Một đêm tĩnh mịch đến rợn người. Bầu không khí ma quái làm Kenzo lạnh sống lưng. "Wow, nơi này đáng sợ thật đấy." - cậu lẩm bẩm. Đoạn Kenzo thận trọng bước đến rìa hẻm núi và nhìn xuống vực sâu. Cậu bắt đầu suy nghĩ về tất cả những người đã tự ném mình xuống nơi tăm tối này. Những ý nghĩ ấy khiến cho tóc gáy của cậu dựng cả lên.

Kenzo nghĩ rằng sẽ rất hấp dẫn khi cậu nói với Tatsuya về việc này, do đó, cậu lấy ra điện thoại di động của mình ra. Tuy nhiên, do đang ở trên núi, nên đương nhiên chẳng có song rồi. Nhìn xung quanh, Kenzo nhận thấy có một bốt điện thoại công cộng gần đó. Cậu đi vào bên trong, cho tiền xu vào khe, và quay số của Tatsuya.

"Chào! Tatsuya? Đoán xem tớ đang đứng ở đâu này!", Kenzo nói. "Tớ đang ở cây cầu treo mà cậu kể đấy. Thật tuyệt vời! Đôi khi cậu nên đến đây và xem nó".

"Yeah, tớ cũng muốn lắm", Tatsuya trả lời. "Tớ đã xem tất cả hình ảnh trên trang web ... mà khoan đã ... cậu gọi điện cho tớ từ đâu đấy?"

Kenzo cười, nói: "Ồ, tớ không thể bắt được bất kỳ tín hiệu điện thoại nào nên tớ phải dùng bốt điện thoại công cộng gần đây."

Tatsuya bối rối: "Điện thoại công cộng? Làm gì có trạm điện thoại công cộng nào ở đó?? Tớ nhìn trong ảnh chụp nơi đó trên website rồi.".

"Cậu đang nói gì vậy?", Kenzo nói. "Tớ đang đứng ngay trong trạm điện thoại ở lối vào cây cầu đây này. Khoan đã, tớ nên đi thì hơn. Có một hàng người đang đứng chờ để dùng diện thoại bên ngoài. Tớ sẽ gọi bạn khi về đến nhà."

Ngay sau khi nghe, Tatsuya hét lên: "Không! Kenzo! Không được ra khỏi đó! Tớ biết chỗ đó rồi! Tớ sẽ đến đó trong ba mươi phút! Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được di chuyển!"

"Có chuyện gì à?"

"Chỉ cần hứa với tớ rằng cậu sẽ đứng yên ở đó. Không được di chuyển dù chỉ một inch và không được cúp máy. Tớ sẽ đến ngay!"

Khi thấy người bạn của mình cúp máy, sự sợ hãi bắt đầu bao trùm quanh Kenzo. Cậu thừ người ra trong buồng điện thoại. Nhìn ngang qua vai, Kenzo thấy một hàng người đang đứng bên ngoài buồng, mắt nhìn chằm chằm vào cậu. Cái nhìn trong mắt họ làm cậu lạnh sống lưng. Nửa giờ sau, Tatsuya đến. Cậu thấy người bạn của mình đang đứng ở rìa hẻm núi, với chiếc điện thoại di động ép chặt vào tai.

Không có buồng điện thoại hay bất cứ người nào đứng chờ đợi xung quanh. Nếu Kenzo di chuyển, dù chỉ một inch, cậu sẽ rơi ra khỏi mép núi và lao xuống vực sâu...

Trước/200Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Vạn Vực Thiên Tôn