Saved Font

Trước/16Sau

Truyện Ngược

Chương 8

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
[Đoản ngược]

#Nguồn_Túy

8.

"Xin lỗi. Hahaha, chị đùa sao? Chị nghĩ anh ta sẽ tha thứ cho tôi sao?"

Cô ta gào lên. Cảm thấy nực cười.

"Mọi lỗi lầm đều có thể tha thứ, em đừng trốn tránh nữa"

"Chị đang lên mặt dạy tôi sao? Tại sao tôi ra nông nỗi này, còn không phải do chị. Vì chị nên anh ta mới biết sự thật, tât cả là tại chị"

Giai Nghi gào lên, tóm lấy cô cấu xé. Cô giật tay cô ta, đẩy một cái, Giai Nghi ngã xuống sàn nhà.

"Đủ rồi! Em xem lại mình đi, đừng cố chấp nữa"

Cô tức giận, quát to.

"Nếu em không thừa nhận sai lầm, sẽ mãi sống trong u mê, sợ hãi. Anh ta cũng vĩnh viễn không bỏ qua cho em đâu"

Cô lớn tiếng, mong Giai Nghi hiểu rõ, cô thật lòng muốn tốt cho cô ta.

"Chị dám đánh tôi"

Giai Nghi vục dậy, bừng bừng lửa giận, lao vào tát cô.

Bốp !

"Cút, chị cút ngay ra khỏi đây, chị là đồ con hoang, không phải con của ba tôi"

Cô ta điên cuồng la hét, vốn từ nhỏ được cưng chiều, phải chịu cảnh này, lòng đầy bất mãn không cam.

Cô sững sờ, đưa tay lau máu ở khoé môi.

"Giai Nghi, đừng để sau này em phải hối hận về những việc em gây ra"

Cô khẽ lắc đầu, ánh mắt đầy thất vọng.

"Chị cút đi, tôi bảo chị cút đi"

Giai Nghi vò đầu rống lên.

"Chuyện gì xảy ra thế này, Giai Tuệ, sao con lại đánh em, con làm gì vậy, trời ơi"

Mẹ cô chạy ra, thấy Giai Nghi đầu tóc rũ rượi, trừng mắt nhìn cô, ôm lấy em cô, xem xét thương tổn.

"Con điên rôi, sao lại đánh em, nó là em gái con đấy, sao tôi lại sinh ra đứa con gái như này"

Xót xa cho Giai Nghi, bà lao vào đánh cô thùm thụp. Cô chôn chân, không phản ứng, khoé môi nở nụ cười chua chát, âm thầm quay đi.

Ra khỏi cửa, nước mắt vô thức rơi xuống. Cô ngẩng đầu nhìn trời, nỗi đau luôn chôn chặt, nay lại cào vào tim những vết xước. Đã đến lúc, cô nên trả nợ ân tình máu mủ này.

_________________

"Cô đi đâu về?"

Bước vào cửa, cô đâm sầm vào anh, đưa tay xoa chop mũi bị đau. Ngẩng đầu nhìn gương mặt anh đang hằm hằm phóng đại.

Anh giật mình nhìn bên má sưng đỏ của cô. Nhíu mày lại.

Mấy ngày tránh mặt cô, anh đã bình tĩnh đối mặt, nhưng khi về nhà không thấy cô đâu, tim anh chững lại vào giây, trong đầu lập tức xuất hiện ý nghĩ cô bỏ đi.

Anh vô thức chạy ra cửa mà không biết mình định đi đâu, làm gì, bỗng đụng phải cô.

Cô cúi đầu, xấu hổ. Lảng tránh cái nhìn soi xét của anh.

"Ai làm?"

Anh nắm cằm, nhấc mặt cô lên, ánh mắt tức giận, năm ngón tay in trên má cô đỏ bừng thật chói mắt.

----------------------------*Còn tiếp*-------------------

Trước/16Sau

Theo Dõi Bình Luận