Saved Font

Trước/76Sau

[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
{ = Krist = }

"Thằng sloth đi nhà vệ sinh lâu quá vậy? Tao đi kiếm nó một chút thì hơn.". Tôi ngước cổ kiếm thằng sloth đã mất tích trong nhà vệ sinh rất lâu. Thế là đứng dậy để đi kiếm nó về.

Một phần bởi vì lo lắng sự ngáo của nó. Một phần là muốn đi nhìn lén xem tại sao một người khác đi vệ sinh cũng chưa có về nữa. Chàng thỏ rừng của thằng sloth đó mà.

Ngoài tôi ra vẫn chưa có ai biết rằng con mồi của thằng sloth là bác sĩ Fire. Lúc đầu tôi hết hồn dữ dội. Không có tin rằng Karn nó sẽ thích bác sĩ Fire đâu. Nhưng khi thấy bác sĩ xông tới chỗ nó, làm vẻ mặt lo lắng, nói rằng hôm đó chở nó tới căn hộ của tôi nữa.

Không biết thì chắc cũng khùng rồi. Karn nó làm gì mà chịu cho người khác tiếp cận nó dễ dàng đâu nếu không phải bạn bè trong nhóm. Cộng thêm lời gợi ý: chúng tôi quen biết, tốt bụng, yêu trẻ con.

Chuẩn luôn! Rõ ràng là anh bác sĩ Fire.

"Không cần đi đâu, rồi nó cũng sẽ quay lại thôi. Mày là ba nó hay sao? Cứ lo cho nó hoài.". Lann với tay ngang qua Tonnam nắm lại cánh tay tôi cho ngồi lại chỗ cũ.

Nhịn nhiều chuyện luôn.

"Không biết hả? Tao tự mình đỡ đẻ cho nó, là người ba thứ 2 của nó đó. Để yên một hồi lại được trái banh đập vào đầu nữa.". Tôi quay qua nói với Lann. Ngoài việc giỏi lên kế hoạch ra thì Karn chả biết làm cái gì hết. Sao mà kêu tôi không lo lắng cho được?

"Đây là trung tâm mua sắm đó. Lấy đâu ra trái banh đập vào đầu nó? Bớt bớt cái tính giữ kỹ thằng Lann giống như ba giữ con đi. Một hồi Abo của mày ghen bây giờ.". Tonnam nó chọc.

Mày chọc lúc khác là tao đã đủ nổi nóng rồi. Mày chơi chọc trước mặt đương sự luôn ấy hả? Hai lần rồi đó mày.

"Ton, tao và mày chắc không thể nào sống cùng một thế giới với nhau được rồi đó.". Tôi đạp chân nó thêm một cái.

Từ lúc tới ngồi, tôi vẫn chưa nhìn mặt thằng Abo dù chỉ một chút. Bực bội vì không phản đối anh bác sĩ Fire được. Nếu không kẹt ở chỗ muốn biết chuyện Karn và bác sĩ Fire thì không mời tới để làm hỏng bầu không khí đâu. Thấy mặt nó thôi là nuốt cơm không trôi rồi.

May mắn một chút khi mà Abo nó không hay ở trong phòng. Ngoài việc đêm đầu tiên bất đắc dĩ phải ngủ cùng giường với nhau thì tôi cũng không hay thấy thằng cha đó về phòng lần nào nữa. Không biết là công việc nặng hay là không muốn ở chung phòng với tôi. Nhưng xem như là tôi may mắn cực kỳ khi mà không cần phải nghĩ cách đuổi nó ra khỏi phòng đi vậy.

"Ra vẻ hung dữ che giấu sự mắc cỡ hả? Ối! Krist, tao đau! Mày đá tao mấy lần rồi đó. Kia kìa, thằng Karn con yêu mày về rồi."

"Mày đi lâu quá vậy.". Tôi truyền ánh mắt bắt tội thằng Tonnam rồi quay qua quan tâm tới người đi vệ sinh về. Lúc đầu Karn định ngồi vào chỗ cũ kế bên Lann, nhưng tôi kéo tay nó qua ngồi xuống bên cạnh tôi.

Bàn chúng tôi ngồi là 2 bàn tứ giác bình thường ghép với nhau. Nhưng ghế thì kiểu một bên là ghế đơn, có anh bác sĩ Fire và tên Abo đang ngồi, còn bên tôi là ghế gỗ dài 4 đứa ngồi chen nhau. Khi Karn ngồi xuống bên cạnh tôi, Lann liền nhích ra ngoài bìa, tiếp theo là Tonnam, Karn và tôi ngồi ngoài bìa còn lại.

Có rối không? Rối thì bỏ qua.

"Đói rồi.". Karn không trả lời câu hỏi nhưng quay qua nói chuyện với sắc mặt buồn ngủ.

"Ờ, gọi món ruột cho mày rồi. Đợi chút đi vậy, đừng có ăn muỗng ăn đĩa đó."

"Em Krist và em Karn thân với nhau quá nhỉ.". Anh bác sĩ Fire nói chen vào giữa tôi và thằng sloth khác người lúc đang nói chuyện lí nhí với nhau. Thế là phải ngẩng mặt lên cho câu trả lời.

"Em là bạn của nó từ hồi lớp 7 rồi anh Fire. Tự tay em nuôi nó như con ruột luôn đó. Hahahaha!". Ngoài việc nói ra sự rất thân thiết ra, tôi còn kéo vai thằng sloth khác người tới ôm để khoe sự thân thiết.

Trong khi cười lớn, ánh mắt của tôi lại đúng lúc liếc thấy người ngồi bên cạnh anh bác sĩ Fire. Tên Abo cũng đang nhìn tôi. Thế là tôi nhướng mày 2 cái, người nhìn làm dáng vẻ bực bội rồi ra vẻ cúi xuống uống nước.

Ra là không có giỏi gì.

"Rồi nếu ai muốn đem nó rời khỏi em, ý em là nếu như nó có người yêu thì phải qua ý của em trước.". Tôi nói tiếp, truyền ánh mắt chọc ghẹo tới chỗ anh bác sĩ Fire một cái, thằng sloth một cái. Lúc đầu tưởng đâu anh bác sĩ Fire sẽ cười lớn đáp ứng trò cười nữa chứ.

Nhưng anh ấy lại giật mình rồi cười gượng gượng... Gì vậy chứ?

"Krist!". Karn quay qua nhìn mặt. Ánh mắt nó hung dữ hơn bình thường. Nhưng tôi không quan tâm, chọc nó khá là vui.

"Mày dám nói nhỉ? Khi mày quen cả chục đứa con gái, tao không thấy phải qua ý kiến bạn bè gì hết.". Tonnam ngước mặt qua Karn để chọc.

"Ý tao là người yêu mà, đâu có nói tới bồ. Đợi tao có người yêu trước đi, rồi sẽ dẫn tới cho vote.". Tôi nhún vai khoe vẻ thắng thế với mọi người quanh bàn. Đây là ai? Anh Krist siêu đẹp trai. Đẹp trai nên có quyền lựa chọn, hở hở hở.

"Vậy người này có cần phải vote không?". Lann quay qua nhìn tôi. Mọi người quanh bàn quay qua nhìn nó trước khi nó kéo ánh mắt về phía người nào đó đang ngồi đối diện với 4 người chúng tôi.

"Ờ, đúng rồi. Abo của mày có cần phải vote không? Tao cho 1 phiếu liền luôn.". Tonnam mỉm cười.

"Tao +1 nữa.". Ngay cả mày cũng chơi nữa hả, sloth?

"Vậy anh bác sĩ Fire vote nữa.". Theo người ta luôn.

"Haizzz, tụi mày và anh Fire cũng đều biết cái gì là cái gì, chọc chuyện này để làm gì chứ? E ngại Abo một chút đi. Một hồi người già lại nghĩ nhiều bây giờ.". Tôi quay qua cười nhạo.

"Cậu nói ai già?"

"Ai mà năm sau sẽ lên con số 3 nhỉ? Tới ngày hạ thọ, đổi từ việc gọi chú sang gọi bác được không nhỉ?"

(A trong Abo = chú)

"Hạ thọ là tròn 60 tuổi, cậu điên hay sao?"

"Ơ, không phải 60 rồi hả? Mặt giống đó chứ. Làm cái mặt lầm lì chi mà lắm vậy? Nhìn đi, vết chân chim nó kêu chíp chíp rồi kìa.". Không chỉ nói, tôi còn đứng lên ngước mặt qua bàn, lấy ngón tay chọt vào bên cạnh mắt của Abo chơi chơi.

Và bị hất tay ra ngay lập tức.

"Bởi vì gặp nhóc ranh như cậu mỗi ngày đó, nên mới ngồi phiền muộn như vậy. Làm cho cuộc sống người khác loạn lên hết."

"Tưởng là chỉ có cuộc đời một mình mình mới loạn thôi hay sao? Cuộc đời tôi cũng bị hủy hoại bởi vì bác sĩ đó. Bản thân là trung tâm của thế giới hay sao mà tưởng rằng chỉ có một mình mình là gặp rắc rối vậy hả?". Từ việc lúc đầu chỉ định chọc chơi chơi, bây giờ tôi bắt đầu giận lên rồi. Tên bác sĩ điên này không có tính hài hước gì hết. Tự nhiên lại mắng.

"Hey, thôi mà. Đừng cãi nhau chứ. Người khác nhìn rồi kìa.". Anh bác sĩ Fire nhanh chóng ngăn quân, nhưng tôi vẫn nhìn chằm chằm vào mặt, không quan tâm. Nhìn thì nhìn chứ, mặt tôi đủ dày. Không thì đã chuyển trường từ lúc tên điên này ôm trăm đóa hồng tới chơi khăm tôi giữa nhà ăn rồi.

"Xin lỗi và đã tạo nên chủ đề. Nhưng tao không có ý nói tới Abo đâu, Krist. Ý tao là người đang ngồi sau lưng Abo kia kìa.". Lann nói chen vào làm cho tôi rời mắt khỏi việc chặt chém với tên bác sĩ Abo về phía mặt nó, trước khi chuyển sang nhìn theo hướng ánh mắt mắt của nó lần nữa.

Phía sau Abo à?

"Chết mẹ! Wawa!". Giật mình chứ sao nữa. Cầm menu lên che mặt chứ sao nữa. "Sao lại ở đây được vậy?"

"Hey, bồ nhí mày mà, Krist". Tonnam nhìn theo rồi cũng kêu lên.

"Nhỏ nhỏ đi chứ, Ton. Mày muốn cho em ấy thấy tao đang ngồi ở chỗ này hay sao?". Tôi ôm cổ thằng Tonnam trốn theo. Karn đang ngồi bên cạnh nên cũng phải cúi đầu theo với sắc mặt ngơ ngác.

"Ơ, mày tránh mặt em ấy hả? Bị gì vậy? Wawa đâu có học chung trường mình đâu. Đáng lẽ không có biết chuyện Abo đem hoa tới trêu mày ở trường mà, không phải sao?". Tonnam nhỏ giọng xuống để cho chỉ có quanh bàn của chúng tôi mới có thể nghe được. Thế là 2 bác sĩ còn lại cũng quay lại nhìn sau lưng mình.

"Nè, nè, anh Fire, Abo! Đừng quay lại lộ liễu như vậy chứ. Một hồi Wawa thấy.". Tôi nhanh chóng gọi mấy anh ấy quay lại.

"Người yêu hả Krist?". Anh bác sĩ Fire quay lại hỏi.

"Không phải, bồ!"

"Hừ". Tên Abo kia! Giờ có phải lúc cười khinh tao không?

"Rồi rốt cuộc tại sao mày trốn Wawa? Hay là mày ăn em nó rồi chuồn nữa hả?". Ton vẫn chưa chịu kết thúc.

"Cũng không hẳn. Mày nhớ chuyện Kiwi tới la lối ở nhà ăn không? Cái ngày mà tao bị đấm đó.". Tôi nói với đứa bạn, nhưng liếc mắt sang nhìn cái tên nguyên do một chút. Dù mất mặt nhưng mà kệ mẹ đi. Dù sao tôi cũng không phải loại người giữ gìn hình tường gì sẵn rồi. Xấu xa thì nói là xấu xa, khốn nạn thì nói là khốn nạn, không có giả vờ.

"Ờ, ngày trăm đóa hồng mang tính lịch sử chứ gì?"

"Ờ, nó đó. Không cần phải nhấn mạnh! Tao dẫn Wawa đi shopping rồi gặp Kiwi. Khi tao chạy thoát được Kiwi thì tao quên mất Wawa luôn. Từ lúc đó không có liên lạc gì nữa. Qua cả tháng mới thấy em nó nhắn LINE dồn dập chửi tao nát luôn.

"Thằng chết tiệt! Mày chuồn khỏi em nó mà không nói gì hết hả?". Tonnam.

"Tao quên mà. Đúng lúc khi đó đang tán tỉnh Caramel. Hehehe!"

"Mày đúng là khốn nạn thiệt.". Lann.

"Ờ, khốn nạn gác lại sau. Nếu Wawa thấy mặt tao, có mà bị đấm chắc luôn. Mạnh tay cứ như voi, sức còn trâu hơn Kiwi nữa. Lần trước mắc cỡ với tao cái, quất cái vai tao bầm tím 3 ngày... Karn, giúp tao chút đi. Tao nên chuồn làm sao đây?". Tôi quay qua tìm quyền trợ giúp, mở thẻ sloth là đảm bảo nhất.

"......"

"Karn, nghĩ chút đi. Tao ra khỏi quán bằng cách nào đây?"

"Không biết". Thẻ sloth trả lời bằng sắc mặt nhọc lòng. Không biết là sao? Bình thường hỏi gì nó đều trả lời được hết. Tại sao hôm nay không biết?

Tôi đang há miệng định chửi nó như trong lòng đang nghĩ. Nhưng nó truyền ánh mắt kêu im miệng rồi truyền tín hiệu về phía anh bác sĩ Fire.

À......

"Lann, mày cũng được. Nên làm sao đây?". Khi thẻ premium phiên bản giới hạn đang giả vờ ngây thơ, tôi đành quay về phía thẻ platinum.

"Đi tới xin lỗi em nó thẳng thắn đi. Chịu cho đấm một cái chắc sẽ hết giận."

"Lần sau mày đừng mong tao sẽ giúp mày chuyện ông anh nhé, Lann."

"Không thì gọi cho phía phòng quan hệ công chúng, báo biển số xe của em ấy, kêu họ thông báo cho em ấy dịch chuyển xe. Một hồi em ấy sẽ đi.". Thiệt chứ, khi dọa cái thì kế hoạch chảy ra khỏi đầu liền vậy đó.

"Mày thông minh, Lann. Nhưng tao không nhớ biển số xe Wawa."

"Bồ mày mà, không phải sao? Tại sao mày lại không nhớ, Krist?". Tonnam.

"Bồ tao có cả trăm. Ai lại đi ngồi nhớ hết biển số xe của mọi người chứ? Đem không gian não nhớ chuyện học hành có hơn không?"

"Em ơi, cho gọi thêm món.". Đột nhiên, tên bác sĩ Abo liền kêu lên gọi nhân viên lớn tiếng vang khắp quán, tới nỗi mọi người đều một lòng hướng về bàn của chúng tôi.

"Hey, làm cái chuyện điên khùng gì vậy, bác sĩ?"

"Tập cho thằng nhóc vớ vẩn như cậu có tinh thần trách nhiệm vì những gì đã làm chứ gì.". Nó quay qua nhướng mày chọc điên. Nhưng tôi không kịp chửi nó tiếp, bởi vì...

"Anh Krist!!!". Chết mẹ, không để ý một chút, Wawa đã dịch chuyển tức thời tới chỗ tôi rồi.

Chuẩn bị gãy tay tiếp sau theo thằng Karn được rồi.

"W... Wawa! Hehehe, sao rồi? Khỏe không?"

"Khỏe? Anh Krist!!! Làm sao mà Wawa khỏe được khi mà anh bỏ Wawa lại giữa khu trung tâm mua sắm? Gọi điện cũng không bắt máy. Nhắn LINE cũng không đọc, không trả lời. Anh mất tích đi đâu? Nói ra liền đi.". Wawa giơ tay lên rồi.

Tôi gấp rút moi móc bên trong cái đầu cách thức cứu chính mình một cách nhanh chóng, trước khi cầm lấy tay của Wawa nắm thật chặt.

"Bình tĩnh nhé, Wawa. Anh không có cố ý bỏ lại đâu. Hôm đó mẹ gọi điện nói là con Padlom đó, con Padlom chó nhà anh nó vô tình ăn phải bột giặt, co giật suýt chết, không có ai dẫn nó đi khám được hết. Thế nên anh phải gấp rút chuồn... à không... gấp rút về nhà đó.". Kệ đi, dùng mánh cũ trước.

"Dẫn chó đi khám cả tháng luôn hả?"

Ừ nhỉ, tao đâu có trốn em nó hôm qua đâu. Mà tao trốn em nó từ tháng trước rồi.

"À... rồi sau đó... Ờ, đúng rồi! Sau đó anh đi... đi... à... đi làm sinh viên trao đổi ở nước ngoài, vừa mới về tối qua đây thôi. Bởi vì vậy nên Wawa không liên lạc được với anh đó. Chuyện nó đột xuất dữ lắmmmmmm, nên anh không có thời gian nói với em. Định rằng ăn cơm với bạn xong thì sẽ gọi điện đi kiếm Wawa ngay lập tức. Vừa mới dậy rồi bị bạn bè ép buộc lôi tới đây. Đúng không, Ton?". Tôi quay qua kiếm người luôn hát bè cùng mình.

"Hả... À... ừ, đúng rồi. Anh vừa mới đi đón nó từ sân bay tối qua đây thôi, xong rồi lôi nó đi ăn. Nó than thở quá trời là muốn đi kiếm Wawa hơn."

"Thiệt không?". Wawa bắt đầu có dáng vẻ lưỡng lự.

Nguyên tắc của cơ bản của casanova (?): Khi gái lưỡng lự thì hãy nhanh chóng bồi thêm.

"Thiệt. Nhìn đi, anh đi nước ngoài về thiệt mà. Thân người trắng bóc hơn trước luôn, thấy không? Rồi Wawa đi với ai nè? Bạn hả? Hay anh trai?". Tôi nhanh chóng ôm lấy eo Wawa để lấy lòng, ngước mặt về phía cái bàn em ấy ngồi lúc nãy, có một người con trai đang ngồi nhìn về phía tôi. Khi tôi quay qua thì người đó mỉm cười cho, thế là phải mỉm cười đáp lại rồi gật đầu chào hỏi nhau.

"À, người đó hả?... Người yêu của Wawa đó mà."

"HẢ?". Vang khắp bàn luôn chứ sao nữa. Không phải chỉ một mình tôi kêu lên, mọi người ai cũng kinh ngạc. Ngay cả tên Abo còn kêu lên nữa là.

Buông tay ra khỏi eo suýt nữa không kịp luôn. Mắc công một hồi bị chồng nó đấm cho.

"Người yêu? Vậy thằng Krist thì sao?". Tonnam kêu lên hỏi. Tôi quay qua nhìn nó. Bây giờ tôi không muốn biết đâu. Tôi biết rõ câu trả lời của Wawa rằng em ấy sẽ trả lời thế nào.

"Thì bồ nhí chứ sao ạ. Anh Krist cũng quen Wawa như bồ nhí mà, không phải sao? Tới đây chào hỏi là định tới nói rằng nếu chừng nào anh rảnh thì cứ gọi điện cho Wawa nhé, Wawa không chấp nhất."

"Ơ... Chắc không nên đâu. Hehe... Nếu Wawa có người yêu rồi thì anh không đụng vào thì hơn.". Tôi xấu xa, khốn nạn, tôi biết. Nhưng tôi không đụng vào người yêu của thiên hạ, sợ tội lỗi.

"Vậy ạ? Tiếc quá đi. Nhưng nếu đổi ý thì cứ gọi điện nhé. Wawa về chỗ người yêu trước đây.". Wawa cúi xuống thơm má tôi một cái, vẫy tay chào rồi trở về chỗ người yêu.

"Hahahahaha, mày chỉ là bồ nhí của em nó thôi hả, Krist!". Và một lần nữa lại là Tonnam bật cười đầu tiên.

"Khoan hãy hỏi, tao vẫn còn đang rối đây.". Tôi vuốt mặt chính mình, hất bỏ sự choáng váng ra. Con gái thời nay đúng dữ dội. Có bồ thì không nói, nhưng mà thơm má bồ trước mặt người yêu như vậy cũng được nữa hả? Thật sự muốn đi theo hỏi rằng em ấy sẽ nói với người yêu thế nào. Ngồi nhìn có vẻ ngọt ngào, tình cảm, không có giận dỗi nhau nữa.

"Đáng đời, mày đối xử với người ta như vậy nhiều, tới lượt bản thân làm bồ nhí người ta cũng tốt.". Lann nó bồi thêm.

"Em Krist cũng lắt léo, lươn lẹo nhỉ? Không thể tin được rằng có thể quen với em Karn tận nhiều năm.". Rồi nó liên quan gì tới việc làm bạn với thằng Karn vậy hả, anh bác sĩ Fire?

"Cậu đúng là hư hỏng hơn tôi nghĩ. Không có tinh thần trách nhiệm gì hết. Thay vì nói với người ta thẳng thắn thì lại cứ chối liên tục.". Ờ, hùa nhau bồi tao đi.

"Bác sĩ ganh tỵ chứ gì? Muốn có bồ không? Để kiếm cho 2, 3 người."

"Còn chưa hối lỗi nữa. Nếu lúc nãy em đó giận dữ rồi nhận ra được rằng cậu nói dối mọi thứ, lỡ như cầm dao ra đâm cậu một cách mất bình tĩnh thì tôi không chữa trị cho đâu đó."

"Cái gì chứ? Phương châm ngành y của bác sĩ nằm ở đâu vậy? Hung thủ gϊếŧ chết người còn được nhận sự chữa trị nữa là. Tôi không có làm cái gì sai hết, tại sao bác sĩ lại ác?"

"Haizzz, cậu nghĩ rằng những gì đã làm nó đúng rồi hả? Quen với một cô gái thì nên tôn trọng người ta một chút. Ít ra họ cũng có cùng giới tính với người sinh ra chúng ta. Đem tình cảm của người khác ra đùa giỡn không phải chuyện vui vẻ gì dù chỉ một chút. Như hồi nãy, khi cậu biết rằng cậu chỉ là bồ nhí, cậu có vui vẻ hay không với việc mình chỉ là dự bị, chỉ là người mà người ta không có ý định nghiêm túc?"

Abo ngắt quãng lời nói cho tôi nghĩ theo. Khi thấy sắc mặt của tôi thì bắt đầu nói tiếp.

"Bản thân cậu còn không thích thú gì. Ngay cả khi cậu không có yêu người ta, cậu còn cảm thấy không thích với việc bị đối xử như món đồ chơi. Vậy còn những cô gái khác mà người ta thật sự yêu cậu, thích cậu thì sao? Họ sẽ cảm thấy đau khổ tới cỡ nào? Cậu nghĩ rằng việc đi tổn thương tình cảm của người ta khắp nơi nó ngầu lắm hay sao? Một số người yêu cậu hay là nghiêm túc với cậu thì có thể sẽ hư hỏng, tự sát hoặc là không thể yêu ai được nữa... Việc chơi bời vui vẻ của cậu có thể hủy hoại cuộc đời của một con người đó."

"......". Tôi không cãi lại mà ngồi yên đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Không nổi giận hay nói năng gây sự với người trước mặt như mọi lần.

Và suy nghĩ theo điều mà anh ta nói.

"Oh ho~~~, bác sĩ giỏi quá. Tụi em nhắc nhở nó nhiều năm, chưa từng thấy nó làm vẻ mặt hối lỗi như vậy lần nào hết. Giờ nói có 1 phút thôi, Angulimala quay đầu được liền luôn.". Tonnam chen vào giữa sự im lặng của chúng tôi. Trên bày đầy ấp thức ăn, nhưng không có ai đụng vào nó hết.

(Angulimala: một sát nhân gϊếŧ người hàng loạt được Đức Phật thu phục, về sau bước vào cửa Phật)

"Quá rồi đó, Ton. Tao xấu xa tới mức đó luôn hả?". Tôi cãi đứa bạn bằng giọng yếu ớt.

"Thì không tới mức đó. Nhưng tội nghiệp đám con gái người ta một chút. Một số người cũng yêu mày thiệt, khóc lóc cũng nhiều.". Ờ, bồi thêm vào.

"Biết rồi mà. Ngưng nói được rồi.". Tôi cắn môi rồi bắt đầu múc đồ ăn đầu tiên để kết thúc cuộc đối thoại.

"Bạn tao giỏi ta. Thật xứng làm chồng tương lai, có thể răn dạy vợ tương lai thành trẻ ngoan."

"Khẹc, khẹc, khẹc.". Cơm của tôi vọt ra khỏi miệng. Cảm giác tội lỗi nhảy đi mất bởi vì lời chọc ghẹo của bác sĩ Fire luôn vậy đó.

Bởi vì đang sặc nên cãi không kịp. Nhưng người ngồi đối diện chắc sẽ quay qua chửi giùm. Tôi biết bản thân Abo cũng không thích bị chọc chuyện này không ngừng. Bây giờ anh ta đang há miệng định nói cái gì đó và quay mặt về phía bạn của mình.

Tôi nhanh chóng nâng ly nước lên nhấp, chuẩn bị thông họng cho thoáng để có thể giúp ủng hộ câu chửi của Abo.

"Đừng vậy chứ, Fire. Vợ tương lai lăng nhăng như vậy, chắc tao bắt không nổi. Giẫy như con lươn vậy."

*Phụt*

Phun nước chứ sao. Nó nói cái quái gì vậy trời? Tên Abo kia!!!!

Trong khi ăn cơm, người trong cả bàn vẫn không kết thúc đề tài bồ nhí của tôi. Nhưng không có quá hệ trọng như lúc Abo nói năng dạy dỗ, theo hướng chọc ghẹo nhiều hơn. Ngay cả người làm vẻ mặt lầm lì, nói năng nghiêm khắc cảnh tỉnh lúc nãy còn giúp chọc ghẹo nữa kìa. Thế nên bầu không khí lúc ăn cơm trở nên tốt hơn, cho tới khi bữa ăn kết thúc.

"Tao định đi trường đua tiếp. Mày đi với tao không, Karn?". Tôi đi ra khỏi quán, quay qua hỏi sloth đang đi với bộ mặt không cảm xúc, có bác sĩ Fire kèm cặp bên cạnh và đi hơi lùi về phía sau nó một chút.

"Mày định đi nữa hả, Krist?". Lann truyền ánh mắt lạnh lẽo tới ngay lập tức.

"Thôi mà, một chút thôi. Lâu lâu một lần. Anh Saifah gọi nói là tối nay có cuộc đua nữa.". Tôi quay qua nói nó với giọng nhỏ nhẹ. Lann không có thích tôi đi đua xe cho lắm. Tôi lại quên mất, nói ra trước mặt nó.

"Nhưng ngày mai có giờ học buổi sáng đó. Lần nào mày đi cũng khuya hết."

"Vậy tao không đua cũng được, chỉ ghé qua xem. Đi chào hỏi anh ấy một chút. Dạo này học nặng, không có hay đi gì hết. Chừng nào về nhà tao sẽ nhanh chóng gọi điện báo cáo liền luôn. Không quá 0h giờ, ok?"

"Đua cái gì vậy, em Krist?". Anh bác sĩ Fire quay qua hỏi.

"Đua xe ạ. Có hứng thú không anh Fire? Trường đua của anh Saifah, bạn của anh trai em đó. Nhưng mà hơi liều lĩnh một chút nếu nghề nghiệp bác sĩ đi tới đó."

"Em Krist đua xe nữa hả?"

"Lâu lâu một lần ạ. Khi căng thẳng hay là khi anh ấy thiếu người thì sẽ gọi em tới. Anh Fire không thấy xe GT của em hả? Chiếc đó đã trang bị động cơ mới cho mạnh hơn nữa đó."

"Ờ, trang bị cho mạnh rồi đem đi lật xe."

"Mày phàn nàn để làm gì chứ, Lann? Cũng đâu có bị thương gì đâu."

"Phải đợi tới khi mày gãy cổ trước thì tao mới được phàn nàn, phải không?"

"Thôi mà. Để tới khi già bằng anh Beem thì tao cũng tự mình ngưng thôi. Ok?... Sao hả, Karn? Đi chung không? Tới ngồi bên cạnh cổ vũ một chút.". Tôi kéo vai nó qua ôm, định lôi nó ra khỏi đây. Chán thiệt mà, hôm nay toàn là người thích phàn nàn.

"Không được, không được. Chỗ đó nguy hiểm mà, không phải sao Krist? Cỡ như em Karn sao mà tới trường đua xe được? Dù anh chưa từng đi, nhưng cũng biết rằng nó không có tốt đẹp bao nhiêu hết. Hơn nữa, hôm nay anh định tự mình chở em Karn về.". Anh bác sĩ Fire nhìn mặt tôi giống như nhìn mấy tên tội phạm bắt cóc trẻ em đem đi bán. Sắc mặt có thể thấy rõ được rằng tôi là mối nguy hiểm, không nên tới gần em Karn của anh ấy.

Oh ho~, anh ơi! Em Karn này không phải 5 tuổi, 10 tuổi đâu đó. Nó cũng 20 giống như em đây. Trường đua nó cũng thường hay tới. Dù

em lôi nó đi, nhưng cũng chưa từng cho nó ở một mình lần nào hết. Bởi vì sợ nó đi ngáo ngáo giữa sân đua cho xe nó tông.

"Để em chở về cũng được, anh Fire. Em tự mình đón nó ra khỏi nhà thì phải tự mình chở nó về nhà.". Tôi giả vờ ghẹo. Thật sự cũng muốn biết rằng sloth nó sẽ làm thế nào với con mồi của nó.

"Định đi xem phim tiếp.". Thấy chưa! Nó bắt đầu nói rồi.

"Xem phim? Với ai?". Tôi nhướng mày hỏi.

"Với anh đây, Krist. Anh rủ em Karn trước rồi. Lát xem phim xong anh mới chở về nhà.". Anh bác sĩ Fire nhanh chóng ra mặt.

Đúng là tốc hành. Lén lút hẹn nhau đi xem phim hồi nào vậy? Hèn gì, trở về từ nhà vệ sinh, thằng sloth bipolar đổi sang cao hứng ghê.

"Vậy ạ? Rồi sao em có thể tin tưởng anh được? Bạn em nó khờ khờ nữa. Một hồi lỡ như anh lừa nó đi làm chuyện không hay thì biết làm thế nào?". Tôi ôm vai Karn rồi nhướng mày với anh bác sĩ Fire. Dáng vẻ giống như ba đang tra khảo con rể tương lai đang có ý định đeo đuổi con gái mình vậy.

Và rồi bị thằng Karn lén thúc cùi chỏ vào eo không để cho người khác thấy.

"Tao đau đó, thằng nghiệp chướng!". Tôi lén thì thầm với nó, nhưng nó lại bố láo làm vẻ mặt như không có gì.

"Sao lại nói như vậy, em Krist? Anh chỉ dẫn đi xem phim thôi. Anh nhìn có vẻ là người không tốt, không đáng tin tưởng vậy sao?"

"Cũng tin tưởng đó. Nhưng mà bạn em nó ngây thơ mà. Sợ rằng người yêu thích trẻ con như anh Fire sẽ lừa nó... Ối!". Thằng bạn nghiệp chướng! Mày thúc cùi chỏ tao 2 lần rồi đó. Có nên nói thiệt hết ra không đây?

"Bị gì vậy?". Tonnam quay qua hỏi.

"Không có gì."

"Vậy tao về trước nhé, phải đi đón em ở chỗ học thêm. Mày có về cùng tao không, Lann?". Người được hỏi gật đầu nhận, trước khi 2 người đó quay qua phía Abo đang đứng im lặng bên cạnh chúng tôi.

"Cảm ơn vì đã đãi ạ.". Lann nói rồi đưa tay lên vái Abo cùng với Tonnam.

"Không sao, về cẩn thận.". Abo nó gật đầu nhận. Lann và Tonnam liền tách ra đi riêng.

Tôi ôm vai thằng Karn, cứ bước đi như vậy theo đường đi. Không có nói rằng sẽ tính thế nào tiếp. Anh bác sĩ Fire thì đi theo phía sau cách khoảng cùng người bạn của mình. Sắc mặt lo âu giống như tôi sẽ bắt cóc thằng sloth này đi bán vậy đó.

"Mày tính sao?". Tôi thì thầm với bạn của mình.

"Tùy, muốn ở lại thì cứ ở lại. Không thì cứ về trước, lát anh ấy chở về."

"Muốn cho tao ở lại hay là muốn tao đi nè, bé ngây thơ?"

"Nếu ở lại rồi chọc tới nỗi suýt nữa sinh chuyện như hồi nãy thì mày về luôn đi."

"Đuổi tao hả? Tao là bạn thân mày đó. Xem thỏ rừng tốt hơn bạn của mình hả?"

"Krist, mày đi về luôn đi."

"Vậy thì tao ở lại. Muốn thấy thỏ của mày sẽ làm thế nào.". Tôi nhướng mày chọc điên. Và rồi được nhận lại ánh mắt lạnh lùng, bất động, trộn lẫn sự u ám.

"Không cần phải nhìn tao gay gắt đâu. Hứa là sẽ im lặng, không nói không chọc gì hết.". Lúc đầu cũng định tới trường đua xe đó, nhưng bây giờ đổi ý đi thì hơn. Phía này có hứng thú hơn nhiều.

"Mày vui vẻ quá nhỉ.". Karn nói rồi lắc đầu một chút."

"Tới lượt tao trả đũa việc tụi mày chọc tao một chút chứ."

"Tao chưa từng chọc."

"Miệng mày không nói, nhưng ánh mắt mày chọc ghẹo. Tao làm bạn với mày 10 năm rồi đó. Biết rõ ruột gan mày, thằng ngáo!". Tôi nói rồi ngừng tranh cãi với nó. Bởi vì anh bác sĩ Fire đã đi tới gần dần dần, thế là tôi quay lại nói với người mới tới.

"Em đi chung được không, anh Fire? Đúng lúc cái phim định đi xem với thằng sloth nó có chiếu."

"Ơ... Em Karn thấy sao?". Thay vì nói với tôi, thỏ rừng... ới... anh bác sĩ Fire lại quay qua hỏi thằng sloth.

*Gật* *Gật*

Karn gật đầu trả lời.

"Vậy thì tùy ý em Karn. Vậy mình đi thôi.". Anh bác sĩ Fire gật đầu rồi cầm lấy bàn tay bạn tôi, nắm dẫn đi về phía rạp chiếu phim.

Kéo ra khỏi tay tôi luôn đó. Cánh tay tôi rớt xuống nương bên người theo trọng lực Trái Đất liền luôn. Và rồi sloth khác người nó đỏ mặt, lên màu một chút tới nỗi tôi ngạc nhiên. Nó đang mắc cỡ hay sao vậy?

Thằng Karn mắc cỡ ấy hả?

Dù cho nó lên kế hoạch giỏi tới cỡ nào, nhưng con người mình không thể nào giả vờ đỏ mặt được, hiểu không? Có nghĩa là nó mắc cỡ thiệt???

Ối, đúng vui. Suy nghĩ đúng đắn rồi khi ở lại đây. Quen nhau 10 năm, giờ tôi mới thấy nó đỏ mặt lần đầu tiên đó.

"Nè, Abo, đi xem phim cùng nhau không?". Tôi đi lùi lại ra phía sau, rủ người đang đi theo chầm chậm.

"Lên kế hoạch gì nữa đó?". Người được rủ nhìn kiểu cực kỳ dè chừng.

"Kế hoạch gì? Không hề!! Đi xem phim chung đi. Lâu lâu thư giãn một chút."

Abo không chịu trả lời, nhưng vẫn đang nhìn dè chừng. Thế là tôi đảo mắt nhìn lên trời chán chường rồi lôi cổ tay đi theo cái đôi kia. Không có kế hoạch gì với bác sĩ này đâu, mà là có với vị bác sĩ còn lại thì đúng hơn.

"Cậu kéo làm cái gì? Tôi tự đi được."

"Thôi mà, tạm thời đình chiến, ok? Làm giá làm cái gì? Sao nói là không giữ mình, muốn đụng chạm chỗ nào cũng được mà? Vùng vẫy như con gái vậy.". Con trai như nhau mà. Với đám bạn tôi, tôi còn nắm nhiều hơn vậy nữa. Nghĩ cái gì nhiều vậy trời.

"Krist!"

"Đi theo đi mà. Trước khi bạn Abo lôi bạn tôi đi làm chuyện bậy bạ trong rạp phim, hihi.". Tôi ra sức lôi kéo Abo nhiều hơn trước. Người bị kéo đành đảo mắt lên trời bắt chước tôi lúc nãy rồi cũng chịu ngoan ngoãn đi theo.

Là tín hiệu tạm thời đình chiến phải không?

Thật ra lúc nãy ở quán ăn, anh ta nói năng có lý lẽ đó, không có mỉm mai châm biếm gì mà hình như là dạy thiệt. Dù tôi xấu tính, nhưng nếu ai tốt qua thì tốt lại, ai ác qua thì tôi ác đáp trả lại.

Lần đầu tôi trả đũa bởi vì anh ta bỏ thức ăn của tôi. Sau đó cứ đối chọi nhau liên tục.

Kệ đi, bây giờ lười cãi nhau rồi. Chịu nói chuyện đàng hoàng cũng được. Nhưng không cãi nhau, không có nghĩa là tôi sẽ chịu làm theo những gì ba mẹ muốn đâu đó.

Dù sao tôi cũng khẳng định rằng sẽ không với kết hôn với Abo.

---------- End Chap 17 ----------

Trước/76Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Thế Độc Sủng: Thần Y Mẫu Thân Manh Bảo Bối