Saved Font

Trước/76Sau

[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
{ = Krist = }

Bờ môi chạm vào một cách ngập ngừng. Từ từ di chuyển vẽ thành một vòng tròn một cách chậm rãi. Chèn ép sát sao hơn dần dần, từ nhẹ nhàng trở thành ngọt ngào, sâu sắc.

Nó không phải là nụ hôn đầu.

Không phải đối với cả tôi và anh ấy. Không có sự tiếp xúc vụng về, ngây thơ, chỉ có sự sành sỏi làm sinh ra cảm giác nhộn nhạo.

Chỉ là hôn.

Tôi cố gắng nghĩ rằng nó chỉ là nụ hôn. Có thể thể là do bầu không khí đưa đẩy, sự lãng mạn sai khiến hay là bất kỳ thứ gì mà không phải cảm giác rung động trong lồng ngực.

"Ư...". Tay tôi di chuyển từ bàn tay lớn trên khuôn mặt tôi về phía cái cổ cứng cáp, đặt lên cho tới khi cảm thấy sự ấm áp. Ra sức một chút để níu kéo tới gần làm cho môi của chúng tôi áp sát nhau nhiều hơn.

Đối phương di chuyển tay của mình từ khuôn mặt về phía lưng, kéo người tôi tới nỗi lồng ngực tiến tới chen chúc với đối phương để tăng thêm sự nóng rực của cơ thể.

Mùi vị của nụ hôn làm cho thần trí tán loạn. Anh Singto nghiêng đầu một chút, điều chỉnh góc độ của khóe miệng mà không hề rời ra và nhấn đôi môi liên tục hàng chục lần, pha lẫn với hơi thở nóng bỏng và gấp gáp dần lên.

Từ nửa sợ nửa không trở thành sự tiếp xúc chiều chuộng nhau tới mức sâu sắc.

Tôi mím môi của mình lên môi dưới của đối phương. Tay lướt qua lướt lại quanh cổ không chịu ngừng, giống như bàn tay lớn đang vuốt ve tấm lưng của tôi.

"Ưmmm.". Anh Singto có lẽ là đã rời xa mấy chuyện này khá là lâu. Có thể để ý thấy từ tính cách bình tĩnh của đối phương, nhưng mỗi khi ở trên giường thì lại cho cảm giác nóng rạo rực giống như bị lửa thiêu đốt.

Thân hình to lớn lật người leo lên phía trên. Tôi di chuyển tay lên siết lấy mái tóc mà chu môi nhận lấy đầu lưỡi nóng hổi bắt đầu len lỏi qua cửa miệng.

Bầu không khí, nhất định là bởi vì bầu không khí. Dải ngân hà trên trời, tiếng sóng vỗ bờ, gió cùng hơi biển và việc được ở riêng 2 người với nhau giữa sự yên bình.

"Ực... Ư". Hơi thở nó nóng hết cả lên. Cơ thể giống như không chịu nghe lời.

Bộ não bắt đầu không ra lệnh và làm theo bản năng của chính mình.

Bàn tay lớn chui vào bên dưới áo 3 lỗ màu trắng, kéo vạt áo lên cao gần tới ngực, vuốt ve khắp phần bụng phẳng lì trong lúc đôi môi tấn công vào cái cổ. Tôi thở gấp lấy không khí vào phổi khi người bình tĩnh bắt đầu bốc cháy.

"Kh-Khoan... Ơ...". Tôi chống tay lên lồng ngực rộng, đối phương cũng khựng lại không khác gì.

".........". Anh Singto chớp mắt lia lịa mấy lần trước rời ra khỏi người tôi, xuống ngồi ở cuối salon giường, đưa 2 tay lên vò đầu của mình với sự bối rối.

Không một lời nói suốt thời gian cả tiếng đồng hồ.

Ánh mắt của tôi chỉ biết nhìn vu vơ vì sao trên trời, người còn lại thì phóng ánh mắt thẳng về phía bãi biển tối tăm. Ai nấy cũng đều không biết rằng chúng tôi nghĩ gì mà lại làm chuyện như vậy, bộ não của tôi cũng không nghĩ ra được gì.

Nhất định là do bầu không khí xung quanh chắc luôn.

Tôi không nói được gì, không biết phải nói gì, thế nên đứng dậy khỏi salon và đi vào trong phòng, buông người xuống nằm ở một bên giường, kéo mền lên đắp tới cổ.

Trôi qua gần 10 phút, có âm thanh người còn lại cũng vào trong phòng cùng lực nhún từ giường ngủ và sự cử động gây cọ xát với cùng một cái mền.

Tôi nằm im như trước. Cái giường nhỏ và chật hơn ở căn phòng penthouse làm cho 2 chúng tôi phải nằm gần nhau hơn, mà không biết là do sự cố ý của mẹ hay là giường ở đây đã nhỏ sẵn trước rồi.

"Ngủ ngon nhé, Krist.". Giọng trầm vang lên cùng với sự ấm áp từ vòng tay làm cho tôi cứng đơ cả người.

3 tháng nằm cùng giường với nhau, chưa từng có lần nào mà tôi được...

...Ôm

Anh Singto kéo tôi vào trong vòng tay của mình. Mặc dù không có quá gần gũi, chỉ là cánh tay quàng qua thân người thôi, nhưng nó vẫn làm cho cảm thấy là lạ.

Nửa tiếng trôi qua, đối phương vẫn bất động. Mặc dù tôi nhận biết rằng hơi thở được thổi ra ở cạnh không hề đều đặn. Lúc thì nhẹ nhàng, lúc thì nặng nề giống như đang thở dài. Điều đó có nghĩa là vẫn chưa ngủ. Nhưng khi cảm thấy thư giãn hơn và không muốn nghĩ gì cho lắm...

Tôi đành chọn việc di chuyển tới gần, đặt tay lên cái eo dày và nhắm mắt lại.

"Ngủ ngon, anh Singto."

**************************************

"Đi lặn đi! Đi lặn! Hôm qua thấy san hô đúng đẹp luôn. Biển ở đây không có làm nhớt người giống như biển ở đất liền nữa. Khí hậu cũng cực kỳ tốt luôn đó.". Tôi ngồi trên giường, nhìn cái tên điên tới biển mà cứ nằm đọc sách. Thật là thiếu phẩm chất tuổi thanh niên, mặc dù anh ta thật sự không còn là thanh niên đi chăng nữa.

"Cậu đi đi. Đâu có trói chân lại đâu. Hay là không biết bơi?"

"Thì đi bầu bạn chút đi. Hôm qua cũng đi chơi một mình cả ngày. Hôm nay muốn người ta chơi một mình nữa hả? Abo tới đây để đổi chỗ đọc sách hay sao? Đi ra ngoài đón gió, đón nắng chút đi. Là cây cối thì chắc héo chết luôn rồi đó.". Tôi rút sách ra khỏi tay rồi làm vẻ mặt nhăn nhó.

"Trả sách lại đây, Krist. Tôi không thích tắm biển."

"Là người già hay sao? Đi đâu cũng chỉ ngồi trong phòng ngủ. Đi chơi với nhau đi mà. Tôi không muốn tắm biển một mình.". Tôi giấu sách ra sau lưng, không chịu trả cho.

"Không tắm đâu, Krist. Nắng gắt muốn chết. Nếu thật sự muốn đi thì để chiều chiều một chút. Bây giờ ngủ đi.". Cái người già đang đeo mắt kính nắm lấy cánh tay tôi rồi ra sức kéo, làm cho tôi ngã xuống nằm bên cạnh.

"Cái gì chứ? Tới mà cứ ăn cứ uống, một hồi mập chết. Đi tập thể dục một chút đi.". Cuốn sách dày của bác sĩ vẫn được giấu đi một cách kín đáo ở phía sau. Chủ nhân của nó cố gắng tìm cơ hội để giành lại.

Nếu như mà rủ tụi nó tới đây thật đông thì không cần phải năn nỉ Abo đi chơi cùng đâu. Ít ra thì Tonnam cũng thích những cái giống tôi. Karn thì chơi xây lâu đài cát (?). Còn Lann thì dù phàn nàn nhưng cũng thường hay chiều ý tôi, không có khó bảo, cứng đầu giống như ai đó quanh đây đâu.

"Muốn tập thể dục?"

"Ừ, tập thể dục giữa thiên nhiên tốt hơn lúc Abo tập gym nhiều."

"Tập thể dục giữa thiên nhiên à? Thú vị đó.". Tại sao lại cảm thấy ánh mắt thằng cha Abo có vẻ gian manh là lạ.

Tôi gật đầu lia lịa, làm ánh mắt nài nỉ cùng nhau đi ra tắm biển cùng nhau, đối phương lấy mắt kính ra đặt bên giường, quay lại và rồi...

Đặt cánh tay quàng qua người tôi, làm cho thân hình to con hơn leo lên phía trên.

"Hey, chơi cái trò gì vậy, Abo? Đi ra!". Bởi vì bị cưỡi ở phía trên, nên tôi vô thức nằm ngửa ra thay vì nằm nghiêng như lúc đầu. Thế là Abo được như nước, cúi thân người xuống một chút nữa.

"Thì tập thể dục giữa thiên nhiên đó."

"Tập cái gì mà trên giường? Muốn tập thì đi tập ở ngoài biển đi chứ."

"Giờ mới biết là cậu thích tập thể dục ngoài sáng.". Bàn tay to bắt đầu chui vào phía dưới tấm lưng.

"Ý tôi là đi bơi đó! Đi bơi, đi lặn, ngắm san hô, đại loại vậy. Đi ra giùm đi, ngột ngạt!". Tôi quay mặt tránh đi, bởi vi cảm thấy mặt của chúng tôi gần nhau quá mức.

"Thôi, nếu muốn vận động thì cứ vận động ở đây đi."

"Trong đây thì có môn thể thao nào để mà vận động chứ!". Gần quá mức rồi, cả mặt cả thân người. Tôi nhanh chóng đưa tay lên đẩy lồng ngực rộng ra, không để cho gần hơn thế nữa. Tay của đối phương thì cứ động đậy ở dưới người, không chịu dừng lại giống như cố gắng chen tay vào cho bằng được.

"Có chứ."

"C... Cái gì?"

"Hít đất.". Sắc mặt không giống như muốn hít đất cho lắm. Hay nếu muốn hít đất thì chắc là muốn hít trên người tao chắc luôn!!!

"Ờ, đi một mình cũng được. Dậy đi ra đi. Muốn hít đất, gập bụng cái gì ở trong đây thì tùy."

"Sao hay dỗi quá vậy? Đã nói là sẽ đi cùng, nhưng mà đợi cho nắng dịu hơn như vậy một chút nữa. Tôi không còn là thanh niên trẻ trung như cậu nữa đâu, thông cảm cho nhau một chút đi chứ.". Nói thôi là đủ rồi mà, đâu cần phải vùi mặt vào gò má đâu.

"Ừm, buông ra. Định làm gì?". Tôi vô tình yếu giọng, tránh ánh mắt, không dám nhìn người ở trên mà lúc này cứ lấy cái mũi khều khều gò má tôi suốt.

"Hừ, thằng nhóc bậy bạ.". Abo thì thầm nhỏ nhẹ bên tai, lấy cái gì đó từ lưng của tôi, di chuyển thân người qua nằm tại chỗ cũ, cùng lúc đeo mắt kính lại như trước.

Tôi nằm ngớ ra ở chỗ cũ gần 1 phút, nhìn cái điên gian manh chỉ định lấy lại cuốn sách mà tôi giấu phía sau lưng mà thôi.

Rồi tao suy nghĩ cái gì vậy nè!

"Đồ bác sĩ khùng!". Không ở lại cho bẽ mặt thêm nữa đâuuu!

**************************************

Tôi chạy đi, bỏ lại cái mặt bị bẽ của mình trên sàn phòng ngủ và ra đi dạo trên bãi cát. Nắng gắt chỗ nào đâu? Chỉ hơi rát da một chút xíu thôi. Cứ cư xử như người già theo đúng như tuổi của mình vậy. Chán!

Đi thẳng ra bãi biển không bao xa thì tôi đã gặp một cô bé tóc thắt bím đang đi lượm vỏ sò ở ngoài đó, thế nên tôi nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ về cái tên khùng đó và đi thẳng về phía Matoom.

"Làm cái gì vậy?"

"Ơ, ngài!". Matoom giật mình vào lúc đầu khi tôi đột ngột xuất hiện trong im lặng rồi sau lại đổi thành nụ cười dễ thương.

"Gọi anh Krist cũng được. Matoom học lớp 12 phải không?"

"Ừa, Matoom 17 tuổi. Anh Krist thì sao ạ? Học đại học rồi hả?". Đứa bé ở tỉnh thì tốt ở chỗ trong sáng, thật thà đó. Mặt mũi Matoom đúng là dễ thương thiệt, nhưng nói chuyện lại mạnh mẽ, không có yểu điệu như con gái Bangkok cho lắm. Nhưng có vẻ thật lòng cực kỳ.

"Ừ, anh học Quản trị kinh doanh. Matoom sắp vào đại học năm sau, phải không? Muốn học cái gì nào?". Khi tôi hỏi thì Matoom lắc đầu quá trời.

"Không học được đâu ạ. Matoom là con gái, mẹ nói là không cần học cao cũng được, cứ đi lấy chồng luôn."

Oh ho~, giờ là thời đại nào rồi! Còn có vụ sắp xếp hôn nhân nữa hả? Mà bác Mali toàn ở trên đảo, nghề nghiệp cũng chỉ là ngư dân, suy nghĩ như vậy cũng không lạ đâu. Ngay cả ba mẹ tôi là những người hiện đại, có công việc kinh doanh hàng chục triệu mà còn đem con trai đi sắp xếp kết hôn với người con trai khác nữa mà.

"Matoom chịu hả?". Tôi không có định xúi giục bướng bỉnh với ba mẹ đâu nhé, chỉ hỏi thôi. Bản thân còn lo không xong nữa là.

"Thì phải chịu ạ. Anh Kheng là người tốt, thấy mặt nhau từ hồi nhỏ. Dù không yêu nhưng mẹ nói là ở với nhau rồi sẽ yêu nhau thôi.". Lời cổ hủ này đúng là có thể dùng được ở mọi thời đại, mọi thế hệ thiệt mà.

Đâu thấy thật đâu. Tôi ở với Abo suốt 3 tháng, đâu thấy yêu nhau gì đâu. Hơn nữa càng ngày lại càng chọc điên nhau nhiều hơn.

"Rồi đang làm gì vậy? Lượm vỏ sò hả?". Tôi nhìn đống vỏ sò trong tay Matoom một cách hứng thú.

"Không lượm rồi lấy đi đâu ạ, chỉ lượm chơi chơi thôi, lát rồi cũng đem bỏ xuống biển. Bây giờ vẫn chưa có gì làm, còn lâu mới phải đi giúp mẹ nấu cơm cho các anh ăn trưa."

"Vậy bây giờ Matoom rảnh chứ gì?". Tôi mỉm cười tươi, mừng vì không cần phải năn nỉ cái ông già học thức đó nữa rồi.

"Rảnh ạ. Anh Krist định sai Matoom làm gì hả?"

"Không, không. Đi tắm biển bầu bạn với anh chút đi. Anh chán."

"Thế anh còn lại không đi cùng ạ?"

"Để cho ngồi đó đọc sách đi, không cần quan tâm đâu.". Tôi lỡ gắt giọng với Matoom bởi sự bực bội, nhưng Matoom cũng không chấp nhất gì, mà còn có vẻ không hiểu gì nữa kìa.

Tôi và Matoom tắm biển với nhau từ sáng cho tới gần trưa. Bác Mali định tới gọi con gái đi giúp nấu cơm, nhưng thấy đang chơi với tôi nên ra lệnh ở lại bầu bạn với tôi tiếp. Có vẻ bác ấy khá là ngại với tôi.

"Nè, Matoom! Đây là cái gì nhỉ?". Tôi bơi ở giữa biển, nổi người lên rồi chỉ vào một con cá có màu sắc tươi tắn. Đứa con của biển như Matoom bơi rất giỏi và có nhiều kiến thức về biển, thế nên tôi chơi cùng tới nỗi say sưa, giống như chơi với tụi nhóc con trai hơn là con gái.

"Nếu là dân du lịch thì gọi là cá hề hay là cá Nemo ạ, phần lớn bơi thành đàn."

"Rồi ở đây có cá mập không, Matoom? Anh muốn thấy! Hahahaha!"

"Kìa, anh Krist. Ở trong rừng thì đừng gọi hổ.". Matoom nói.

(Câu nói "Ở trong rừng thì đừng gọi hổ, ở trong đêm thì đừng gọi ma,...": những câu như thế nhằm nhắc nhở đừng gọi những cái nguy hiểm, dẫn tới điềm không may)

"Nhưng mình đang ở giữa biển, sao mà có hổ được?"

"KRIST! ĂN CƠM!". Tiếng hổ... ới... sư tử biển hét lên gọi từ trên bờ, làm cho tôi và Matoom phải ngưng tắm biển và bơi lại vào trong.

(Singto: Sư tử)

Lên bờ dừng lại trên bãi cát gần người tới gọi đi ăn cơm. Tôi quay về phía người bạn chơi cùng ngày hôm nay của mình, không hề nhìn mặt người còn lại dù chỉ một chút.

"Nhanh chóng tắm rửa, thay đồ đi nhé, Matoom. Mắc công một hồi bị bệnh. Ăn cơm với anh không?". Tôi hỏi một cách giàu lòng tốt. Đứa nhỏ nó bỏ công tới chơi với mình tận nửa ngày, không giống như ai đó cứ đứng nhăn mặt nhăn mày, không ưa nhìn ở chỗ này đâu.

Bày đặt tới làm dáng, đứng khoanh tay. Không có muốn nhìn đâu. Hứ!

"Không được đâu ạ. Anh Krist là chủ, ăn cùng thì không thích hợp, một hồi mẹ la.". Matoom lắc đầu từ chối.

"Chủ nhân cái gì chứ? Anh là anh thôi mà, đâu phải chủ của cái đảo đâu, chỉ tới đi chơi nhờ mà thôi. Matoom tới ngồi ăn cơm cùng đi, để anh có bạn trò chuyện.". Tôi mỉm cười rồi phủi cát ra khỏi tóc của Matoom.

"Thôi ạ. Đừng làm cho Matoom khó xử mà."

"Ok, không ăn thì không ăn. Để sau mình hẳn đi chơi nữa nhé. Anh đi tắm trước.". Tôi không muốn ép buộc cho lắm, bởi vì biết rằng bác Mali dữ tới cỡ nào nên Matoom mới sợ tới như vậy. Hoặc là có khi mẹ đã ra lệnh rằng không cho ai làm phiền tụi tôi. Bởi vì ngoài thời gian ăn cơm ra thì tôi gần như không gặp ai ở khu vực chỗ nghỉ hết.

Tôi tách ra với Matoom ở phía trước bãi biển rồi đi thẳng vào trong nhà nghỉ. Dù nắng gắt nhưng tắm biển mấy tiếng đồng hồ cũng lạnh ghê vậy đó. Hơn nữa, gió lành lạnh lúc đi ngang qua bóng cây lại càng làm cho thân người run hơn trước nữa.

"Krist!". Đi gần tới ngồi nhà thì người tới gọi đi ăn cơm đã nắm lấy cánh tay làm cho tôi quay ra sau lưng để đối mặt với bản thân trước rồi.

"Cái gì?"

"Tại sao lại làm như vậy nữa rồi?"

"Tôi làm cái gì?". Tôi nhìn người trước mặt mà không hiểu gì. Tự nhiên nhăn mặt, nói bằng giọng hung dữ với người ta. Lại nổi điên cái gì nữa vậy?

"Đã nói là đừng đem tình cảm của phụ nữa ra đùa giỡn nữa rồi mà, phải không? Tán tỉnh bừa bãi, không tội nghiệp đứa trẻ đó hay sao? Nhìn có vẻ ngây thơ, lỡ mà thật sự thích cậu thì người ta sẽ buồn lòng tới cỡ nào, suy nghĩ chút đi."

"Hả???". Tôi tán tỉnh bừa bãi hồi nào? Tôi chỉ tắm biển với Matoom thôi mà.

"Dạo sau này rõ ràng là đã tốt hơn rồi mà. Dù thế nào cậu cũng không bỏ cái tính lăng nhăng chứ gì!". Giọng điệu người nói thể hiện cho thấy rằng đã phán xét tôi rồi, thế nên tôi không định giải thích gì nữa.

"Ừ, nếu nghĩ rằng tôi là như vậy thì chính là như vậy đó. Trong mắt anh, tôi chỉ là thằng nhóc ranh vớ vẩn sẵn rồi mà.". Tôi nói với giọng trầm tĩnh, không có vẻ mỉa mai, chế nhạo gì, mặc dù tôi đang mỉa mai đó.

Anh Singto không nói gì nữa ngoài việc nhìn mặt tôi trong im lặng. Thế là tôi rút cánh tay ra khỏi bàn tay đó, đi vào lại trong nhà nghỉ để tắm rửa.

**************************************

Buổi chiều hôm nay nắng vẫn đẹp, bầu trời tươi tắn, nước biển xanh biếc, gió thì lạnh và nhà nghỉ thì vẫn là cái nhà cũ.

Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy rằng xung quanh nó không còn đẹp như hôm qua nữa. Chắc là do đã quen mắt rồi. Cái gì mà thấy một thời gian thì vẻ đẹp của nó sẽ bị giảm xuống. Nắng gắt tới nỗi không muốn tắm biển, thời tiết thì hầm hập tới mức thấy chán.

Bữa trưa cực kỳ không ngon kết thúc một cách tồi tệ cực kỳ. Bác Mali chắc lại quên rằng Abo không ăn cay, thế nên món ăn toàn là món cay. Tôi thì cứ ngồi ăn liên tục, không rót nước, không có đi chiên trứng cho. Khi ăn xong thì tôi bỏ đi ngồi ngắm biển ở ban công nhà.

Haizzzz, sóng điện thoại cũng không có. Không biết làm sao để mà tám chuyện với tụi nó. Ít ra nếu được chat với thằng Tonnam thì có lẽ đỡ chán được một chút, bởi vì nó nói chuyện khá là vui.

Abo đi theo tới sau khi ăn cơm xong (chắc vậy). Anh ta đi tới ngồi trên cái ghế gần salon giường mà tôi đang ngồi, cầm cuốn sách mà tụi tôi từng giành nhau hồi sáng để đọc tiếp. Tôi ngồi ngắm biển tiếp một lúc thì lại thấy chán hơn trước, thế nên đi vào trong nằm chơi trên giường.

Tới khi chán không có gì làm thì tôi ngủ thiếp đi.

**************************************

Không biết đã ngủ lâu tới cỡ nào, lúc tỉnh lại lần nữa thì nắng đã dịu đi nhiều rồi. Khi cử động định ngồi dậy thì cảm thấy cái gì đó nặng nặng ở phần eo. Cúi xuống nhìn thì thấy tay của người. Lúc đầu cũng hết hồn suýt nữa thét lên, nhưng khi nhìn lên theo cánh tay, thấy khuôn mặt của chủ nhân cánh tay thì muốn đạp hơn.

"Buông ra đi.". Tôi định dậy mà Abo siết chặt lấy eo. Anh ta không có ngủ, chỉ nằm quàng tay lên vậy thôi.

"Xin lỗi, đừng dỗi nhé!"

"Tôi không có dỗi. Buông ra được rồi, tôi muốn dậy."

"Ai nói, cậu là thụ thì đúng hơn."

Hửm? Có nghĩa là sao vậy? Lúc nãy tôi nói gì nhỉ?

"Buông ra được rồi, tôi muốn dậy"

"Ai nói, cậu là thụ thì đúng hơn."

(Từ "dậy" trong tiếng Thái phát âm gần giống từ "công")

Whattttt! Đồ bác sĩ xấu xa! Cái trò đùa chết tiệt cực kỳ!

"Sao lại im?"

"Không có gì để nói thì im chứ gì. Muốn tôi nói cái gì?". Lười cãi lại rồi.

"Nếu không nói, vậy làm chuyện khác đi, thấy được không?". Bàn tay lớn vuốt ve vòng quanh phía trước bụng. Tôi cứng đơ phần bụng luôn.

"Kh... Khùng! Buông ra liền đi! Tôi không giỡn cùng đâu."

"Tôi cũng không có giỡn."

"Không giỡn thì buông tay ra đi. Vuốt làm gì?"

"Tay nó tự cử động."

"Ghẹo gan hả, bác sĩ? Dạo này muốn sờ cái gì thì sờ hay sao? Không xin gì hết luôn?"

"Vậy thì xin nhé.". Cái đồ... đồ... đồ bác sĩ! Không biết nên mắng cái gì luôn.

"Ờ!". Tôi gằn giọng mỉa mai. Abo liền cười lớn.

"Hahahaha! Ok, không chọc nữa. Cùng nhau đi tắm không? Hết nắng rồi.". Anh ta chỉ đặt tay lên bụng vậy thôi, không vuốt nữa. Nhưng vẫn cảm thấy là lạ.

Xin phép làm giá một chút. Hồi sáng nài nỉ muốn chết, không thấy dễ dàng mềm lòng gì hết.

"Không tắm, mệt rồi. Tắm từ sáng tới giờ. Muốn tắm thì đi tắm đi. Đâu có trói lại đâu. Hay là không biết bơi?". Tôi trả lại từng câu nói xấu tôi hồi sáng cho đủ. Thay vì giận, đối phương lại cười lớn lần nữa.

"Trí nhớ cậu tốt nhỉ? Chắc là học giỏi lắm. Đi tắm bầu bạn với tôi chút đi."

"Không. Tôi không thích tắm biển."

"Thôi mà, Krist. Chúng ta đi chơi đó. Ngồi đó nói móc nhau làm gì cho tốn thời gian vậy? Tôi đâu có nói là không đi tắm cùng đâu, chỉ là đợi cho nắng cho dịu đi một chút. Tôi không có 20 tuổi như cậu đâu có, để mà có năng lượng dồi dào tới mức đi chơi giữa trời nắng suốt mấy tiếng đồng hồ. Hôm trước tôi đi học cả ngày, gấp rút để về đi chơi với cậu, chỉ xin nghỉ ngơi một ngày thôi mà không được hả?"

Ơ... Tại sao tự nhiên tôi lại cảm thấy có lỗi vậy ta?

"Nếu Abo mệt thì nghỉ ngơi trước cũng được."

"Lại nói móc nữa."

"Không có nói móc. Tôi quên mất là Abo đi họp tận 2 tuần, vừa mới hạ cánh chắc là mệt. Tôi không có cố ý. Xin lỗi!". Tôi nói từ cảm giác thật sự trong lòng. Quên mất là anh ta vừa mới đi đường xa. Tôi cứ bướng bỉnh đòi đi chơi để làm gì chứ? Vẫn còn ở lại tận mấy ngày.

"Tôi cũng xin lỗi vì đã không giải thích cho cậu nghe rõ ràng. Và cả chuyện Matoom nữa, những gì đã nói đó tôi không còn nghĩ nữa. Tôi đã tự mình phán xét cậu."

"Ừ". Tôi quay người về phía người nằm ôm tôi từ phía sau và mỉm cười. Cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chắc là bởi vì được ngủ đã giấc, nghỉ ngơi đã đời nên bắt đầu cao hứng, vui vẻ hơn.

"Không dỗi nữa, phải không?". Abo mỉm cười chọc ghẹo lại.

"Đã nói là không có dỗi mà. Cứ nói vớ vẩn hoài, Abo. Tôi chỉ buồn ngủ nên mới ngủ. Nắng đầu giờ chiều nó nóng nên không muốn đi tắm biển, chỉ vậy thôi."

"Cậu đúng thật là."

"Tôi làm sao?". Tôi kênh mặt lên trả lời. Quên mất rằng chúng tôi ở gần nhau tới cỡ nào. Khi đưa mặt tới thì nó gần tới mức mũi chạm vào nhau.

Sinh ra sự tĩnh lặng trong phòng lần nữa. Tôi nhìn đôi mắt sắc cạnh và đối phương cũng nhìn tới, không hề tránh đi. Đôi mắt mà dạo này tôi cảm thấy nhìn vào thường xuyên quá mức. Và rồi đột nhiên tôi cảm thấy là lạ.

"Đi tắm biển thì hơn. Tôi vẫn chưa được ngắm san hộ mà cậu nói là đẹp nữa.". Abo là người rời ra dậy khỏi giường, kéo cánh tay tôi đi theo ra khỏi phòng ngủ. Thế nên tôi nhân cơ hội giả vờ kêu ca để phá vỡ cảm giác kỳ lạ của chính mình.

"Dẫn đi rồi đừng có xỉu giữa biển đó, người già. Tôi không vác về phòng đâu đó, nói trước."

---------- End Chap 33 ----------

Trước/76Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chín Cực Chiến Thần