Saved Font

Trước/9Sau

Từ Trái Tim Tôi

Chương 1: Thủ Đô Paris Tại Pháp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tôi là Phạm Hạ My, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, tôi sinh ra từ Việt Nam nhưng được lớn lên trên mảnh đất thủ đô Paris yêu dấu đã trở nên thân thuộc từ lúc nào?! Vì là con gái của công ty chứng khoán ngân hàng đứng đầu Việt Nam nên tôi được yêu thương, chiều chuộng hết mực từ người mẹ, tuy có hơi mất mát, đau buồn chuyện ba tôi đã qua đời, nhưng tôi vẫn tự động viên và khích lệ mình phải tiếp tục sống thật vui vẻ, cố gắng học thật giỏi để hoàn thành di nguyện của ông dẫn dắt công ty thêm phần lớn mạnh.

Tôi được mẹ mình - Phạm Ngọc Mai đưa sang Pháp định cư từ lúc nhỏ, từ cấp hai tôi đã bắt đầu sống độc lập ở Pháp cho đến tận bây giờ vì mẹ có chuyện phải về Việt Nam làm việc. Chắc do chuyện đó nên giờ đây tôi có thói quen ở một mình, có ai sống chung hay ở cùng khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ở đây, tôi có tên là Cateline (với ý nghĩa là sự tinh khiết) và làm quen được với một cô bạn thân tốt bụng, hiền lành Jeri. Chúng tôi thân nhau từ nhỏ, chính Jeri đã chỉ tôi cách sống và giao tiếp ở thủ đô Paris nơi chốn đông xe cộ qua lại nườm nượp này, tôi đã định bụng nghĩ thầm có lẽ mình sẽ sống ở đây đến hết đời.

Tối đến, sự mỹ miều của thủ đô nước Pháp được hình thành bởi các con đường bình yên cổ kính, các trung tâm mua sắm đằng cấp và cả những góc phố thơ mộng trở nên đẹp lạ lùng những lúc hoàng hôn buông rèm, ánh đèn nơi đây rực sáng khiến Paris rực rỡ và đầy kiêu kỳ.

- Jeri, go to Notre Dame Cathedral to play the go (Jeri, đến nhà thờ Đức Bà để chơi đi) -Tôi kêu lớn ngoác tay Jeri lại

- A great idea, lets go (Ý kiến hay đấy, đi thôi) -Jeri nở nụ cười hiền dịu, đây là nụ cười mà tôi thích nhất, tôi muốn nó mãi mãi hiện lên trên khuôn mặt cô ấy, không bao giờ biến mất.

Tôi và Jeri chạy nhanh ra nhà thờ Đức Bà, thời tiết hôm nay ở Paris không tốt, lạnh và lúc mưa lúc nắng. Ngắm nhìn nhà thờ Đức Bà Paris trong đêm tối với ánh đèn thật lung linh huyền ảo, quyến rũ mê hồn đến khó ngờ. Một nhà thờ rộng lớn với cửa vòm phía bên trái của mặt tiền chính Tây (cửa góc Tây Bắc) là cửa của Đức Mẹ Đồng Trinh, nhà thờ này được xây dựng từ thế kỉ 13 nên mang phong cách cổ điển cũng là nhà thờ lớn nhất của Pháp, mỗi lần đến đây tôi đều thích thú ngắm nhìn nó dường như không chán.

Tụi tôi lại tiếp tục đi dạo trong nền phố cổ Paris, chúng tôi đùa nghịch nhau, nô đùa cười nói vui vẻ. Tôi có tật kén ăn nên chỉ ăn vài thứ đồ ăn lặt vặt như bánh crepe, vài chiếc bánh sừng bò, à ... còn bánh macaron nữa, tất cả đều đã trở thành những món ăn quen thuộc nơi đây rồi.

Mua hai cây kem lấm lép trên dọc đường, tôi và Jeri trò chuyện, tán đủ các loại chuyện trên trời dưới đất, rồi tụi tôi lại chạy đuổi nhau như chơi rượt bắt ấy, vui vẻ thật!

Bất chợt Jeri va vào một chàng thanh niên, nhìn chắc tầm cỡ tôi, ừ thì khuôn mặt đẹp trai, cằm v-line, tóc nâu mềm mượt che đi đôi mày thanh tú cùng với làn da tương đối trắng. Nhưng không ngờ, cây kem trên tay Jeri đã vô tình quệt qua nhem nhuốc lên chiếc áo khoác da đen của cậu ta, tôi khua tay ra điệu bảo Jeri xin lỗi nhanh lên

- Im sorry, I do not mean (Tôi xin lỗi, tôi không cố ý) -Jeri vội vàng cúi gập người liên hồi, tỏ vẻ hối lỗi lỗi

- What the hell is this? True is ... (Chuyện quái gì thế này? Thật là ...) -Cậu ta vừa giận dữ vừa đưa đôi mắt khó chịu nhìn chiếc áo, sau đó lại liếc sang Jeri làm cô bạn giật mình hoảng sợ.

- Im sorry ... Im sorry ... Im really sorry (Tôi xin lỗi ... tôi xin lỗi ... tôi thật sự xin lỗi)-Cô bạn Jery vẫn như ngày nào, tính tình hiền lành không bỏ được, Jeri cứ thế mà cúi đầu xin lỗi như lạy cậu ta.

- Im sorry ... Im sorry ... Im really sorry (Tôi xin lỗi ... tôi xin lỗi ... tôi thật sự xin lỗi)-Cô bạn Jery vẫn như ngày nào, tính tình hiền lành không bỏ được, Jeri cứ thế mà cúi đầu xin lỗi như lạy cậu ta.

- You think sorry is the complete story? (cô nghĩ xin lỗi là xong chuyện?) -Cái giọng nói bỡn cợt của cậu ta khiến tôi dần nổi sung

- Im ... (Tôi ...) -Jeri đang tính xin lỗi tiếp thì bị tôi cản lại, tôi ra oai hất mặt lên trời

- Sorry and then nothing, he said too much (Xin lỗi rồi còn gì, cậu lắm lời quá)-Với giọng điều có chút bực tức, tôi lên giọng khiến cậu ta đỏ mặt

- What?

Bóng đèn não trong đầu tôi chợt lóe sáng, tôi đã nảy ra ý tưởng.

- Thằng cha lắm lời, nhiều chuyện, cọc cằn như trẻ con, hừ, ta khinh ! -Thật ra ý tưởng đó là tôi chửi cậu ta bằng tiếng Việt vì cậu ta là người nước ngoài mà, làm sao hiểu gì được, thế là tôi cứ thoải mái rủa mà chẳng sợ bị làm sao.

- Cateline, what are you saying? (Cateline, cậu nói gì thế?) -Jeri khó hiểu hỏi qua tôi, bạn thân với tôi lâu năm nhưng Jeri lười học tiếng Việt lắm, nếu siêng có lẽ giờ đây Jeri cũng đã nói thuần thạo tiếng Việt do giáo viên trẻ tuổi Cateline tài năng chỉ dậy rồi.

- ... -Cái vẻ mặt ngơ ngác nhìn ngu ngu như con bò đội nón của cậu ta khiến tôi bật cười ha hả mà tiếp tục chửi rủa.

- Thằng vô duyên, thằng cộc tính, thằng ỷ lớn hiếp bé ... bla ... bla ...

- Xong chưa? -Bỗng dưng cậu ta lên tiếng hỏi

- Chưa! -Tôi đáp tỉnh bơ, tôi ghét nhất đang nói mà có ai cướp lời đấy. Hả? Hả? Chờ chút, nhưng mà ... có gì đó sai sai. Cậu ta vừa nói tiếng Việt đấy hả?! tôi ngưng ngay cuộc chửi rủa, nuốt nước bọt cái ực, sau đó há miệng ra

.

.

.

.

- C .. Cậu ... cậu là người Việt Nam HẢ?? -Thật sự bất ngờ, khóe mắt tôi giật giật liên hồi, tôi ngoáy ngoáy lỗ tai để nghe cho rõ nhưng ...

- Đúng! -Cậu ta quất một câu như gầu nước mát lạnh đổ ào vào mặt tôi vậy. Ôi thôi!! Tôi ngượng chín cả mặt.

- Ay ... chết tôi rồi ... -Lúc này tôi chỉ mong có cái lỗ mà chui xuống thôi, hay đập đầu vào tường để mất trí nhớ cho rồi.

- Cô em chảnh chọe nên tìm đúng người hay đúng thời cơ để văng nước bọt nhé. HỪ!! Bỏ đi -Sau những câu nói xăm xỉa chỉ trích, cậu ta hừ một cái rồi bước đi.

Tôi tức xì khói, sắp hóa thành khủng long rồi, vành tai trở nên đỏ rực, tôi gào lên ngay sau đó:

- THẰNG CỜ HÓ, ĐỪNG ĐỂ TÔI GẶP LẠI!!! ......... A!! ... tức quá đi mất!

Jeri đứng gần đó trưng ra cái bộ mặt ngây thơ như con nai tơ, cô bạn chẳng hiểu gì cả, giương to đôi mắt nhìn.

Tôi quay qua thấy Jeri đang thẫn thờ, thấy thế tôi nhe răng cười hì hì cho qua chuyện.

Cuộc đi chơi kết thúc như thế đấy, phải nói là thốn đến rốn. Cứ khi nào nhớ đến chuyện đó tôi lại thấy nhục mặt, sao cậu ta không nói mình là người Việt ngay từ đầu đi chứ.

Điện thoại trên chiếc kệ tủ nhỏ đựng báo chợt reo lên, tôi vồ lấy rồi nhìn vào màn hình, là mẹ, tôi vui mừng bắt máy:

Điện thoại trên chiếc kệ tủ nhỏ đựng báo chợt reo lên, tôi vồ lấy rồi nhìn vào màn hình, là mẹ, tôi vui mừng bắt máy:

- Mama yêu quý!

Ở đầu giây bên kia có tiếng cười truyền lại, sau đó bà Mai lên tiếng:

- Con khỏe chứ?

- Tốt lắm mẹ ạ, ở đây vui lắm.

- My này, ngày mai con chuyển về Việt Nam được không?

Tôi sững người, tại sao lại chuyển về, ở đây đang rất vui mà, chẳng lẽ có chuyện gì mẹ mới bảo tôi về?

- Sao lại thế? Sao phải về Việt Nam ạ?

- Con cứ nghe theo lời mẹ được rồi, ngày mai về mẹ sẽ nói rõ, mẹ đã đặt trước vé máy bay rồi đấy. Thế nhé! Bye con yêu. -Bà Mai nói rồi một lúc sau cúp máy.

Tôi vẫn còn bỡ ngỡ, ở đây đã quá quen thuộc với tôi rồi, cả cô bạn thân Jeri nữa, tôi không muốn rời xa nó chút nào cả. Nghĩ đến đây tôi thấy mùi lòng, lời mẹ khó cãi nhưng mình phải chia tay Jeri, mình phải nói với Jeri như thế nào đây?

Mải miết với đống suy nghĩ, tôi mệt mỏi thiếp đi từ lúc nào?! Có lẽ, ngày mai sẽ còn nhiều chuyện mệt mỏi lắm.

Trước/9Sau

Theo Dõi Bình Luận